Chương 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người nói Tống Thù chính là người như thế.
Vô luận chuyện làm ăn phía trước của tiệm hay cuộc sống của người làm ở phía sau, hắn cơ hồ cũng không hỏi đến, tất cả đều giao cho Tiền quản gia phụ trách, bình thường chỉ thích vùi đầu làm đèn lồng, lâu lâu có nhã hứng đi gặp hai ba người bạn rồi cùng du sơn ngoạn thuỷ đây đó , hoặc là đôi khi cũng tham gia vào những bữa tiệc gặp gỡ những người giàu có quyền quý.
Chuyện ở tiệm, thời điểm nào cần kiểm tra hoặc có đợt nhập vật liệu mới hắn mới tới, hoặc là tới kiểm tra tay nghề của những vị su pho , hắn luôn xuất hiện bất chợt, khiến toàn người trong tiệm lúc nào cũng căng thẳng, không dám có ý định cắt xén nguyên liệu. Nhưng phần lớn thời gian, Tống Thù đều chỉ ở trong Hạc Trúc Đường, hoặc là ở trong thư phòng đọc sách, hoặc là ở trong xưởng đèn lồng riêng của hắn.
Đám người Đường Cảnh Ngọc đã đến, Tiền Tiến đã làm xong các công việc ngoài tiệm rồi vào hỏi :"Chưởng quầy, bọn Chu Thọ ở chỗ nào a?"
"Thu thập hai gian phòng phía đông cho bọn hắn." Tống Thù đang vẽ khóm trúc, không ngẩng đầu lên nói.
Tiền Tiến đã hiểu, chưởng quầy đây là chuẩn bị bồi dưỡng hai đồ đệ tốt sao, an bài đến bên Hạc Trúc Đường này, cũng tiện cho việc dạy dỗ và quản lí hơn.
"Vậy chưởng quầy muốn cho Đường Ngũ ở đây?" Tiền Tiến hỏi tiếp.

"Chuyện này nhờ Tiền bá an bài." Tống Thù kiệm lời như vàng, chờ Tiền Tiến đi được một lúc, hắn mới dừng một chút, lại thêm một câu:"Hắn vốn yếu ớt còi cọc, chọn cho hắn việc phù hợp một chút ."
"Chưởng quầy thật là có lòng, Đường Ngũ nếu biết nhất định sẽ rất cảm kích ngài." Tiền Tiến cười nịch nọt.
Tống Thù không đáp lại.
Tiền Tiến quen như thế rồi, nên đi tìm lão gia tử thương lượng, "Chưởng quầy phân phó chọn công việc cho Đường Ngũ nhẹ nhàng một chút."
  "Nhẹ sao?" Tiền bá cẩn thận nhớ lại thiếu niên nhỏ gầy như que củi Đường Ngũ kia,"Vậy cho hắn tiếp đón khách ở cửa hàng đi, nhưng hắn vừa mới tới, cũng chưa biết gì nhiều về lồng đèn của chúng ta, không biết có làm được không nữa."

Tiền Tiến "Dạ" một tiếng,

"Tiểu tử kia rất biết nói ngọt, vậy nửa năm này cho hắn học cho quen việc, năm sau cho hắn lên phía trước cũng sẽ ổn đó."

Đường Ngũ mở miệng liền gọi một tiếng Tiền đại ca , hắn đương nhiên biết Đường Ngũ có phần cố ý lấy lòng hắn, bất quá tiểu tử kia lễ phép lại không có lòng tham nên khiến mọi người thích .

Tiền bá ngửa đầu nghĩ nghĩ, mới nhớ tới một chuyện :

"Cuối tháng này Thuận Tử lĩnh tiền về cưới vợ rồi, mấy ngày nay để Thuận Tử chỉ dạy cho Đường Ngũ, khi Thuận Tử đi rồi Đường Ngũ sẽ làm công việc của hắn."

Thuận Tử là tạp dịch tại Hạc Trúc Đường, Tống Thù không thích đông người, hắn chỉ chọn Thuận Tử hầu hạ ở Hạc Trúc Đường, quét tước sân, dọn dẹp mấy căn phòng Tống Thù thường ở, cũng phụ trách chuyện ăn cơm ngủ nghỉ của chủ nhân. Nghe thì có vẻ nhiều việc, kỳ thật chuyện này cũng khá thoải mái, mỗi ngày chỉ cần làm việc chăm chỉ thì hai canh giờ là xong rồi.

Tiền Tiến cảm thấy chủ ý này không tệ, hơn nữa bên trong xưởng lồng đèn trừ Đường Ngũ ra, cũng không có người nào thích hợp hơn. Tiểu nhị trong tiệm không có người nào biết chữ nghĩa giống như Đường Ngũ, hắn có tri thức hiểu lễ nghĩa, người bộ dạng cũng thanh tú, trông giống thư sinh sạch sẽ, phỏng chừng chưởng quầy cũng cần người như vậy hầu hạ.

Hai người bọn họ thảo luận xong, Tiền Tiến liền chuẩn bị tới thông báo cho chủ nhân, chính là khi đi tới cửa hắn nhìn thấy Tống Thù đang hết sức chuyên chú vẽ tranh, sợ quấy rầy, Tiền Tiến lại lùi về. Kỳ thật cũng không cần thông báo làm chi, trong lòng chưởng quầy chỉ có đèn lồng, chỉ cần Đường Ngũ không quá đần độn ngu ngốc, chưởng quầy cũng không có lý do phản đối.
Thuận Tử ở trong phòng phía bắc cũng khá gần nhà giữa, Tiền Tiến đi vào nói chuyện với hắn về những người mới tới, bảo hắn dọn dẹp hai căn phòng để bọn Chu Thọ Đường Xương vào ở. Về phần Đường Ngũ, trước tiên hắn sẽ ngủ cùng phòng với Thuận Tử, dù sao mười ngày nữa Thuận Tử cũng rời đi .
Thuận Tử năm nay mười chín, tính tình im lặng, khi được phân phó thì hắn sẽ làm rất tử tế.


Buổi chiều tối trời cũng hết nóng, Đường Cảnh Ngọc cùng Chu Thọ mang theo một bao hành lý lớn đến đây, tất cả hành lý đều là của Chu Thọ , bên trong là xiêm y cho bốn mùa. Dương Xương đến sau bọn họ một bước, đúng lúc cùng Tiền Tiến đang giới thiệu mọi người với nhau.
"Đường Ngũ ở với ta." Nghe Tiền Tiến để Đường Cảnh Ngọc cùng ở chung với Thuận Tử, Chu Thọ lập tức giữ chặt tay Đường Cảnh Ngọc kháng nghị. Phòng của hắn lớn , hắn muốn cho Đường Ngũ thoải mái một chút.

Đường Cảnh Ngọc hy vọng nhất là một mình một phòng, bất quá trước mắt cô phải ở cùng phòng với người khác thì cô đương nhiên càng nguyện ý cùng Chu Thọ ở chung. Nhưng lời này không thể nói thẳng a, Đường Cảnh Ngọc hướng Tiền Tiến cười làm lành, kéo hắn sang một bên thầm thì:"Tiền đại ca, Chu Thọ có chút ngốc, hắn lại vừa chia lìa với Vương thúc, hắn chưa có quen ở đây, kỳ thật hắn cũng không có ý đối nghịch với huynh đâu. Nếu không trước tiên để hắn ở cùng với đệ đi, chờ hắn quen thuộc rồi, thì đệ qua phòng bên kia được không ?"

Loại chuyện này, Tiền Tiến tự nhiên sẽ không quản nhiều,"Được, vậy nhóm ngươi tự thu xếp đi, chốc nữa xong thì báo lại cho ta, ngày mai ta đi ra cửa hàng nhận xiêm y cho các ngươi, bây giờ thì ai làm việc đấy ." Chu Thọ Dương Xương tuy rằng là học trò, nhưng chưa được chưởng quầy chân chính công nhận thực lực, cho nên lúc này đãi ngộ không khác gì với tiêu chuẩn của người làm.

Chu Thọ kéo Đường Cảnh Ngọc về phòng mình, Đường Cảnh Ngọc đang hưng phấn cũng không quên nói lời từ biệt với Thuận Tử :"Ngày mai làm phiền huynh chỉ dạy nhiều hơn." 

Thuận Tử gật đầu. Hắn không giỏi giao tiếp với người khác, cũng chính vì lí do này Tống Thù mới lựa chọn hắn.

Sương phòng của Chu Thọ không nhỏ, ở giữa là nhà chính, gian bên trái làm phòng ngủ, phía bên phải để trống, Đường Cảnh Ngọc đưa ra chủ ý với Chu Thọ:"Bên này làm thư phòng, chỗ trống bên này làm nơi chế tác đèn lồng, ta thấy chưởng quầy cũng có một phòng như vậy ." Buổi sáng Tống Thù gặp bọn họ chính là ở phòng làm đèn.

Chu Thọ ngoan ngoãn đi theo phía sau cô, tất cả đều nghe cô, chờ Đường Cảnh Ngọc nói xong, hắn mới dẫn Đường Cảnh Ngọc đi trở về phòng ngủ, đưa cho cô một bộ quần áo:"Bộ quần áo này ngươi đã mặc hai ngày rồi, đêm nay tắm rửa xong ngươi lấy đồ của ta mà mặc."

Đường Cảnh Ngọc nhìn xiêm y hắn trong tay, cúi đầu ngửi ngửi.

Không hề có mùi mồ hôi.

Đoán được Chu Thọ chính là người cuồng sạch, Đường Cảnh Ngọc hơi dỗi đoạt lấy xiêm y trong tay hắn,"Ta cũng muốn thay lắm chứ, nhưng ta không có quần áo thì phải làm sao?"

"Hai ngày sau ngươi sẽ có quần áo mới, Tiền Tiến nói vậy rồi." Chu Thọ dỗ cô.

Đường Cảnh Ngọc trừng mắt liếc hắn một cái.

Hai người dọn dẹp lại ba căn phòng, chợt nghe tiếng Tiền Tiến ở bên ngoài kêu bọn họ, hai người đi ra ngoài, chỉ thấy Tiền Tiến cầm trong tay một ít đồ đang nói nhỏ với Dương Xương. Đường Cảnh Ngọc quay đầu hỏi Chu Thọ:"Ngươi có biết món đó làm gì?" Cô thì không biết, sau khi rời nhà cô không còn làm xiêm y nữa, quần áo rách nát trên người hầu như là nhặt được .

Chu Thọ cũng lắc đầu.

Tiền Tiến sai Thuận Tử đi tìm thước đo đến.


Đại khái do thanh âm bọn hắn nói chuyện quá lớn, cánh cửa bên nhà giữa bị người đẩy ra, Tống Thù nhíu mày đi ra, quét một vòng, tầm mắt rất nhanh dừng ở trên người Đường Cảnh Ngọc, ngược lại hỏi Tiền Tiến:"Sao lại thế này?"

Hắn đã dặn Tiền Tiến đem hai người Dương Xương Chu Thọ an bài ở đông sương phòng, tại sao Đường Ngũ lại đứng ở đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro