Chương 12: Mẹ nó ngu ngốc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hương Ly.
Beta-er:
1. Hảo.
2. Trinh.

--

Cơ Thập Nhất cũng không thấy có gì kỳ lạ đối với thái độ của ông cụ Tô.

Xét về quan hệ của cô với nhà họ Tô chẳng qua chỉ là để Tô Minh Chu thấy thoải mái. Nếu theo như ý định ban đầu của họ, tốt nhất là một kẻ tham lam vinh hoa, một khoản tiền là giải quyết xong, đỡ phải lo nghĩ.

Việc Tô Minh Chu bị lừa bán đi, đến giờ nhà họ Tô vẫn chưa tìm ra kẻ đứng sau. Xét về quyền thế của họ, chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình cực kỳ lớn, nếu không đã không giấu kỹ đến như vậy.

Vừa nghĩ đến đây, Tô Minh Chu đẩy cửa bước vào, ném đống giấy tờ lên giường bay thành đống lộn xộn, nhướn mày nói: "Em đã biết cô út không có ý tốt gì mà."

Tô Hữu Mẫn gọi cậu qua rồi đưa thông tin về công ty, tâng bốc lên tận mây, ai không biết còn tưởng đây chính là công ty tốt nhất dưới tay bà ta.

Cơ Thập Nhất đưa liếc qua, bốn chữ "Giải trí Hoàng Thiên" đập vào mắt.

Cô vốn học diễn xuất, hiển nhiên là biết đến giải trí Hoàng Thiên, trong giới giải trí cũng có thể đứng trong top ba, thậm chí có cả ảnh đế ảnh hậu, không ngờ lại là cơ nghiệp của nhà họ Tô. Quả nhiên lắm tiền nhiều thế, bất kể công ty nào thì cũng đều là nổi bật trong ngành.

"Em nhớ hình như chị chưa ký hợp đồng?" Tô Minh Chu quay qua, đôi mắt xanh thẫm nhìn chằm chằm vào cô: "Vào công ty em đi."

Xét về IQ của cô, tốt nhất là ở trong tầm kiểm soát của mình là tốt nhất, tránh việc bị người khác đem bán còn giúp họ đếm tiền.

Nghe xong, Cơ Thập Nhất bắt đầu suy nghĩ nếu vào công ty thì có ảnh hưởng gì đến mình.

Thần thái này lọt vào mắt Tô Minh Chu thì lại thành ra ý nghĩa khác.

"Chị không đồng ý?" Tô Minh Chu trừng mắt nhìn.

Cơ Thập Nhất vội vã lắc đầu, nói: "Tốt như vậy tôi sao có thể chê chứ."

Thực ra trước đó không phải không có công ty giải trí nào phát hiện cô, chỉ là toàn công ty nhỏ, đãi ngộ cũng không tốt. Cô không thông minh nhưng cũng không phải kẻ ngốc nên đều từ chối hết, cũng chính vì thế mà thành ra chẳng có tiếng tăm gì trong trường, nhan sắc tầm như cô có người đã sớm nổi tiếng rồi.

Gia nhập công ty đồng nghĩa quen biết thêm nhiều người, cũng đồng nghĩa có thêm nhiều cơ hội giải mộng.

"Công ty của cậu tôi nhất định là sẽ đồng ý, có điều đừng có chê tôi vô dụng đấy."

Nghe xong, Tô Minh Chu liếc mắt nhìn cô: "Bây giờ em chê chị thì còn kịp không?"

Cơ Thập Nhất đi qua véo nhẹ cằm cậu, cười: "Không kịp."

Tô Minh Chu lầm bầm, không nhịn được cười tít cả mắt.

Ngày hôm sau, Tô Minh Chu cùng với Tô Hữu Mẫn đến công ty giải trí Hoàng Thiên, trước khi rời đi còn dặn dò tài xế đưa Cơ Thập Nhất đến đoàn phim.

Vừa vào đoàn phim cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, hôm qua người đã đi gần hết, hôm này lại vô cùng đông đủ, hơn nữa còn có vẻ tràn trề năng lượng.

Đáng chú nhất chính là đạo diễn, cả khuôn mặt đều rạng rỡ, Cơ Thập Nhất nhìn một cái là biết anh ta gặp được vận may.

"Thập Nhất, cô qua đây, mau chuẩn bị, cảnh sau chính là cảnh của cô đấy!" Vương Hạo vừa thấy liện gọi.

Anh ta phấn chấn trở lại, cảm giác việc đạo diễn cũng vô cùng suôn sẻ, nam chính không có mặt cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta.

Phía bên kia Đinh Hiểu Đồng đang học lời thoại liếc nhẹ một cái.

Vốn dĩ hôm qua cô ta định đi rồi, ai ngờ sau khi Cơ Thập Nhất đi đạo diễn thậm chí cười một trận lớn, nói với bọn họ đã có nhà đầu tư mới, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là có liên quan đến người thanh niên trẻ kia.

Dẫn đến cô ta cảm thấy nghi ngờ về thân phận của Cơ Thập Nhất.

Có điều cô ta cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không làm mấy chuyện tự tìm rắc rối cho bản thân, tạo quan hệ tốt mới là quan trọng, Đinh Hiểu Đồng từ nhỏ đã học cách xã giao nên rất tự tin vào bản thân.

Chỉ cần đưa cho cô ta một cái thang, cô ta nhất định tìm được cách leo lên.

Cơ Thập Nhất chỉ thấy hơi nghi ngờ rồi cũng nhập tâm vào vai diễn, nam chính bị thương không đến nên những cảnh riêng của cô bị đẩy lên trước rất nhiều, hơn nữa còn rất nhiều chuyện thay đổi tính cách về sau này.

Mấy cảnh quay buổi sáng cũng coi như đơn giản, Cơ Thập Nhất chỉ vấp vài chỗ là qua.

Kịch bản hiện tại đã quay được một phần năm, phần sau chỉ cần Diệp Minh hồi phục là trong hè hoặc tháng chín có thể quay xong.

Vương Hạo vô cũng đắc ý, vừa quay xong một cảnh thì có người bên cạnh nói nhỏ: "Đạo diễn, bên ngoài có người tìm anh."

Anh ta đặt quyển kịch bản trên tay xuống đi ra ngoài nhìn, một người thanh niên không quen biết, đứng dựa vào đầu xe, liền hỏi: "Xin hỏi cậu tìm tôi có việc gì?"

"Tôi đến đón Cơ Thập Nhất." Anh ta đưa tấm danh thiếp, cười: "Các anh quay xong chưa?"

Chữ in trên tấm danh thiếp khiến đạo diễn tròn mắt.

Tuy là chưa ký hợp đồng nhưng đối phương đã chuyển trước một khoản tiền qua. Đối diện với nhà đầu tư lớn, Vương Hạo nào dám nói muốn quay thêm, chỉ muốn lập tức đưa Cơ Thập Nhất đến trước mặt anh ta.

Vương Hạo cười cười rồi vẫy tay với bên trong: "Sáng hôm nay quay đến đây thôi."

"Anh Vu." Cơ Thập Nhất gọi theo Tô Minh Chu.

"Thiếu gia bảo tôi đến đón cô đi ăn, buổi chiều cậu ấy sẽ cùng cô đến công ty." Vu Văn vừa giúp cô thắt dây an toàn vừa nói.

Cơ Thập Nhất ngạc nhiên: "Nhanh như vậy đã xong rồi sao?" Cô còn tưởng chuyển giao công ty phải mất khá nhiều thời gian.

Vu Văn cười: "Tất nhiên là chưa, e là cần một khoảng thời gian mới có thể quen được." Lần đầu tiên thiếu gia tiếp xúc với việc công ty, chắc chắn là cần thời gian, không thể vội.

...

Từ chỗ đoàn quay phim đến nhà hàng không quá 10 phút, Vu Văn dẫn Cơ Thập Nhất đến chỗ ngồi liền rời đi, để cô ngồi đó một mình.

Thật ra đây là lần đầu tiên cô ăn ở ngoài, nhìn khung cảnh không giống với trước đây, trong lòng vừa trông đợi vừa thấp thỏm.

Không lâu sau, Tô Minh Chu bước đến.

So với hôm qua, có thể nhìn ra đã chín chắn hơn một chút, xem ra quản lý công ty quả nhiên không phải công việc bình thường.

"Sao chị mặc bộ đồ này?" Cậu vừa ngồi xuống liền chê bai nói.

Cơ Thập Nhất nhìn một lượt trên người mình, áo sơ mi trắng với quần jean đen, cô lấy ra từ tủ quần áo, trông khá ổn đấy.

Phong cách của nhà hàng không tồi, âm nhạc nhẹ nhàng, giữa mỗi bàn đều ngăn cách bằng cây lá, đúng lúc một cô gái mặc lễ phục cúp ngực đi đến ngồi vào bàn bên cạnh, hở ra xương quai xanh, từng động tác đều tinh tế thu hút ánh nhìn.

"Cậu muốn chị mặc thế nào?" Cô hỏi.

Tô Minh Chu kìm nén lại cảm giác khó hiểu, nói: "Vẫn là nên mặc như thế này."

Cơ Thập Nhất cười nhẹ.

Trên bàn toàn là đồ ăn đúng khẩu vị của cô, trong lòng thầm thể hiện sự bái phục với kỹ năng nấu nướng đa dạng thời hiện đại.

Trong mơ mỹ thực của đại lục tuy phong phú nhưng dường như vẫn thiếu chút gì đó, có điều đồ ăn vương thất vô cùng phong phú.

Nhưng cả hai đều có cái hay riêng, ở hiện đại thiếu chút món ăn cổ xưa, tuy cô là đích nữ nhà họ Cơ nhưng không bị gò bó làm việc mình thích nên cũng có chút kỹ năng với chuyện nấu nướng.

Cô liếc nhìn Tô Minh Chu suy ngẫm, hôm nào đó sẽ nấu cho cậu ăn thử.

Ăn xong hai người đi thẳng đến công ty giải trí Hoàng Thiên.

Giải trí Hoàng Thiên nằm ở vị trí phồn hoa của thành phố, gần 40 tầng, vô cùng nổi bật, vẻ ngoài thì hoa lệ, bên trong lại càng lộng lẫy huy hoàng. Ký hợp đồng với vô số người, toàn những người nổi tiếng đi bên ngoài đều khiến mọi người phải hò hét khi vào Hoàng Thiên cũng chỉ được xem như người bình thường.

Buổi sáng, Tô Hữu Mẫn đã sớm dẫn Tô Minh Chu đến công ty ra mắt tất cả nhân viên, nghệ sĩ nhìn thấy cậu đều lễ phép chào hỏi.

"Chào Tô tổng."

"Tô tổng."

"Tô tổng."

Cơ Thập Nhất nhìn một lượt, mỗi người một gương mặt khác nhau, phúc hậu hà khắc đều có, tất nhiên là bay giờ ai cũng tươi cười.

Thấy không ít cô gái đều đổ dồn ánh mắt lên người Tô Minh Chu, cô thấp giọng nói: "Sức hút của Minh Chu thật là vượt xa người khác."

Tô Minh Chu cười nhẹ, nhỏ giọng nói: "Em thấy chị cũng đâu đổ ngục dưới chân em."

Không ít người trong sảnh lớn dồn sự chú ý lên người cô gái đi cạnh Tô tổng, trong lòng bắt đầu suy đoán.

Dựa vào khuôn mặt, khí chất này, cộng thêm lợi thế tuổi tác, chắc chắn có chỗ đứng trong giới giải trí. Càng chưa nói đến việc đi cạnh Tô tổng đều cực kỳ xuất sắc, chỉ cần bỏ ra một chút cố gắng nhất định sẽ một bước lên mây.

Làm gì có ai lại muốn nhìn người khác bước lên mây, nhưng mặt mày ai nấy đều tỏ ra vô cùng thân thiện.

Ở trong giới giải trí một thời gian thì có thể nhận ra tầm quan trọng của các mối quan hệ.

Kỹ năng diễn xuất như nhau, nhan sắc như nhau nhưng có người nâng đỡ là có thể nổi danh trước một bước, thậm chí người ta tiến ra quốc tế rồi mình mới bắt đầu có chút tiếng tăm.

Đợi hai người họ bước vào trong, mấy người họ lập tức yêu cầu người đại diện của mình điều tra danh tính của cô gái nãy, trong lòng cầu nguyện hi vọng người vừa nãy không phải là loại giống như mình.

"Chị muốn ký loại hợp đồng nào?" Trong thang máy, Tô Minh Chu hỏi.

Lúc sáng cậu đã tìm hiểu sơ qua về các loại hợp đồng, về cơ bản thì công ty có ba loại hợp đồng, mức độ đãi ngộ A B C giảm dần, nhưng vẫn còn một loại nữa là hợp đồng S, chỉ ký kết với những người đặc biệt.

Cơ Thập Nhất hoàn toàn không hiểu gì về mấy thứ này, quay đầu nói: "Loại nào cũng được." Vừa nói xong cô liền nhìn thấy vẻ mặt chê cười của Tô Minh Chu.

Đứa em này quả thực không có lúc nào là không chê cười cô.

Thang máy dừng lại ở tầng 35, "ding" một tiếng.

Tô Minh Chu bước ra trước, Co Thập Nhất chưa kịp rẽ ngang liền bị cậu chặn lại phía sau, Cơ Thập Nhất va vào sau lưng cậu, hỏi: "Sao thế?"

Cô đứng phía sau kiễng chân lên nhìn ra phía trước, cách đó không xa một người con trai đang chặn một cô gái thân hình nhỏ nhắn vào tường. Chàng trai khí chất có vẻ không tầm thường, còn cô gái kia thì bị che khuất nên không nhìn thấy.

"Có thứ chướng mắt." Tô Minh Chu nói.

Cô gái xinh đẹp kia quay người qua: "Bây giờ anh rất đắc ý vì ép tôi vào tường được rồi sao? Đồ tâm thần."

Cùng lúc vang lên tiếng của Tô Minh Châu từ hành lang, không khí có gì đó kỳ quái.

Bây giờ hai người kia mới phát hiện ra có người khác ở đó, cô gái đẩy người con trai ra, mái tóc uốn sóng màu đỏ rượu xõa trên vai, ánh mắt vô cùng quyến rũ, đôi môi đỏ rực.

"Người mới à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro