Chương 23: Anh giết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cún.
Beta-er: Trinh.

—–

Tin tức không phải quá chi tiết, dù sao cũng không thể để lộ thông tin.

Tắt điện thoại, nhóm diễn viên mắt đều sáng lấp lánh: "Chúng ta rất chờ mong Văn Cẩm Chi."

"Xem tạo hình tôi liền cảm thấy Văn Cẩm Chi sắp từ trong sách bước ra rồi, cố lên!"

Các cô khác với fans qua mạng, quan sát gần gũi thì cảm thấy người thích hợp Cẩm Chi không nhiều lắm, Cơ Thập Nhất tuy không nổi danh nhưng khí chất độc đáo, có lẽ sẽ làm người chấn động.

Cơ Thập Nhất lấy lại tinh thần, cười: "Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng."

Người ta có thiện ý với cô thì phải đối xử lễ phép, đây là quy tắc đối nhân xử thế của cô.

Chờ cô đi xa, mấy người kia còn xô xô đẩy đẩy, trêu chọc lẫn nhau, nhìn bóng dáng cô, trong mắt đều là ngạc nhiên, kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.

"Cảm giác cô ấy xinh hơn nữ chính Trương Hựu Hân rất nhiều, tạo hình quá đẹp!"

"Giọng nói thật dịu dàng, tai tôi sắp mang thai aaa, không ổn, tôi phải lên Weibo theo dõi cô ấy!"

"Bây giờ người lễ phép như vậy rất hiếm thấy, thái độ rất tốt !"

"Tôi rất muốn xem cô ấy diễn với nam thần aaa!!! Nhất định cực kỳ đẹp đôi!"

Trong đầu Cơ Thập Nhất vẫn tuần hoàn tin tức vừa rồi, làm cô nhớ tới 'Nhã Nhã' hôm qua, nhưng cô cũng không biết hai người có phải một người không.

Nghĩ như vậy, cô đăng nhập Weibo, trang chủ của Nhã Nhã chỉ có số ít lượt like, đa số là tâm sự, gần như không có ảnh hằng ngày.

Chắc là trùng hợp?

Cô không chú ý nữa, một nữ minh tinh tự sát tuy làm người tiếc hận, nhưng không ảnh hưởng đến cô.

Văn Thanh ngồi sau máy theo dõi, nhìn màn ảnh, thi thoảng nói vài câu với người đàn ông bên cạnh.

Cơ Thập Nhất không lại gần.

Diễn viên chính Lục Hành Vân khá nổi tiếng, bộ phim điện ảnh trước của anh ta nhận được giải thưởng, đây là bộ phim truyền hình đầu tiên.

Anh ta khác với đa số tiểu thịt tươi hiện tại, trông hơi lạnh lùng, ánh mắt cực kỳ sắc bén, lúc nhìn chăm chú người ta tựa như trong mắt chỉ có người, dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm chết người.

Đoạn trên là tất cả những gì cô đọc trên Weibo.

Chẳng qua không thể phủ nhận, nhìn tận mắt thật sự như thế. Lúc thảo luận với đạo diễn Văn Thanh về cảnh diễn thì vô cùng tập trung, nếu ảnh chụp lộ ra, chỉ sợ đầu bình luận mê muội gọi nam thần là chồng mất.

Vốn ở trong Cẩm Tú Sơn Hà, hoàng đế kém Văn Cẩm Chi ba tuổi, tuổi mười lăm là một diễn viên nhỏ diễn, qua một tập, hoàng đế lớn lên.

Lục Hành Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, híp mắt nhìn chằm chằm vài giây, cúi đầu nói câu gì, Văn Thanh đạo diễn ngẩng đầu nhìn về phía này.

Cơ Thập Nhất lúc này mới bước đến, chiếc váy xanh lục nhạt bay trong gió, tựa như một người bước ra từ trong tranh.

Những bông hoa gãy nhỏ cắm trên tóc, những hình khối nhỏ được làm bằng thủy tinh, ẩn hiện trong tóc, viền trên trán bên trái chạm vào lông mày cong, âm thanh rung động nhẹ nhàng và giòn giã khi bước đi càng làm tăng thêm vẻ đẹp.

Mắt chớp nhẹ, khóe mắt hơi giương, mắt đen như lóe sáng, phản chiếu cảnh vật trước mắt, dưới mắt là nốt ruồi lệ toát lên vẻ xinh đẹp, hấp dẫn.

"Tạo hình khá tốt." Văn Thanh cười khích lệ.

Vốn tạo hình không có tua rua, nhưng thêm vào lại không giống nhau, khí chất càng thêm xinh đẹp, làm nhân vật Văn Cẩm Chi này càng thêm mâu thuẫn.

Bà và stylist từng cùng nghiên cứu, rất quen thuộc với tạo hình của Văn Cẩm Chi nhưng tạo hình hôm nay rõ ràng không như ban đầu.

Stylist nhất định không dám sửa, vậy nên chắc chắn là Cơ Thập Nhất tự nghĩ ra.

Văn Thanh càng thêm chờ mong.

Cơ Thập Nhất khóe môi khẽ nhếch, "Tôi xem kịch bản, cho nên mới tự chủ trương, mong đạo diễn bỏ qua."

"Có ý tưởng riêng của mình là tốt, tôi không thích nhất là mọi thứ đều rập khuôn." Văn Thanh nói, "Khác người một chút rất lạ."

Được đồng ý, Cơ Thập Nhất cũng thở nhẹ một hơi.

Văn Thanh nói: "Qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa là cảnh diễn của cô, có gì không biết có thể hỏi tôi."

Cơ Thập Nhất gật đầu, lại mỉm cười với Lục Hành Vân bên cạnh, xoay người đi nơi nghỉ ngơi.

Bình tĩnh mà nghĩ, Văn Thanh đúng là người tốt, khó trách có nhiều người muốn vào đoàn phim này như vậy.

"Cảm giác không tệ đúng không, tôi nhìn một cái là chọn cô ấy." Văn Thanh cười nói.

Lục Hành Vân thu hồi tầm mắt, mặt mày khẽ động, giọng điệu lạnh nhạt, "Đúng là rất thích hợp, tôi rất chờ mong Văn Cẩm Chi."

Nghe câu đấy, Văn Thanh càng thêm chờ mong thành quả.

...

Tân khu Uyển, cục công an.

Trên bàn Liên Diệc bày đủ loại ảnh chụp, đủ các góc độ, thi thể ngâm nước đến trắng bệch, không dễ nhìn cho lắm.

"Đúng là chết đuối." Pháp y nói.

Năm nay người chết trong bồn tắm không nhiều, nói ra đi chỉ sợ người ta không tin.

"Nhưng là trừ đó ra, thân thể Trương Nhã còn có vết thương khác." Pháp y khoa tay múa chân, ngón tay chỉ, "Thái dương phải là đụng vào vật sắc nhọn tạo thành, suy đoán hẳn là góc bàn đã bị ngấm nước nên mềm hơn."

Anh ta lại chỉ một bức ảnh khác. "Trên cổ tay có vết ngấn rất nhỏ, chứng tỏ có người túm chặt nạn nhân, phía sau chân cũng có vết thương, do cọ xát ở bồn tắm tạo nên, móng tay cũng có vết thương."

"Cho nên Trương Nhã hẳn là..."

"Đội trưởng, hiện tại bên ngoài đều đồn là tự sát." Phạm Dương đột nhiên vọt vào.

Pháp y trừng mắt anh ta một cái, tiếp tục nói: "Cho nên Trương Nhã hẳn là bị giết sau đó ngụy trang hiện trường thành tự sát, thời gian tử vong ở khoảng 12 giờ đêm đến 1 giờ sáng, nhưng là thời gian nạn nhân ngâm nước lâu hơn, vết thương ở thái dương được tạo thành trước đó."

Chết đuổi trong bồn tắm... quả nhiên là bị sát hại tương đối thực tế.

Quan hệ bạn bè của cô ta cũng nhanh chóng được điều tra ra, bày biện trước mặt Liên Diệc.

Tư liệu viết, Trương Nhã là một minh tinh, không nổi tiếng, chỉ có một vai diễn tương đối ấn tượng, ngày thường chỉ ở một mình, chỉ có liên hệ với người đại diện tương đối nhiều, còn lại chính là bạn tốt Bạch Vân.

Sáng hôm nay, Bạch Vân gõ cửa không thấy trả lời, gọi điện thoại không nghe, thế là dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, phát hiện Trương Nhã chết đuối trong bồn tắm liền báo cảnh sát.

Cho nên người có hiềm nghi nhất chính là người đại diện và Bạch Vân.

Nhưng người đại diện có chứng cứ ngoại phạm, mang một nghệ sĩ khác đến đài truyền hình, không có thời gian đi giết người.

"Quan hệ đơn giản như vậy, điều tra tiện hơn nhiều." Phạm Dương nói.

"Người báo án Bạch Vân đâu?" Liên Diệc hỏi.

Phạm Dương nói: "Ở ngay bên ngoài, cần hỏi cung sao?"

Người báo án chính là bạn tốt Bạch Vân, khóc như mưa, cái gì cũng không nói được, giữ lại đây cũng chẳng để làm gì.

Bạch Vân ngồi ở trên ghế, thoạt nhìn thanh tú, khóc như hoa lê dính mưa, không ít thanh niên vây quanh nhìn.

"Đều vây quanh ở bên kia làm gì?"

"Đội trưởng!"

"Đội trưởng."

Mọi người tản ra, nhanh chóng về vị trí làm việc của mình.

Phạm Dương đi qua đưa Bạch Vân vào phòng thẩm vấn.

Bạch Vân vẫn hơi sợ cảnh sát, không dám ngẩng đầu, co quắp ngồi đó.

Im lặng trong chốc lát, Liên Diệc mở miệng hỏi: "Cô và Trương Nhã có quan hệ gì?"

Bạch Vân nức nở, nhỏ giọng đáp: "... Tôi và cô ấy vào đại học quen biết, vẫn luôn là bạn tốt."

"Camera ghi lại cô từng đến chung cư lúc tám giờ tối qua, một giờ sau rời đi, trong lúc này hai người làm cái gì? Vết thương trên trán Trương Nhã là do cô gây ra đúng không?"

Hỏi ra vấn đề này, hô hấp của Bạch Vân cứng lại, dáng vẻ trốn tránh bị Liên Diệc nhìn thấy, tất nhiên có vấn đề.

Anh ta nghiêng người về phía trước: "Cô và Trương Nhã cãi nhau? Vết thương là chuyện như thế nào? Nói rõ ràng."

"Tôi, tôi..." Bạch Vân nắm chặt hai tay, khí thế của Liên Diệc quá mức dọa người "Nhã Nhã quyến rũ bạn trai tôi, nên tôi cãi nhau với cô ấy, tôi đẩy một cái, cô ấy ngã, va phải góc bàn..."

Thảo nào, cho nên vết thương ấy xuất thời gian thời gian tử vong.

"Vậy nên cô ghi hận, tận dụng cơ hội kéo Trương Nhã vào bồn tắm dìm chết..."

Bạch Vân lập tức phản bác "Cảnh sát, tôi không giết người, tôi chỉ đẩy cô ấy một cái, sau đó tôi lập tức đi ngay! Tôi thật sự không giết người!"

Liên Diệc nhướng mày, "Trước khi báo án, chỉ có cô từng vào chung cư, không có người khác."

Bạch Vân cứng người, lẩm bẩm: "Anh vẫn đang hoài nghi tôi giết người sao? Tuy tôi và cô ấy cãi nhau, nhưng còn chưa tới mức giết người, tôi và cô ấy làm bạn nhiều năm như vậy, không có khả năng vì một người đàn ông mà giết người."

Liên Diệc nhàn nhạt nói: "Cô có giết người hay không thì chúng tôi sẽ điều tra, Trương Nhã có người quen khác không, hay là người có thù với cô ấy?"

"Việc này tôi không biết, người Nhã Nhã quen ở giới giải trí tôi đều biết, nhưng không quen, hơn nữa người đại diện không thích chúng tôi thường xuyên tụ họp, cho nên tôi không hỏi những cái đó."

...

Ra khỏi phòng thẩm vấn, tư liệu của Bạch Vân lập tức đến trước mặt Liên Diệc.

Cô ta nói rất đúng, làm bạn tốt suốt thời đại học, tuy hai người không ở một 'vòng tròn xã giao' nhưng thường ngày cũng có liên hệ, còn thi thoảng đi ra ngoài du lịch.

Hai người thường xuyên liên lạc, Bạch Vân cũng từng ngủ lại chung cư của Trương Nhã, nên vân tay không thể coi như manh mối.

Nói là xúc động giết người, cũng không phải không có khả năng, nhưng thiếu chứng cứ.

Bị người ta ấn vào bồn tắm, không thể hít thở, Trương Nhã không thể nào không giãy giụa, cho nên sau chân cọ xát bị thương, móng tay gãy, sức lực của hung thủ sẽ không yếu.

Chỉ tiếc, móng tay không cạo vào da hoặc máu của hung thủ, nếu không có thể biết là ai.

"Đội trưởng, tôi hỏi bên bất động sản, bọn họ cũng không biết rõ thông tin của người thuê."

Phạm Dương vò đầu: "Nhưng không phải chỗ nào cũng có camera, tôi từng hỏi, vì vấn đề riêng tư, bọn họ nói camera không chụp được bên kia chung cư của Trương Nhã, chỉ có thể quay đến đoạn đó thôi."

Cho nên, có khả năng là trèo cửa sổ đi vào.

"Chung cư ở phía trong, bên ngoài dân cư hỗn tạp, camera cũng tương đối ít, có rất nhiều camera bị người ta phá hủy."

"Điều tra camera khu đó đã, phái người đi hỏi." Liên Diệc đứng lên "Đi nhà Trương Nhã xem thử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro