Chương 24: Không, không bình thường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cún.
Beta-er: Trinh.

—–

Toàn bộ đoàn phim an tĩnh đến kỳ lạ.

Văn Thanh im lặng nhìn máy quay, trong lòng vô cùng bất ngờ.

Bây giờ đang quay cảnh Văn Cẩm Chi theo lời thánh chỉ vào cung, dưới cung điện nguy nga, một đoàn người ngựa giống như những điểm đen, nhưng chỉ xuất hiện trên màn hình.

Tấm rèm vén lên khẽ lộ ra khuôn mặt thanh tú của người bên trong, một đôi mắt phản chiếu gạch ngói tường đỏ, khiến người ta không thể dời mắt.

Trong mắt chứa đầy thấp thỏm, cũng có tự tin.

Theo bà biết, Cơ Thập Nhất mới học xong năm nhất, cũng là người mới trong giới giải trí, bộ phim duy nhất vẫn còn đang quay, không thể diễn tốt như vậy.

Văn Thanh bỗng nhiên nhớ ra – là hào quang.

Có nhiều người trong làng giải trí cho rằng chỉ cần làm việc chăm chỉ thì sẽ được đền đáp, nhưng cuối cùng thì hào quang là thứ cần có để người ta tiến thêm một bước.

Những bộ phim do những người có hào quang thực hiện và những bộ phim không có hào quang chắc chắn có phong cách khác nhau. Hào quang trên người Cơ Thập Nhất đủ để cô nổi tiếng.

"Qua."

Dứt tiếng, trong đoàn phim vẫn cực kỳ yên tĩnh, một lát sau mới xuất hiện thanh âm khi thu dọn đồ vật.

Các diễn viên quần chúng hay tụm lại một chỗ, bọn họ sẽ cẩn thận quan sát kỹ thuật diễn xuất của các vai chính, từ đó rèn luyện chính mình, nhưng là hôm nay không giống.

Họ xem đến mê mẩn!

Lúc trước bọn họ cũng thường xuyên xem đến mê mẩn, quên mất mục đích ban đầu, nhưng đó là bình thường, dù sao nữ chính là minh tinh hàng đầu, hiện tại một người mới thế mà cũng có chuyện này.

Mấy hôm trước bọn họ còn nói xấu sau lưng người ta... Bây giờ đúng là vả mặt, người ta ném xa bọn họ không chỉ một con phố.

"Có chút tài năng, khó trách đạo diễn Văn liếc mắt một cái nhìn trúng, tôi còn tưởng là hậu đài cứng đấy."

"Người ta vốn dĩ có hậu đài, nếu không sao có thể có cơ hội diễn Văn Cẩm Chi? Chẳng qua có thêm kỹ thuật diễn mà thôi."

"Đừng nói nữa, nói tiếp tôi liền khóc. Một người, có kỹ thuật diễn đã không dễ dàng, còn có hậu đài, tôi không tin không nổi tiếng."

...

Cơ Thập Nhất xoa xoa cổ, tạo hình này trên đầu đội một ít thứ, từ khi đến thế giới này cô không đội nữa, thấy không quen lắm.

Cảnh này đối với cô mà nói, khó khăn không lớn, lúc trước khi cô được mời đi hoàng thất giải mộng, tâm lý không khác Văn Cẩm Chi lúc này lắm, xem như tựu nhiên mà diễn, không ngờ một lần đã qua.

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, cô âm thầm nghĩ, xem ra kế tiếp vẫn phải cố gắng.

Máy quay còn chiếu hình ảnh biểu diễn của cô lúc nãy, Cơ Thập Nhất cẩn thận nhìn từ đầu đến đuôi, sợ có chỗ nào sai sót.

"Một lần qua, tiếp tục duy trì." Văn Thanh cổ vũ nói, cũng quan tâm đến cô hơn.

Đối với nghệ sĩ có tài năng, bà chưa bao giờ chèn ép, ngược lại sẽ dìu dắt họ một chút.

Cơ Thập Nhất cười, đôi mắt sáng lên, nói: "Cảm ơn đạo diễn, tôi sẽ nỗ lực."

Lúc trước cô còn không biết vì sao cô gái trong mộng lại thích đóng phim, hiện tại đã biết, cảm giác diễn vai đủ các loại người thật sự rất tuyệt.

"Sau này sẽ có vai diễn phối hợp với nam chính, nếu có chỗ nào không rõ có thể nói với tôi." Văn Thanh cười, "Cũng có thể diễn tập trước."

Chỉ cần không vượt ra ngoài ranh giới là được.

Nghe vậy, Cơ Thập Nhất nhìn về phía Lục Hành Vân đang cúi đầu đọc kịch bản, mấy thứ đội trên đầu làm bóng anh ta mờ đi, mới nhìn giống như một người biệt lập.

Cô đáp: "Vâng, tôi đã biết."

Trong một góc, cô gái trộm nhìn di động, vừa mới chụp được Cơ Thập Nhất, trong lòng vui rạo rực, nhanh tay đăng lên Weibo.

Diễn viên diễn vai Văn Cẩm Chi quả nhiên không phụ sự mong đợi của cô ấy!

Cô gái cất di động, không biết những gì xảy ra sau đó.

Với tư cách là fan cứng của Văn cẩm Chi, cô có rất nhiều bạn bè cùng sở thích, fans Weibo cũng không ít, ảnh chụp đăng lên bị mọi người nhìn thấy, mắt trừng lớn.

Trong tiểu thuyết có mơ hồ miêu tả Văn Cẩm Chi mới vừa tiến cung, nhưng trên ảnh chụp lại không giống.

"Là sửa nguyên tác sao? Đừng làm tôi sợ nhé!"

"Tuy rằng không giống tạo hình trong tưởng tượng của tui, nhưng tạo hình này đẹp quá, aaa!"

"Động tác thật đáng yêu, hy vọng diễn tốt Cẩm Chi, đừng phá hoại."

"Đây là nơi quay phim sao? Tuy không phải ảnh sân khấu, nhưng tôi cũng thỏa mãn."

Đối với nữ diễn viên trên ảnh chụp, đại đa số fan của Văn Cẩm Chi đều ôm hi vọng lớn, dù sao diễn viên cũng tuyển rồi, không thể thay đổi người, không bằng chờ mong một chút.

Bức ảnh này đúng là ngoài dự kiến của bọn họ, nhưng trong lòng đều cảm thấy thật sự đẹp, chẳng qua không giống trong sách.

Không bao lâu, tác giả nguyên tác đăng Weibo: "Tạo hình này so với tôi viết chỉ có hơn chứ không kém, nhân vật Văn Cẩm Chi này tôi rất quan tâm, tôi có sửa mấy chương đầu, trong lòng có ý tưởng nhưng không viết ra được, nhìn đến này thật là vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, hối hận hôm nay không ở đoàn phim #khóc lớn #khóc lớn."

"Cẩm Tú Sơn Hà" đã sớm viết xong, mỗi lần cô viết xong một quyển sách đều phải tiến hành sửa chữa, nhưng là mấy chương đầu kẹt ở chỗ này không có sửa, trong lòng vẫn luôn tiếc nuối.

Nhìn thấy bức ảnh này lập tức đập bàn khen ngợi, suýt thì dọa chết người nhà.

Các fan nhìn thấy cũng nhớ tới lúc trước tác giả từng đăng Weibo nói chuyện này, bọn họ nhìn kĩ ảnh, càng xem càng thích, cuối cùng suýt thì cảm thấy đây là tạo hình tốt nhất.

Tác giả cũng khen rồi, bọn họ có thể nói không tốt sao?

Lại nói, quyền phát biểu vẫn thua tác giả viết tác phẩm.

...

Một nơi khác, chung cư của Trương Nhã.

Sau khi sự việc xảy ra, chung cư lập tức bị phong tỏa, bởi vì nạn nhân là minh tinh, chung cư an tĩnh nhưng phóng viên cũng rất nhiều.

Nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát, mắt các phóng viên sáng lên, vội vàng chạy về phía trước vây họ lại..

Chết đuối trong bồn tắm thật sự thú vị, các độc giả đều thích những việc kỳ lạ như vậy.

Còn là tự sát hay là bị sát hại, bọn họ không có hứng thú.

"Xin hỏi Trương Nhã tự sát hay bị giết, chết đuối trong bồn tắm là thật chăng?"

"Trương Nhã thật sự chết trong bồn tắm sao?"

"Chuyện chết đuối trong bồn tắm này có căn cứ không, mọi người sẽ phá án trong bao nhiêu ngày?"

"..."

Tuy rằng lúc còn sống Trương Nhã không nổi tiếng, nhưng nguyên nhân tử vong lại làm cô ta nổi danh một lần, tòa soạn biết điều này, phái người ngồi canh.

Phạm Dương đi sau Liên Diệc, nhìn đội trưởng đi vào nhanh như bay, còn mình lại bị ngăn lại, trong lòng yên lặng khóc thầm.

Bao nhiêu ngày nữa vụ án sẽ được giải quyết, họ không phải Sherlock Holmes, càng không phải Conan.

Đành phải nói, "Trước mắt vụ án còn trong quá trình điều tra."

Đây cũng là phát ngôn chính thức của cảnh sát.

Vốn định nói xong câu này là được, nào ngờ anh ta bị vây càng chặt, một vòng tiếp một vòng, microphone sắp dí sát miệng.

"Nói thế Trương Nhã không phải tự sát? Hung thủ là ai?"

"Đã xác định là bị sát hại sao? Người bị hiềm nghi đã xác định chưa?"

"Nguyên nhân bị sát hại là cái gì? Cảnh sát có nhận được manh mối thuận lợi nào không?"

"..."

Sau khi thoát khỏi vòng vây thì bóng dáng của đội trưởng cũng không thấy đâu.

Vì Trương Nhã sống một mình, căn hộ rất sạch sẽ, không có sự lộn xộn ở những nơi khác, ngoại trừ nước tràn ra từ phòng tắm.

Hình ảnh giám sát đã được đưa vào cục công an, Trương Nhã chết tối hôm qua, người có hiềm nghi nhất là bạn tốt của cô ta, nhưng sau khi hỏi cung thì thời gian khớp với lúc bị thương, thời gian giết người lại không.

Phòng tắm vẫn đầy nước, kéo dài từ bồn tắm ra bên ngoài, có dấu vết của cảnh sát để lại, nhưng không được xử lý.

Liên Diệc thử nhúng tay vào, hiện tại là mùa hè, có chút mát lạnh.

Nước tràn ra từ bồn tắm đủ để che hết dấu vân tay, khiến việc thu thập bằng chứng trở nên khó khăn hơn.

Anh ta ngồi xổm xuống, sờ đông sờ tây, cuối cùng dán chặt ánh mắt vào cột thép không gỉ cao hơn bồn tắm vài cm..

Cây sào vốn dĩ song song với mặt đất giờ đã hơi lệch, anh ta làm động tác, với chiều cao của Trương Nhã, anh ta có thể dễ dàng vươn chân khi nằm xuống. Nhưng sức mạnh này sẽ không quá nhỏ.

Khi con người sắp chết, họ sẽ luôn bộc phát sức mạnh phi thường, có lẽ Trương Nhã cũng vậy, giãy giụa quá nhiều và làm cái cột nghiêng đi, vết thương do ma sát cũng có thể được giải thích.

Nhớ đến lời nói của Bạch Vân, Liên Diệc nhanh chóng gọi điện, yêu cầu mọi người đưa bạn trai của Bạch Vân đến trong cục.

Nói thế nào thì bạn trai Bạch Vân cũng là lí do hai cô gái cãi nhau.

"Đội trưởng, máy tính không khóa."

Liên Diệc đang ngẩn người, nghe thấy tiếng Phạm Dương, bước nhanh vào phòng.

"Máy tính này không cài mật khẩu."

Sau khi báo án, phòng của Trương Nhã cũng được xem qua, lúc ấy máy tính đặt trên bàn sách, không có gì lạ thường.

Hiện tại muốn tìm manh mối, tất nhiên là phải nhìn kĩ. Trương Nhã không đặt mật khẩu, khởi động máy xong liền thấy giao diện chính, là ảnh của cô ta trên sân khấu, cười tươi như hoa.

Phạm Dương bước sang một bên, "Không có manh mối đặc biệt, tất cả là về phim ảnh và kịch bản."

Liên Diệc nói: "Kiểm tra tài khoản xã hội công khai và riêng tư của nạn nhân."

Kết nối với Internet dễ dàng, trình duyệt mặc định được mở trực tiếp và một trang về việc khôi phục có xuất hiện hay không, anh ta nhấp vào đó và nhìn vòng tròn đang xoay.

"Weibo là tất cả về cuộc sống hàng ngày, đăng một số phim và sách mà nạn nhân đã xem, quảng cáo các tạp chí đã quay, không có thông tin hữu ích nào." Phạm Dương đưa màn hình điện thoại sang.

Weibo của Trương Nhã giống với hầu hết các ngôi sao nữ.

"Tên là Trương Nhã?"

Liên Diệc nhìn điện thoại, trang trên màn hình máy tính đã tải hoàn tất. Tên Weibo trên đó là Nhã Nhã, không được xác thực.

Phạm Dương cũng nhận thấy điều này, nhìn xem và nói, "Nick giả à? Cũng là bình thường."

Tài khoản của các minh tinh đều bị người ta chú ý, tự mình đăng ký nick giả cũng rất bình thường, phát tiết cảm xúc cũng không ai biết, không hủy hình tượng.

"Không, không bình thường."

Giọng nói của Liên Diệc trầm thấp, nếu không ở gần thì không nghe thấy, Phạm Dương tò mò hỏi: "Có liên quan đến vụ án không?"

Phạm Dương nhìn máy tính, một lúc sau mới biết tại sao không bình thường.

Tên của Cơ Thập Nhất rất dễ thấy, tin nhắn cũng dài, nói chuyện với đại sư rất lâu.

Hơn nữa dường như những người có liên hệ với đại sư này đều không đơn giản như vậy.

Một người của đoàn phim nhỏ, hai giấc mơ không thể tưởng tượng, liên quan đến án treo mười năm.

Anh ta nhìn đội trưởng, phát hiện ánh mắt Liên Diệc sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro