Chương 7: Không ngại giúp cảnh sát chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Beta-er:
1. Hảo.
2. Trinh.

-----

Rất nhanh Diệp Minh đã phát hiện ra điều không thích hợp.

Ở trong hẻm này không có bao nhiêu người sinh sống, mà những người anh ta gặp qua đều là ông bà cụ.

Tiếng bước chân phía sau rõ ràng không đúng, chứ đừng nhắc tới vừa nhiều vừa hỗn loạn, vừa nghe đã thấy không bình thường.

Anh ta bước nhanh hơn, đồng thời thản nhiên nhìn về phía sau.

Đáng tiếc ánh đèn bên ngoài không chiếu tới nơi này, chỉ có thể nhìn được mấy bóng người mơ hồ, ánh sáng kia cũng bị anh ta trông thấy được.

Diệp Minh hít vào một hơi, cái thế trận này quả thực lớn.

Câu nói lúc tối kia của Cơ Thập Nhất đột nhiên hiện ra, khiến anh ta sinh lòng bất an, thừa dịp chạy rồi kêu to: "Cháy rồi! Cháy rồi!"

Người phía sau nhận ra sự thay đổi của anh ta, lập tức bám theo.

Diệp Minh nhất thời không chú ý đã vấp vào một viên gạch, cả người đứng không vững, nghiêng về phía trước, khoảng cách càng gần những người đó.

Âm thanh dao nhọn đâm vào thịt hết sức rõ ràng.

Đây là gặp phải thù oán gì, bản thân là một thanh niên tốt của thời đại mới, lúc Diệp Minh ngất đi còn đang suy nghĩ.

...

Trên hành lang bệnh viện.

Phạm Dương nhỏ giọng nói: "Anh Liên, lần này nạn nhân là nam chính trong phim 'Thám tử tình yêu', Diệp Minh."

Tối qua bọn họ nhận được điện thoại báo án, cuối cùng tìm thấy Diệp Minh nằm trên cống nước.

Lúc ấy anh ta đã thoi thóp, toàn thân bị thương, vết thương rất nhiều.

Nếu mấy ông cụ kia đến chậm một chút, nếu như bọn họ chạy tới chậm một chút chỉ sợ rằng anh ta đã không xong.

Nói tới việc này, Phạm Dương khá đồng tình với đạo diễn.

Bộ phim này còn chưa quay được mấy ngày mà nam nữ chính đều vào bệnh viện, bây giờ nếu tiếp tục quay không chừng có thêm gặp thêm chuyện gì đó.

Hai người đẩy cửa phòng bệnh ra.

Diệp Minh trên giường bệnh đã tỉnh lại, cánh tay trên ngực anh ta cũng quấn băng vải, cả người hết sức thê thảm, nhất là vết thương trên bụng còn đang rướm máu.

"Là các anh cứu tôi sao?" Diệp Minh suy yếu hỏi.

Anh ta vừa tỉnh lại thì phát hiện mình ở bệnh viện, y tá nói anh ta được cảnh sát đưa tới.

Phạm Dương gật đầu, "Đúng vậy, lúc đó anh bị thương rất nghiêm trọng."

Diệp Minh mặt đầy khó hiểu: "Có tìm được thủ phạm không?"

"Trước mắt còn chưa có manh mối, khu vực kia vừa lúc là góc chết của camera."

Trên thực tế mảnh đất kia có rất ít camera, khó khăn lắm con đường đó mới có, vậy mà cái hẻm kia còn nằm ở góc chết, thật sự là quá xui xẻo.

Cộng thêm con hẻm bên đấy khá ẩm ướt, dấu chân tới lui đều lưu lại, cho nên lần này mấy dấu chân thu thập được cũng vô cùng bình thường, bằng chứng như vậy cơ bản không tính là bằng chứng.

Diệp Minh hơi thất vọng.

Vẻ mặt của Liên Diệc cũng không thay đổi, theo thông lệ hỏi: "Trước kia anh có kẻ thù không? Hoặc là có đắc tội với ai không?"

Diệp Minh lắc đầu.

Những người quen biết anh ta đều nói tính tình anh ta tốt, huống chi ở trường nghệ thuật đa số là đóng kịch, bạn học cũng không thân, bạn cùng kí túc cũng chỉ là quan hệ xã giao.

"Lúc đó có thấy được dáng vẻ người đánh mình thế nào không?"

Nói tới cái này, Diệp Minh phúc chí tâm linh (*), kích động vỗ đùi, làm động tới vết thương khiến anh ta nhe răng trợn mắt.

(*) Phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì con người ta cũng linh hoạt, khôn ngoan hơn.

Anh ta hơi giương khóe miệng nói: "Tôi cảm thấy không giống người thường, bọn họ nhìn rất cường tráng, còn mang dao, dường như trước lúc tôi choáng váng còn nghe được một câu."

Khi đó anh ta vấp phải viên gạch liền mất đi lợi thế, bọn họ trực tiếp tới gần, trời rất tối, anh ta chỉ thấy được khoảng ba bốn người, ra tay vô cùng độc ác.

Diệp Minh khẽ cau mày suy nghĩ một chút: "Hình như là... Cầm đi uy hiếp... Ai ai?"

Quả thật quá mơ hồ, đây là trước lúc mất đi ý thức anh ta nghe được mấy chữ không liền mạch.

Liên Diệc ghi nhớ những lời Diệp Minh nói rồi viết trên quyển sổ, trong lòng đối với chuyện này đã có suy nghĩ, nháy mắt với Phạm Dương.

Liên Diệc nói: "Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe, nếu muốn bổ sung cái gì có thể gọi điện cho chúng tôi, có tiến triển mới sẽ nói với cậu."

Diệp Minh dựa vào gối, nghe rồi gật đầu: "Hai vị cảnh sát đi thong thả."

Chuyện tối hôm qua thật sự khiến anh ta nghĩ không ra. Anh ta cũng không đắc tội ai, sao lại gặp tai họa lớn như vậy? Mấu chốt là vết thương kia của anh ta, có thể thấy những người đó ra tay không nể nang.

Chẳng lẽ là ác mộng thật sự thành thật?

Dù cho thân tàn, Diệp Minh vẫn kiên định như cũ, dùng cái tay nguyên vẹn còn lại mở máy ra tự sướng, chụp cho mình một tấm hình, vui vẻ phát lên weibo và mục khoảnh khắc.

Không tới một phút, di động rung lên vang dội làm điện thoại trượt sang một bên.

"Sao Tiểu Minh ra nông nỗi như vậy?"

"Trời ơi ai ra tay ác thế, có phải cậu "lạt thủ tồi hoa" (*) nên bị con gái nhà người ta đánh không?"

(*) Lạt thủ tồi hoa: cường bạo, hung bạo, dùng bạo lực đối với phụ nữ.

"Thật đáng thương, đang mùa hè lại bị gói thành cái bánh chưng, phải gói trong bao lâu vậy?"

Diệp Minh cười cười, bỗng nhiên phát hiện có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, đều là của bố mình, khóe miệng nhếch một cái trả lời điện thoại.

"A Minh! Bây giờ con sao rồi?" Giọng nói của bố anh ta rất gấp, còn kèm theo tiếng thở ngổn ngang.

"Bố, con không sao, bố đừng lo lắng, nghỉ ngơi một chút là khỏe, nhìn có vẻ thê thảm, nhưng thật ra thì chỉ bị thương ngoài da."

"Con đừng có lừa bố, trong bệnh viện chú ý an toàn, không nên để cho người lạ vào. Đúng rồi, có báo cảnh sát bắt người chưa?"

"Còn chưa đâu, không biết là đắc tội với ai."

"...Đều do bố... Đều do bố... Con nghỉ ngơi cho khỏe!"

Điện thoại đột ngột bị cúp, Diệp Minh có chút khó hiểu, trong lòng bỗng dưng có chút hoảng hốt.

...

Lúc Cơ Thập Nhất vừa tới đoàn phim đã thấy đạo diễn mặt mày ủ dột, tiếng than thở dường như có thể nối thành một bài hát.

Nhìn đạo diễn cũng không để ý tới việc quay phim, cô vừa định hỏi chuyện gì thì bị Đinh Hiểu Đồng kéo đến bên cạnh.

Giọng đối phương cực nhỏ, giống như ăn trộm: "Nghe nói hôm nay Diệp Minh nằm viện."

Nằm viện? Cơ Thập Nhất bất thình lình nghĩ tới hôm qua vừa mới nhắc nhở anh ta phải chú ý an toàn, hôm nay ngược lại trực tiếp vào bệnh viện, thật là miệng quạ.

"Sao lại nằm viện?" Cô hỏi.

Đinh Hiểu Đồng nhún nhún vai: "Tôi cũng không biết, chẳng qua hôm nay đạo diễn mới vừa nói, mấy cảnh của nam chính sẽ bị đẩy về phía sau."

Phải nói là quay bộ phim này, trước thì nữ chính nằm viện, bây giờ nam chính nối gót, thời gian đều không quá mấy ngày, thật là tai họa đến dồn dập.

Mặc dù Cơ Thập Nhất muốn biết xảy ra chuyện gì nhưng chuyện này không gấp, trước tiên quay phim mới là chuyện chính.

"Hôm nay quay phim xong chúng tôi đi thăm Diệp Minh, cô đi không?"

"Được."

Mặc dù đạo diễn rên rỉ than thở, thấy người đến đầy đủ cũng không làm chậm trễ thời gian, đem mấy cảnh sau để quay trước.

Chẳng qua là việc lớn như vậy, nhưng cũng chẳng mấy người nghĩ về nó.

Trước sau nam nữ chính đều xảy ra chuyện, trong lòng tất cả mọi người vẫn sợ hãi. Mặc dù bây giờ không mê tín, nhưng cũng rất sợ thứ xui xẻo đụng trúng mình, cảm thấy đoàn làm phim này không được may mắn.

Phải nói những đoàn phim khác cũng từng gặp những chuyện thế này, đến cuối cùng cũng bị "ngâm nước nóng".

Nghiêm trọng nhất là không thể không thay người, vốn là bộ phim hay nhưng bị một chút nước bắn cũng không nổi lên được.

Dù đoàn làm phim "Thám tử tình yêu" không nổi tiếng, nhưng nếu lại xảy ra chuyện thì không xong rồi.

Vương Hạo lần nữa thở dài.

Thật may là tính mạng của Diệp Minh không nguy hiểm, hơn nữa rõ ràng có người cố tình, không liên quan gì đến đoàn làm phim. Chẳng qua giờ phải lo liệu phía nhà đầu tư.

Bên đầu tư lúc đầu cũng chỉ đầu tư một ít, nếu xảy ra chuyện nữa, Vương Hạo cảm thấy sợ là đối phương sẽ hủy bỏ đầu tư, vậy thì mọi thứ đều sẽ kết thúc.

Vì không để người khác chú ý, Vương Hạo trực tiếp thuê xe cho tất cả đều đi.

Diệp Minh trên giường bệnh vô cùng thê thảm. Hôm qua Cơ Thập Nhất thuận miệng nói, không ngờ xảy ra thật, không nhịn được chú ý tới giấc mơ của anh ta đã kể hôm thứ hai.

"Đạo diễn, sao mọi người đều tới thế?" Diệp Minh ngạc nhiên, thấy mặt mũi hờ hững của Cơ Thập Nhất đứng sau đạo diễn, mắt anh ta sáng lên.

Vương Hạo đặt trái cây xuống: "Cậu là nam chính, bị thương thì sao tôi không đến thăm được."

Diệp Minh lắc đầu làm động tới vết thương liền hít một hơi: "Bây giờ tôi rất tốt, chỉ sợ là phải tạm dừng quay phim."

Vết thương ngoài da muốn khỏi phải mất nửa tháng, thời gian tạm ngưng đó đã có thể quay được nửa bộ phim.

"Tôi định là quay cảnh nữ chính trước, đem cảnh phía sau đều đẩy lên trước." Vương Hạo nghiêm túc nói, đây cũng là vì hết cách nên đành làm vậy.

Diệp Minh gật đầu, anh ta không bị đuổi là tốt rồi.

Các cô gái theo sau cũng chen chúc hỏi thăm, khiến tâm trạng anh ta khôi phục không ít.

Nói chuyện mấy tiếng, mọi người cũng rời đi. Cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn lại Cơ Thập Nhất ở đây.

"Hôm qua tôi bảo anh chú ý an toàn sao hôm nay anh lại vào viện rồi?" Cơ Thập Nhất nhẹ giọng mở miệng.

Nói tới cái này, Diệp Minh liền nghĩ tới câu nói kia, trong lòng tò mò, "Sao hôm qua cô lại dặn tôi chú ý an toàn?"

Những lời này tối qua anh ta đã muốn hỏi.

Tiếng bước chân bên ngoài phòng bệnh đột ngột dừng lại.

Liên Diệc còn chưa mở miệng, Phạm Dương đứng sau lưng đã kích động hỏi: "Lại có liên quan tới Cơ Thập Nhất?"

Bọn họ vốn tới hỏi Diệp Minh, ai ngờ nghe được câu này.

Liên Diệc đẩy cửa vào, cắt ngang hai người.

Cơ Thập Nhất vừa thấy bọn họ, cũng chỉ gật đầu chào.

Ánh mắt Diệp Minh sáng rực: "Tìm được rồi à?"

Phạm Dương đứng sau lớn tiếng nói: "Sao có thể nhanh như vậy, manh mối bên anh quá ít."

Diệp Minh hơi ngại ngùng: "Là tôi gấp quá."

Liên Diệc không mở miệng, nhưng Phạm Dương lại biết anh ta nghĩ gì, tròng mắt đảo quanh, hỏi: "Mới vừa rồi ở ngoài vô tình nghe được hai người nói chuyện. Đại sư, hôm qua lại giải mộng sao?"

Đại sư? Diệp Minh quái dị nhìn về phía Cơ Thập Nhất.

Cơ Thập Nhất không nói lời nào.

Này là muốn tìm cái gì từ chỗ cô hả? Không phải cảnh sát giỏi phá án lắm à, sao lại hỏi cô?

Liên Diệc nhìn Diệp Minh.

Diệp Minh vẫn cảm thấy khí thế của người này rất mạnh, không hiểu sao đi làm cảnh sát, luôn cảm thấy gia đình anh ta không đơn giản.

Một lúc lâu anh ta mới trả lời: "Hôm qua tôi gặp ác mộng, tinh thần không tốt, bị đoàn phim vây quanh hỏi lí do nên tôi đã kể với họ. Cô ấy dặn tôi gần đây nhớ chú ý an toàn, tôi cũng không để tâm, sau đó tối qua xảy ra chuyện."

Ngón tay của Liên Diệc cọ vào môi mình chốc lát, kéo ghế ngồi ở mép giường, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Cơ Thập Nhất.

"Tôi tin cô Cơ sẽ không ngại giúp cảnh sát phá án, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro