Chương 14: Lồng vào diễn kĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyên gia trang điểm là một em gái cao gầy hoạt bát, tự giới thiệu mình gọi là Bách Bạch, thích nhất là làm bạn với lời tạm biệt, ghét nhất là nghe thấy có người nói tạm biệt, nều như ngày nào đó mà từ tạm biệt xuất hiện với tần suất phá giới hạn, cô liền xuất hiện trạng thái nổi khùng, Bách Bạch so với người phụ trách trang phục có thể sảng khoái trực tiếp hơn, cô nâng mặt Bách Tiêu liền khen mặt hắn thật dễ nhìn dễ nhìn, khen hắn đem bố y mặc ra quý khí, cũng đảm bảo nhiều lần rằng cô có thể đem Bách Tiêu hóa trang thành người giống nhân vật trong kịch bản như đúc.

Bách Tiêu thầm nghĩ cô còn có thể gặp kịch bản nhân vật không thành, liền thấy Bách Bạch nâng mặt hưng phấn nói: "Ta đã sớm não bổ qua, hắn nhất định là mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại, bề ngoài lạnh lùng, nội tâm nhẵn nhụi nhiệt tình, vô luận tình huống nhiều nguy cấp, chỉ cần hắn có thể xuất hiện, sẽ đem lại cho người khác cảm giác an toàn."

Bách Tiêu khóe miệng hơi rút, liều mạng kiềm chế lại nghi ngờ trong lòng, nghe ngữ khí của Bách Bạch, cô ấy hình như biết nhân vật mình sắp phải thử kính, đồng thời vị nhân vật kia chắc lai lịch cũng không nhỏ, chẳng lẽ là hàn môn khổ học, vào kinh đi thi các loại? Mà từ quần áo đến xem, nhân vật hắn đóng vai cùng cảm giác an toàn hình như không liên quan tới nhau đi?

Qúa trình hoá trang Bách Tiêu cực kỳ phối hợp, hắn nhìn gương mặt của mình kia từ quen biết trở nên xa lạ, mà giống như không hề thoát khỏi đường nét vốn có, Bách Bạch nâng mặt Bách Tiêu soi xét tận nửa ngày, thoả mãn gật đầu cũng bảo Bách Tiêu nhìn về phía gương.

"So với em nghĩ còn đơn giản hơn." Bách Bạch vỗ tay một cái, "Khuôn mặt anh ban đầu đã có chút khí tức cổ phong, chỉ cần hơi hơi tân trang một chút là được."

Bách Tiêu nhìn chằm chằm thanh niên trong gương, một giây kia, hắn phảng phất xuyên thấu qua khung kính, nhìn thấy cổ nhân khuôn mặt như ngọc quan từ ngàn năm trước đang nhìn hắn chăm chú, Bách Tiêu thu tầm mắt lại, cười lễ phép nói: "Làm phiền em rồi."

"Không phiền phức, em mong đợi biểu hiện của anh." Bách Bạch xinh đẹp chớp mắt, sau đó như dùng ma pháp lấy ra một phần kịch bản, đưa tới trước mặt Bách Tiêu, "Còn có ba mươi phút nữa thử kính, dành thời gian nhá."

Bách Tiêu chớp mắt choáng váng, đại não xuất hiện vài giây trống rỗng, mới hậu tri hậu giác tiếp nhận kịch bản, hắn trước tiên không mở kịch bản ra, mà là nhìn về phía Bách Bạch, hỏi: "em biết anh muốn đóng vai là ai chăng?"

Bách Bạch không thể nhìn thấy Bách Tiêu kinh hãi đến biến sắc, hơi có chút chưa đã thèm, nhưng cô với Bách Tiêu có hảo cảm, thuận tiện nói: "Anh vào vai chính là Dung Thanh, 'Giang sơn' nam số hai, kỳ thực cảnh quay không khác biệt nhiều lắm so với nam chủ, bên trong kịch bản có giới thiệu sơ lược cụ thể, chỉ là anh phải nhớ kỹ, nhân vật này không đơn giản giống như mặt ngoài biểu hiện, Dung Thanh cao ngạo từ trong xương, coi như lời kịch thoạt nhìn thấp kém, tư thái của anh tuyệt không thể biểu hiện kém người."

"Anh sẽ nhớ kỹ." Bách Tiêu gật đầu nói, "Vậy anh học thoại trước"

Phòng hóa trang là độc lập, sau khi Bách Bạch rời đi, cũng chỉ còn lại một mình Bách Tiêu, hắn chọn cái ghế ngồi xuống, đem kịch bản đặtở trước mặt, hắn không có thời gian suy nghĩ lại sự tình từ đầu đến cuối, cho dù việc Bách Bạch nói thật sự chấn động đến mức hắn còn vẫn còn cảm thấy mộng mị, Bách Tiêu chỉ nghĩ tới mình diễn một vai phụ nhỏ, hoặc là khả năng lớn nhất là diễn vai phụ có nhiều cảnh chính diện, làm thế nào cũng không nghĩ ra, hắn sắp sửa thử kính đương nhiên lại là 'Giang sơn' nam số hai!

Từ lời nói của Bách Bạch, hắn đoán được đại khái, 'Giang sơn' xây dụng tương tự như song nam chủ, mà mấu chốt là, Hoa Ngu tại sao lại gọi hắn đến diễn nhân vật trọng yếu của 'Giang sơn' như vậy!

Ngoại trừ Tần Loan Hoa, Bách Tiêu không thể nghĩ được bất kỳ khả năng nào khác.

Bách Tiêu rất hồi hộp, hắn chưa bao giờ hồi hộp như vậy!

Trong ba năm lăn lộn trong giới, hắn chưa từng trải qua thử thách có cường độ cao như vậy, hắn không chỉ cần phải nhanh chóng nhớ lờithoại, còn phải trong khoảng thời gian ngắn phân tích tâm lý nhân vật, để mang trình độ lớn nhất làm cảnh tượng đã viết trở nên chân thật , đối với rất nhiều nghệ sĩ hạng một cũng là thử thách to lớn.

Mà Bách Tiêu rõ ràng, vô luận cơ hội do ai cho, hắn phải nhận được sự chấp thuận của đạo diễn bằng kĩ năng diễn xuất của bản thân, mới có thể giành nhân vật Dung Thanh này!

Hắn tuyệt không thể thua!

'Giang sơn, được đặt trong bối cảnh thời loạn, kể về cố sự vị tướng quân trẻ Thượng Quan Nghị xưng đế với sự phò tá của Dung Thanh, ngoại trừ tuyến chính, 'Giang sơn' còn đặt ra nhiều phụ tuyến, tỷ như chuyện tình rung động tâm can giữa nam chủ cùng địch quốc quận chúa Lục Tiểu Thanh, muốn quay chụp một bộ điện ảnh cổ trang về chiến tranh mưu quyền được xem trọng, con số tài chính đầu tư tất nhiên không ít, không nói những cái khác, chỉ cần diễn viên quần chúng trên chiến trường mênh mông đã là tiền như nước trôi, dựa theo tiêu chuẩn quay điện ảnh trước kia của Hoa Ngu, bộ phim 'Giang sơn' này tất nhiên sẽ càng phải xuống tay mạnh hơn cả dự tính.

Bách Tiêu đóng vai Dung Thanh thân thế phức tạp, hắn từng là một vị thế gia công tử, sau đó gia tộc chịu kiếp triều đình diệt môn, sau khi Dung Thanh gian nan trốn chạy đành nương tựa vào thân thích, nhưng lại lần nữa gặp phải việc thân thích tố cáo hãm hại, liên tiếp phản bội khiến tính tình Dung Thanh trở nên tàn nhẫn đa nghi, khi hắn sắp chết, thì được sư phụ đưa vào sư môn, từ đó mới rũ đi một thân lệ khí, trở thành vị bố y ôn văn nhã nhặn một giới.

Bách Tiêu thử kính chính là cảnh khi Dung Thanh mới vừa vào sư môn không lâu, một bộ bố y cùng sư phụ ngồi khoanh chân, một màn khi hai bên sảy ra tranh chấp sau khi lắng nghe lời dạy bảo.

Đạo diễn lựa chọn tình cảnh này cũng có nguyên nhân, vào lúc này, Dung Thanh đang trong giai đoạn tính cách ở ranh giới giữa tàn nhẫn cùng ôn hòa, hắn không cực quá đoan tàn nhẫn, cũng không quá ôn hòa, diễn viên hơi bất cẩn một chút sẽ lệch khỏi nhận thức về nhân vật, do đó mất đi chủ động.

sau khi Bách Tiêu ghi nhớ lời thoại, liền nhắm mắt lại, thử tưởng tượng trong đầu hình ảnh của Dung Thanh từ trong miêu tả, hắn mặc một bộ bố y, biểu tình ôn hòa, mà đáy mắt lập loè không cam lòng cùng phẫn hận nhỏ nhoi, hắn từ hành lang đi đến, vạt áo bị gió thổi lên, sau đó bước lên cầu thang, sau khi hướng sư phụ nghiêm túc hành lễ, quỳ xuống.

Dung Thanh lúc đó đang suy nghĩ gì? Hắn mới vừa vào sư môn, tâm tính bất định, có thể muốn báo thù hay không? Hắn mang theo ý niệm báo thù, thời điểm phát sinh tranh chấp với sư phụ, biểu tình sản sinh biến hóa như thế nào? Hắn tranh chấp ngữ khí là trầm thấp hay là gắt gỏng?

Tần Loan Hoa đẩy cửa mà vào, đập vào trong mắt chính là một màn như vậy, bơi nào đó trong đáy lòng hắn áy náy mà nhúc nhích một chút, ánh mắt chốc lát không thể rời vững vàng nhìn chăm chú vào Bách Tiêu.

Bách Tiêu thay một bộ bố y đơn giản, mang tóc giả, vấn tóc ra sau cài lại bằng một cây trâm gỗ, lại quấn vải quanh búi tóc, dải vải xanh rủ xuống ở sau gáy, làm nổi bật diện mạo tuấn mỹ của hắn, không khỏi có cảm giác sáng mắt lên, hắn nhìn như lười biếng dựa dựa vào ghế, hơi hơi híp mắt lại, con ngươi biểu hiện hắn vẫn trong trạng thái suy nghĩ.

Tần Loan Hoa không tự chủ được tới gần Bách Tiêu, hắn rón rén không gây ra nửa điểm tiếng động, chờ khi tới trước mặt Bách Tiêu, thấy đối phương vẫn không có chút động tĩnh nào, liền tiến sát vào một bước, khoảng cách gần đến mức có thể đếm rõ lông mi của Bách Tiêu, Tần Loan Hoa tựa như đình chỉ hô hấp, hắn nhìn chằm chằm đoi môi mềm mại đỏ xẫm của Bách Tiêu, có chút không kìm nén được muốn cắn tới, thoạt nhìn mềm như vậy ngọt như vậy, không biết nếm thử thì là mùi vị gì.

Hắn không tự chủ được nuốt nước miếng, ai biết chỉ một tiêng động nhỏ như vậy lại hoạt động hết 'công suất', Bách Tiêu đột nhiên mở mắt ra, hắn trong nháy mắt mê mang, như kiểu nghĩ không ra làm sao tự nhiên trước mắt xuất hiện một khuôn mặt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lý trí, Tần Loan Hoa cũng y như gặp phải quỷ mà nhảy bật ra, hai người ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, lúng túng do không khí quái dị tùy ý lan tràn.

Cuối cùng Tần Loan Hoa mở miệng trước, không giống giải thích, ngược lại, càng giống như đang che giấu điều gì đó "Tôi, tôi mới vừa nhìn thấy có con muỗi bay đến trước mặt cậu... Trên mặt..."

"Vậy à." Bách Tiêu nhàn nhạt nói, "Mình tại sao lại không biết."

Tần Loan Hoa âm thầm ảo não, thực sự không nghĩ tới thà không giải thích còn tốt hơn, may là Bách Tiêu cũng không có ý định tiếp tục hỏi nữa, hắn có rất nhiều vấn đề cũng muốn hỏi Tần Loan Hoa, nhưng mà không phải là hiện tại. Bách Tiêu liếc mắt nhìn điện thoại di động, thời gian còn lại đã không nhiều lắm.

Hắn nhìn chằm chằm kịch bản lại nhìn một hồi, sau đó tựa như nghĩ đến cái gì mà ngẩng đầu lên, nhìn đến mức Tần Loan Hoa cả người khó chịu, mới không chút hoang mang hỏi: "cậu có chuyện gì à?"

"Không."

Bách Tiêu giơ kịch bản trong tay lên, "Vậy theo tôi đối diễn một chút, được không?"

Bởi vì có chút bận tâm về Bách Tiêu, sở dĩ chủ động đến xem tình huống, thầm mong đợi Bách Tiêu tìm tới nhờ giúp đỡ đã lâu, Tần Loan Hoa do dự chốc lát, lại nghe thấy âm thanh mong dợi đầy cõi lòng của Bách Tiêu, "Loan Hoa, cậu có thể giúp tôi không?"

Thanh âm hắn đè xuống rất thấp, như nước ấm rót vào lỗ chân lông trên da thịt, Tần Loan Hoa chỉ cảm thấy xương cốt tựa như tê rần rồi, ngay cả mình đáp ứng lúc nào, lúc nao thì ngồi xổm trên miếng bọt biển cùng Bách Tiêu đều quên luôn.

Bách Tiêu đem kịch bản đặt bên cạnh Tần Loan Hoa, mà trong quá trình đối diễn, Tần Loan Hoa căn bản không hề liếc mắt nhìn.

Tần Loan Hoa mặc chính là một cái áo sơ mi trắng, hắn giả khép lại cửa tay áo, lập tức hai tay vòng ra sau đan vào nhau, động tác này thoạt nhìn có chút lạ, mà Bách Tiêu biết, sau khi phủ thêm diễn phục, cái động tác nhìn như vô tình này có thể tăng thêm không ít phong độ của trưởng giả, Tần Loan Hoa thu liễm tâm tình, trong nháy mắt, hắn giống như đã biến thành cười nhìn mây trôi,như biết được vách ngăn trong tâm trí người khác, hắn vừa nghiêm khắc lại từ ái nhìn Bách Tiêu, thanh âm thanh cũng tận lực đè xuống, vô cùng trầm thấp.

"Thanh nhi có biết sư phụ vì sao gọi ngươi đến đây?"

Bách Tiêu khó nén kinh ngạc trong lòng, hắn miễn cưỡng cảm giác ngột ngạt mãnh liệt mà Tần Loan Hoa mang đến, hơi cúi đầu, âm thanh mang theo sự thấp kém lẫn không cam lòng: "Sư phụ, đồ nhi không biết."

"Ngươi có thể thả xuống tâm đầu cừu hận không?"

Bách Tiêu cắn chặt môi dưới, ở trên mặt biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn thống khổ giãy dụa trong lòng, ngữ khí tuy rằng cung kính, cũng đã mang theo mấy phần hỏa khí, "Đồ nhi không hiểu, sư phụ thường nói nhận ân huệ của người, đáng ghi nhớ,ngậm trong lòng để mà báo đáp, thân thể đồ nhi từ trong ra ngoài đều là từ phụ mẫu, bây giờ nhà tan người mất, thân làm con, đương nhiên phải bảo hết thù, rửa hận cho cha mẹ, vậy là sai chỗ nào!"

Tần Loan Hoa cảm giác được Bách Tiêu chịu áp lực, theo bản năng muốn điều chỉnh tâm tình, lại nghĩ tới sau đó cùng Bách Tiêu đối diễn là vị kia, chỉ có thể tiếp tục, hi vọng Bách Tiêu có thể chống đỡ, ít nhất, đem đoạn này diễn xong toàn bộ.

"Ngươi cũng không sai lầm." Tần Loan Hoa trầm ngâm nói, "Mà lúc này báo thù quá sớm, ngươi trước tiên cần buông xuống cừu hận, mới có thể bước lên con đường báo thù."

"Nếu như thả xuống cừu hận, đồ nhi trong lòng há chẳng phải đã không còn thù hận!"

"Bọn họ chính là phụ mẫu liên kết với ngươi bởi máu thịt..."

Đến đây, oán khí tích lũy trong lòng Dung Thanh hoàn toàn bạo phát.

Bách Tiêu đột nhiên đứng lên, bởi vì phẫn nộ mà cả người run rẩy, hắn liều chết trừng Tần Loan Hoa, tiếng nói mang theo nức nở trầm thấp, ngột ngạt mà thống khổ quát: "Sư phụ ngươi không hiểu! Ngươi không tận mắt thấy cha mẹ ta bị người giết chết, bọn họ chết ở trước mặt ta! Ta hận không thể tự tay làm thịt những người kia, ta hận bọn họ, bọn họ phá huỷ nhà của ta! Ta nguyên bản có một mái nhà hạnh phúc hoà thuận! Sư phụ, cha mẹ ta, còn có muội muội năm tuổi của ta, bọn họ đều tại ngày đó không còn —— chính là chỗ này."

Bách Tiêu đột nhiên ngừng lại, hắn có chút nhức đầu xoa xoa mi tâm, thấp giọng nói: "Nơi này, tôi luôn cảm thấy có là lạ ở chỗ nào."

------------------------

Tố: Ài, thấy còn sớm nhân tiện đang rảnh thế là cố gắng edit chương nữa, suýt bỏ ngang rồi, lê lết mãi 3 tiếng mới xong, coi như bù cho những ngày tui bùng edit vậy, đang edit truyện này chưa xong mà tui đã ngắm được truyện khác rồi QAQ, có nên làm cái văn án để đó trước không nhỉ nhỡ ai edit mất rồi sao *dở khóc dở cười*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro