Chương 15: Chỉ cho một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời Bách Tiêu nói như một tín hiệu, đem hai người từ trong kịch bản trở lại hiện thực.

Tần Loan Hoa khí thế phút chốc chuyển biến, tay hắn hơi nhúc nhích một chút, đại não đúng lúc chặn đứng xung động của nội tâm, trở nên trắng xương ngón tay chuyển mà nắm chặt thủ đoạn, nhẹ giọng nói: "Bách Tiêu, âm thanh của cậu quá bình tĩnh."

"Bình tĩnh? Tôi nghĩ cậu sẽ nói tình cảm quá kịch liệt."

Tần Loan Hoa lắc đầu, hắn chăm chú nhìn vào Bách Tiêu, ngữ điệu trầm thấp mà không hề gây cảm giác ngột ngạt "Tôi không phải ý này, tình cảm của cậu đúng là kịch liệt, mà lúc này Dung Thanh nhắc tới chính là người nhà của hắn, so với phẫn hận đối với kẻ thù, chan chứa càng nhiều chính là hoài niệm đối với thân nhân, mà bên trong ngữ khí của cậu, vừa vặn thiếu hụt phần tình cảm này."

"Đây chính là chỗ có vấn đề." Bách Tiêu cực kỳ nghiêm túc nói, "Dung Thanh mất đi người nhà, hắn trơ mắt nhìn người thân chết ngay trước mắt, việc này đối với bất cứ ai ddeuf là điều khos có thể chịu đựng, tôi lí giải được tâm tình hắn, khi đang tranh luận với sư phụ, hắn phẫn nộ, bàng hoàng, bất lực, còn là hoài niện đối với người nhà đã mất, tôi thử đem tình cảm này biểu hiện ra, mà hiển nhiên, tôi không thể."

Tần Loan Hoa do dự một chút, vẫn đứng dậy đi tới bên cạnh Bách Tiêu, đầu ngón tay hắn lặng yên không một tiếng động chạm vào góc áo đối phương, "A Tiêu, ta đi xem bà nội đi."

Bách Tiêu cả người chấn động, trong nháy mắt như bị khủng hoảng cực lớn bao phủ, hai tay hắn nỗ lực nắm chặt miếng bọt biển dưới chân, lại như có nguồn sức mạnh bức hắn phải dừng lại.

Ngón tay Tần Loan Hoa dọc theo góc áo lướt lên trên, tốc độ có thể so với ốc sên, thanh âm hắn nghe giống như đang an ủi, "Mình biết khi bà nội qua đời, cậu thật sự rất khổ sở, mà hết thảy đều trôi qua, A Tiêu, ngươi đừng đem mình vây ở bên trong ngõ cụt, mình tin tưởng đó cũng là nguyện vọng của bà."

Bách Tiêu nhắm chặt hai mắt, hắn đang nhanh chóng tiêu hóa những gì Tần Loan Hoa nói, hắn không hề quên đi người bà đã mất, cho dù có thể đây là việc mà hắn muốn quên đi nhất.

Hắn còn nhớ rõ khi chôn cất bà, mình mình lẻ loi mà quỳ gối trước bia mộ, hắn sớm đã không còn cha mẹ, giờ khắc này ngay cả bà nội cũng không còn, loại tuyệt vọng khắc sâu vào trong cốt tủy đó, chạm nhẹ liền đau đến tan nát cõi lòng, khi đó Bách Tiêu trải qua biên sđổi lớn của cuộc đời, không còn gì cả, hắn sợ chính mình sẽ đau chết, bởi vậy lựa chọn khóa cảm giác đau lại, cho dù đau đớn vẫn cứ tồn tại trong thân thể, mà giả vờ mình sẽ không đau, giống như sẽ thật sự không đau.

Bách Tiêu bây giờ ký ức không hoàn chỉnh, cũng bởi vậy, hắn không hè rơi vào đầm lầy tuyệt vọng như mọi ngày, mà là nhanh chóng nương theo cầu nối mà Tần Loan Hoa dựng lên, tìm kiếm cảm giác mà hắn vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm.

Nửa ngày, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tần Loan Hoa, "Còn có 3 phút, chúng ta đối diễn nốt đi."

"Được."

Tần Loan Hoa thu hồi ngón tay sắp ngoắc được vào ngón tay của Bách Tiêu —— thật đáng tiếc.

******

Khi Bách Tiêu thử kính, cùng hắn đối diễn chính là lão diễn viên nổi danh lừng lẫy trong giới.

Cơ thể Vạn Hạc Lâu hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt vững vàng nhìn chăm chú vào màn hình, ông nhíu mày, thần tình nghiêm túc y như ai đào mộ tổ nhà mình.

Vừa bắt đầu, ông cũng không coi trọng Bách Tiêu, ông đã từng cùng vô số ảnh đế, thiên vương, siêu sao từng hợp tác qua, không chấp nhận bất kỳ ai đề cử riêng, chỉ có lần này là ngoại lệ, trước khi Bách Tiêu thử kính, ông cho rằng đối phương chỉ có 5% cơ hội nhận được nhân vật này—— gần như bằng 0, nhưng mà biểu hiện của Bách Tiêu thật sự nằm ngoài dự đoán của ông, trong khi đối diễn cùng lão diễn viên, hắn thành thạo điêu luyện, không hề bị đối phương áp chế lại một chút nào, chuyện này rất hiếm có, với biểu hiện này cũng đã đủ đạt rồi.

Trọng yếu hơn là, hắn phát hiện Bách Tiêu rất thích hợp với nhân vật này, nói cách khác, Dung Thanh nhân vật này càng giống như là vì Bách Tiêu đo ni đóng giày.

Vạn Hạc Lâu tâm tình có chút phức tạp, hắn vốn kiên quyết muốn xử Bách Tiêu không thông qua thử kính, mà giờ khắc này Bách Tiêu dùng ngoại hình hoàn toàn phù hợp cùng kỹ năng diễn xuất chinh phục hắn, hắn mơ hồ cảm thấy rằng bỏ qua Bách Tiêu, mình sẽ không tìm được ứng cử viên thích hợp cho vai diễn Dung Thanh này.

Tô Lưu cũng tiến đến bên máy ghi hình, cô hơi trợn mắt, một lát sau khóe môi nở ra một nụ cười, thấp giọng nói: "Vạn đạo, cậu ấy diễn không tồi a, cùng lão diễn viên không có gì sai biệt."

Vạn Hạc Lâu không cam tâm hừ lạnh một tiếng, thần sắc phức tạp, nửa ngày không nói gì. —— đo ni đóng giày, độc nhất vô nhị, diễn có thể không tốt sao, quả thực là muốn đem Dung Thanh diễn đến soóng dậy luôn rồi.

Tô Lưu người thủ vai nữ chính của 'Giang sơn', trong một bộ phim về chiến tranh mưu quyền song nam chủ, vai nữ chính kì thực có chút vô bổ, nếu muốn bàn về tầm quan trọng của vai diễn thật, vai của cô thật ra còn phải sau cả Tần Loan Hoa, Bách Tiêu. Tần Loan Hoa cô thành thành thật thật mà chịu, còn Bách Tiêu —— người mới này là từ đâu chạy tới hả?

Mang theo tâm tình tò mò, Tô Lưu tranh thủ đi tới đoàn phim, cũng vừa vặn thấy được một màn khi Bách Tiêu đang thử kính, côđầu tiên là kỳ quái, sau lại là khiếp sợ, sau đó thì lại khẩn cấp mà bình tĩnh lại, cô là diễn viên, bất cứ lúc nào đều phải diễn kịch, coi như trong lòng vẫn chưa bỏ được, cũng phải đem tâm tình toàn bộ thu lại.

Bách Tiêu tức giận, thống khổ mắt chỉ nhìn chằm chằm sư phụ của hắn, hai tay hắn nắm chặt, tức giận đến mức cả người run lên, sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác, dứt khoát kiên quyết đi ra khỏi phòng, một giây đó, tuyệt vọng bị kiềm nén trong mắt hoàn toàn được phóng thích, cho dù cách máy quay, cũng có thể rõ rõ ràng ràng cảm nhận được.

"Cut." Vạn Hạc Lâu quyết định thật nhanh, "Câu! Cậu tới diễn Dung Thanh."

Bách Tiêu viết rõ hai từ hưng phấn lên mặt, hắn vui vẻ thật sự, cho tới giờ khắc này, cỗ cảm giác khẩn trương trong lòng mới lặng yên mà rới xuống đất.

"Cảm ơn đạo diễn." Hắn chân thành nói, liền quay người mặt hướng lão diễn viên, "Cũng cảm ơn ngài, cực khổ rồi."

Lão diễn viên cũng rất thưởng thức Bách Tiêu, khen một câu, "Kỹ năng diễn xuất không tồi, sau này phải học tập thật giỏi, có gì không biết cứ tới hỏi chú."

Vạn Hạc Lâu trong lòng hừ lạnh, sau lưng người ta còn có một Tần Loan Hoa giúp đỡ, ai cần ông tới chỉ điểm.

Bách Tiêu theo sát nhân viên công tác đi tháo phục sức, Tần Loan Hoa mới chọn lấy thời gian điểm đi ra, liếc mắt liền thấy Vạn Hạc Lâu thu thập máy quay, trong tay đang đốt một điếu thuốc.

Tô Lưu nhìn thấy Tần Loan Hoa trước, cô có chút ân cần cười cười, thức thời nhường ra chỗ bên đạo diễn, Tần Loan Hoa khẽ gật đầu, vẫn cứ mặt không cảm xúc, Tô Lưu tựa hồ tập mãi thành quen, ngoại trừ thời điểm quay phim, cô chưa từng thấy Tần Loan Hoa cười, thậm chí có thể gật đầu chào hỏi giống như vầy, cũng coi như là một loại ưu đãi đặc biệt.

Vạn Hạc Lâu liếc Tần Loan Hoa một cái, tựa như đang giãy dụa, không cam lòng nói: "Có hài lòng không?"

Tần Loan Hoa đem đường tiến độ kéo ngược về phía trước, một bên xem video thử kính một bên phân tích, thần sắc nghiêm túc trước nay chưa có, "Vạn đạo, quyết định cậu ấy có được thông qua hay không nằm trong tay ngài, cháu cũng không thể cưỡng bách người chỉ định cậu ấy."

"Anh còn dám cưỡng bách tôi." Vạn Hạc Lâu âm thanh chỉ nghe được không thích, không có ý khởi binh vấn tội, ngược lại còn xen lẫn mấy phần cao hứng, "Nếu không phải xem mũi anh, tôi ngay cả cơ hội thử kính cũng không cho cậu ta, nhưng mà..." câu chuyện xoay một cái, "Bách Tiêu này ngược lại thật sự có thiên phú, lại hoàn toàn phù hợp với nhân vật Dung Thanh này —— còn có, đừng cho là tôi không biết anh làm cái gì, lần này, lười tranh luận với anh."

Mặt Tần Loan Hoa không hề có cảm xúc, chỉ là đuôi lông mày hơi nhếch lên đã tiết lộ tâm tình vui vẻ của hắn, Vạn Hạc Lâu dừng một chút, liền nhẹ giọng nói tiếp: "Loan Hoa, chúng ta là bạn cũ, cháu thành thật nói cho chú, cháu năm đó lựa chọn về trong nước phát triển là vì cậu ấy sao?"

Động tác củaTần Loan Hoa dừng một chút, ngay sau đó không tỏ rõ ý kiến nói: "Chú không phải đã có đáp án à."

"... Cậu bé ấy có chỗ nào tốt?" —— đáng giá cháu từ bỏ tiền đồ sau này tại nước Mỹ, chạy đến quốc nội từ từ phát triển, thậm chí sau này đơn giản lặng im dần dần lui về hậu trường, cho đến lúc này lại bắt đầu đóng phim lại, đại khái cũng là vì cậu bé này đi.

Tần Loan Hoa hơi mím môi, hắn hiếm thấy có chút thẹn thùng, nửa ngày, ngữ khí rõ ràng giương lên, như fan não tàn bị thần tượng đầu độc nói rằng: "Cậu ấy chỗ nào cũng tốt."

Vạn Hạc Lâu hé ra khuôn mặt mang biểu tình 'không chịu nổi nữa rồi'.

Tần Loan Hoa liền trịnh trọng nói: "Vạn đạo, dùng giao tình của cháu và chú, cháu không dối gạt chú, chú vì cháu mà chọn quay bộ phim này mà cháu lại vì cậu aấyy mà chọn kịch bản này, không có Bách Tiêu, mấy việc này nọ không thể tồn tại."

Vạn Hạc Lâu chân mày nhíu chặt, ông cúi đầu rơi vào trầm tư, vừa tàn nhẫn hít vài hơi thuốc, nhưng mà không nói gì thêm nữa. ông là đạo diễn, chỉ muốn đem phim quay cho tốt, cái khác không có nhiều tâm tư mà quản, huống hồ Bách Tiêu cũng không phải chỉ là cái lọ hoa.

Hắn có dự cảm, Bách Tiêu chẳng mấy chốc sẽ hồng lên. Những gì hắn phải chịu bây giờ, sẽ có một ngày nào đó, trở thành mtj quả bom nặng kí đập vào giới giải trí nàyn, Tần Loan Hoa từ trước đến giờ bao che khuyết điểm, làm sao cho phép Bách Tiêu bị bắt nạt như vậy.

Mà hắn nếu nhẫn nhịn đến tận bây giờ, tất nhiên có lí do để làm như vậy.

Vạn Hạc Lâu dập tắt tàn thuốc, cho người chuẩn bị một tổ thử kính.

Giới giải trí, người muốn hồng lên quá nhiều, không đánh nhau ngươi chết ta sống, sao có thể đứng ở đỉnh cao lấp lánh nhất, đây là một lĩnh vực tàn nhẫn nguy hiểm mà tràn ngập tính khiêu chiến.

Bách Tiêu sau khi đổi diễn phục, vẫn là Bách Bạch thay hắn tháo trang sức, hắn lúc đi vào đụng phải diễn viên tới thử kính khác, mới hậu tri hậu giác biết được phần ưu đãi này, lời Bách Bạch nói càng chứng thực suy đoán của Bách Tiêu, cô nói nhiệm vụ của nàng chỉ là giúp Bách Tiêu hoá trang, không thể nghi ngờ là khác quy trình bình thường bất đồng, Bách Tiêu không khỏi càng thêm nghi hoặc.

Hắn vẫn luôn đoán không ra tâm tư của Tần Loan Hoa, hắn nếu như muốn giúp mình, tại sao không trực tiếp làm sáng tỏ tin đồn chào hỏi bị vả mặt? Mà nếu không muốn giúp, thì tại sao lại đề cử hắn đi thử kính 'Giang sơn'? Nhân vật này tầm quan trọng không thể nghi ngờ, Bách Tiêu rõ ràng, hắn diễn Dung Thanh, một góc trong 'Giang sơn', vượt qua ba năm hắn dốc sức trong giới giải trí trước kia, có mấy người lăn lộn trong giới giải trí nửa đời, cũng chưa chắc có thể có được một cái vai chính, huống hồ là bộ điện ảnh Hoa Ngu tự mình đầu tư, vô số thần tượng đang "hot" thậm chí ảnh đế ảnh hậu tham diễn.

Nghĩ tới đây, Bách Tiêu đột nhiên nhận ra được một vấn đề, trong lòng không khỏi tuôn ra cảm giác vi diệu, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Bách Bạch, hỏi: "Vai chính 'giang sơn' là ai?"

"Đây chính là cơ mật nội bộ." Bách Bạch trừng mắt nhìn, nở nụ cười xinh đẹp, "nhưng mà em có thể nói cho anh, nữ chính 'Giang sơn' là Tô Lưu."

Bách Tiêu thành thật một chút, "được rồi, vậy anhkhông hỏi."

Hắn mặt ngoài nói như thế, trong lòng lại có một suy đoán khó bề tin tưởng, nhìn chung, giới giải trí, có ai có thể nói nổi bốn chữ 'cơ mật nội bộ'? Đặc biệt điều kiện tiên quyết là Tô Lưu cũng bị nói ra, Tô Lưu không phải nghệ nhân Hoa Ngu, nhưng những năm gần đây phát triển vô cùng tốt, năm nay cô được coi là một trong những diễn viên có khả năng giành lấy giải ảnh hậu.

Nhưng mà Tần Loan Hoa, thật có thể là Tần Loan Hoa sao? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro