CHƯƠNG 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nhìn Đại Bạch cứ cho thỏ con ăn liên tục hai cái bánh mì loại lớn như vậy, Ngọc Khê cảm thấy nó đúng là một người cha đủ tư cách mà. Nhưng mà nếu cứ như vậy thì cân nặng sẽ có vấn đề mất.

Ngọc Khê xách thỏ con lên, thật đúng là nặng quá mà, truyền chân nguyên lực chuyển động một vòng cơ thể để kiểm tra, chuyển một vòng không trở ngại, cái khác không nói chứ thân thể thật đúng là rất khỏe mạnh, buông thỏ con xuống. 

" Được rồi, sao này kêu mày là Trư Trư đi, nhìn như thế này thì phải còn lớn hơn nữa."

Khương Sâm dựa vào trên cửa cười, nếu Ngọc Khê nói nó khỏe mạnh vậy thì cứ nuôi như vậy đi, ban đầu còn định giảm béo cho nó. Nếu thân thể khỏe mạnh thì không cần nữa.

" Lần này đi Vu gia cảm thấy thế nào?" Khương Sâm nhìn Ngọc Khê thay đồ, tâm trạng rất tốt.

" Cũng được, ông nội bà nội ông cố các chú, anh không phải là thấy được sao, bọn họ vẫn rất cố gắng để thân thiết hơn." Ngọc Khê thay quần áo, chuẩn bị mang đồ đi giặc.

Khương Sâm nghe ra ý của Ngọc Khê, đối với những người này cảm tình cũng bình thường mà thôi.

" Người Vu gia đã không còn nhiều người luyện công nữa rồi, em thấy cũng chỉ có đại thúc cùng tứ thúc và Vu Kiệt* kia cũng không tệ lắm, à còn nữa, em họ Vu Thanh tư chất cũng rất tốt, tuy vẫn chưa có hiệu quả gì, nhưng cậu bé ở cùng thái gia gia nên trong cũng sẽ được chú trọng bồi dưỡng mà thôi." Thật ra cha Ngọc Khê trong năm anh em đứng hàng thứ tư, chỉ là lúc mất tích chưa tới một tuổi nên cũng sẽ không xếp bối phận.

*Vu Kiệt: mình nghĩ người nằm viện là Vu Kiệt, rồi sao có Vu Phi với Vu Chấn Hải mới đi đến.

"Anh lần này trở lại có tìm hiểu một chút, năm đó Vu gia rời khỏi giới cổ võ đúng thật là có quan hệ với cha của em, nói cách khác là tại vì biến cố trong nhà xảy ra liên quan đến giới cổ võ nên những đứa nhỏ đều không cảm thấy luyện võ là có gì tốt cả, tình huống lúc ấy cũng đặc thù, muốn luyện công gì đó cũng đều phải lén lút, cho nên Vu gia mới buông tha ai muốn học thì học. Hiện tại càng chú trọng về buôn bán, cổ võ lại càng không có người học."

Ngọc Khuê gặt đầu, cậu cũng nhìn ra được trong mấy anh em của cha, ngoại trừ đại thúc và tứ thúc là hai người vẫn còn giữ vững truyền thống, tính cách cũng trầm ổn, còn những người khác thì có chút mạnh mẽ, trên người mang theo hơi thở của thương nhân. Đừng nhìn thấy họ đối với ba anh em bọn họ nhiệt tình như thế mà lầm, thật ra trong lòng cũng có chút phòng bị. Bởi vì cậu hiểu được đều đó nên quyết định về sau cùng Vu gia bảo trì quan hệ thân thích là được rồi, không cần quá thân mật. Dù sao hiện giờ con cái của Vu gia cũng có rất nhiều.

" Đúng rồi, chân anh đã tốt hơn chưa?" Ngọc Khê quăng người nhà họ Vu ra khỏi đầu rồi quay sang hỏi khương sâm.

"Cũng sắp khỏe rồi, xương cốt cũng đã cứng hơn, chỉ là không thể đứng lâu thôi, khoảng một tháng sau là có thể bay nhảy giống như trước kia rồi."

" Hiểu rồi, trong nhà vẫn còn một khúc xương to, đợi lát nữa hầm canh xương."

" Được nha, lát nữa thêm cho dưa chua đi, anh muốn ăn dưa chua."

" Em biết rồi."

Hai người nhất trí không nhắc đến chuyện của Vu gia nữa.

Nhị oa tam oa ngồi một hồi thì lại chạy ra ngoài đi chơi. Một tuần này bọn nhỏ ở Hà Thị chơi rất vui, Vu Thanh cùng nhị oa chơi cùng nhau cũng rất tốt, tứ thúc thì mang theo một đám nhóc con đi trượt băng vân vân, chơi rất vui vẻ. Ngọc Khê cũng nhìn ra nhị oa tam oa rất thích tứ thúc, trưởng bối cũng rất yêu thích hai bé. Hai bé đặc biệt giống cha nên các trưởng bối càng yêu thích hơn, muốn đem tình yêu dành cho cha hướng đến trên người của hai đứa con trai của người.

Cậu có thể nhìn ra nhị oa tam oa rất hưởng thụ sự yêu thích của mọi người, chỉ là khi Ngọc Khê nói phải đi thì hai bé cũng không có một cảm giác không muốn nào cả. Đều muốn cùng cậu trở về thật mau, vừa về đến nhà là đã chạy đi chơi rồi.

Tình cảm rất cuộc thì vẫn phải cần thời gian để tích lũy.

Ngọc Khê lấy một miếng thịt ba chỉ ra hầm chung với xương ống, đến khi màu trở nên trắng đục lại bỏ thêm dưa chua vào, mùi thơm bay khắp phòng.

Nhóm động vật trong nhà cũng đều đã trở lại, hiếm có được lúc bọn chúng cùng đi về nhà một lượt như thế này. Lại làm một ít đồ ăn chay. Còn làm thêm 1 con gà rừng nữa, cái này là do bọn Bốn Mắt mới vừa mang về, cũng hằm cho nhừ, bên trong bỏ thêm những gia vị nguyên liệu mà đám động vật trong nhà yêu thích. Ngọc khê đối với đám nhóm động vật trong nhà cũng rất có tâm, biết bọn chúng thích ăn cái gì, độ chín bao nhiêu thì được.

Ăn xong cơm chiều, Ngọc Khê đem quyển sách lấy được từ Vu gia cho Khương Sâm xem.

"Anh xem bức tranh trên đây vẽ cái gì, có giống như phù chú trong bản đạo tàng chân kinh không?"

Khương Sâm nhìn một chút rồi lật tới tờ cuối cùng, " hẳn là cũng có chút ý nghĩa, giống như một bản vẽ. Hơn nữa bức tranh ở bên ngoài hình như là sau này mới được vẽ lên."

" Thế cho nên nó mới có chút ý nghĩa, anh xem xem, hình vẽ này có thấy quen mất không?"

Khương Sâm nghe xong thì nhìn kỹ hơn, quả thật có chút quen thuộc. "Cái này không phải là ở phía sau nhà các em sao? Không thể nào, cũng trùng hợp quá đi."

" Em nhìn xem thì cũng thấy rất giống, hơn nữa anh không biết đâu, lúc trước em tìm thấy được mấy quyển sách cũ đó còn cái hàng ngầm kia nữa, là ngay tại vị trí này đây. Em nghĩ là nơi này có liên hệ gì đó với nhau, hơn nữa hình dạng của cái cây này rất giống với cái cây ở chỗ hang động kia."

"Vậy thì đi xem thử, xác nhận một chút, nhìn xem thử nơi đó có cái gì."

" Lúc trước sau khi chúng em rời đi, ngày hôm sau có quay lại nhưng cái cây cùng hang động đã biến mất, bây giờ nghĩ lại thì có thể là do trận pháp."

Ngọc Khê có chút ảo não, mặc dù cậu đã tu luyện nhưng lại vẫn chưa từng nghĩ sẽ đến cái hang động đó xem một chút.

" Anh cùng đi với em". Khương Sâm vừa lặt sách xem, vừa nói với Ngọc Khê.

Ngọc Khê gật đầu, đi xem một chút cũng tốt, thành tựu bây giờ của cậu đều nhờ mấy quyển sách đem lại, nếu có thể thì Ngọc Khê muốn an táng cho người ở nơi đó, coi như là một phần tâm ý của cậu.

Nói làm liền làm, ngày hôm sau sau khi ăn sáng xong Ngọc Khê đã kêu Lâm Minh Thanh cùng Lâm Minh Phi đi chung, dù sao thì lúc trước là cả ba cùng nhau phát hiện, bọn họ đều có được chỗ tốt nhờ nó, cho nên vẫn luôn suy nghĩ đến nó.

Kỳ thực thì trong lòng Ngọc Khê không nghĩ là sẽ tìm kiếm bí mật gì cả, giống như khi cậu đem sách cổ chia sẻ với Khương Săm vậy, cậu chưa bao giờ nghĩ là tu luyện thành tiên là chuyện tốt.

Tạp ký tứ hải là do một người tu chân ghi chép lại, ghi chép rất nhiều chuyện, từ nó Ngọc Khê có thể nhìn ra được vị tu sĩ kia rất yêu thương cuộc sống, đối với mọi thứ đều có lưu luyến, nhưng đồng thời cũng rất cô độc. Mặc dù từ vị tu sĩ đó rất ít khi nói về chuyện của mình nhưng một số việc vẫn biểu hiện ra ngoài, từ đó cho thấy bị tu sĩ đó cũng rất cô đơn. Hắn ít khi ở lâu một chỗ, bởi vì hắn cùng những người xung quanh không giống nhau, nhìn thấy những người thân cận càng lúc càng già đi, tâm trạng đó thật sự rất đau khổ.

Vì vậy Ngọc Khê nghĩ cô độc sống một mình còn không bằng vui vẻ chết đi. Cậu thậm chí còn có ý nghĩ buông tha cho việc tu hành, cũng may bây giờ Khương Sâm đã gặp được kỳ ngộ, anh ấy cũng trở thành tu sĩ, ít nhất thì hai người cũng có thể làm bạn với nhau.

Cũng vì lẽ đó mà Ngọc Khê thực sự rất quý trọng tình bạn. Giải mã được bí mật của quyển sách đối với Ngọc Khê giống như một trò chơi vậy, Lâm Minh Thanh cùng Lâm Minh Phi là những người anh thân thiết cùng cậu lớn lên, cậu hiểu tính cách của họ, nếu có bọn họ tham gia vào sẽ đặc biệt có ý nghĩa. Về phần bí mật đó là gì, cậu không nghĩ đó là bảo tàng bí mật nào cả, lần đó cậu cũng không thấy có cái gì đâu?

Cái gọi là bảo tàng với cậu mà nói thì thời gian tìm kiếm nó mới thật sự là ý nghĩa.

Bốn người cầm theo cuốc chim, đi đến nơi bọn họ phát hiện ra hang động kia. Lần này khi đến nơi Ngọc Khê mở thiên nhãn ra xem, vừa nhìn liền thấy vấn đề của chỗ này, nó đúng thành là một mê ảo trận. Chẳng qua là do thiên nhiên làm ra, không phải trận pháp do tu sĩ tạo ra như cậu nghĩ.

" Bắt đầu từ nơi này, cẩn thận một chút đi, theo bước chân của em." Ngọc Khê mở thiên nhãn tiến vào mê ảo trận.

" Đại oa đây là cái gì? Là quỷ đánh tường sao?" Lâm Minh Thanh tò mò hỏi.

" Đây là một địa phương đặc biệt, là một mê ảo trận do thiên nhiên tạo ra, có lẽ ở dưới mảnh đất này có quặng sắt và những thứ khác, cùng mấy thực vật nên mới có thể hình thành một mê ảo trận như thế này. Nhưng mà theo cách gọi của thế hệ trước tức là quỷ đánh tường thì cũng đúng."

Trong lúc nói chuyện thì Ngọc Khê đã mang họ tới nơi rồi. " Mọi người xem cái cây này còn có khối tảng đá lớn này nữa, vào mùa đông tuyến lớn thì sẽ có chút thay đổi, lần trước chúng ta tuyệt đối là giẫm phải vận cức chó."

Tìm được hang động ngầm, bốn người dọn dẹp bên ngoài một chút, sau đó một đám cùng đi xuống, so với lần trước đi xuống thì nơi này tro bụi càng nhiều hơn, giống như là vì bọn họ tiến vào cho nên đã làm tốc độ mục nát của nơi này nhanh hơn vậy.

" Nơi này cũng không có gì nha, bản đồ thật sự là chỉ nơi này sao?" Lâm Minh Phi nhìn chung quanh, không có gì thay đổi so với lần đó họ đến cả.

" Mọi người xem này." Khương Sâm chỉ lên mặt đất trong phòng nhỏ nói.

" Làm sao vậy?" Lâm Minh Thanh cầm đèn pin chiếu đến, cảm giác có chút kỳ quái.

Khương Sâm dùng tay lay Lâm Minh Thanh một chút rồi ngồi xuống.

" Mọi người tản ra một chút đi." Nhìn thấy Ngọc Khê cùng Lâm Minh Phi ở cửa đều đã tránh ra, Khương Sâm hít một thơi rồi thổi ra mặt đất, bụi trên mặt đất bốn phía tản ra, hiện lên một chút nét vẽ trên mặt đất.

" Nha, thật sự có đồ vật này nọ." Lâm Minh Phi quỳ rạp trên mặt đất nhìn, " đừng nói cái này là bảo tàng kho báo nha."

Ngọc khê lắc đầu, " chắc không phải đâu, cái này cũng không chứng tỏ được điều gì."

Khương Sâm nhìn nhìn, ánh mắt sáng lên. " Ngọc Khê, đang quyển sách cho anh mượn một chút."

Ngọc Khê đưa quyển sách qua, Khương Sâm lặt xem phía trước một chút, đột nhiên xé đi mấy tấm giấy trên đó, quyển sách này dùng sợi chỉ đính vào với nhau, hiện giờ ghép những trang giấy lại với nhau thành một tờ đồng nhất.

" Mọi người xem, cái này giống nhau nè." Khương Sâm nói xong thì lấy ra một tờ giấy trong đó ghép lại thành cùng nét vẽ dưới mặt đất.

Ba người thấy được thì anh mắt đều sáng lên rồi, hình vẽ trên mặt đất rất lớn, Khương Sâm cứ như vậy phát họa ra một bức vẽ, có thể bao quát hết thảy. Bọn Ngọc Khê mỗi người cầm lấy vài tờ bắt đầu đặt trên đất thành những hình ảnh đối lập, một lác sau tất cả các thư và hình vẽ đều họp lại thành một bản đồ lớn hoàn chỉnh, trang sách ở giữa so lại lộ ra rất nhiều nét vẽ hơn.

" Chúng ta đem nét vẽ trên mặt đất nhớ kỹ, trở về lại so với nhau, hình vẽ trên mặt đất này nhìn không giống bản đồ, chắc còn so sánh lại mới có thể biết tại sao lại như vậy." Khương Sâm nói ra suy nghĩ của mình, nhìn những nét vẽ trên mặt đất này thì cũng có thể hiểu nó không đơn giản là một bức tranh tùy tiện được.

" Dạ, những nét vẽ này đều bị đất che đi một chút rồi, phải dọn lại mới được. Nếu không lại lôi kéo nữa thì sẽ bị ảnh hưởng." Ngọc Khê dùng tay sờ vào nét vẽ nói.

Bốn người cố gắng đem những nét vẽ dọn dẹp sạch sẽ, những nét vẽ này rất nhỏ, nhưng lại được mặt đấp đè nén nên rất cứng, thế nên bùn đất cũng không thể đem nét vẻ lấp đi được, chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua là có thể thấy được. Hơn nữa Ngọc Khuê đã thử qua rồi, mặt đất rất cứng, cũng không biết người này nện trong bao lâu, mới có làm cho mặt đất cứng như đá thế này.

Ngọc Khê về nhà cầm miếng vải bố trắng, dùng mực nước đem đồ án vẽ lại. Sau đó mọi người lại cùng nhau chôn cất cho người trong hang động ngầm này.

( cái khúc vào động này thật sự rất khó hiểu luôn á, không dịch xác nghĩ được T.T)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro