Chương 137: Thanh tẩy ma công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quân Ly

Tốc độ hắn niệm cũng không nhanh, nhưng mỗi một chữ giống như có lực lượng, từng tiếng từng tiếng quanh quẩn trong mật thất.

Trong mật thất rõ ràng không có đèn, nhưng giờ khắc này tựa hồ có ánh sáng từ bên trong chiếu ra ngoài. 

Dạ Mộc tựa hồ an tĩnh một ít, mặc dù biểu tình nàng vẫn thực dữ tợn nhưng nàng tay căng chặt đã rũ xuống.

Lúc này Vô Thanh lại đến gần một bước, chỉ cần Dạ Mộc giơ tay là có thể với tới hắn, nàng chỉ cần động tay là hắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Trước mắt rõ ràng là hung thú, hơn nữa một khi thoát cương liền vô pháp khống chế.

Nhưng ánh mắt Vô Thanh nhìn nàng lại cực kỳ ôn nhu, bởi vì hắn có thể nhìn thấy sâu trong ánh mắt đáng sợ của Dạ Mộc ẩn giấu sự trong sáng.

Khi Dạ Mộc càng ngày càng bình tĩnh hắn liền dùng thanh âm ôn hòa nhất tiếp tục tụng.

Ngay khi hắn vừa dứt câu Dạ Mộc đột nhiên ôm lấy hắn! Sau đó lúc Vô Thanh chưa phản ứng lại liền hung hăng cắn vai hắn!

Một ngụm này nàng cắn đến cực tàn nhẫn! Vô Thanh kêu rên một tiếng vẫn không nhúc nhích, nếu không phải chiều cao Dạ Mộc không đủ, một ngụm này nên là cắn ở trên cổ hắn!

Nếu là cổ, Vô Thanh phỏng chừng cũng đã chết.

Trong miệng Dạ Mộc phát ra thanh âm "Ô ô", đôi tay lại ôm Vô Thanh thật chặt!

Rõ ràng một miếng thịt sắp bị cắn đứt nhưng Vô Thanh vẫn nâng lên một bàn tay vuốt ve đầu nàng.

Kinh văn tạm dừng một lát, lại tiếp tục thì thầm.

Bởi vì Dạ Mộc dùng sức một chút, Vô Thanh lại một lần hít hà một hơi, giây tiếp theo hắn ấn tay trên đỉnh đầu Dạ Mộc, một loại nội lực thuần khiết bắt đầu chảy ngược vào cơ thể Dạ Mộc.

Nàng lập tức buông lỏng Vô Thanh, sau một lát, khuôn mặt đầy máu của nàng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Vô Thanh, trừ bỏ tròng mắt cực kỳ đáng sợ kia biểu tình của nàng hoàn toàn thả lỏng, cực kỳ giống đứa trẻ không rành thế sự.

Vô Thanh một bên khai thông nội lực, một bên niệm kinh, nhưng lúc này Dạ Mộc không cắn hắn, lại còn lộ ra biểu tình hưởng thụ. Chỉ là lúc này trên mặt Vô Thanh lộ ra biểu tình kiên nghị, khi nội lực vô tận truyền vào cơ thể Dạ Mộc sắc mặt của hắn bắt đầu tái nhợt!

Thật lâu, có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, một giọng nữ nho nhỏ chen ngang Vô Thanh đang niệm.

"Có thể......" 

Dạ Mộc không biết khi nào đã khôi phục thần chí, 

"Có thể không cần khai thông nữa, ta đã tỉnh."

Nhưng Vô Thanh lại không dừng lại.

"Dừng lại!" 

Dạ Mộc có chút nóng nảy, nàng muốn đẩy Vô Thanh ra nhưng dây xích trói tay nàng rầm vang, ngăn cản hành động của nàng, mà Vô Thanh lại ôm chặt lấy nàng!

Dạ Mộc không dùng nội lực thì không phải đối thủ của hắn.

"Đừng nhúc nhích."

Thanh âm áp lực thống khổ của hắn từ đỉnh đầu truyền đến, Dạ Mộc có chút luống cuống.

"Ngươi đang làm cái gì? Ngươi dừng lại mau!"

Vô Thanh không đáp lại mà ôm nàng đến càng chặt!

"Việc năm đó ta làm sai ta cần phải bù đắp. Còn những gì ta nợ ngươi, vậy để ta...... dùng mạng trả đi!"

"Ngươi......"

Dạ Mộc chỉ nói một chữ đã bị Vô Thanh duỗi tay phong bế tám đại huyệt!

Thân thể nàng tức khắc không thể nhúc nhích, mà Vô Thanh phi thân đến phía sau nàng, ngón tay nhẹ điểm để nàng ngồi xếp bằng. Sau đó hắn cũng ngồi xuống, từ phía sau truyền công cho nàng!

Hắn tu luyện chính là Thanh Tâm Quyết cùng Dạ Mộc tu luyện Tịch Diệt Thần Công vừa vặn là hai thứ đối nhau, nếu hắn muốn hoàn toàn thanh tẩy ma công trong cơ thể Dạ Mộc chỉ dựa vào công lực của hắn hiện tại thì không đủ. Cho nên hắn dâng lên tính mạng của mình!

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]

Vì thế, khuôn mặt tuấn mỹ của Vô Thanh càng ngày càng già nua, lông mày dần dần trở nên hoa râm, hắn chưa bao giờ để ý đến dung nhan, nhưng cũng rất rõ ràng, bộ dáng lúc này của hắn rất xấu, hắn không muốn bị Dạ Mộc nhìn thấy.

Dạ Mộc hoảng hốt không thôi, nàng muốn ngăn lại nhưng lực không đủ, đặc biệt nàng phát hiện hắn lại thanh tẩy ma công trong cơ thể nàng, nàng luống cuống, lớn tiếng nói!

"Vô Thanh, chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa sao?!" 

Năm trăm năm ma công Vô Thanh có thể thanh tẩy hết sao? Cho dù hao hết nội lực cũng không thể!

Nhưng nàng không thể động đậy, mà thanh âm Vô Thanh từ phía sau nàng truyền đến.

"Chắc ngươi đã nghe bệ hạ nói, ngươi có ngày hôm nay đều là tại Vô Thanh ta."

"Không, không phải do ngươi!" 

Dạ Mộc nhanh chóng phản bác hắn, 

"Tịch Diệt Thần Công vốn đáng sợ, cho dù lúc trước ngươi không làm như vậy ta cũng chưa chắc sẽ không thành bộ dáng như hiện tại."

Nghe ngữ khí Dạ Mộc lại nửa điểm đều không trách hắn, Vô Thanh cười, mặc dù da mặt hắn nhăn nheo già nua nhưng lúc này hắn tươi cười vẫn tuyệt mỹ như cũ.

"Có lẽ không phải đâu...... Vì ngươi mà chết, ta vui vẻ chịu đựng......"

"Vô Thanh......"

"Dạ Mộc, ngươi biết không? Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, là ngươi duy nhất quan tâm ta ở kiếp này, cho nên thực xin lỗi ngươi, ta rất khó chịu, mỗi một ngày đều tự trách mình."

Dạ Mộc còn muốn khuyên hắn, nhưng Vô Thanh đã kích phát Tịch Diệt Thần Công, Tịch Diệt Thần Công bắt đầu hấp thu nội lực Vô Thanh, giống như những người bị rút cạn mà chết, lúc này Vô Thanh cũng chậm rãi bị nàng rút cạn!

Sắc mặt Dạ Mộc trắng bệch, bởi vì một khi Tịch Diệt Thần Công bắt đầu, nàng không có cách để dừng lại......

"Vô Thanh, ngươi......ngươi vì sao muốn làm vậy!"

Dạ Mộc nhắm mắt lại, 

"Ta chưa bao giờ từng trách ngươi, ngươi căn bản không cần làm như vậy!"

Nàng hy vọng Vô Thanh sống mà không phải chết, nàng chưa từng nghĩ tới muốn hắn chết, mặc dù Mặc Lâm Uyên nói Vô Thanh có lỗi với nàng nhưng nàng vẫn không đành lòng.

Bởi vì ở trong lòng nàng, Vô Thanh sẽ giúp nàng lúc nàng khó chịu, khi nàng không ngủ được sẽ niệm kinh cho nàng nghe, lại còn cùng nàng lén xuống núi đánh nhau với người khác. Hắn giống như ca ca của nàng, mặc kệ hắn làm cái gì, nàng chưa bao giờ muốn hắn chết!

Nước mắt không ngừng rơi xuống, mà phía sau thanh âm Vô Thanh lại cực kỳ nhẹ nhàng.

"Tiểu Mộc Nhi, ngươi đã biết thân thế của ta đúng không? Kỳ thật, ta rất chán ghét thân thế này, từ nhỏ ta đã không hiểu vì sao ta nhất định phải làm hòa thượng......"

Hắn cứng họng cười, 

"Chính là phụ thân ta rất thích mẫu thân, ông ấy nói cho ta, ta chỉ có thể làm hòa thượng, bởi vì ta làm người bình thường sẽ mang đến tai ách cho mẫu thân."

Hắn nói đến đây biểu tình cực kỳ đau khổ, trước mắt tựa hồ nhớ lại khuôn mặt đau khổ của phụ thân hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro