Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mắt hai người, dường như chỉ có nhau, không chứa người khác.

Hiếm lắm nàng ta mới gặp được Hoàng Thượng một lần, không muốn nhanh chóng bị loại bỏ như vậy.

Tả quý phi cắn môi, giống như cực kỳ khó mở miệng, chưa mở miệng, gương mặt đã đỏ hồng.

Cuối cùng bày ra biểu cảm bất cứ giá nào nói: "Là thần thiếp sai, thần thiếp vô cùng mong nhớ Hoàng Thượng, lại lo cho An muội muội, nên muốn cùng nàng tới đây, nhưng mà An muội muội đại khái không muốn thần thiếp tới đât, dọc đường đi sốt ruột, thế này mới mắc mưa."

An Nhiễm hơi trợn mắt, sợ mưa xối ướt, nàng rõ ràng đi rất chậm. Ngược lại Tả quý phi, tựa như phía trước có vàng chờ nàng ta tới nhặt, một đường chạy như bay. Mấy cung nhân cầm dù kia, mưa xối như gà rớt vào nồi canh còn muốn chạy đuổi theo nàng ta, thập phần vất vả.

Cuối cùng thủ vệ không cho Tả quý phi đi vào, nàng ta bất đắc dĩ phải chờ nàng ở lối vào, lất danh nghĩa chăm sóc cho nàng đi vào.

Đáy lòng không phục, An Nhiễm kéo kéo cổ tay áo của Kỳ Diêm, đòi lại danh dự:

"Đúng là chiếc ô che mưa quá nhỏ, lúc có gió, không đủ che."

Kỳ Diêm thấy nước thấm vào như vậy, ôm người đi vào trong:

"Ừm, đổi cho nàng cái lớn hơn."

Đi qua người Tả quý phi, chàng không chút để ý nói:

"Trương Đức Toàn, dẫn đi."

Điện Sùng Chính, chưa được truyền triệu, không được đi vào.

Khi chàng đăng cơ dọn tới nơi này liền đặt ra quy tắc, giết nhiều người như vậy để thực hiện quy tắc, tự nhiên có người lại dám không có mắt, tự tiện xông vào, đúng là chán sống.

Tả quý phi kinh hãi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy:

"Hoàng Thượng!"

Đến cơ hội cầu xin nàng cũng không có, rất nhanh bị Trương Đức Toàn kéo xuống.

Chật vật xuống sân khấu, nàng thấy được ánh mắt của đế vương, châm chọc, lạnh nhạt, cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình, cũng châm chọc sự dối trá nực cười của nàng.

Không biết sao, Tả quý phi đột nhiên xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Nàng nhớ lại khi còn nhỏ, trong nhà muốn hai người đính ước.

Lần đó, nàng và Hoàng Thượng đều mười ba tuổi, nàng chỉ nhỏ hơn chàng có mấy tháng.

Kỳ Diêm tuổi mười ba, trên chiến trường đã lộ ra đường kiếm. Nhung chút ánh sáng lẻ loi này, không đủ để chiếu đến kinh thành.

Nàng hoàn toàn không biết gì cả, sáu năm chàng xuất chinh chỉ quay về kinh một lần duy nhất, chán ghét nói:

"Tuy rằng ngài là hoàng tử, nhưng mà, ta không thích ngài, cả đời này cũng không thể thích ngài, đừng vọng tưởng ta sẽ gả cho ngài. Tả Dao ta, chẳng sợ làm trắc phi của Thái Tử, cũng không thành thân với ngài."

Nàng thích người tài hoa hơn, Thái Tử điện hạ trời quang trăng sáng. Chướng mắt loại người chỉ biết giơ đao múa kiếm, mãng phu hung hăng.

Nhung thời thế thay đổi, chàng từ một mãng phu hung hãn xoay người trở thành bậc đế vương kinh hãi thế tục, giơ tay nhấc chân lên đều tràn ngập hơi thở của thư sinh văn hoa kinh thành, nàng dường như mới hiểu ra thế nào là yêu.

Mà nàng đối với Thái Tử, chỉ là thưởng thức.

Mà chút thương thức này chỉ xuất hiện sau khi ngài ta chết, thời khắc đế vương trở về kinh, cũng tiêu tan như mấy khói. Nàng chui vào trong thâm cung, sớm đã quên, sau giờ ngọ kia, đáy mắt thiếu niên mười ba tuổi mỉa mai, khinh thường cùng lạnh băng.

Cùng với câu nói: Cút xa chút, bổn điện hạ chướng mắt ngươi.

Trương Đức Toàn, âm thầm lắc đầu, Tả quý phi bị Thái Hậu quá nuông chiều rồi, quên mất bản thân là ai. Nàng đại khái còn chưa biết, vị trí quý phi của nàng đã không còn. Vừa rồi, trong hậu cung, không có vị trí của nàng.

Nghĩ đến Tả gia và Thái Hậu làm những chuyện đó, ông cảm thấy Tả quý phi còn sống đã là một sự may mắn.

Ít ra, nàng còn có thể sống sót.

Trong phòng quá mức im lặng, Kỳ Diêm bước hai bước, bỗng nhiên dừng lại, thấy nữ tử cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đôi tay đang nắm.

An Nhiễm đúng là đang thất thần, nếu nói vừa rồi Hoàng Thượng giúp nàng lau mặt, nàng miễn cưỡng có thể coi đó là sự quan tâm giữa người với người. Bây giờ lại nắm tay . . . Nàng thật sự không tìm thấy lý do gì để gạt mình.

Hoàng Thượng, khả năng có ý với nàng.

Chờ nàng lấy lại tinh thần, Tả quý phi đã không còn ở đó, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Ánh mắt Hoàng Thượng trầm tĩnh, nhìn đôi mắt nàng vẫn không nhúc nhích.

Bỗng nhiên, chiếc bóng đổ xuống, nam nhân cao dài cúi người, ôm lấy nàng.

"Sao lại lạnh như vậy." Kỳ Diêm vừa nói, vừa gọi Trương Đức Toàn tới.

An Nhiễm trợn tròn mắt, ngơ ngác không biết phải làm sao.

Chàng ôm nàng như vậy, sao lại đột nhiên tự nhiên như thế. Thân hình chênh lệch, khiến cả người dường như bị chàng bó lại.

Nàng khó khăn lắm mới dán lên bả vai Kỳ Diêm, nhiệt độ cơ thể của nam nhân rất cao, nàng chỉ cảm thấy ngày càng ấm lên, bên tai cũng bắt đầu nóng lên.

Giờ phút này, nàng có chút may mắn, bản thân không cao gầy bằng nữ tử Đại Chiêu, thời điểm này có thể cho dấu biểu cảm của bản thân.

Khi Trương Đức Toàn Tiến vào, An Nhiễm theo bản năng ôm chặt lấy Kỳ Diêm, tự cho là không dấu vết quay mặt đi.

Ngay sau đó, đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ.

Chàng khoác thêm cho nàng một cái áo khoác mới, màu nâu nhạt, mang theo một mùi hương nhàn nhạt, rất lớn, mặc trên người nàng, có cảm giác giống như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn vậy.

Cũng rất ấm áp, nhìn xem lúc này, Hoàng Thượng lại nắm tay nàng lần nữa. nàng nhẹ nhàng cong cong ngón tay.

Sau đó, lại bị nắm chặt lần nữa.

Ba chiếc dù lớn lúc An Nhiên trở về được đưa tới, áo khoái ngoài của nàng đã bị ướt mưa, hiện tại đang mặc áo ngoài của Hoàng Thượng. Bên trong được lót hai lớp lông nhung, vô cùng ấm áp.

Nhưng thật bất hạnh, nàng vẫn cứ sinh bệnh.

Nàng bệnh lúc này, Thanh Phong Uyển lại náo nhiệt chưa từng có. Những cung phi ngo ngoe rục rịch đó, cuối cùng cũng tìm được cái cớ, sôi nổi muốn tới thăm.

Thải Lê Thải Y nhìn các mỹ nhân chen chúc trong viện, chỉ cảm thấy hoa cả mắt. Thăm bệnh mà ăn mặc hoa hòe lộng lẫy như vậy, hiển nhiên không phải Túy Ông say rượu.

Nhìn thấy Thanh Phong Uyển nhỏ hẹp đơn sơ, khách tới, cũng chẳng có chỗ để chiểu đãi, chỉ có thể để các nàng ngồi trong sân. Không ít cung phi âm thầm cười trộm, thậm chí ở trong viện cười nói với nhau, tiếng nói chuyện không hề kiêng dè chút nào.

Thải Lê đứng trên bậc thang, quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, không nhanh không chậm nói:

"Phiền các vị quý nhân nhớ mong, tiểu chũ vẫn đang hôn mê, thái y cũng yêu cầu tiểu chủ tĩnh dưỡng. Tâm ý của các vị quý nhân nô tỳ nất định sẽ truyền đạt, trời giá rét, xin mọi người về nghỉ ngơi sớm chút." Ngoại trừ Tô hiền phi và Tả quý phi, phân vị của những người khác đều không cao, chỉ cần lời nói thích hợp, hoàn toàn có thể từ chối.

Đại đa số mọi người đều nhìn ra cửa, không muốn đi.

Tin Tả quý phi bị phế vẫn chưa lộ ra, các nàng bây giờ chẳng sợ. Chỉ cảm thấy An mỹ nhân sinh bệnh, có thể ông trời mở mát, cho các nàng một lý do quang minh chính đại gặp Hoàng Thượng.

Ai cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội.

Thải Le sợ các nàng làm phiền đến An Nhiễm, còn định nói thêm gì đó, nhưng bị mấy nha hoàn của các vị phi tần bắt lỗi:

"Thải Lê cô cô thật có bản lĩnh, chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi, cũng dám cản Chiêu Nghi nương nương nhà ta."

"Phong thuỷ luân chuyển, hôm nay chủ tử nhà ngươi được sủng ái, ngày mai có lẽ nương nương nhà ta cũng nhận được thánh ân. Cô cô nên chừa đường sống, ngày sau, có gặp lại cũng vui."

"Theo ta thấy, Hoàng Thượng chưa chắc đã thích An mỹ nhân. Nhìn nơi hoang vu rách nát này đi, phân vị của An mỹ nhân cũng chẳng được tăng lên. Hoàng Thượng nếu thật sự sủng ái chủ tử nhà ngươi, sao lại nhân tâm để cho nàng ta phải chịu nhục, chịu khổ như vậy. Cô cô, đừng để bị che mắt, phải biết ước lượng, xem sự sủng ái có đủ tiêu xài hay không."

Tiếng cãi nhau trong viện càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, An Nhiễm chỉ nghe được tiếng Thải Y gào lên:

"Nói bậy! Hoàng Thượng rõ ràng rất thích tiểu chủ của chúng tôi!"

???

Ai bảo không bao giờ nhác lại.

Lúc sau cả đám bình tĩnh lại, lại thêm lúc nữa, Hoàng Thượng tới.

An Nhiễm giật mình, nhìn sắc mặt âm trầm của đé vương, lập tức ngồi dậy.

Lúc ngủ, Thải Lê đặt kiện áo choàng kia bên ngoài chăn.

Kỳ Diêm ngồi ở mé giường, lấy áo choàng bọc An Nhiễm lại, đặt mu bàn tay lên trán nàng.

"Gọi thái y chưa?"

An Nhiễm quấn chặt áo choàng, bàn tay nhỏ đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng gật đầu:

"Ta không sốt, chỉ là hơi choáng váng."

Nàng nằm một ngày, cảm giác đầu nặng vô cùng. Khuôn mặt bởi ngủ nhiều nên má hơi hồng, nhưng chỗ khác trên mặt lại rất tái nhợt. Mi mắt gục xuống, sắc môi tím tái, nhìn qua giống như bông hoa héo, uể oải ỉu xìu.

Suy nghĩ cũng chậm chạp hơn rất nhiều, nàng có thể cảm nhận được Hoàng Thượng không vui.

Trong đầu chỉ còn câu nói của Thải Y Hoàng Thượng thật sự thích nàng.

Aiya, lời nói này thực sự rất phiền.

Thật là, chọc Hoàng Thượng tức giận.

Cằm đặt trên đầu gối, nàng chậm rãi nói:

"Hoàng Thượng không nên tưởng thật, Thải Y nói bậy . . . " Đối diện với bậc đế vương không giết người không vui, Thải Y nói như vậy, chàng sẽ giết Thải Y."

An Nhiễm mím môi, rũ mắt, nhỏ giọng sửa miệng:

"Thải Y nghe nhầm . . ."

Nghĩ lại, vẫn nên sửa lại."

"Có vẻ là do ta nói chưa đủ rõ."

Kỳ Diêm: "Nàng nói? Nàng nói thế nào?"

Chàng quả nhiên rất để ý chuyện này, liên tiếp hỏi hai câu.

Đại khái biết rất khó trả lời qua loa, An Nhiễm nghiêm túc suy nghĩ, đã là truyền miệng, đương nhiên không thể khác xa, không nói lời khác với Thải Y.

Vì thế, nàng nói: "Ừm, ta nói là, ta rất thích Hoàng Thượng."

Dường như không có gì khác biệt, chỉ thay đổi thứ tự, đây cũng coi như đường vòng cho nàng. Nàng ngây ngốc cười, dường như vui mừng vì sự thông minh của bản thân.

Kỳ Diêm biết đầu óc nàng đang quay cuồng, khả năng chính nàng cũng không biết bản thân mình đang nói gì.

Nhưng chàng không có bởi vậy mà thu liễm, ngược lại duỗi tay sờ mặt An Nhiễm, giống như trấn an em bé, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nàng, từng bước tới gần:

"Nàng thích ta ở điểm nào? Giết người không chớp mắt, máu lạnh tàn bạo?

Chàng đột nhiên nhích lại gần, mặt đối mặt. Tư thế này có chỗ tốt, An Nhiễm không cần tốn sức ngửa đầu, chỉ cần nhìn thẳng là có thể thấy rõ chàng.

Nghe Kỳ Diêm hỏi xong, An Nhiễm rất nghiêm túc lắc đầu:

"Ngài nói không đúng."

Lúc tỉnh táo, nàng tuyệt đối không dám nói câu này với Kỳ Diêm. Nhưng lập tức, ánh mắt nàng mờ mịt, biểu cảm mê man, hoàn toàn không sợ hãi.

Chậm rãi bẻ ngón tay đếm, khuôn mặt nhỏ, vô cùng nghiêm túc: "Không phải bởi vì cái này, ta cảm thấy, Hoàng Thượng ngài lớn lên rất khiến người khác yêu thích, là ta thích diện mạo."

"Hoàng Thượng còn giúp ta đuổi Điền công công đi."

"Trả lại quả táo cho ta ăn, sinh hoạt của Thanh Phong Uyển, cũng bởi vì ngài, trở nên tốt hơn rất nhiều."

"Ta sống ở chỗ này, cô đơn nhàm chán. Mỗi ngày đến điện Sùng Chính, ta rất vui, ta rất thích ở bên cạnh Hoàng Thượng."

Năm ngón đã cụp bốn ngón lại, còn một ngón cuối cùng, An Nhiễm ngẩn ngơ nhìn, vô cùng quý trọng nói:

"Hoàng Thượng, là người ta cảm thấy ấp áp nhất. Thanh Phong Uyển quá lạnh, ta không thích nơi này." Nơi ở lạnh, lòng người cũng lạnh, nàng không thích.

Nàng nói nhiều điều thích, hẳn là thật sự thích.

Kỳ Diêm khẳng định trong lòng, nhìn thẳng mặt nàng. Hai người mặt đối mặt, giọng chàng mang theo vẻ lừa gạt trẻ con:

"Thích ta như vậy, cũng chỉ nói ngoài miệng sao?"

Miệng . . . Chỉ có thể nói thôi sao?

Không phải a.

An Nhiễm nhìn người gần trong gang tấc, mơ mơ màng màng nghĩ, liền tới gần, bẹp một cái, hôn vào khóe môi chàng.

Còn có thể thơm một cái.

Hết chương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro