Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi trở về từ cung Từ Ninh, Hoàng Thượng dường như mất đi hứng thú nghe tấu chương, thuận miệng tống cổ nàng trở về.

Trước khi đi, chàng híp mắt hỏi nàng: "Vì sao lại lựa chọn ở bên cạnh trẫm?"

Nắng sớm hội tụ trong mắt chàng, hình thành một vòng loé sáng, khiến mắt chàng không còn u tối như thường ngày, có một vẻ thiếu niên trong sáng hiếm thấy.

An Nhiễm hơi sửng sốt, nàng cũng không phải ngốc thật, chỉ là tường viện thâm cung, rất nhiều chuyện, nàng không muốn nghĩ nhiều.

Nhìn thấy biểu cảm này của chàng, cũng không thể nào khẩn trương.

Hoàng Thượng hỏi như vậy, chắc hẳn là nghe thấy những lời nàng nói ở cung Từ Ninh.

Lúc ấy, đơn giản chỉ là muốn kéo dài thời gian.

Lý do thực sự, nàng nhất thời không thể nói ra.

Chần chừ một lát, nàng hơi không muốn đối diện với ánh mắt của Hoàng Thượng, quay mặt đi, nhỏ giọng nói:

"Cũng không có lý do gì cả, ta muốn lựa chọn ngài thôi."

Lại không thể nói, nàng biết Điền công công là người của Thái Hậu, mà nàng có thể tiên đoán không lâu sau, sẽ bị Điền công công xâm hại.

Điền công công mơ ước nàng, Thái Hậu muốn xử nàng, cho nên nhất định sẽ là kẻ thù của Thái Hậu.

Hoàng Thượng, là lựa chọn duy nhất của nàng.

Cũng may, chàng vẫn chưa dò hỏi tới cùng.

Chỉ phân phó nàng: "Về trước đi, buổi chiều lại đến."

"Vâng."

Thấy An Nhiễm và Thải Y Thải Lê đã đi xa, Kỳ Diêm xoay người, gọi Trương Đức Toàn sắp trở nên vô hình:

"Đi tìm Tống Đình, các ngươi cùng đi đến cung Từ Ninh, giết Quế ma ma. Giết ngay tại chỗ, trẫm muốn cho Thái Hậu tận mắt nhìn nàng chết."

Giọng nói của Kỳ Diêm bình tĩnh, sắc mặt cũng không hề gợn sóng.

"Dạ vâng ạ."

Trương Đức Toàn khom người đồng ý, không nghĩ tới, lần này Hoàng Thượng sẽ dùng Tống Đình.

Tống Đình là thống lĩnh thị vệ đại nội, cũng là cánh tay đắc lực của Hoàng Thượng, trung quân như một.

Hoàng Thượng không dễ thay đổi quyết định, giờ phút này như vậy, sợ là sẽ khó thở.

Trương Đức Toàn không nhịn được thổn thức, Thái Hậu bị quyền lực làm mờ mắt, ba năm, vẫn chấp mê bất ngộ, không nhìn rõ tình thế. Tự cho là có vị Trấn Bắc tướng quân kia, sớm hay muộn cũng có thể lật đổ Hoàng Thượng.

Không thể ngờ, vị quân vương đã lăn lộn trên chiến trường từ năm mười tuổi sao có thể dễ đang đối phó?

Kỳ Diêm thần sắc như thường trở về điện Sùng Chính, ván cờ giữa chàng và Thái Hậu, là thế cờ người chết ta sống.

Đánh cờ sinh tử, chàng chưa bao giờ thua.

Mặc dù đối thủ là mẫu thân sinh ra mình, cũng như vậy thôi.

. . . . . .

An Nhiễm vừa mới bước qua ngưỡng cửa Thanh Phong Uyển, một bóng người như ma đột nhiên xuất hiện:

"Tiểu chủ đã trở lại."

Giọng nói the thé, vô cùng phấn khích, Điền công công cong eo, nhìn về phía đôi mắt nàng, lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới, tròng mắt sắp rớt ra rồi.

An Nhiễm nhíu mày, Điền công công gần đây khá bất thường. Đáng tiếc trong thoại bản cũng không viết rõ sự phát triển, nhưng dần dần trở nên biến thái.

Không còn đứng góc tường nghe lén, nhưng Thải Y nói, ban đêm đi tiểu đêm, thấy Điền công công mở to cửa sổ, đèn phòng sáng trưng. Hắn đứng sau cửa sổ , mắt nhìn chằm vào cánh cửa phòng nàng đang đóng chặt.

Hắn cũng không đi thẳng vào trong phòng hầu hạ nữa, nhưng dường như bây giờ, mỗi lần nàng trở về từ bên ngoài, hoặc là đi ra ngoài từ trong viện, ngẫu nhiên ra cửa hít thở không khí, hay phơi nắng đều sẽ chạm mặt hắn.

Ánh mắt hắn nhìn nàng, giống như mèo thấy mỡ, thiếu chút ham muốn lộ liễu, trở nên cực kỳ kỳ lạ, rất là khiếp người. Nàng không thể nói rõ, chỉ là mỗi khi đối mặt, liền cảm thấy tê dại toàn thân, thập phần không thoải mái.

An Nhiễm chán ghét hắn đến nỗi chả buồn tiếp lời, nàng không lên tiếng, vòng qua Điền công công đi vào phòng.

U là trời, nếu không phải hôm nay tâm trạng Hoàng Thượng không tốt, nàng vừa rồi đã mở miệng.

Cửa lớn đóng lại, âm mưu trong đáy mắt Điền công công dần lộ rõ.

Thái Hậu không đáng tin cậy, tiểu chủ dần được sủng ái, hắn đương nhiên hiểu rõ, sống chết của bản thân, chỉ là một câu nói của tiểu chủ.

Tuy rằng biết sống chết có số, cũng chính minh đám nô tài bọn hắn không được việc. Nhưng một khi đã đoán được giông như một cây đao trên cổ hắn vậy.

Thời thời khắc khắc cắt đứt dây thần kinh của hắn, khiến đêm hắn không thể ngủ, suốt ngày hoảng sợ.

Hắn thường xuyên cử động cổ, dù sao cũng sắp chết, nếu trước khi chết có thể hoàn thành tâm nguyện, nhúng chàm người con gái đẹp nhất thế gian này, dù có chết cũng coi như có lời.

Nhưng hắn không dám động thủ.

Mặc dù ti tiện như con kiến, hắn cũng còn muốn sống.

Hai loại cảm xúc xen lẫn, trong lòng Điền công công bắt đầu vặn vẹo.

Khi thì lấy lòng An Nhiễm muốn sống tạm, khi thì cảm thấy không còn hy vọng gì nữa, hoặc là dứt khoát không làm, đã làm thì phải làm cho tới cùng.

Vẫn do dự kéo dài cho tới hôm nay.

Hắn có cảm giác, nếu không hành động ngay hôm nay, phỏng chừng sẽ không còn cơ hội nữa.

Tuy rằng trong thoại bản, Điền công công sẽ ra tay làm việc ác vào một tháng sau. Nhưng An Nhiễm cũng không làm theo y hệt thoại bản, vì sự an toàn của bản thân, mỗi khi trở về, đều sẽ bảo Thải Y và Thải Lê canh bên người mình, một tấc không rời.

Hai người cũng dọn từ thiên điện đến phòng nàng, ngày đêm ngồi canh.

Thời gian ngủ trưa, hai nha hoàn thay nhau canh. Thải Y và An Nhiễm đều đã ngủ, Thải Lê từ trước đến nay cẩn thận, chẳng sợ bên ngoài vang lên động tĩnh vô cùng nhỏ, nàng vẫn phát hiện.

Nàng cởi giày, tay chân nhẹ nhành đi đến cạnh cửa sổ phát ra tiếng động, chậm rãi đẩy ra một khe hở.

Tầm nhìn quá hẹp, nàng chỉ nhìn thấy một đôi giày.

Chủ nhân đôi giày dường như đang bị kéo đi, trên mặt đất có hai vệt dấu vết lôi kéo.

Thải Lê vốn cho rằng, chắc có tiểu thái giám nào chọc phải Điền công công, bị xử lý.

Trước kia chuyện này cũng không hiếm thấy, bọn họ cá mè một lứa với Điền công công, nghe Điền công công nói nhưng không nghe lệnh tiểu chủ. Cho nên, tiểu chủ cũng sẽ không quản.

Nhưng không chờ nàng quan sát lâu, phía dưới khe hở lại xuất hiện thêm một đôi giày.

Có người phát hiện ra nàng.

Trong lòng Thải Lê hoảng loạn, bởi vì nàng nhận ra, người tới không phải người của Thanh Phong Uyển, đôi giày người đó đi là giày của thị vệ đại nội.

Lần đầu nhìn thấy người khác tới, Thải Lê khó tránh khỏi lo lắng, nhưng không lùi bước, giả giọng nghiêm túc hỏi:

"Người tới là ai? Dám tới cung điện của phi tần giương oai."

"Tại hạ Hạ Khiêm, phó thống lĩnh thị vệ đại nội, phụng lệnh của Hoàng Thượng bảo vệ An tiểu chủ. Vừa rồi phát hiện có người mưu đồ gây rối, tại hạ bất đắc dĩ mới phải hiện thân. Cô cô chớ sợ, tại hạ đã áp giải người đi rồi. Bởi vậy nên quấy nhiễu cô cô, thật sự xin lỗi."

Thải Lê ngốc, Hạ Khiêm? Thị vệ đại nội? Phó thống lĩnh?

Hoàng Thượng phái người bảo vệ tiểu chủ?

Thải Lê luôn tỏ vẻ bình tĩnh, lúc này không thể nữa, hít vài hơi thật sâu, miễn cưỡng duy trì vẻ trấn tĩnh, không làm xấu mặt mình.

Chỉ là vừa mới mở miệng đã bán đứng nàng: "Không . . . . . . Không cần, làm phiền Hạ đại nhân canh giữ ở đây, nô tỳ vô cùng cảm kích."

Mặc dù không nhìn thấy tận mắt, nhưng nàng chắc chắn, dám trộm cắp lúc rõ như ban ngày, chỉ có Điền công công.

Sau này nàng mới phát hiện, Điền công công biết võ.

Nếu hắn thực sự muốn làm chuyện gì, chỉ dựa vào nàng và Thải Y, rất khó ngăn được. Hiện tại có người giúp thu thập Điền công công, nàng cảm ơn còn không kịp, sao có thể bắt người ta xin lỗi.

Người ngoài cửa sổ rất nhanh nói tiếp, ước chừng đoán được tiểu chủ chưa dậy, nén giọng rất nhỏ:

"Điền công công đã bị kéo đi, cô cô an tâm nghỉ ngơi . . ."

"Vâng, đa tạ."

Ngàn tính vạn tính, Điền công công cũng không tính được, bản thân sẽ có kết quả này.

Hắn vừa giơ tay, ngay cả một góc áo của mỹ nhân cũng chưa chạm đến, đã bị Hạ Khiêm thình lình xuất hiện lôi đến thiên lao.

Tâm như tro tàn.

Chung quy lại, là hắn chậm một bước.

Bên ngoài gió tanh mưa máu An Nhiễm cũng chẳng biết, đến khi nàng mở mắt, suy nghĩ duy nhất là ngủ quên, có hơi choáng váng.

Bây giờ trời tối rất nhanh, đừng nhìn một góc mặt trời ở đường chân trời, một lúc nữa sẽ bị đêm tối cắn nuốt.

Vội vàng mặc đồ xong, nàng chạy nhanh đến điện Sùng Chính.

Tin tức Điền công công bị bắt đi, là khi sắp tới nơi, Thải Lê miễn cưỡng đuổi kịp nói cho nàng biết.

Không đoán được sẽ nghe thấy tin này, An Nhiễm đột nhiên dừng lại, chớp chớp đôi mắt to không thể tin được, Điền công công cứ như vậy bị xử lý? Hoàng Thượng phái người bảo vệ nàng từ bao giờ vậy?

Nàng chạy chậm lại, cả người nóng lên, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, đỏ bừng như hoa.

Ngày tháng chạp, bốn phía mênh mông tiêu điều, chỉ có nàng mặc bộ váy sam màu hồng phấn, trở thành màu sắc yêu thích duy nhất của đấy trời

Kỳ Diên vốn chỉ muốn ra cửa hít thở không khó, chân trước vừa mới bước ra khỏi ngưỡng cửa, liền thấy cảnh này dưới bậc thang.

Nữ tử dường như ngây người, vẻ vui mừng trong mắt không thể che giấu, cả người như trút được gánh nặng, giống con bướm đang nhảy múa.

Chàng đứng trên đài cao, cứ nhìn như vậy.

Gió nhẹ phẩy, trên gương mặt nam tử cương nghị lạnh lùng nở một nụ cười nhẹ.

Giông như phát hiện điều gì đó, An Nhiễm bất giác ngẩng đầu, đột nhiên không phòng người đối diện cặp mắt sâu thăm thẳm đang chăm chú nhìn đôi mắt nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng cảm thấy trong lòng có cái gì hơi động đậy.

Nàng hẳn là nên cười cảm ơn chàng, nhưng mà, hành vi của nàng không thể khống chế được, không những không được, ánh mắt còn rất sai.

Ta nhìn trời nhìn đất nhìn không khí, nhưng không nhìn chàng.

An Nhiễm . . . . . .??

Không phải do nàng làm!

"Lại đây."

Ngây người rất lâu, Hoàng Thượng bắt đầu thúc giục nàng. Thanh âm trầm tĩnh, không lộ ra vui buồn.

Chờ nàng đi qua, Hoàng Thượng đã vào trong điện.

Thải Lê và Thải Y vẫn canh giữ ngoài điện, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng che miệng cười trộm.

An Nhiễm ổn định tâm trạng, vừa bước vào điện, đã bị quả táo đáng yêu trên bàn hấp dẫn sự chú ý.

Gần đây vì chuyện đến điện Sùng Chính làm việc cần mẫn, đãi ngộ ở Thanh Phong Uyển đã cao hơn. Nhưng mà đang mùa đông, hoa quả chất lượng thượng thừa như vậy, tỉ lệ cực hiếm, quả táo ngon lúc trước cũng khó ăn được, thật là nhớ thương.

Đi chậm hơn cả rùa đen, trong ánh mắt ngập nước miếng.

Kỳ Diêm thu hồi tầm mắt, ngón tay gõ xuống mặt bàn, gọi Trương Đức Toàn tới, ánh mắt liếc xuống mâm đựng trái cây.

"Mang hai cái tới đây."

Trương Đức Toàn cười tủm tỉm ôm mâm đựng trái cây đi, lấy hai đĩa, chàng một mâm, nàng một mâm, chắc là ý này hỏ?

Trong điện có lò rồng làm ấm, nàng cởi áo choàng lông xù, xếp gọn, sau đó ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống, liền phát hiện có điều không đúng.

Trước đây, tấu chương đều được xếp ở góc bàn, giống như một ngọn núi nhỏ cao cao.

Hôm nay chúng nó được tách ra thành các chồng thấp hơn nhiều.

Ở giữa không có vật chắn, nàng cứ mặt đối mặt với Hoàng Thượng như vậy.

Thật ra đến gần mới thấy Hoàng Thượng lớn lên rất tuấn tú. Lúc nghiêng mặt, tướng mạo cũng không hung dữ, nhìn có vẻ sống chung khá ổn.

Phát hiện chàng sắp nhìn qua bên này, lông mi An Nhiễm nhẹ chớp, nhanh chóng cúi đầu, tiện tay cầm một quyển sổ con.

Lại nghe thấy Hoàng Thượng bình thản nói:

"Không nổi nóng."

"Sao vậy ạ?"

Ánh mắt Kỳ Diêm bất động, hỏi nàng:

"Buổi sáng, nàng muốn nói chuyện nô tài kia?"

Lạch cạch, nhẹ buông tay, tấu chương rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thật vang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro