Chương 13: Xuất ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mẹ" Giản Dục biểu hiện nghiêm túc ngồi đối diện Giản Không Mông, "Con có chuyện muốn nói với mẹ".

"Làm sao vậy?" Khép lại quyển sổ ghi chép chi tiêu gia đình trong tay, Giản Không Mông cũng cảm thấy mấy ngày nay biểu hiện của Giản Dục không có bình thường.

"Con đã suy nghĩ kỹ mấy ngày mới đưa quyết định, con muốn xuất ngoại du học"

"Xuất ngoại? Ba ba cũng đã nghĩ tới, có điều là hi vọng con lớn một chút nữa hẳn đi, tiền ba ba còn chưa có tích góp đủ".

"Tiền không thành vấn đề, con đã cùng chú Tiêu bàn bạc"

"Nhưng mà con vẫn còn nhỏ như thế, ba ba không yên lòng".

"Mẹ, con phải lớn nhanh một chút, có thành tựu của riêng mình, như vậy mới có thực lực theo đuổi anh ấy, chú Tiêu đã giúp con liên hệ với trường học bên Mỹ, con sẽ dùng thời gian bốn năm học xong trung học và đại học, lại dùng thời gian ba năm học xong thạc sĩ và bác sĩ. Đến lúc đó, anh ấy sẽ không thể cho là con nói đùa".

"Tiểu Dục, con còn nhỏ như thế, sẽ rất khổ cực"

"Con không sợ."

"Thời gian bảy năm, con nghĩ cũng không dám nghĩ tới, bằng không, con và ba ba cùng đi đi."

"Mẹ, con có thể tự lập, mẹ chỉ cần chăm sóc thật tốt cho bản thân mình là được, chú Tiêu nói nếu ba ba nhớ con thì có thể đến thăm, có thời gian hai người nhớ đi thăm con là được, con nghĩ con sẽ rất bận rộn, đại khái không có thời gian trở về".

"Tiểu Dục" Giản Không Mông vẫn là không có cách nào ngay lập tức tiêu hóa sự thật là cậu nhóc phải rời nhà bảy năm, không khỏi có chút nghẹn ngào.

"Mẹ, đây là quyết định của con, mẹ nhất định phải ủng hộ con".

Giản Không Mông chỉ có thể gật gật đầu.

"Chú Tiêu đã lo liệu xong thủ tục, phỏng chừng khoảng nửa tháng nữa là con có thể xuất phát đi Mỹ, khoảng thời gian này con tăng cường lớp tiếng anh cấp tốc, may là bình thường con có tự học tiếng anh, có một ít căn bản, trường học bên này hai ngày nữa sẽ làm hồ sơ, mẹ, không cần mẹ quan tâm chuẩn bị cái gì nữa đâu".

"Tiểu Dục, một mình con thật sự có thể sao?"

"Chú Tiêu bên đấy có nhà, có bạn bè, con vốn sẽ được chăm sóc rất khỏe mạnh, không phải gian khổ như phim truyền hình trên ti vi vậy đâu!"

Giản Không Mông nhận mệnh lau nước mắt, "Cái gì con cũng đã thu xếp ổn thỏa, căn bản là không cần trưng cầu ý kiến của ba ba".

"Bởi vì con biết mẹ sẽ nghe con. Đừng thương tâm mà, hiện tại giao thông, thông tin phát triển như thế, liên lạc rất dễ dàng, mẹ còn lo lắng cái gì chứ. Mẹ chỉ cần làm thêm mấy món bình thường con thích ăn, trước khi đi để con ăn cho đã ghiền là tốt rồi."

Vừa tan ca, các đồng nghiệp lục tục rời khỏi văn phòng, Giản Không Mông ngồi tại chỗ chậm rãi thu dọn đồ đạc, chờ một lát Tiêu Thành sẽ đi xuống tìm anh. Ngày đó anh có chút phờ phạc nhưng cũng không phải vì chuyện tiểu Dục muốn đi du học mà bị đả kịch lớn ảnh hưởng tới chuyến đi của con.

Tiêu Thành vừa mở cửa liền nhìn thấy biểu hiện khác thường của anh, cũng đại khái đoán được nguyên nhân khiến anh ủ rũ, trong lòng có chút không đành lòng nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm, con cái lớn lên đều phải rời xa cha mẹ, hơn nữa hắn cũng hi vọng Giản Không Mông không cứ mãi ỷ lại Giản Dục, sau này hắn mới phải là chỗ dựa cho Giản Không Mông dựa vào, vì lẽ đó, khổ sở một quãng thời gian là khó tránh khỏi.

Giản Không Mông cũng nhìn thấy hắn, thu dọn đồ đạt cẩn thận, sau đó đứng lên, hai người cùng nhau đi phía ngoài. Giản Không Mông có chút oan ức nói: "Chuyện Tiểu Dục muốn đi du học cậu đã sớm biết?"

"Cũng chưa được mấy ngày."

"Vậy tại sao không nói cho tôi biết trước, tôi là thân ba ba lại là người cuối cùng được biết chuyện, thực là ...." Trong giọng nói rất rõ ràng mùi vị làm nũng, Giản Không Mông không phát hiện nhưng trong lòng Tiêu Thành đã bị mê hoặc.

"Nó nói sẽ tự mình nói cho anh biết, tiểu Dục là con trai của anh anh còn không biết, nó không cho tôi nói sao tôi dám nói, bằng không lần sau nó không chịu tìm tôi thương lượng nữa, anh không phải càng lo lắng hơn sao"

Nghĩ nghĩ cũng đúng, Giản Không Mông lập tức 'tha thứ' cho Tiêu Thành, "Nhưng một đứa bé như nó đi xa như vậy, tôi không yên lòng."

"Còn có tôi đây mà" Tiêu Thành mở cửa xe, để Giản Không Mông lên xe, "Tôi đã thu xếp ổn thỏa cả rồi, nhất định sẽ không để cho tiểu Dục gặp phải phiền toái gì, anh đừng lo"

"Tiểu Dục từ nhỏ đến giời chưa từng rời khỏi tôi, đi mấy năm liền như vậy, nó sẽ rất nhớ nhà, dù sao cũng còn nhỏ a".

Tiêu Thành không chút khách khí phản bác, "Nó không có khả năng nhớ anh lắm đâu, là anh nhớ nó đi, thật không biết hai người ai là con, ai là ba ba, anh quá ỷ lại tiểu Dục rồi, sau này biến thành người khác, ỷ lại tôi, có được hay không?"

Giản Không Mông tức giận trừng Tiêu Thành một chút, nói thẳng như vậy làm gì, anh có chút ỷ lại tiểu Dục, không nỡ lòng để nhóc đi, Tiêu Thành cũng không cần nói ra đâu nha.

Tiêu Thành bỗng nhiên nở nụ cười, dùng tay nặn nặn gò má Giản Không Mông, còn tựa hồ phi thường hưởng thụ ngắt đến mấy lần, Giản Không Mông không chịu được tay hắn vuốt ve, nép sang một bên cửa xe, "Đừng nhéo, đó là mặt tôi, sẽ đau a!"

"Ai bảo anh phồng má như ếch thế kia chứ, đáng yêu a".

"Hai người các anh giống nhau ghê, cứ bắt nạt tôi mãi thôi"

"Tôi làm sao có thể đánh đồng với tiểu Dục được, tiểu Dục là thiên tài, tôi lại là phàm nhân, với lại tôi chỉ có thể yêu anh, đâu thể cam lòng bắt nạt anh đâu chứ". Tiêu Thành chớp thời cơ trộm hôn anh, "Anh nói xem có đúng không hả?"

Chưa hề có kinh nghiệm yêu đương, Giản Không Mông đương nhiên không phải là đối thủ của cao thủ Tiêu Thành, vài lời ngon tiếng ngọt liền dỗ cho anh mặt đỏ tim đập thình thịch, mím môi nhìn ngoài cửa sổ, muốn cười lại sợ bị Tiêu Thành nhìn thấy, người co lại thành một đoàn.

Trong lòng Tiêu Thành dâng lên cảm giác ngọt ngào, giọng nói cũng mềm mại hơn rất nhiều "Có thể tìm được người như anh đúng là điều may mắn, tôi không sợ anh không biết tình yêu là gì, chuyện đó có thể học sau, hơn nữa tôi còn là một thầy dạy giỏi, nhất định sẽ dạy cho anh càng nhanh càng tốt" Phía trước là đèn đỏ, Tiêu Thành bỗng nhiên đem thân vươn tới bên cạnh, gần như dán lên mặt Giản Không Mông "Tin tưởng tôi, đem mình giao cho tôi".

Giản Không Mông cảm giác mình sắp không thở nổi, giọng nói của Tiêu Thành tràn ngập trong không gian, hơi thở của Tiêu Thành luồn lách vào trong thân thể của anh, thẩm thấu đến mỗi một tế bào, anh hiện tại như cá bị ném trên bờ, chỉ có thể há miệng liều mạng thở, không nói được cái gì cả.

Tiêu Thành cảm nhận được vị trí nào đó đã bắt đầu kêu gào mãnh liệt, muốn nhanh chóng được thỏa mãn, thật muốn ăn anh ngay tại đây. Nhưng không được rồi, còn chưa tới lúc, hơn nữa trong đầu tên tiểu tử này vẫn còn chưa toàn tâm toàn ý với hắn, số khổ, số khổ a!

Mới sáng tinh mơ đã bị cú điện thoại của Giản Không Mông làm cho tỉnh ngủ, nói anh không khuyên được Giản Dục, Tiêu Thành cái gì cũng không cần, như một cơn gió lao nhanh đến bên người Giản Không Mông. Giản Dục thì hắn không cần lo lắng, con cáo nhỏ kia chỉ có bắt nạt người khác, không cần sợ sẽ có người bắt nạt nó, Giản Không Mông mới là người hắn phải lo lắng nhất. Cũng may Giản Không Mông không có chuyện gì, chỉ là có chút chật vật, có điều, nói thật thì Tiêu Thành vẫn rất thích dáng vẻ Giản Không Mông bất lực tựa vào ngực hắn, điều này chứng tỏ anh sẽ ỷ lại mình, tiến triển tốt a.

Vấn đề rất nhanh được giải quyết, Giản Dục ở trong nhà Ly Tình, hiếm thấy bị người khác bắt bài, nay lại tự chủ động nhận sai, Giản Không Mông cam lòng để Giản Dục ở đó chịu đựng giáo huấn, sau đó mới tha thứ cho nhóc. Một hồi phong ba bão táp đã qua, Giản Dục đi học bổ túc, Tiêu Thành thì lại tạm xin nghỉ ở công ty, quyết định bồi Giản Không Mông ở nhà nghỉ ngơi.

Để điện thoại xuống, Tiêu Thành ngồi ở mép giường, "Trước tiên đi tắm, tắm rửa sạch sẽ bụi bẩn trên người, sau đó ngủ một lát, buổi trưa tôi gọi anh".

Giản Không Mông nhìn lại dáng vẻ của bản thân, có chút ngượng ngùng, "Tôi có phải là rất mất mặt không, chỉ có chút chuyện thôi mà đã tự biến mình thành cái dạng này rồi".

"Ở trước mặt tôi, anh chỉ cần là chính anh thôi là được, tôi rất thích bộ dáng này của anh a" Tiêu Thành nắm chặt tay anh, "Có phải là rất cảm động không? Có phải đã bắt đầu yêu tôi hay không?"

Giản Không Mông thẹn thùng nghiêng đầu đi, ánh mặt trời chiếu xuống nửa bên mặt, họa ra một bức tranh tuyệt đẹp, suy nghĩ được một chút, anh ngẩng đầu lên, "Tôi hẳn là đã yêu cậu". Mặt anh hiện ra tia ửng hồng, thế nhưng ánh mắt lại rất thẳng thắn và chân thành, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thành, "Bởi vì cậu đối với tôi rất tốt, đối với tiểu Dục cũng rất tốt."

Trong nháy mắt đó, cảm giác giống như đã nắm giữ cả thế giới, dùng tất cả từ ngữ cũng miêu tả không ra tâm tình của Tiêu Thành lúc này; nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, cũng biểu đạt không ra cảm xúc của anh lúc này, Tiêu Thành chỉ có thể dang rộng hai tay, đem Giản Không Mông ôm vào trong ngực, "Tôi nhất định sẽ quý trọng anh, cả đời!"

Có lẽ, giờ khắc này, dù có nói gì cũng sẽ trở nên dư thừa.

"Cậu không thích phụ nữ sao? Không có con ruột của mình, cậu có hối hận hay không?"

"Sẽ không, tôi trời sinh là đồng tính luyến ái, không thích phụ nữ, càng sẽ không vì muốn có con mà đi lừa dối người khác. Có điều, hiện tại đã có anh và tiểu Dục, tôi nghĩ cuộc đời của mình đã rất hoàn mỹ rồi".

"Tôi có lúc vẫn không thể hiểu nổi, tôi lớn tuổi hơn cậu, lớn lên lại thật bình thường, vì sao cậu lại yêu tôi?"

Có phải những người yêu nhau đều muốn hỏi vấn đề này? Tiêu Thành cười cười, "Không vì tại sao cả, chính là lần đầu tiên gặp đã bị anh câu mất hồn, sau đó dù cho có muôn vàn lựa chọn, tôi vẫn chỉ có mình anh".

Giản Không Mông nghịch nghịch cúc áo sơ mi của hắn, cười trộm đến là đắc ý, "Là như vậy sao?"

"Đúng vậy! Tôi sớm đã có ý đồ với anh, may là tiểu Dục cùng phe với tôi, bằng không theo đuổi anh nào có dễ dàng như vậy"

"Tiểu Dục?"

"Tiểu Dục đã sớm đem anh bán cho tôi rồi a" Tiêu Thành có lòng tốt nói rõ cho anh biết, "Chính là lần đầu tiên tôi đến nhà anh, tên tiểu quỷ đáng sợ kia lại có chút đáng yêu nha".

"Cái gì?!" Giản Không Mông ngồi thẳng người lên, "Nó... Nó cư nhiên sau lưng tôi làm ra loại chuyện thế này? Tôi muốn tìm nó tính sổ".

"Được rồi, tôi cũng đâu có tệ, chí ít ánh mắt của nhóc ấy cũng rất tốt có đúng không? Với lại, anh đấu lại nó sao? Đừng tự tìm khó khăn cho mình nữa, chấp nhận đi!"

Giản Không Mông ánh mắt ai oán cúi cúi đầu, nhưng anh vẫn rất phiền muộn, phiền muộn lắm nha!

===== Hết chương 13 =====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro