Chương 2: Haha, tôi còn có cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc nghỉ trưa Giản Không Mông thấy bữa trưa trên bàn làm việc của mình liền lấy thu chi của toàn bộ gia đình ra tính toán. Từ trước đến giờ anh rất nỗ lực trong việc tiết kiệm tiền, bởi vì Giản Dục học rất nhanh nên bình thường cần học hỏi thêm kiến thức nhiều một chút nên anh hi vọng mình có thể cung cấp cho con trai một chút điều kiện tốt để học tập. Hai năm trước, anh dùng tiền tiết kiệm mua một chiếc máy vi tính để Giản Dục học tập, hiện tại chỉ mới 11 tuổi Giản Dục đã sắp trở thành chuyên gia máy tính nhỏ tuổi, kiến thức học được cũng ngày càng phong phú. Mỗi lần thấy cậu nhóc tiến bộ như vậy Giản Không Mông thấy khổ sở gì cũng đều đáng giá.

Số tiền tiết kiệm hiện giờ đã tăng lên rất nhiều nhưng anh vẫn muốn có nhiều hơn nữa để một ngày nào đó anh sẽ dùng số tiền này đưa Giản Dục đi du học chắc chắn nhóc sẽ trở thành người rất xuất sắc. Giản Không Mông lúc này đang chìm trong mỹ cảnh tốt đẹp như mơ hai mắt tỏa ra sáng ngời, mặt vui tươi mỉm cười, ngũ quan bình thường trong phút chốc liền sáng chói.

"Thánh mẫu Maria" Tiêu Thành bước vào cửa cảm giác đầu tiên chính là người ngồi trước bàn làm việc khuôn mặt nhỏ nhắn phát ra hào quang thánh khiết, chiếc cằm đầy đặn, đôi mắt mơ mơ hồ hồ tràn mãn ý cười tựa như phiêu du ra ngoài không gian. Tuy khuôn mặt anh chỉ có thể coi là thanh tú nhưng lúc này lại tỏa ra luồng ấm áp nồng đậm thật giống ánh mặt trời ôn hòa chiếu lên người khiến toàn thân thư thái.

Hai người có hai luồng suy nghĩ khác nhau. Tiêu Thành nhìn đối phương mười giây rồi tỉnh táo lại trước, tuy khuôn mặt người trước mắt có thể coi là mỹ cảnh nhưng hắn đến đây còn có việc nên không thể làm gì khác hơn là ho khan một tiếng. Tiêu Thành rất thỏa mãn khi nhìn đối phương bất ngờ, ánh mắt mê mang cũng dần dần rõ ràng mà nhìn đến hắn "Xin lỗi, xin hỏi cậu...".

"Tôi vừa mới đến phòng nhân sự, thấy ở đó không có ai nên đến hỏi anh một chút".

"Hiện tại là giờ cơm trưa, mọi người đều đi dùng cơm hết rồi, nếu anh không ngại thì ngồi đây chờ một chút đi". Tiêu Thành hướng đến ghế sa lông ngồi xuống, Giản Không Mông bên cạnh mang nét cười đáng yêu hỏi "Anh có muốn uống một ly cà phê không?".

"Được" Tiêu Thành dửng dưng gật đầu.

Giản Không Mông liền đến phòng sát vách lấy một tách cà phê, khi trở lại phòng thì phát hiện Tiêu Thành đang đứng ở bàn làm việc anh nhìn vào các món ăn trong hộp cơm. Anh có chút không tiện "Mời cậu uống cà phê, tôi sẽ đem cơm cất vào".

"Không cần, tôi vì nghe mùi thơm nên mới đến xem thôi, tất cả những thứ này là chính tay anh làm?".

"Ừm" Giản Không Mông gật gù.

"Tôi đã ăn cơm xong nhưng nhìn cái này vẫn rất muốn ăn nữa, tôi dùng một chút vậy".

Bị cử chỉ quá mức hào phóng của hắn dọa sợ, Giản Không Mông kinh ngạc mở to hai mắt, tay cầm chiếc đũa "Tôi chỉ mang theo một bộ đồ ăn thôi...".

"Không sao" Tiêu Thành không khách khí, tay cầm đũa ăn vài ngụm lớn, miệng mơ hồ nói "A, mùi vị thật không tệ".

"Thật sao?" Giản Không Mông cười híp cả mắt, lấy tách cà phê mang lại "Đừng ăn quá gấp, uống chút nước đi".

Uống một hớp cà phê, Tiêu Thành bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, "Anh không phải là chưa ăn sao? Mau đến ăn đi" Đôi đũa trong tay đưa tới trước mặt Giản Không Mông.

Giản Không Mông sửng sốt một chút, không muốn để cho hắn lúng túng nên không thể làm gì khác hơn là mở miệng ăn một chút "Tôi ăn no rồi, cậu còn muốn ăn nữa không?".

"Tôi ăn hai miếng nữa" Tiêu Thành nhét thức ăn vào miệng, hộp cơm lúc này đã thấy đáy "Ăn thật ngon, cảm tạ anh đã chiêu đãi".

"Chỉ là những món ăn tự làm bình thường thôi, anh không chê là tôi vui lắm rồi" Giản Không Mông thu hồi hộp cơm.

"Tài nghệ anh tốt như vậy rất hiếm có".

"Bởi vì con trai tôi còn nhỏ, ăn uống lại kén chọn, cho nên...".

"Anh có con trai?" Tiêu Thành không dám tin, nói.

"Tôi năm nay hai mươi chín tuổi có con trai cũng rất bình thường mà".

"Hai mươi chín?" Tiêu Thành kinh ngạc trợn to mắt nhìn nhìn chung quanh "Thật làm cho người ta khó có thể tin tưởng được" cuối cùng lại cảm thán "Vợ anh thật hạnh phúc".

Giản Không Mông lúng túng nở nụ cười "Tôi...không có vợ".

"Xin lỗi, tôi không biết anh đã ly hôn ..."

Giản Không Mông cười khổ, "Tôi cũng không có ly hôn".

"Con trai là nhận nuôi?".

"Cũng không phải" Giản Không Mông cả người khó chịu "Tôi đi rửa hộp cơm một chút".

Nhìn bóng người Giản Không Mông vội vã chạy trốn, Tiêu Thành đắc ý cười gian, "Ha ha, mình còn có cơ hội".

Mang theo túi mua sắm từ siêu thị đi đến thang máy không ngờ lại đụng phải người khuôn mặt đánh phấn trắng bệch, môi được tô màu đỏ như máu – bà Lưu. Giản Không Mông theo bản năng muốn chạy trốn nhưng bất đắc dĩ cửa thang máy đã đóng lại.

"Ôi chao Giản tiên sinh, việc lần trước ta nói với con con không nên quên nha, tuần này rất tốt con cũng nên hẹn gặp người ta một chút, thấy thế nào?".

"Xin lỗi dì Lưu, con hiện tại còn chưa muốn....nên con nghĩ là không nên làm chậm trễ thời gian của đối phương".

"Giản tiên sinh!". Bà Lưu khuếch đại vỗ ngực một cái " Con còn chưa tin con người của ta sao? Đối phương điều kiện tốt như vậy, lại không ngại cậu mang theo đứa bé, ta nói nha, con tuy rằng tướng mạo trẻ trung nhưng ba mươi tuổi rất nhanh đến, thời cơ tốt phải nắm chặt, vậy không phải...".

"Mẹ" Từ phía sau lưng hai người truyền đến tiếng hét lớn "Con đói bụng rồi mẹ mau mau về làm cơm cho con đi".

Bà Lưu nghe tiếng mặt liền biến sắc, lấy tốc độ thi chạy cách xa năm mét "Cái tên tiểu quỷ ngươi ngày càng không biết lễ phép".

"Xin lỗi dì Lưu, con gần đây thật không có tâm tình, Tiểu Dục nó sẽ không giở trò đùa dai, xin dì tha thứ cho nó..." Giản Không Mông bị Giản Dục kéo về nhà, nhưng không quên nỗ lực giải thích, mãi đến khi cửa lớn vang lên một tiếng "bang" đánh gãy tiếng nói của anh.

Lúc này, bà Lưu mới bắt đầu lớn tiếng oán giận.

Bên này, Giản Không Mông nhíu mày "Tiểu Dục..."

"Không muốn nghe ba biện hộ hay giảng điều với con". Giản Dục rất có khí thế đánh gãy lời anh "Lớn người như vậy còn khiến người ta không thể yên lòng, thực là..."

"Nghe con nói thật giống ba vừa ra khỏi cửa sẽ bị người ta lừa bán đi vậy" Giản Không Mông không cam lòng lầm bầm "Ngày hôm nay ở trường học có vui hay không?".

"Vẫn như cũ thôi, đi học rất tẻ nhạt, những thứ đó con đều đã học hết".

"Con đã liên tục vượt hai cấp" Giản Không Mông sờ sờ đầu nhóc "Ba vẫn là hi vọng con cũng như những hài tử bình thường khác tiếp thu kiến thức, cùng bạn học tiếp xúc nhiều một chút, không muốn con quá mệt mỏi".

"Con biết rồi".

"Biết là tốt rồi" Giản Không Mông cười hôn nhóc một hồi "Ngày hôm nay làm cá cho con ăn".

"Oa có cá ăn" Giản Dục rốt cuộc cũng lộ ra dáng vẻ ngây thơ của một nhóc tì bình thường "Mẹ làm cá là ngon nhất. Tại sao ngày hôm nay lại làm tiệc lớn như vậy?".

"Bởi vì ngày hôm nay siêu thị cá tươi giảm giá" Giản Không Mông hì hì cười "Con nên bổ sung dinh dưỡng nhiều một chút đi".

Giản Dục hoan hô một tiếng rồi nhào vào lồng ngực của Giản Không Mông nhắm ngay môi anh mà hôn một cái "Mẹ thật đáng yêu".

Giản Không Mông một bên xử lí cá, một bên cười khổ, thiên hạ có con trai nào tán thưởng baba như vậy sao?

----------- Hết chương 2 -----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro