Chương 18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Chủ tịch quốc hội

Kỷ Lăng kinh ngạc nhìn Carlos, không ngờ ông lại là người thẳng thắn như vậy, khiến tôi khá bất ngờ đấy! Đương nhiên là tôi biết Cảnh Tùy không thích tôi, tính ra thì tất cả mọi người ai cũng biết ngoại trừ chủ cũ thôi.

Việc này giống như bộ quần áo mới của hoàng đế, mọi người đều biết nhưng không có ai nói ra cả.

Mà bây giờ, 'bí mật' này đã được Carlos nói ra.

Kỷ Lăng cảm thấy hơi bối rối, là fan não tàn số một của Cảnh Tùy, tự mình nghe được những lời 'tàn nhẫn' như thế này, rốt cuộc cậu nên đau lòng, đau lòng muốn chết, hay là đau lòng gần chết đây?

Cậu chớp chớp mắt, nước mắt liền chảy xuống, thò tay đập lên ngực Carlos, khóc nói: "Chú gạt cháu! Cháu không tin! Anh ấy, anh ấy... chú dựa vào cái gì mà nói anh ấy sẽ không thích cháu!"

Carlos nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Kỷ Lăng, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt đang chảy dài nơi gò má cậu, nhìn vào đôi mắt hoang mang mờ mịt của cậu bé, giọng nói trầm thấp chậm rãi, nhưng lại tàn nhẫn: "Nếu hắn có một chút thích em, vậy thì tại sao lại để cho một dân đen quở trách em."

Kỷ Lăng thầm nghĩ đờ mờ ông nói quá là có lý, có lý tới mức không thể phản bác lại được, thế nhưng hiện tại tôi không muốn nghe những lời như vậy! Tôi chỉ muốn đóng vai của mình thật tốt sau đó nhận thưởng rồi về nhà thôi, gã khốn nạn ông đời trước hại tôi còn chưa đủ, đời này còn đi ngăn cản tôi 'theo đuổi tình yêu đích thực', nghĩ tới đây lại thấy bi thương trào dâng, thân là một boss phản diện vừa có sức mạnh vừa có quyền lực, cần gì phải đối chọi với hòn đá lót đường như tôi chứ?

Kỷ Lăng nói trong nước mắt: "Xin chú đừng nói nữa!"

Carlos nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cậu bé, nỗi buồn đan xen với sự yếu đuối và không còn cách nào, trái tim hắn chùng xuống, lần đầu tiên hắn nhận ra rằng bản thân cũng sẽ có lúc mềm lòng, không nỡ nói tiếp...

Thế nhưng, nếu như không để cho Kỷ Lăng nhận rõ hiện thực, cho dù y có bị thương đầy mình vì Cảnh Tùy, cũng sẽ không chịu từ bỏ.

Carlos đè nén vẻ thương tiếc và không nỡ trong mắt, nói từng chữ: "Tại sao em không nhận ra hiện thực? Đây là chuyện ai cũng biết."

Kỷ lăng bị Carlos ép đến không còn đường lui, gần như không biết phải tiếp tục như thế nào, cậu cắn răng đẩy Carlos ra, mặt đầy vẻ cháu không tin, cháu không tin, cháu không nghe, hung tợn nói: "Chú đi đi! Chuyện của cháu không cần chú lo! "

Nói xong liền xoay người chạy ra ngoài!

Cậu chạy ra ngoài mà không quay đầu lại, sau khi chạy được một quãng đường rất xa mới cẩn thận nhìn lại một chút.

Carlos không đuổi theo.

Kỷ Lăng thở dài một hơi, tốt quá, cũng may là vừa rồi cậu nhanh trí nghĩ ra cách ngăn chặn Carlos, nếu không đã suýt bị buộc lộ ra, tên cáo gìa này thật là đáng sợ.

Không dễ dàng, lần chơi thứ hai này rất không dễ dàng.

...............

Carlos lặng lẽ nhìn cậu bé đỏ vành mắt, đau khổ gần chết chạy khỏi người hắn.

Thế nhưng hắn không đuổi theo, cũng không ngăn cản cậu, chỉ là vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó.

Tất cả mọi thứ ở đời trước khiến hắn hiểu rõ Kỷ Lăng yêu Cảnh Tùy sâu đậm đến mức nào, trong chốc lát y không thể chấp nhận được những gì hắn nói vừa rồi là điều tất nhiên, tạm thời không tin cũng không sao, một ngày nào đó y sẽ hiểu ra sự thật này ... Khi đó, cũng chính là lúc y quay lại bên cạnh mình.

Hai mắt Carlos u ám, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, hồi lâu sau, hắn mới thu hồi tầm mắt rồi xoay người đi khỏi.

Anderson đang đợi bên ngoài cung điện, như thường lệ, bữa tiệc phải đến khuya mới có thể kết thúc, nhưng lần này khiến ông rất bất ngờ, ngài công tước vừa mới vào không bao lâu đã đi ra.

Ông vội vàng tiến lên, cung kính hỏi: "Còn sớm như vậy mà ngài đã rời đi rồi sao, đã xảy ra chuyện gì?"

Tay phải Carlos cầm gậy, đôi mắt thâm thúy đảo qua Anderson, đường nét trên khuôn mặt nho nhã của hắn trong bóng đêm giống như phủ một màu lạnh lẽo âm u, hắn thản nhiên nói: "Không có gì."

Anderson cúi đầu không dám hỏi thêm, ông đi theo Carlos đã nhiều năm, rành nhất khoản quan sát lời nói và sắc mặt, bởi vậy cho nên biết rất rõ tâm trạng của ngài công tước hiện giờ không tốt. Ngài công tước vào cùng với thiếu gia Kỷ Lăng, nhưng bây giờ chỉ có một người đi ra...

Liên tưởng đến tình yêu của ngài công tước khoảng thời gian gần đây dành cho Kỷ Lăng, lại nhớ đến người trong lòng của thiếu gia Kỷ Lăng, Anderson cảm thấy có lẽ mình đã phát hiện ra một bí mật khó lường, cho nên lại càng không dám nói gì thêm, lập tức bày ra bộ dạng nghe theo, ngay cả mắt cũng cụp xuống không dám nhìn công tước.

Ông khom lương mở cửa cho Carlos, đợi khi ngài công tước lên xe mới đóng cửa lại, tự mình lái xe rời khỏi cung điện.

Không bao lâu sau, xe bay đã dừng trước dinh thự công tước.

Anderson nói: "Nếu như ngài không có gì sai bảo, vậy tôi xin lui xuống trước".

Carlos nhìn Anderson, "Chờ đã."

Anderson nói: "Vâng."

Khóe môi Carlos cong thành vòng cung lạnh lẽo kỳ quái, lạnh nhạt nói "Nếu bệ hạ đã muốn danh tiếng tốt, vậy chúng ta cứ giúp hắn một tay."

Anderson cuối cùng cũng ngước mắt lên với vẻ không hiểu gì, không phải ngài công tước là người không muốn nhìn thấy bệ hạ nhận được sự ủng hộ của dân thường nhất sao? Điều này không có lợi cho bố cục mà ngài công tước đã sắp xếp, trước đây hắn vẫn luôn âm thầm làm khó dễ... Hiện tại sao lại muốn giúp bệ hạ có được danh tiếng tốt?

Nhưng ông không dám hỏi thêm, cung kính đáp: "Vâng."

Cuối cùng đưa mắt nhìn ngài công tước rời đi.

Carlos trở lại trang viên của mình, dừng lại ở trong sân, nhìn vườn hoa trống trải vào ban đêm, cậu bé không còn ở đây nữa, mà có lẽ cũng sẽ không trở về trong một thời gian dài.

Vẻ lạnh lẽo trong mắt hắn ngày càng lạnh, không thể che giấu sát ý đang dần dần hiện lên.

Nếu nói đời trước hắn muốn Cảnh Tùy đi tìm chết, không liên quan gì đến ân oán cá nhân, chẳng qua chỉ đơn giản là tranh giành quyền lợi ... Vậy thì đời này, khát vọng muốn Cảnh Tùy chết lại là do sự ghen tuông thúc đẩy, so với trước đây còn mãnh liệt hơn gấp nhiều lần!

Bàn tay Carlos siết chặt cây gậy chống, nhếch mép cười khẩy một tiếng, chả phải mi cố ý để mọi người bên ngoài suy đoán về chuyện giữa mi và Ninh ngọc để lôi kéo lòng dân hay sao? Thân là người đứng đầu đế quốc, vì để nhờ cậy sức mạnh của dân thường để làm suy yếu quyền lực của giới quý tộc, đã không ngần ngại lấy hôn nhân của mình ra làm lợi thế, kết hôn với một dân thường thấp hèn, không biết nên nói mi buồn cười hay là vô tình đây? Đúng thật là một người lý trí đến không có trái tim...

Nhưng mà đừng lo, lần này ta sẽ giúp mi.

Bởi vì như thế ... Bé đáng yêu sẽ hết hy vọng sớm một chút.

.....................

Kỷ Lăng thành công tìm thấy ba mẹ mình trong bữa tiệc, sau đó cùng nhau về nhà.

Cậu không hiểu cái tên có thiết lập tính cách nham hiểm lạnh lùng giống như Carlos, tại sao lại đột ngột xen vào vấn đề tình cảm của mình, việc này thực sự không giống như việc mà boss phản diện sẽ làm, nhưng dần dần Kỷ Lăng cũng không muốn nghĩ tới nữa, tam quan của cậu với Carlos khác biệt, không thể nào hòa hợp, hay là Carlos đang tinh lực sung mãn nên không thể nhìn cậu sống dễ chịu? Dù gì đời trước cậu cũng đã trêu chọc hắn, hắn cũng lừa gạt cậu ...

Mặc dù có một số chi tiết và người xem không giống như kịch bản, nhưng tính ra ngày hôm nay cũng đã thuận lợi đi hết nội dung truyện, điều này khiến Kỷ Lăng cảm thấy được an ủi một chút.

Kế tiếp chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi tình tiết tiếp theo xảy ra.

Dựa theo miêu tả trong sách, Cảnh Tùy đã không ngần ngại trách phạt Kỷ Lăng để bảo vệ Ninh Ngọc trong yến tiệc hoàng cung. Sự việc này nhanh chóng được lan truyền ra ngoài, mọi người đều biết Kỷ Lăng đã bị bệ hạ trách phạt vì tội tìm Ninh Ngọc gây rối, trong chuyện này, nhìn vào thì có vẻ như Kỷ Lăng bị bẽ mặt, nhưng người được lợi thực sự lại là Cảnh Tùy.

Nếu không có Cảnh Tùy ngầm đồng ý, làm sao một chuyện nhỏ không có nhiều người biết như thế này lại lan truyền rộng rãi trong giới quý tộc trong thời gian ngắn, còn bị phát tán trực tiếp lên Internet, trở thành đề tài bàn tán của mọi người mỗi khi rảnh rỗi?

Thông điệp mà Cảnh Tùy thực sự muốn truyền đạt là: Hắn rất coi trọng người tiến hóa xuất sắc và dũng cảm có xuất thân từ dân thường giống như Ninh Ngọc, hắn sẵn lòng bảo vệ thần dân của mình, không ngần ngại trách phạt con em quý tộc cấp cao giống như Kỷ Lăng, trong mắt hắn, dân thường và quý tộc là bình đẳng.

Cao thủ, đúng là cao thủ.

Một chuyện nhỏ ngoài ý muốn mà cũng có thể bị hắn lợi dụng để lôi kéo lòng người.

Đừng nói Kỷ Lăng, ngay cả Ninh Ngọc và lúc này ở trong mắt Cảnh Tùy cũng chỉ là có giá trị lợi dụng chứ không hẳn là thích. Mỗi khi Kỷ Lăng nghĩ đến đây, cậu đều cảm thấy Cảnh Tùy lý trí đến gần như tàn nhẫn, đến cuối cùng thế mà lại thích Ninh Ngọc đồng thời dự định kết hôn với người ta, đúng là chuyện không thể tưởng tượng được.

Nhưng đó cũng là chuyện sau này, đối với Kỷ Lăng mà nói, cậu nghĩ đây là hai trận thắng rất tuyệt vời!

Cậu thì thành công hoàn thành nhiệm vụ, Cảnh Tùy cũng đạt được danh tiếng mà hắn mong muốn, đồng thời có được tình cảm của Ninh Ngọc, perfect!

Có lẽ không bao lâu nữa, scandal của Cảnh Tùy và Ninh Ngọc sẽ bị bóc ra, đến lúc đó cậu có thể theo đó mà bùng nổ lòng đố kỵ, tiếp đó đi tra hỏi Cảnh Tùy, tiếp đó bước vào phân đoạn bị vả mặt tiếp theo!

Kỷ Lăng vui vẻ chờ ở nhà, ngày nào cũng lên mạng lượn một vòng, hết ăn lại ngủ, trong khoảng thời gian này, Carlos thế mà lại không đến tìm cậu, Văn Ngạn cũng bận rộn với vụ vận động tranh cử nên không có xuất hiện trước mặt cậu, cuộc sống tạm bợ trôi qua trong sự thỏa mãn.

Lại nghĩ tới công và thụ đáng tin cậy, Kỷ Lăng dường như có thể nhìn thấy một tương lai tốt đẹp đang vẫy gọi mình ...

Tin tức trên mạng cũng diễn ra đúng như dự đoán của cậu, việc Cảnh Tùy bảo vệ Ninh Ngọc trong bữa tiệc thực sự đã được lan truyền rộng rãi như đời trước, điều duy nhất khiến Kỷ Lăng ngạc nhiên là tốc độ lan rộng và phản ứng mà nó gây ra, so với đời trước thì còn nhanh hơn nhiều.

Nhưng cậu không quan tâm đến sự thay đổi nhỏ này, so với một vài nhân vật phản diện bị nghi ngờ là sống lại thì chẳng là gì cả, hiệu ứng cánh bướm sao mà cậu biết được.

Trong khoảng thời gian này, ngạo trừ chuyện của Cảnh Tùy và Ninh Ngọc thì còn có một việc khác đang gây được nhiều sự chú ý, đó chính là cuộc bầu cử mười năm diễn ra một lần.

Cuộc tổng tuyển cử sẽ bầu ra chủ tịch quốc hội mới của quốc hội đế quốc.

Kỷ Lăng đã xem trước nội dung truyện nên biết rất rõ, Văn Ngạn lúc này đã đi vào giai đoạn giữa, tiếp đó thế như chẻ tre dùng ưu thế của mình leo lên chức chủ tịch quốc hội, trở thành chủ tịch quốc hội đầu tiên có xuất thân từ dân thường trong lịch sử, thậm chí danh tiếng còn bỏ xa Ninh Ngọc.

Văn Ngạn giống như Ninh Ngọc, đều được vô số thường dân coi là thần tượng và là niềm tự hào, thành công của bọn họ đại diện cho bước đột phá về quyền lợi chính trị của dân thường, là một sự thay đổi mang tính lịch sử.

Tuy nhiên, Kỷ Lăng biết Văn Ngạn sẽ không để lợi ích của dân thường ở trong lòng.

Anh ta khác với Ninh Ngọc chính trực, anh ta là một người theo chủ nghĩa tất cả đều vì lợi ích, từ lâu đã đứng về phía Carlos, vì vậy ở đời trước, Kỷ Lăng mỗi khi nhìn thấy đủ loại bình luận khen ngợi thổi phồng Văn Ngạn ở trên mạng, cậu đều phải cố nén sức lực trong người để không đi vạch trần bộ mặt thật Văn Ngạn.

Kỷ Lăng thực sự muốn liều mạng lắc lắc cổ của những anh em ở trên mạng, nói rằng các người mau tỉnh táo lạ đii! Làm fan Ninh Ngọc thì không sao, chứ là Văn Ngạn thì coi như xong, hắn đã cấu kết với boss phản diện Carlos để phản bội các người đó! ! !

Thế nhưng Kỷ Lăng đã nhịn được.

Có đủ tiền, không, có đủ lợi ích, cậu tuyệt đối sẽ không làm bậy, cậu là người có tâm với nghề khi làm nhiệm vụ!

Với cả dù cậu có nói cũng vô ích, không ai tin tưởng mà còn bỗng dưng bị chửi...

Cậu cứ như vậy ăn không ngồi rồi hơn mười ngày.

Hôm nay Kỷ Lăng đang ngủ nướng thì đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng tít tít, là tin nhắn của Rhodes mất tích đã lâu.

Rhodes: "A a a a a a a, ông mau đi xem tin tức đi! Ông có biết kết quả tổng tuyển cử hôm nay là ai thắng không? ! ! !"

Kỷ Lang rất không vui khi bị đánh thức, này chả phải là lời thừa sao? Cậu đã sớm biết câu trả lời, bởi vậy nên rất bình tĩnh, ngáp một cái rồi nói: "Là ai."

Giọng của Rhodes lớn đến mức muốn dỡ nóc nhà: "Làm ơn đi, tin tức quan trọng như vậy mà ông chưa xem sao? Là Văn Ngạn đó, Văn Ngạn của nhà ông đó, Văn Ngạn xuất thân từ dân thường của nhà ông ấy!"

Ba hồn cũng muốn nhảy ra ngoài, có thể thấy thằng nhóc này bị làm cho kinh hãi rồi.

Kỷ Lăng không nói nên lời, nhưng vẫn miễn cưỡng bày tỏ chút ngạc nhiên: "Ồ? Là anh ta hả?"

Rhodes: "Là anh ta, là anh ta, là anh ta!"

Kỷ Lăng: "..."

Rhodes kinh ngạc xong lại bất mãn hét lên: "Đám người kia không biết làm ăn kiểu gì, thế mà lại không tranh cử qua được một dân thường, để cho một dân thường trở thành chủ tịch quốc hội! Tất cả đều là đồ bỏ đi sao!"

Kỷ Lăng nghĩ đây có lẽ là tâm lý hiện tại của rất nhiều quý tộc, cậu ha hả nói: "Đúng là một đám bỏ đi."

Rhodes không hài lòng xong cũng chỉ đành chấp nhận sự thật, chua chát nói: "Anh ta cũng thắng rất sít sao, chỉ dẫn đầu người về nhì với chưa đầy 2% số phiếu, nhưng dù nói thế nào đi nữa, trong mười năm tới đây, chúng ta cũng phải đối mặt với một chủ tịch quốc hội có xuất thân từ dân thường."

Kỷ Lăng rốt cuộc cũng sửng sốt, cậu nói: "Ông nói cái gì?"

Rhodes: "Chúng ta phải đối mặt với một chủ tịch quốc hội có xuất thân từ dân thường..."

Kỷ Lăng im lặng một lúc rồi nói: "không nói chuyện với ông nữa!" Cậu ngắt liên lạc, sau đó mở tin tức ra xem.

Tin tức viết về cuộc bầu cử lần này rất giật gân và phức tạp, quá trình rượt đuổi ngăn cản được miêu tả là cuộc bầu cử kịch tính nhất trong lịch sử từ trước tới này, trong số những người tranh cử có một người được liệt vào hàng ấn tượng, đó chính là Văn Ngạn chỉ dẫn trước vị trí thứ hai với không đến 2%, suýt chút nữa đã thua...

Thế nhưng Kỷ Lăng nhớ rất rõ, đời trước Văn Ngạn giành được chiếc ghế này với ưu thế tuyệt đối, vượt lên người đứng thứ hai ít nhất là 20%, sự chênh lệch này cũng quá lớn đi!

Việc thay đổi này quá lớn, Kỷ Lăng có muốn bỏ qua cũng không được.

Trong đầu cậu chợt hiện lên một ý nghĩ, chả lẽ Văn Ngạn cãi nhau với Carlos?

Ở đời trước Văn Ngạn và Carlos bí mật cấu kết với nhau cho nên dễ dàng có được vị trí này, nhưng với thân phận và thế lực hiện tại của Văn Ngạn, một khi mất đi chỗ dựa của Carlos, hắn sẽ rất khó tiếp tục nhận được chức chủ tịch quốc hội, có thể vượt qua nguy hiểm đã là bất ngờ rồi!

Nhưng sao đang tốt đẹp mà bọn họ lại rã đám thế này? Đời trước đâu thấy hai người có mâu thuẫn gì, nội dung truyện đã bị thay đổi đến chả hiểu ra làm sao.

Kỷ Lăng không nhịn được phải đi hỏi hệ thống: 【Mày có biết chuyện gì đã xảy ra không? 】

Hệ thống trầm mặc: 【Tôi không biết. 】

Kỷ Lăng: 【...】 Cậu không nên ôm hy vọng gì đối với cái hệ thống này.

Lúc này ở bên ngoài có người hầu đến thông báo: "Thiếu gia, ngài Văn Ngạn đến rồi."

Chậc chậc chậc, đúng là một đám gió chiều nào theo chiều đấy, kết quả vừa mới ra đã bắt đầu gọi Văn Ngạn là ngài.

Kỷ Lăng thu lại suy nghĩ của mình, có lẽ Văn Ngạn chỉ đến báo cho cậu biết về kết quả bầu cử, nhưng mà hiện giờ hiếm khi cậu có tâm trạng đối phó với Văn Ngạn, bởi vì cậu biết sau khi Văn Ngạn trở thành chủ tịch quốc hội, rất nhanh sẽ dốc toàn sức lực cho con đường đấu tranh chính trị và thăng tiến của mình, nhanh chóng phát triển thực lực của bản thân, việc chăm sóc cậu chủ nhỏ đối với hắn không còn quan trọng nữa.

Hành trình của hắn là những mục tiêu tham vọng, sẽ không còn thời gian để lắc lư trước mặt cậu nữa!

Đang suy nghĩ miên man, Văn Ngạn đã đẩy cửa đi vào.

Kỷ Lăng ngồi thẳng trên ghế, cao ngạo một cách mất tự nhiên mà nhìn hắn, hất cằm nói: "Ở bên ngoài không làm mất mặt ta, cũng không tệ lắm ."

Mái tóc bạch kim của Văn Ngạn được buộc ra sau, tròng mắt đen của đôi mắt phượng mang vẻ kính cẩn, hắn nói: "Cũng may không làm nhục sứ mệnh."

Kỷ Lăng tỏ vẻ rất hài lòng với thái độ của hắn, tiếp tục lộ ra vẻ kiêu ngạo, hừ một tiếng: "Dù có trở thành chủ tịch quốc hội cũng đừng quá đắc ý vênh váo mà quên đi thân phận của mình."

Sự khinh bỉ trong lời nói không hề che giấu.

Sau khi Kỷ Lăng nói xong câu đó, liền nghĩ Văn Ngạn hẳn là sẽ rời đi, ai ngờ Văn Ngạn đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy tay Kỷ Lăng, dịu dàng hôn lên một cách thành kính, ngước mắt nói, "Tôi sẽ không quên."

Kỷ Lăng sửng sốt.

Văn Ngạn nhìn thật sâu vào cậu, chậm rãi hứa hẹn: "Dù cho thân phận của tôi như thế nào, có một điều sẽ không bao giờ thay đổi, chính là____ tôi sẽ vĩnh viễn là người hầu trung thành nhất của ngài."

Nhìn vào đôi mắt phượng dài và hẹp của hắn, Kỷ Lăng thoáng ngẩn ra, tiếp đó chợt bừng tỉnh, kỹ năng diễn xuất của những nhân vật phản diện này thực sự quá tuyệt vời!

Nguwoif này quá dối trá, quá dối trá.

Cậu rút tay về, bỉu môi ghét bỏ: "Biết rồi biết rồi, mi đi đi."

Đối mặt với việc Kỷ Lăng mất kiên nhẫn mà đuổi người, Văn Ngạn không cảm thấy khó chịu chút nào, vẫn là cung kính như trước, cụp mắt xuống để giấu đi tình cảm nồng đậm trong mắt.

Bây giờ bên ngoài, tất cả mọi người đều tràn đầy thù địch với một chủ tịch quốc hội có xuất thân từ dân thường như hắn, hận không thể dùng mọi cách để kéo hắn khỏi vị trí này, hắn không chỉ phải đối mặt với vô số đối thủ chính trị, mà còn phải đối phó với phản kích của Carlos, tất cả những chuyện này đều vô cùng khó khăn.

Nhưng bất kể lúc nào hay ở đâu, chỉ cần có cậu bé ở bên cạnh, hắn sẽ cảm nhận được hơi ấm phát ra từ nội tâm.

Bởi vì khi mọi người đối mặt với hắn đều mang bụng dạ khó lường, chỉ có cậu bé là không hề che giấu cảm xúc, chân thành đối mặt với hắn, cho dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Văn Ngạn có thể nhìn ra được trong mắt y không có một chút khinh thường hay chán ghét nào, thậm chí không có bao nhiêu khiếp sợ... tựa như dù hắn có đi đến một bước kia, y cũng có thể bình thản đối mặt với nó.

Y chưa bao giờ nghi ngờ mà tra hỏi hắn, còn không cho rằng vị trí này không xứng với một dân đen như hắn.

Từ đời trước đến đời này, chỉ có y mới là người duy nhất giúp đỡ hắn mà không hề giữ lại gì, tuy bề ngoài nhìn như có vẻ kiêu căng ngạo mạn, nhưng từ trong nội tâm lại đối xử bình đẳng với hắn, sẽ không vì nguyên nhân bên ngoài mà thay đổi.

Đối với tôi mà nói, tất cả những thứ tôi muốn có hiện nay, chẳng qua chỉ là để bảo vệ ngài.

..................

Thật vất vả mới đuổi được Văn Ngạn đi, Kỷ Lăng lại tiếp tục ăn không ngồi rồi qua ngày.

Vài ngày sau, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy được tin tức mà cậu muốn xem nhất!

Một phương tiện truyền thông tám chuyện có tiếng đã tung ra loạt ảnh chụp Cảnh Tùy ra vào nhà của Brandon, kèm ảnh chụp những hành động thân mật với Ninh Ngọc, văn bản kèm theo ám chỉ Cảnh Tùy và Ninh Ngọc có mối quan hệ rất thân thiết, nếu không tại sao Cảnh Tùy có thể công khai trách mắng Kỷ Lăng để bảo vệ Ninh Ngọc ở bữa tiệc? Trong các câu chữ đều ám chỉ mối quan hệ nam nam không trong sáng giữa Cảnh Tùy và Ninh Ngọc, đồng thời thuận tiện mang Kỷ Lăng ra giẫm một phát, trở thành bàn đạp cho tình yêu của công và thụ.

Tin tức được đưa ra ngay lập tức gây nên sóng to gió lớn, fans hâm mộ của Ninh Ngọc và Cảnh Tùy tranh cãi đẫm máu, fans hâm mộ của Cảnh Tùy nói rằng làm sao bệ hạ có thể thích một dân đen được, chơi đùa một chút cũng là nể mặt lắm rồi, fans hâm mộ của Ninh ngọc lại nói rằng thần tượng của họ mạnh mẽ, đẹp trai lại tốt như vậy, bệ hạ coi trọng y đúng là tinh mắt.

Đang lúc hai bên mắng chửi, thi thoảng cũng sẽ lan đến trên người Kỷ Lăng, bọn họ cùng nhau chửi mắng cậu một trận.

Kỷ Lăng càng xem càng thấy vui vẻ, bởi vì cậu thật sự rất phấn kích, cho nên dù có bị mắng cũng không sao, cuối cùng cậu cũng chờ được tin tức này rồi! Với thiếp lập tính cách của cậu, làm sao có thể chịu đựng được loại uất ức này?

Quan trọng hơn là, cậu si mê Cảnh Tùy nên không thể chấp nhận được scandal này!

Kỷ Lăng đóng trang web lại, ngay lập tức chuyển từ trạng thái rảnh háng sang trạng thái làm việc, chạy đi tìm mẹ của mình, cầu xin: "Mẹ, con muốn vào cung, mẹ dẫn con đi được không?"

Phu nhân Marina đang ở nhà chọn lựa quần áo, nghe vậy thì do dự một chút, tiếp đó nói: "Tại sao lại đột nhiên muốn vào cung?"

Kỷ Lăng cúi đầu nói: "Con, con nhớ dì Sharon..."

Phu nhân Marina và mẹ của Cảnh Tùy, hoàng thái hậu Sharon là bạn thân, phu nhân Sharon cũng rất yêu thích Kỷ Lăng, nhưng lời nói dối của Kỷ Lăng quá rõ ràng, đứa nhỏ này rõ ràng là vì Cảnh Tùy, thế mà lại ngượng ngùng như vậy, bà sờ đầu con trai, cưng chiều nói: "Được."

Kỷ Lăng vui vẻ nói: "Cảm ơn mẹ".

Phu nhân Marina đưa ngón tay chạm khẽ vào mũi cậu, cười nói: "Được rồi, chỉ có lúc này mới nhớ đến mẹ tôi."

..................

Một tiếng sau, xe bay của nhà họ Kỷ chậm rãi chạy vào vườn hoa của cung điện.

Cung điện này ở trong ký ức của Kỷ Lăng không còn xa lạ, chủ nhân ban đầu trước đây thường hay đến đây, mẹ của cậu ta là bà Marina và mẹ của Cảnh Tùy là bà Sharon là bạn thân của nhau, từ bé đã cùng đến trường rồi lớn lên cùng nhau, về sau bà Marina kết hôn với đại công tước Kỷ Đình, Sharon kết hôn với vị vua trước đó và sinh ra hoàng tử Cảnh Tùy, mối quan hệ chị em giữa hai người vẫn luôn rất tốt.

Khi chủ cũ còn nhỏ, Marina thường đưa cậu ta vào cung chơi, vì vậy mới gặp được Cảnh Tùy lớn hơn cậu ta mười tuổi, cậu ta rất ngưỡng mộ người anh toàn năng, đẹp trai giống như thần thánh này, dần dần, sự ngưỡng mộ biến thành mến mộ ...

Thật ra chủ cũ lúc nhỏ không hề kiêu ngạo bướng bỉnh khiến người khác chán ghét, khi đó Cảnh Tùy đối xử với cậu ta cũng xem như là tốt, coi cậu ta như em trai mà chăm sóc, nhưng khi chủ cũ lớn lên thì không chỉ trở nên xấu xa mà còn làm ra hành động chiếm hữu quá mức, thường xuyên vì ghen tuông mà đi gây sự với bạn bè của Cảnh Tùy, dần dần càng khiến Cảnh Tùy chán ghét và không kiên nhẫn.

Nói cho cùng thì không ai lại đi thích một miếng mè xửng có muốn vứt cũng không thể vứt đi như vậy, vừa ngu ngốc vừa thiếu hiểu biết, lại còn ngày nào cũng gây rắc rối.

Kỷ Lăng vừa nhớ đến đây thì xe dừng lại, cậu và mẹ cùng bước vào cung điện lộng lẫy, phu nhân Sharon đã đợi bọn họ ở đại sảnh từ sớm, bà rất vui khi gặp Kỷ Lăng, vừa thấy liền yêu thương nói: "Đã lâu rồi Kỷ Lăng không đến đây, dì nhớ con lắm."

Kỷ Lăng bày ra nụ cười ngoan ngoãn, ở trước mặt bà Sharon cậu luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, khiến người đối diện yêu thích.

Phu nhân Shaman nắm lấy tay Kỷ Lăng, cẩn thận quan sát hồi lâu, lại bảo người hầu chuẩn bị một đống quà tặng, nói: "Những thứ này đều là của con, dì biết con thích chúng."

Phu nhân Marina đứng bên cạnh nhìn, không biết làm sao chỉ đành cười nói: "Tôi đã nói là đừng khách sáo như vậy rồi mà, mỗi lần hai mẹ con tôi đến đều giống như đi vơ vét hoàng cung ấy."

Phu nhân Sharon nhướn đuôi lông mày, lộ ra uy nghiêm của hoàng thái hậu: "Ai dám nói như vậy!"

Kỷ Lăng ở đây một lúc, nhớ đến nhiệm vụ của mình liền đứng ngồi không yên, đôi mắt cụp xuống, tìm cơ hội nói: "Dì Sharon, mẹ, con muốn ra ngoài đi dạo."

Phu nhân Sharon và phu nhân Marina hiểu rõ trong lòng, ngầm liếc nhìn nhau, sau đó phu nhân Sharon quay sang Kỷ Lăng, cưng chiều nói: "Con đi đi, nhớ về sớm một chút."

Kỷ Lăng gật đầu rồi nói: "Con biết rồi."

Cậu nói xong liền xoay người nhanh chóng chuồn ra khỏi đây, cậu rất quen thuộc với hoàng cung, hầu hết người hầu ở đây đều biết thiếu gia Kỷ Lăng được hoàng thái hậu rất cưng chiều, cho nên tất nhiên là không ai dám ngăn cản.

Dựa theo trí nhớ, Kỷ Lăng rất nhanh đã đi đến bên ngoài cung của Cảnh Tùy.

Từ xa đã nghe thấy tiếng gầm của thú dữ từ cung điện truyền đến, Kỷ Lăng biết rằng đây là thú cưng của Cảnh Tùy, một con thú săn mây cực mạnh, đời trước cậu đã từng gặp nó, dù đang được nhốt trong lồng cũng có thể dọa cậu muốn tè.

(*一头非常强大的猎云兽: Chỗ này mình đọe biết nó là con gì, dò sơn hải dị thú cũng chả có, mà đang ở thời tương lai nên mình không biết có vụ săn mây thật không, để Vân thú nghe sang hơn nhưng mà còn chữ săn mình đọe biết xếp kiểu gì nên nếu có ai thấy sai thì bảo mình sửa nhé ;_; )

Mặc dù chân hơi mềm nhưng vì nhiệm vụ, Kỷ Lăng vẫn kiên trì bước vào.

Một người đàn ông cao lớn đứng trước lồng sắt, mái tóc đen xõa ngang vai, khuôn mặt đẹp trai theo kiểu lạnh lùng, con ngươi màu vàng kim dưới ánh nắng mặt trời lại càng thêm sắc bén, vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp.

Hắn ném một miếng thịt xuống đất, con thú to lớn trong lồng nhanh chóng cắn nuốt.

Nhìn con quái vật to lớn dài gần trăm mét, toàn thân trải đều gai xương bén nhọn, dáng vẻ vô cùng hung tợn, Kỷ Lăng lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó quay mặt đi chỗ khác không nhìn nữa, trong lòng mặc niệm, mình không thấy gì, mình không thấy gì, mình không thấy gì....

Cậu tập trung toàn bộ đường nhìn lên người Cảnh Tùy, cực kỳ tập trung, không nhìn xung quanh chút nào! Cậu hăng hái bước tới, ngẩng đầu nói: "Anh Cảnh Tùy."

Khi không có người ngoài, cậu thường hay gọi Cảnh Tùy như vậy, đây là xưng hô thuộc về riêng bọn họ.

Cảnh Tùy đã sớm biết Kỷ Lăng đến, nhưng mãi cho đến khi cậu gọi, hắn mới quay đầu lại nhìn, lộ ra ánh mắt lạnh nhạt, hắn nói: "Cậu tới đây làm gì?"

Kỷ Lăng nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của hắn, nhớ đến tin tức mà cậu đã xem trước đó, cố ép ra nước mắt đã rưng rưng từ lâu, nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, hỏi với giọng điệu khó tin: "Bên ngoài, bên ngoài đều nói anh và Ninh Ngọc đang ở bên nhau... "

Cậu bình tĩnh nhìn Cảnh Tùy, hỏi: "Đó không phải là sự thật, có đúng không?"

Cảnh Tùy nhìn vào mắt Kỷ Lăng, đôi mắt trong veo của cậu bé rất tập trung, dùng ánh mắt hy vọng mà nhìn hắn, hy vọng nhận được câu trả lời phủ định.

Đương nhiên chuyện đó không phải sự thật, chẳng qua chỉ là lời đồn thổi mà thôi, nhưng hắn không có ý định làm sáng tỏ, lại càng không muốn giải thích chuyện này với Kỷ Lăng.

Cảnh Tùy chậm rãi nhếch khóe môi, một lúc lâu sau mới khẽ cười một tiếng: "Nếu như tôi nói là thật thì sao?"

Nhìn đôi mắt cậu bé đột nhiên đổi thành khổ sở không dám tin, hắn nghiêng người tới gần cậu, con ngươi màu vàng mang theo ý cười trêu tức lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Cậu dự định làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro