Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:  Carlos


Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: 【Trường hợp này tôi không lường trước được. 】

Kỷ Lăng: 【Vốn dĩ lão ta không nên xuất hiện ở đây vào lúc này, hiện giờ nội dung truyện đã thay đổi lớn tới như vậy mà mày còn nói không lường trước được sao? 】

Hệ thống đuối lý: 【Cái này, tôi đi điều tra xem chuyện gì đang xảy ra, cậu cứ ổn định gã trước đi. 】

Kỷ Lăng: 【....】

Kỷ Lăng biết hệ thống không đáng tin cậy, hiện giờ cậu chỉ có thể tùy cơ ứng biến, cậu giả vờ rút tay của mình ra khỏi tay Carlos một cách tự nhiên, lặng lẽ giấu nó ra sau lưng, để lộ ra biểu cảm thấp thỏm không yên, nói bằng giọng lo lắng: "Chú Carlos, món quà này quá quý giá, cháu không thể nhận được. "

Kỷ Đình cũng vừa hồi phục tinh thần sau cơn khiếp sợ, ông trầm giọng nói: "Ý tốt của cậu đứa nhỏ nhà tôi xin nhận, nhưng mà quà tặng vẫn xin cậu lấy về đi."

Đôi đồng tử màu nâu sâu thẳm của Carlos hiện lên ý cười nhàn nhạt, giọng điệu thoải mái lại mang theo vẻ đáng tin và kiên trì, nói một cách thản nhiên: "Hôm nay là lễ thành niên của Tiểu Lăng, tôi cũng được coi là bậc cha chú của em ấy, tặng em ấy một hành tinh hèn mọn thì có là gì?"

Này mà gọi là hành tinh hèn mọn sao? Cũng đâu phải những ngôi sao rải rác ngay cả tên cũng không có.

Chân mày Kỷ Đình hơi nhíu lại, ông im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: "Ở đây đa số đều là lớp con cháu, chi bằng chúng ta vào trong hãy nói chuyện?"

Kỷ Đình không nắm được mục đích của Carlos, ông không rõ tại sao người này lại đột nhiên gióng trống khua chiêng muốn lấy lòng Kỷ Lăng, chả lẽ là muốn mua chuộc lôi kéo sức của mình? Carlos kiên trì như vậy, đang ở trước mặt mọi người mà ông vẫn tiếp tục từ thì lại không tốt lắm, tránh cho người ta nhìn vào lại chê cười, nếu chỉ vì thế mà dẫn đến những tin đồn không cần thiết cũng không tốt, vì vậy nên ông mới có ý định mời Carlos vào bên trong nói chuyện riêng.

Carlos mỉm cười gật đầu, sau khi nhìn thật sâu vào Kỷ Lăng, liền xoay người đi cùng với Kỷ Đình.

Kỷ Lăng thấy ông ta rời đi mới nhận ra lưng mình đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, sự xuất hiện của Carlos khiến cậu bất ngờ trở tay không kịp.

Tính ra trong số những nhân vật chính trong quyển sách, người mà cậu cảnh giác nhất chính là Carlos, đừng thấy mọi hành động cư xử của người này đều nho nhã lễ độ, nhìn giống như là một quý tộc thanh cao tốt đẹp không tỳ vết, thế nhưng lại là người nguy hiểm ác độc nhất trong số đó, là kẻ máu lạnh miệng nam mô bụng một bồ dao găm điển hình.

Nam chính Cảnh Tùy là hoàng đế của đế quốc, tuy rằng tính cách kiêu căng lạnh lùng, thế nhưng đối với cậu chỉ là khinh thường chả thèm để ý mà thôi, dù cho cậu có suy tính bay nhảy kiểu gì, anh ta cũng không hề có ý định giết người, căn bản là lười tính toán với cậu.

Nhân vật thụ Ninh Ngọc tuy rằng bị gây khó dễ và bị sỉ nhục nhiều lần, thế nhưng cậu ta vẫn theo thiết lập bạch liên hoa với sự ngây thơ thuần khiết tự mình nỗ lực vươn lên, Ninh Ngọc là một người ngay thẳng chính trực, cho nên Kỷ Lăng không lo lắng cậu ta sẽ trả thù mình hay băn khoăn về việc gây khó dễ cậu ta.

Nhân vật phản diện số 2 là nguyên soái Brandon, là bạn tốt và cùng chung chí hướng với Cảnh Tùy, anh ta là một người lính quang minh lỗi lạc, có ý chí kiên cường và bất khuất, mặc cho anh ta rất ghét và khinh thường cậu, thế nhưng cũng tuyệt đối không bao giờ dùng thủ đoạn âm hiểm ở sau lưng.

Nói chính xác thì Brandon cũng không tính là một nhân vật phản diện, chẳng qua trong chuyện tình cảm anh ta có ý đối địch với Cảnh Tùy mà thôi, bởi vì anh ta thầm yêu Ninh Ngọc, là một nam phụ si tình, thế nhưng dù cho về sau có bị đoạt mất người mình yêu, anh ta cũng không có trở mặt với Cảnh Tùy.

Nhân vật phản diện số 3 là chủ tịch quốc hội Văn Ngạn, hiện giờ chỉ là một nghị sĩ bình thường, ở trong sách viết sau này sẽ là bạn tốt của Ninh Ngọc. Lòng dạ của người này vừa xấu lại vừa tốt, khiến người ta hơi khó đoán, mặc dù về sau anh ta cũng phản bội cậu vì Ninh Ngọc, thế nhưng sự việc đó cũng đã nằm trong dự đoán của cậu.

Chỉ có nhân vật phản diện số 1 là đại công tước Carlos, bên ngoài là một lão cáo già cười híp mắt, thật ra thì để đạt được mục đích ông ta sẽ làm mọi cách không từ thủ đoạn nào, dù là ai thì trong mắt ông ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, ở chung với người này nếu không cẩn thận thì chết thế nào cũng không biết. Đời trước cậu không có chọc vào lão ta, thế mà cũng bị lợi dụng một lần, suýt nữa là mất mạng.

Cũng không biết lần này là loại gió nào thổi lão tới tặng món quà lớn như vậy, đời trước đâu có phát sinh chuyện thế này.

Kỷ Lăng lo lắng suy nghĩ rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, khiến cho nội dung câu chuyện bị chệch hướng, lúc này, hệ thống đã mất tích từ ​​lâu cuối cùng cũng chậm rãi nhảy ra.

Kỷ Lăng sâu kín nói: 【Mày mà về trễ chút nữa thì không cần trở về nữa đâu. 】

Hệ thống: 【Tại sao? 】

Kỷ Lăng: 【Bởi vì khi đó khéo tao đã bị giết rồi trở lại điểm ban đầu rồi :) ]

Hệ thống: 【....】

Kỷ Lăng: 【Thế mày tra ra vấn đề nằm ở đâu chưa? 】

Hệ thống hiếm khi có chút áy náy: 【Xin lỗi, bởi vì thế giới này đã bị sụp đổ một lần, cơ sở dữ liệu xuất hiện sự cố, tạm thời không thể xác định được nguyên nhân bất thường của Carlos. 】

Hệ thống suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: 【Có thể là sau khi thế giới sụp đổ, có một số thay đổi mà chúng ta không lường trước được, thế nên đã xảy ra hiệu ứng cánh bướm. Nhưng mà không sao, nhiệm vụ của cậu vẫn như cũ, chỉ cần cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về. 】

Thiệt hả, sao tao cứ cảm thấy câu trả lời này qua loa có lệ dữ vậy? Ai mà biết nội dung truyện đã thay đổi bao nhiêu? Tao còn có thể hoàn thành nhiệm vụ được không chứ?

Nhưng mà ngay cả hệ thống cũng không biết lý do, Kỷ Lăng cũng không có cách nào, chỉ mong nội dung truyện không bị thay đổi quá nhiều, cũng may là cậu xem như quen thuộc với lão Carlos, cho nên cũng không phải là không đề phòng.

Carlos và Cảnh Tùy bất đồng chính kiến, ông ta vẫn luôn có tham vọng thay thế vị trí của Cảnh Tùy, người này làm chuyện gì cũng có mục đích, không thể không có lí do mà đến tham dự lễ thành niên của cậu được, ngày hôm nay hết tám phần mười là nhắm vào người cha Kỷ Đình của cậu mà tới.

Nhà họ Kỷ là quý tộc nổi tiếng lâu đời có nền móng rất vững chắc, tiếng nói của ông trong giới quý tộc cũng không nhỉ, thuộc về phái trung lập. Carlos nếu muốn giành mượn sức nhà họ Kỷ cũng có thể hiểu được, tóm lại là loại đấu tranh quyền lực phức tạp này cứ giao lại cho ba giải quyết là được rồi.

Chính mình vẫn nên tập trung hoàn thành nhiệm vụ mới tốt.

Chỉ cần Cảnh Tùy và Ninh Ngọc có được cái kết HE thì cậu có thể về nhà rồi!

Kỷ Lăng ở lại đại sảnh đợi một lúc, bởi vì ứng phó có hơi mệt, cho nên cậu liền kiếm cớ để ra ngoài và hít thở không khí.

Bởi vì đã làm nhiệm vụ một lần, Kỷ Lăng quen thuộc với nơi này như chính ngôi nhà của mình, khu vườn phía sau phòng tổ chức tiệc có khung cảnh rất ổn, sau khi Kỷ Lăng chạy ra ngoài thì bò lên trên một thân cây, mãn nguyện nằm trên đó, cậu ngửa đầu ngắm bầu trời đêm được những ngôi sao lấp lánh bao xung quanh, chín ngôi sao với đủ mọi màu sắc lộng lẫy, giống như những viên đá quý rực rỡ treo trên bầu trời.

Đó là chín vệ tinh nhân tạo lớn của Đế Tinh, mỗi một vệ tinh đều có một ngôi sao có kích thước lớn nhỏ khác nhau, mặc dù từ nơi này nhìn thì rất đẹp và vô hại, thế nhưng thực tế nó là vũ khí chiến tranh có thể phá hủy thế giới, đủ để chống lại mọi cuộc tấn công, có thể khiến mọi kẻ thù hóa thành hạt bụi. Đây là công cụ bảo vệ an toàn của thủ đô Đế Tinh, là thứ có tính răn đe quan trọng có thể duy trì được sự thống trị của đế quốc.

Kỷ Lăng ngẩn ngơ nhìn bầu trời, mâu thuẫn giữa Carlos và Cảnh Tùy vốn đã tồn tại từ lâu, cụ thể như thế nào còn phải nói từ giả thiết trong sách.

Bối cảnh thế giới trong quyển sách này rất lớn, nghe nói con người trên trái đất chính thức bước vào vũ trụ sau cuộc cách mạng khoa học và công nghệ lần thứ sáu, đồng thời bước vào giai đoạn tiến hóa toàn diện, trải qua mấy ngàn năm phát triển và mở rộng, giờ đây họ đã hoàn toàn trở thành bá chủ của vũ trụ. Lấy trí tuệ nhân tạo làm đầu để tạo ra một nhà nước khổng lồ, chỉ huy vô số hành tinh, cũng chính là đế quốc hiện nay.

Đối mặt với cuộc sống đủ loại trí tuệ nhân tạo và các sinh vật mạnh mẽ khác nhau trong vũ trụ, nguyên nhân loài người có thể đứng vững gót chân và có địa vị giống như ngày nay, một phát minh vĩ đại nhất không thể___rời bỏ.

Đó chính là - thuốc tiến hóa gen.

Khi đối mặt với vũ trụ rộng lớn, con người không cam lòng việc vẫn luôn nhỏ bé như vậy, tuy rằng có thể dựa vào sức mạnh bên ngoài, thế nhưng nếu bản thân vẫn yếu đuối như cũ thì bọn họ khó mà tồn tại trong vũ trụ, không thể đương đầu với nhiều hoàn cảnh sống khắc nghiệt khác nhau, ở trước mặt giống loài khác cũng không thể chịu nổi một cú.

Bởi vậy con người chưa bao giờ từ bỏ việc khai phá tiềm năng của chính mình.

Sau khi trải qua vô số thí nghiệm và hy sinh, hàng ngàn năm trước, con người cuối cùng cũng đã phát hiện ra một chất đặc biệt trong vũ trụ, bọn họ tổng hợp chất này thành thuốc tiến hóa gen, có thể được áp dụng phổ biến cho hơn 99,99% con người, từ đó về sau đã hoàn toàn mở ra cánh cửa tiến hóa của con người.

Thông qua quá trình tiến hóa, sinh sôi và nẩy nở, hòa hợp, con người ngày nay đã sớm khác xưa.

Tuy rằng vẻ ngoài không khác nhiều so với trước đây, thế nhưng thể lực lại lớn mạnh, sức mạnh tinh thần hoàn toàn khác biệt so với trước đây ... Gần như trở thành một giống loài hoàn toàn mới so với khi còn ở trên Trái Đất.

Nhưng khi mức độ phát triển của nền văn minh và tiến hóa của con người cao lên thì đã loại bỏ được những mâu thuẫn và bất bình đẳng giữa con người rồi hay sao? Không có.

Ngược lại, sự tiến hóa này khiến cho khoảng cách giai cấp và mâu thuẫn giữa con người ngày càng lớn hơn.

Thuốc tiến hóa gen thuở ban đầu bởi vì rất khó tạo ra cho nên giá rất cao, mặc dù nó được áp dụng phổ biến cho tất cả mọi người, thế nhưng sản lượng khan hiếm của nó chỉ có thể cung cấp cho một nhóm người rất nhỏ, những người này sau khi có được thuốc tiến hóa gen đã trở nên mạnh mẽ, thực lực mạnh hơn mang tới địa vị cao hơn, hơn nữa những đứa trẻ được bọn họ sinh ra, thể chất trời sinh đã mạnh mẽ hơn người thường ... Dần dần, một tầng lớp tiến hóa cao hơn đã được ra đời, cũng là thời kỳ đầu của các quý tộc ở đế quốc ngày nay.

Thế hệ tiến hóa đầu tiên dần nhận ra những lợi ích to lớn, bắt đầu khống chế việc sản xuất và sử dụng thuốc tiến hóa gen, nắm trong tay khoa học kỹ thuật hàng đầu, từng bước kiểm soát số phận của loài người.

Người mạnh mẽ thì càng mạnh, người yếu thì lại càng yếu.

Trải qua mấy ngàn năm phát triển, giai cấp tiến hóa đã không ngừng xây dựng một chủng tộc hoàn toàn mới với nguồn tài nguyên vũ trụ, hoàn toàn khác biệt với con người bình thường, cũng chính là 'đế quốc quý tộc' của ngày hôm nay.

Ngày nay, không còn bất kỳ mối đe dọa nào đối với sự tồn tại của đế quốc trong vũ trụ, để duy trì sự thống trị địa vị tuyệt đối, các quý tộc hoàn toàn độc quyền phát triển và sử dụng thuốc tiến hóa gen, cho dù là thuốc tiến hóa gen cấp thấp nhất, người dân bình thường cũng phải trả giá trên trời mới có thể mua hàng, về phần thuốc tiến hóa gen cấp cao, lại càng cấm tiệt bán cho dân thường.

Các quý tộc không ngừng tự mình tiến hóa, đồng thời tiến hành việc kết hôn cùng giai cấp, mặc dù việc mạnh và mạnh kết hợp với nhau càng khó sinh con đẻ cái, thế nhưng họ cũng không muốn kết hôn với dân thường, họ cho rằng như vậy sẽ làm bẩn gen của thế hệ sau.

Sự phân biệt đối xử và bất bình đẳng, một khi bị che giấu dưới sự công bằng sai lầm, đã dần dần bộc lộ khía cạnh độc ác và tàn nhẫn của họ.

Theo cách nhìn của Kỷ Lăng, các quý tộc sống ở Đế Tinh ngày nay gần giống với những thần tiên sống ở cõi tiên, dựa theo sự phát triển này, mấy ngàn năm sau hoặc là mười ngàn năm sau, bọn họ sẽ không xưng là đế quốc quý tộc nữa, mà là đế quốc thần tộc.

Kỷ Lăng cảm thấy cậu hoàn toàn có thể viết được một bài luận văn, lấy tên là "Bàn về sự ra đời của thần tộc trong vũ trụ".

Đế quốc hiện tại, người dân bình thường muốn tiến hóa khó như lên trời, nếu không thể giàu có chỉ sau một đêm, có lẽ việc thay đổi số phận cũng chỉ trông chờ vào ý trời.

Nhìn vào thì giống như ôn hòa, thế nhưng sự thật thì lại như mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, sự độc quyền đối với thuốc tiến hóa gen của các quý tộc đã dần dấy lên sự bất mãn của dân chúng, một nhóm người không cam lòng phục tùng các quý tộc ngày càng sa đọa và biến chất, thậm chí còn sinh ra quân phản kháng chống lại sự cai trị của đế quốc, chẳng qua dưới sự đàn áp bằng vũ lực của đế quốc hùng mạnh và sự kiểm soát dư luận, số lượng quân phản kháng cũng không nhiều.

Kỷ Lăng cũng có thể hiểu được, đối với hầu hết người dân đế quốc mà nói, bọn họ có một cuộc sống yên bình và thoải mái, dù cho có một số bất bình đẳng trong xã hội thì cũng không ai sẵn sàng từ bỏ tính mạng của mình để chiến đấu chống lại một đế quốc hùng mạnh, xuyên suốt lịch sử các cuộc cách mạng, tất cả bọn họ đều đã đến đường cùng cho nên buộc phải đấu tranh chống lại, đối với người dân đế quốc hiện nay mà nói, phải còn xa mới đến được mức ấy, ngay cả trong xã hội nơi Kỷ Lăng sống, sự giàu có cũng bị độc quyền bởi một số ít người, chẳng qua sự bất bình đẳng không quá rõ ràng như vậy mà thôi.

Tuy nhiên, Cảnh Tùy với tư cách là một hoàng đế của đế quốc, anh ta không chỉ nhìn thấy bề ngoài thịnh vượng của đế quốc, mà còn thấy được những mối nguy hiểm tiềm ẩn to lớn, mặc dù quân phản kháng ngày nay nhìn thì có vẻ nhỏ và yếu, thế nhưng sự ra đời của quân phản kháng rõ ràng là một mồi lửa, nếu như kông có sự kiểm soát, cuối cùng nó sẽ trở thành một đám cháy lớn.

Các nhà quyền quý của đế quốc có quyền lực quá lớn, nếu như không kiểm soát và cân bằng được quyền lực quá cao thì chắc chắn sẽ mang tới sự sa đọa mục nát, bọn họ coi thường mạng người, ra vẻ bề trên, thậm chí những người dân bình thường ở trong mắt họ đều là chủng tộc thấp kém, cho rằng nô lệ và tầng lớp hạ lưu là chuyện đương nhiên, nếu như vạch trần bề ngoài vinh dự và xinh đẹp, sẽ thấy bên trong đều là một màu đen xấu xí, đối với bất kỳ thế lực nào dám làm trái ý, bọn họ sẽ dùng vũ lực để trấn áp.

Tùy ý chèn ép nhất định sẽ tạo thành sự kháng cự.

Một khi điều này diễn ra, sớm muộn gì cũng có một cuộc cách mạng bùng lên, mà Cảnh Tùy lại không muốn thấy ngày đó xảy ra, anh ta không muốn thấy nền tảng của đất nước bị lung lay ... Dù có là thần linh cũng sẽ có một ngày sụp đổ, huống chi là một đám quý tộc thối nát? Đã từng có bao nhiêu nền văn minh cao hơn đã sụp đổ?

Không ai có thể thịnh vượng mãi mà không suy yếu.

Để thay đổi hiện trạng này, Cảnh Tùy chủ trương giảm giá thuốc tiến hóa gen, cải thiện nâng cao quyền lợi của dân chúng, dần dần làm suy yếu khoảng cách giữa quý tộc và dân thường, hy vọng thông qua việc này có thể thống nhất sức mạnh bình quân đầu người của cả nước. Anh ta tin rằng sức mạnh của một quốc gia, nếu chỉ dựa vào một số ít người thì không thể được, phần lớn dân thường là một lực lượng không thể khinh thường.

Nhưng hành động của Cảnh Tùy lại đụng đến lợi ích của hầu hết các nhà quyền quý, bọn họ không muốn từ bỏ quyền trong tay mình, để dân đen có cơ hội đứng ngang hàng với họ, thậm chí giẫm lên đầu họ.

Người đứng đầu các nhà quyền quý luôn luôn phản đối mọi chủ trương của Cảnh Tùy chính là đại công tước Carlos giống Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Carlos cho rằng không cần phải thay đổi tình trạng hiện nay, tất cả đều là kết quả của kẻ mạnh nhất trong tự nhiên, con người thấp kém không xứng có tư cách đứng ngang hàng với bọn họ.

Trong mắt họ, dân chúng bình thường như những con kiến ​​trên mặt đất, rõ ràng đã cho họ một cuộc sống yên bình và đầy đủ, bảo vệ bọn họ khỏi giặc ngoại xâm, thế nhưng vẫn không biết đủ mà la hét bất mãn muốn nhiều hơn nữa, bọn chúng không hề có lòng biết ơn, đây là bản tính tham lam của con người không thể bị kìm hãm, không nên dung túng bọn họ.

Carlos chủ trương đàn áp đổ máu với quân phản kháng để duy trì sự thống trị tuyệt đối của đế quốc, không cần phải vì một ít lòng tham không đáy của loài kiến mà thỏa hiệp.

Hai bên vì thế mà đã chiến đấu hết một quyển sách.

Kỷ Lăng cảm thấy đây không phải là chuyện mà một kẻ ăn chơi trác táng như cậu có thể dính vào, hơn nữa đối với thế giới này, cậu cũng không có ý nghĩ muốn thay thế sâu sắc gì, cậu chỉ quan tâm đến đến việc làm sao để diễn cho tốt vai của mình, hoàn thành xong nhiệm vụ rồi về nhà.

Dù cho thế giới này rất lớn và có thật thì đó cũng không phải là thế giới ban đầu của cậu, không phải là nơi cậu muốn ở lại.

Nghĩ tới đây, cậu hiếm khi thổn thức một tiếng, hai tay lót ở sau đầu nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy sao đến đờ ra, một lúc sau lỗ tai cậu bỗng nhiên giật giật, nghe thấy ở xa xa có ai đó gọi tên mình, hình như là mấy người bạn ăn chơi của chủ cũ.

Thời gian cậu ra ngoài cũng đã đủ lâu, cũng cần phải trở về rồi.

Kỷ Lăng ngồi dậy, hai tay chống đỡ, nhanh nhẹn nhảy từ trên cây xuống.

Vừa mới rơi xuống đất, lúc ngẩng đầu lên đã thấy một người đàn ông trung niên đẹp trai nho nhã đang đứng dưới bóng cây, mỉm cười nhìn chăm chú vào cậu, Kỷ Lăng sợ đến mức suýt thì ngã nhào xuống đất! Kết quả lại vừa khéo đâm vào ngực của người đàn ông.

Carlos nhìn chàng trai 'nhào vào trong lòng' mình, nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy bờ vai của cậu, nói bằng giọng trầm thấp kèm một nụ cười: "Cẩn thận một chút."

Kỷ Lăng thầm nghĩ chả phải là do ông dọa hay sao! Cậu tự nhủ là phải bình tĩnh, không nên hốt hoảng! Sau đó từ trong ngực Carlos ngước mắt nhìn lên, lộ ra vẻ ngây ngô và bất ngờ, cậu nói, "Chú Carlos, sao chú lại ở đây?"

Carlos nhìn chằm chú vào đôi mắt màu xanh lam vào chàng trai trẻ, đường nhìn lướt trên khuôn mặt sống động của cậu, trong mắt ông dường như có một nỗi nhớ phức tạp nào đó đang tràn về, sau một lúc, Carlos nói: "Tôi vừa nói chuyện với ba em xong, lúc đi ngang qua đây thì thấy em...."

Ông ta nói một nửa thì dừng lại một chút, khóe môi khẽ nhếch lên một vòng cung vui tươi, giọng nói mang theo sự cưng chiều: "Tôi muốn nhìn xem bé con tính ở trên cây đến khi nào."

Kỷ Lăng: "..." Vậy nên ông đã nhìn rất lâu rồi sao?

May là cậu không có thói quen lẩm bẩm nói chuyện một mình, cậu nhìn biểu cảm dịu dàng cưng chiều của Carlos, chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích toát lên từ lòng bàn chân, cơ thể không khỏi hơi cứng lại.

Carlos đã nhận ra sự bứt rứt của Kỷ Lăng, ông nói với vẻ áy náy: "Xin lỗi, tôi làm em sợ sao?"

Kỷ Lăng cắn môi dưới rồi lắc đầu, trước mặt lão hồ ly này nói càng nhiều thì càng mắc sai lầm, vẫn là nên dùng sự bình tĩnh, vững vàng để chống lại vạn sự biến động".

Thế nhưng cậu lại thấy ánh mắt của Carlos đột nhiên tối sầm lại, giống như đang kìm nén điều gì đó rất sâu sắc, bàn tay đang đặt trên bả vai cậu cũng hơi dùng sức.

Kỷ Lăng không hiểu được ánh mắt của Carlos, nhưng lại không không khỏi có chút lo lắng, như thể mình là một con mồi đang bị để mắt tới vậy, cậu chớp mắt lo lắng nói: "Bạn cháu đang gọi cháu ..."

Biểu cảm của Carlos vẫn không thay đổi.

Ngay khi Kỷ Lăng có chút thấp thỏm, Carlos chậm rãi buông lỏng tay, tao nhã lùi về sau một bước, vẻ ảm đạm trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, lộ ra một nụ cười ấm áp: "Em đi đi, đừng để bọn họ chờ lâu. "

Kỷ Lăng như được ân xá, gật đầu một cái rồi nói: "Cháu đi trước đây, tạm biệt chú Carlos."

Nói xong cậu xoay người bỏ đi thật nhanh, dọc đường đi cũng không dám quay đầu lại.

Cậu luôn cảm thấy, nếu như quay đầu lại, e là vẫn phải chống lại tầm mắt của lão.....

Không bao lâu sau Kỷ Lăng đã nhìn thấy khuôn mặt hơi tròn của Rhodes đang cười cười hỏi cậu đã đi đâu, bị những tiếng ồn quen thuộc bao quanh, cuối cùng Kỷ Lăng cũng thoát khỏi hoàn cảnh ngột ngạt vừa rồi, lần đầu tiên cậu cảm thấy thằng nhóc ăn chơi trác táng này còn có chút đáng yêu!

Ít ra thì Rhodes dễ ứng phó hơn Carlos.

..............................

Carlos nhìn bóng lưng của Kỷ Lăng rời đi, sau đó xoay người rời khỏi trang viên.

Quản gia Anderson đã chờ bên ngoài từ lâu, ông ta cung kính cúi đầu mở cửa *xe bay cho Carlos, Anderson ngập ngừng một lúc, vẫn không nhịn được sự tò mò trong lòng mà hỏi: "Tôi đã sớm chuẩn bị quà dựa theo sự phân phó, thế nhưng tại sao ngài lại còn muốn tự mình tới đây một chuyến? "

(*Cái này như xe ô tô nhưng bay được thôi)

Không một ai biết trước hành động của Công tước Carlos ngày hôm nay, việc này khiến Anderson rất bất ngờ, ông không hiểu Carlos làm như vậy là có dụng ý gì ... Hơn nữa trước đây có một số người muốn đưa ra số tiền lớn để mua Lam Hải Tinh từ Công tước Carlos, thế nhưng Công tước Carlos đều không thèm để ý đến, hôm nay lại đột ngột đưa cho Kỷ Lăng, càng khiến Anderson khó hiểu không thôi.

Carlos quay đầu lại nhìn ông ta một cái, tiếp đó thản nhiên nói: "Tôi tự có sắp xếp của riêng mình."

Anderson bị ánh mắt đó nhìn thì trong lòng rùng mình, vội vàng cúi đầu nói: "Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện."

Ngài công tước làm như vậy chắc chắn là có lý do của ngài, nếu ngài ấy không nói gì thì bản thân ông cũng không nên hỏi tới, Anderson đè xuống sự tò mò trong lòng, cung kính đóng cửa lại cho Carlos.

Carlos ngồi trên xe, hai bàn tay giao nhau, ngón trỏ gõ nhẹ lên đỉnh cây gậy bạc.

Khép hai mắt lại, thứ đầu tiên hiện lên trước mắt là cảnh tượng chàng trai trẻ hoảng hốt từ trên cây ngã vào trong lòng ông, tựa như một tinh linh rơi xuống phàm trần... đôi mắt sáng trong như nước, phản chiếu khuôn mặt của ông, phảng phất như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy.

Em ấy vẫn còn sống, vẫn sẽ gọi ông là chú Carlos.

Không có ai biết, một tiếng 'chú Carlos' này trong nháy mắt đã tạo nên biết bao rung động trong trái tim ông.

Chuyện đầu tiên sau khi ông sống lại chính là đến nơi này, dù cho chỉ để tận mắt nhìn thấy chàng trai ấy, xem em ấy có còn sống thật tốt ở đây không, không buồn không lo, được tự do mà không bị giam giữ, chứ không phải là cảnh cuối cùng của đời trước____ yếu đuối nằm trong lòng của Cảnh Tùy, cánh tay đẫm máu không có sức mà buông xuống, dần dần trút hơi thở cuối cùng, trở thành một cái xác yên ắng lạnh buốt.

Carlos chậm rãi mở mắt ra, con ngươi màu nâu lộ vẻ lạnh băng hung ác nham hiểm.

Đời trước ông và Cảnh Tùy đã đấu với nhau cả đời, nhưng cuối cùng bởi vì sơ suất mà thất bại trong gang tấc, thế nhưng ở khoảnh khắc đó, ông lại nhận ra chuyện mà ông hối hận nhất không phải là sự thất bại của mình ... Mà là hối hận vì đã cuốn chàng trai vô tội vào cuộc đấu tranh với Cảnh Tùy, hối hận vì đã để Ninh Ngọc trốn thoát, hối hận vì bản thân ông đã không nhận ra chàng trai ấy đã đến, còn tự mình giết em ấy.

Cậu bé ấy kiên quyết đứng chắn trước mặt Cảnh Tùy, cảnh tượng em ấy chậm rãi ngã xuống kia, giống như một cây gai bén nhọn, dễ dàng đâm vào tất cả các phần yếu mềm mà ông đã vứt bỏ, sự lương thiện, dịu dàng mà chỉ chủng tộc thấp kém mới có____một trái tim lạnh băng không thể nào phá vỡ.

Khiến cho ông lần đầu biết mùi vị của sự mất đi là như thế nào.

Cậu bé ấy ngây ngô lại đơn thuần, người luôn dựa vào ông, cậu bé biết rằng ông đã phản bội và bỏ rơi em ấy, thế nhưng vẫn chọn tin tưởng ông như cũ, cậu ấy luôn dùng ánh mắt trong trẻo chân thành để nhìn ông ...

Là quá đơn thuần, hay là ngu ngốc?

Không, có lẽ chỉ là vì tin tưởng và quan tâm mà thôi.

Nhưng chính ông lại từng nhắm mắt làm ngơ trước sự tin tưởng này, thậm chí còn coi nó như một lợi thế, vì để đạt được mục đích của mình mà tùy ý đẩy em ấy ra ngoài, khiến em ấy trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến với Cảnh Tùy ... Ông nghĩ mình sẽ không hối hận, bởi vì kẻ yếu nên bị bỏ vứt bỏ và bị lợi dụng, ông vẫn sẽ luôn làm như vậy.

Thế nhưng vào một đêm đen rét, ngay khoảnh khắc cậu bé ấy xuất hiện trước mặt ông bất chấp hiềm khích trước đó, ông chợt nhận ra rằng ... Bản thân ông thật sự xem nhẹ sự tín nhiệm của cậu bé này hay sao? Không phải.

Chẳng qua trước đây ông chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì đủ tốt có thể khiến ông rung động.

Sau khi nhìn thấy rồi mới biết được quý giá đến mức nào.

Nhưng chờ khi ông cuối cùng cũng nhận ra điều này, ông lại mất đi người đó.

Lỡ tay giết chết em ấy.

Carlos mím chặt đôi môi mỏng, cả người bao phủ sự lạnh lẽo, đôi tay chậm rãi siết chặt.

Nếu không phải vì Cảnh Tùy, em sẽ không mắc thêm lỗi lầm nào nữa, cuối cùng đến cả mạng cũng vì gã mà mất.

Người đàn ông đó lạnh lùng tàn nhẫn hơn so với những gì em nghĩ, gã sẽ không quan tâm đến bất kỳ ai, cũng sẽ không yêu em, mà em đến chết cũng không hiểu được điều này, ngay cả khi tấm lòng bị chà đạp, cũng sẵn lòng trả giá bằng tính mạng của mình.

Người đàn ông đó không xứng đáng với tình yêu của em!

Có điều bây giờ ông đã trở về.

Lần này ông không chỉ muốn đế quốc này, mà còn cả cậu bé sẽ đơn thuần nhìn ông, mỉm cười gọi ông là chú Carlos.

Lần này, ông mong rằng đôi mắt xinh đẹp ấy sẽ không bao giờ phủ đầy bụi bặm, nụ cười của cậu bé mãi mãi hướng về phía ông, có thể không cố kỵ mà tin tưởng dựa vào ông một lần nữa.

Ngay khoảnh khắc ông gặp lại Kỷ Lăng, ông không chần chừ nữa.

Ông có cơ hội sống lại là vì để bù đắp cho sự hối tiếc của mình.

Đáy mắt của Carlos từ từ sâu thẳm.

Em xinh đẹp như vậy, so với Lam Hải Tinh còn rực rỡ hơn gấp ngàn lần.

Em sẽ là báu vật đẹp nhất của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro