Chương 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Quyết đấu

Mặc dù bây giờ đã là thời đại giữa các vì sao, thế nhưng truyền thống quyết đấu vẫn được giữ lại, đối với các quý tộc hùng mạnh của đế quốc mà nói, khi có những mâu thuẫn không thể hòa giải, một chọi một là cách giải quyết cuối cùng để bảo vệ danh dự.

Cuộc quyết đấu do các quý tộc khởi xướng mang tính chất nghiêm túc và được bảo vệ bởi luật pháp của đế quốc, một khi đã bắt đầu thì không thể dễ dàng kết thúc được, thiêng liêng vô cùng.

Hơn nữa, mọi cuộc quyết đấu đều sẽ được phát sóng trực tiếp trên mạng, nhận hết sự chú ý của toàn dân.

Vậy nên truyền thống này tuy được lưu giữ, nhưng nếu thật sự không phải là thù sâu oán nặng gì thì các quý tộc sẽ không bao giờ dễ dàng đề nghị quyết đấu, bởi vì một khi đã thua, nhẹ thì danh tiếng mất sạch, nặng thì mất mạng.

Ngay cả đối với tầng lớp quý tộc quyền quý, đó cũng là cuộc chiến của danh dự và mạng sống, được ăn cả ngã về không cũng không phải là chuyện đùa.

Với thân phận tôn quý của Kỷ Lăng, và ... danh tiếng tệ hại, lại cứ đi khiêu chiến một thường dân, người ta còn là siêu sao thần tượng quốc dân, hiệu ứng chấn động trên mạng không kém gì sóng thần cấp mười! Đầu tiên, xét từ góc độ thân phận thì là ỷ lớn hiếp nhỏ, thứ hai, từ góc độ thực lực thì đó là tự rước lấy nhục, lại nghĩ đến scandal lúc trước của Cảnh Tùy và Ninh Ngọc, tình yêu và lòng thù hận ở phía sau đã bị mọi người não bổ hơn mười vạn chữ, quá trình phức tạp tràn đầy kịch tính, quả thật tự mang theo độ thảo luận, lượng truy cập và chủ đề liên tục được làm mới mỗi giây mỗi phút.

Kỷ Lăng lại chẳng quan tâm đến, mãi cho đến khi nhìn thấy câu trả lời của Ninh Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, cậu tắt mạng, mặc kệ sóng to gió lớn bên ngoài, vui vẻ chuẩn bị đón nhận trận đấu.

Chỉ là Kỷ Lăng không quan tâm đến những gì bên ngoài nói, không có nghĩa là những người xung quanh cậu không quan tâm.

Người đầu tiên tới tìm cậu là ba mẹ.

Phu nhân Marina vừa bước vào cửa liền lo lắng nói không ngớt "Cục cưng, con đang làm gì vậy?"

Sắc mặt đại công tước Kỷ Đình căng chặt: "Tiểu Lăng, con quá bốc đồng."

Kỷ Lăng cúi đầu không nói gì, thật ra dù chủ cũ có là gì đi nữa thì ít nhất ba mẹ cậu ta cũng là thực sự yêu thương cậu ta, tuy rằng cậu chỉ dựa theo cốt truyện để diễn, nhưng khi nhìn ba mẹ như vậy vẫn cảm thấy có chút áy náy.

Cậu làm như vậy không làm tổn thương bất cứ ai, người duy nhất tổn thương có lẽ là ba mẹ.

Phu nhân Marina nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu con trai mình thì vô cùng đau lòng, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ lo lắng, bà nói với chồng: "Anh nghiêm quá, dọa sợ cục cưng rồi!"

Vẻ mặt của đại công tước Kỷ Đình hết sức khó coi, lần đầu tiên ông không nghe theo lời vợ, thay vào đó là trầm giọng trách mắng: "Đều là do em quá cưng chiều nó, nên giờ mới làm ra chuyện không có chừng mực như thế này."

Phu nhân Marina bất mãn tức giận nhìn ông: "Sao anh không nói là do cái tên dân đen kia quá kiêu ngạo, hắn muốn thế nào? Tại sao lại đồng ý giao đấu? Là muốn giẫm lên thanh danh của đứa nhỏ nhà chúng ta sao? Em thấy hắn quá dã tâm đấy!"

Đại công tước Kỷ Đình rất bất lực, nói: "Là Tiểu Lăng ngang nhiên khiêu khích trước, nếu hắn không đồng ý thì sẽ bị người khác nói là hắn sợ."

Phu nhân Marina càng tức giận: "Em mặc kệ, anh nói xem bây giờ phải làm sao đây!"

Đại công tước Kỷ Đình bóp trán của mình, hết sức khổ não, con trai mình tuyệt đối không thể đánh thắng Ninh Ngọc, thế nhưng nến trốn tránh không chịu đấu thì lại bị mất mặt.

Sự việc loạn thành cái dạng này, thật sự rất khó kết thúc.

Nói cho cùng đây cũng không phải là việc nhỏ có thể lấy thế đè người, mà là một cuộc quyết đấu thiêng liêng và công bằng! Dù với quyền lực và địa vị đại Công tước của ông cũng không có quyền ngăn cản.

Nhìn ba mẹ cau mày lo lắng, Kỷ Lăng im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, nói với ánh mắt kiên định: "Xin lỗi ba mẹ, để hai người lo lắng vì con rồi.... Nhưng dù thắng hay thua, con cũng muốn tự mình đối mặt giải quyết vấn đề với anh ta, xin ba mẹ hãy tha thứ cho sự tùy hứng của con."

Tuy trong lòng cảm thấy áy náy, nhưng chuyện này cậu nhất định phải làm.

Đại công tước Kỷ Đình và phu nhân Marina lặng lẽ nhìn cậu, cuối cùng phu nhân Marina thở dài nói: "Con yên tâm, mẹ sẽ không để con xảy ra chuyện gì."

Con trai kiên định như vậy, bọn họ còn có thể làm gì? Thật ra việc bọn họ lo lắng nhất là sự an toàn của Kỷ Lăng, chứ không phải hành vi đó có khiến nhà họ Kỷ mất mặt hay không, đây là đứa con quý giá nhất của hai người, bọn họ không muốn nó phải chịu chút tổn thương nào.

Chỉ cần Kỷ Lăng có thể còn nguyên vẹn trở về, những thứ khác cũng chỉ đành nghe theo con.

Kỷ Lăng gần như phải thề thốt cam đoan mình sẽ cẩn thận, nói một hồi lâu mới tiễn được ba mẹ rời đi, cậu thở phào nhẹ nhõm, hơi lơ đãng nhìn về phía cửa.

Kỷ Lăng: 【Hệ thống, nếu một ngày tôi không về nhà, bọn họ sẽ làm gì...】

Hệ thống: 【Tôi thấy cậu nghĩ nhiều quá rồi. 】

Kỷ Lăng: 【? 】

Hệ thống: 【Chỉ cần cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ đưa thế giới đi đúng hướng, tự nhiên mọi chuyện đều dễ nói, dù là chuyện gì cũng sẽ có giải pháp, nhưng mà ... cậu có nắm chắn hoàn thành nhiệm vụ không? 】

Kỷ Lăng: 【......】

Rốt cuộc cậu đang nghĩ luẩn quẩn cái gì trong đầu, tại sao lại muốn tâm sự với cái hệ thống toàn nói ra mấy lời vô ích :)

.................

Cuộc đấu được quyết định vào ba ngày sau, nhưng Kỷ Lăng đã được định sẵn là không trải qua ba ngày này một cách yên lặng.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Lăng đã nghênh đón Văn Ngạn đến khuyên bảo.

Kỷ Lăng hơi ngạc nhiên về chuyện này, đời trước Văn Ngạn không hề khuyên bảo cậu, cái tên phản diện ác ôn này rất quỷ quyệt và âm hiểm, chỉ biết dựa theo tâm tư của cậu mà nói , mặt ngoài kính cẩn nghe theo, thế nhưng sau lưng lại hả hê xem trò cười của cậu, đâu có liều mạng tới nỗi không sợ nguy cơ bị ghét lây mà đi khuyên bảo cậu?

Nhưng lúc này Văn Ngạn lại đến.

Văn Ngạn đi tới, hắn mặc áo choàng đen, tóc dài bạch kim buộc ở phía sau, trong đôi mắt đen láy hiện lên những cảm xúc phức tạp, nói: "Ngài thật sự muốn quyết đấu với Ninh Ngọc sao?"

Kỷ Lăng quyết tâm không làm vỡ thiếp lập nhân cách, mạnh mẽ gật đầu: "Đúng!"

Văn Ngạn nhìn ánh mắt kiên nghị cùng giọng điệu bướng bỉnh của cậu bé, tâm trạng vô cùng nặng nề, nhớ đến mọi chuyện đã xảy ra ở đời trước, dù sao đi nữa hắn cũng không hy vọng Kỷ Lăng đấu với Ninh Ngọc, đó chính là tự rước lấy nhục nhã, thế nhưng ... Kỷ Lăng vẫn là đi tới bước này.

Có một số việc không thể tránh khỏi, cho dù có sống lại cũng không thể ngăn cản.

Nghĩ đến đây, trong lòng Văn Ngạn liền sinh ra cảm giác oán hận và bất mãn với Cảnh Tùy, cậu bé yêu mi nhiều như vậy, nhưng mi tại sao lại không thể kiêng dè tâm trạng của y một chút, cứ phải muốn ép y đến mức này?

Hắn nắm chặt tay phải của mình, một lúc sau, hắn móc một cái hộp từ trong ngực ra, cúi người kính cẩn mở ra trước mặt Kỷ Lăng.

Kỷ Lăng nghi ngờ nhìn thoáng qua, bên trong là một gốc cỏ nhỏ màu tím, những chiếc lá tựa như thạch anh vô cùng đẹp đẽ.

Đôi môi mỏng của Văn Ngạn khẽ mở, chậm rãi kính cẩn nói: "Đây là thảo dược sinh trưởng trong dòng địa hỏa của tinh cầu Leisa, chỉ cần dùng nó, dù có là người tiến hóa cường đại cũng sẽ sinh ra ảo giác bị bệnh nguy kịch, sử dụng công cụ gì để kiểm tra cũng sẽ không bị phát hiện, bản thân nó cũng không có bất kỳ tác hại nào đối với cơ thể con người, hai tháng sau hiệu quả sẽ tự nhiên biến mất. "

Kỷ Lăng nghi ngờ nhìn Văn Ngạn, vài giây sau mới hiểu rõ hắn muốn ngăn cản cậu và Ninh Ngọc đấu với nhau! Đột nhiên cậu lộ ra vẻ giận tím mặt, quát lớn: "Mi có ý gì, mi bảo ta giả bệnh để tránh trận đấu hả?!"

Văn Ngạn nhìn vẻ mặt tức giận của Kỷ Lăng, mặc dù biết lời tiếp theo của mình có thể sẽ khiến cậu bé càng thêm tức giận, nhưng vẫn ngước mắt lên nhìn cậu chằm chằm, nói từng chữ: "Ngài dùng cái này thì sẽ có lý do thích hợp trì hoãn trận đấu, chờ khi chuyện lắng xuống, tôi tự nhiên sẽ có cách làm cho chuyện này không giải quyết được".

Kỷ Lăng chợt vung tay hất chiếc hộp trong tay Văn Ngạn xuống đất, trong mắt dường như có lửa giận đang thiêu đốt, nhìn hắn chằm chằm rồi lớn tiếng nói: "Mi coi thường ta sao? Mi cũng cho rằng ta không bằng cái tên dân đen kia sao?"

Văn Ngạn nhìn thảo dược mình cẩn thận chuẩn bị cứ vậy mà đổ ập xuống đất, sau đó ngẩng đầu nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của cậu bé, đáy mắt vô cùng chua xót, chậm rãi nói: "Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ là..."

Kỷ Lăng sợ hắn lại tiếp tục nhiều lời, liền tức giận hét lên: "Cút, cút cho ta!"

Nói xong liền đẩy mạnh Văn Ngạn ra ngoài, đóng sập cửa lại.

Anh đừng mơ phá hỏng kế hoạch của tôi!

Không ai có thể ngăn cản quyết tâm đi tìm chết của mình!

Sau khi đóng cửa lại, cậu cẩn thận nhìn qua khe hở, phát hiện Văn Ngạn vẫn đứng bên ngoài không chịu rời đi, vẻ mặt căng chặt, đôi mắt phượng dài hẹp ẩn chứa sự lo lắng phức tạp cùng bất lực.

Chậc chậc, nhìn cứ như anh thực sự quan tâm đến tôi ấy.

Cứ cho là anh sống lại lần nữa, nhưng đừng nghĩ là tôi sẽ tin anh, đời trước anh vốn là người khó lường, đầy bụng xấu xa, lúc hãm hại người ta cũng không chút mềm lòng, hơn nữa tôi làm tổn thương lòng tự trọng của anh như thế, coi anh như kẻ hầu mà quát tới quát lui, anh có lý do gì mà lại quan tâm tới tôi? Cho dù có sống lại cũng chỉ càng hận tôi hơn không phải sao?

Khoan đã ... tên này chả lẽ vì để trà thù mà cố lừa cậu ăn cỏ độc sao?

Thật sự là ngày càng hung ác!

Kỷ Lăng sợ hãi nhìn thoáng qua thảo dược dưới đất, cậu cầm lấy khăn giấy, cẩn thận dùng hai ngón tay kẹp lên rồi nhanh chóng ném vào thùng rác. Sau đó mặc kệ Văn Ngạn, ngã đầu ngủ tiếp.

..........

Lúc Kỷ Lăng tỉnh dậy đã là xế chiều, thấy Văn Ngạn rốt cuộc cũng rời đi, nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy người hầu vội vàng chạy tới thông báo: "Thiếu gia, nguyên soái Brandon đến."

Vẻ mặt của người hầu trông rất khiếp sợ, bước chân vội vội vàng vàng, giọng nói của người này vừa mới rơi xuống thì Kỷ Lăng đã thấy Brandon đang sải bước thật dài về phía trước. Người đàn ông cao lớn vạm vỡ mang khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lẽo nghiêm túc trông như đang ở trên chiến trường, chẳng trách người hầu kinh hãi run sợ đến vậy.

Kỷ Lăng bỗng nhiên đứng dậy, cũng lộ ra vẻ bất ngờ, sao Brandon lại tới nhà cậu chứ, cậu với anh ta đâu có qua lại quen biết gì với nhau!

Điểm này đúng là không nói nổi mà.

Brandon đứng yên trước mặt Kỷ Lăng, ánh mắt vô cùng phức tạp, chăm chú nhìn cậu bé trước mặt, y rốt cuộc vẫn không nghe theo lời khuyên can của hắn mà khiêu chiến với Ninh Ngọc, lẽ nào không có cách gi ngăn cản được y sao? Brandon mở miệng, phát ra giọng nói trầm thấp chua chát: "Cậu muốn quyết đấu với Ninh Ngọc sao."

Kỷ Lăng đè xuống sự bất ngờ trong lòng, ngẩng đầu đứng thẳng nhìn hắn, nhướn mày nói: "Đúng thì sao?"

Trong lòng Brandon có vô số lời khuyên can, nhưng hắn Kỷ Lăng sẽ không nghe lời hắn, cuối cùng vô số lời muốn nói chỉ còn lại một câu: "Vậy thì công bằng chính trực đánh một trận, thua cũng không sao cả."

Kỷ Lăng thầm nghĩ nếu như công bằng chính trực thì sao thể hiện được sự đê tiện ác độc của tôi, làm sao có thể trợ giúp Ninh Ngọc tôn lên vẻ anh hùng siêu phàm của mình? Cậu kỳ quái cười khẩy một tiếng: "Anh đúng là rất coi trọng cấp dưới của mình, có thể khẳng định anh ta có thể đánh thắng tôi như vậy."

Brandon lộ ra vẻ mặt bất lực, hắn đã quen với phong cách ăn nói của Kỷ Lăng từ lâu, thật ra cậu bé chỉ là ghen ghét mà thôi, vậy nên chỉ nghe tai trái qua tai phải không để trong lòng, hắn chậm rãi nói: "Tôi sẽ đứng về phía cậu. "

Kỷ Lăng hừ một tiếng: "Tôi thấy anh là muốn xem trò cười của tôi ấy chứ!"

Brandon lắc đầu. "Không phải."

Kỷ Lăng tỏ vẻ không tin, sau một hồi tranh cãi, Brandon cuối cùng cũng giận dỗi rời đi.

Cậu nhìn bóng lưng Brandon rời đi, thế nhưng vẫn chưa thể thả lỏng, bởi vì nói không chừng Carlos cũng sẽ tới, gã cáo già đó không phải luôn giả bộ quan tâm cậu lắm sao?

Kỷ Lăng căng thẳng thần kinh chờ rồi lại đợi, không ngừng nghĩ cách đối phó với Carlos, kết quả Carlos lại không đến ...

...............

Dinh thự Carlos.

Carlos ngồi trong phòng làm việc, trên tay cầm một quyển sách bìa đen, đây là quyển sách mà lúc trước Kỷ Lăng ở nhà hắn thường hay đọc, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ biết tầm mắt của hắn không hề đặt trên trang sách, đáy mắt đầy vẻ u ám âm trầm.

Thật ra lúc biết Kỷ Lăng thách đấu với Ninh Ngọc, hắn đã nhận được tin tức, nhưng hắn không đi gặp Kỷ Lăng.

Bởi vì hắn biết rất rõ Kỷ Lăng sẽ không thay đổi ý định của mình.

Cậu bé nhìn có vẻ nhỏ yếu, tự cao tự đại, kiêu căng... Nhưng thật ra nội tâm lại cố chấp kiên trì hơn ai hết, cũng bởi vì vậy nên y mới có thể điên cuồng yêu một người mà không hề hối hận như vậy sao?

Có đôi khi Carlos nghĩ rằng, nếu như trái tim cậu bé có thể dễ thay đổi một chút, có lẽ sẽ là chuyện tốt.

Tiếc rằng, trái tim cậu bé lại không dễ thay đổi.

Khiến hắn yêu mến như vậy, nhưng lại vì thế mà cảm thấy bất lực và đau khổ.

Anderson cúi đầu kính cẩn đứng ở một bên, ông thở rất nhẹ vì sợ làm phiền đến mạch suy nghĩ của ngài công tước.

Thật lâu sau, Carlos chậm rãi đặt quyển sách trong tay xuống, trong con ngươi màu nâu xẹt qua vẻ u ám, trầm giọng nói: "Giết Ninh Ngọc, nhớ phải sạch sẽ một chút."

Nếu không thể ngăn cản cậu bé, vậy thì chỉ cần giết Ninh Ngọc, vấn đề tự nhiên cũng được giải quyết.

Hiện giờ hắn vốn không muốn động vào Ninh Ngọc, nhưng hắn lại không thể chịu được việc danh tiếng của Kỷ Lăng bị mất sạch trước mặt mọi người. Chỉ cần Ninh Ngọc trùng hợp xảy ra chuyện 'bất ngờ, cho dù có người nghi ngờ thì cũng dám nói cái gì?

Anderson nhìn ngài công tước căn dặn trông rất hờ hững, nhưng ông có thể cảm nhận được sát ý trong lời nói bình tĩnh của đối phương, ông khom lưng nói, "Vâng."

Carlos gật gật đầu, nói: "Đi đi."

............

Kỷ Lăng không hề biết gì về chuyện này, thấy Carlos không đến để thuyết phục cậu thì lại càng vui vẻ thoải mái, chẳng mấy chốc đã đến ngày quyết đấu.

Trải qua một vài ngày lên men, trên mạng tràn ngập tin tức về cuộc quyết đấu, là tin hot đứng đầu trên các tiêu đề của các trang web lớn, các phương tiện truyền thông lớn đổ xô về, tất cả đều tụ tập ở đấu trường quyết đấu, sôi nổi vô cùng.

Kỷ Lăng đến đấu trường, đi đến phòng chuẩn bị của mình, thế nhưng lại trùng hợp đụng mặt Ninh Ngọc.

Để bày tỏ sự ghen ghét bất mãn đối với Ninh Ngọc, Kỷ Lăng đã dừng lại, hùng hổ nói với đối phương: "Anh cứ chờ xem đi, tôi sẽ đánh bại anh!"

Ninh Ngọc nghiêng mặt nhìn cậu, trong đôi mắt xanh lục đều là vẻ bình tĩnh thản nhiên, trên môi nở một nụ cười hờ hững, "Phải không? Vậy thì cứ dùng toàn bộ sức của mình để cho tôi xem xem ... "

Y cúi đầu đi đến gần Kỷ Lăng, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nói thật chậm rãi mà đầy ẩn ý: "Để tôi xem xem, cậu rốt cuộc có thể vì hắn mà làm đến mức nào."

Kỷ Lăng rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Ninh Ngọc, sâu trong đáy mắt dường như có một cảm xúc nào đó khiến cậu mất hồn trong giây lát ... Nhưng cậu nhanh chóng thu lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị tiếp tục nói ra những lời ngông cuồng với Ninh Ngọc.

Kết quả Ninh Ngọc lại xoay người rời đi không chút do dự, chỉ để lại bóng lưng cao lớn cường tráng dần dần khuất xa.

Kỷ Lăng há miệng: "..."

Lời nói ác độc chưa kịp nói ra chỉ đành nuốt xuống, cậu lầm bầm hừ một tiếng, quay người vào phòng chuẩn bị của mình.

Đầu tiên cậu gọi người hầu của mình đến, thì thầm vào tai người hầu vài câu, dặn dò hắn chơi xấu Ninh Ngọc, sau đó hồi hộp chờ đợi.

Để đảm bảo tính công bằng của trận đấu, cả hai bên đều phải sử dụng cùng một loại cơ giáp có tiêu chuẩn giống nhau, chứ nếu được phép tùy ý sử dụng cơ giáp của mình thì trận đấu không phải là so sức mạnh nữa, mà là khả năng kinh tế.

Nhưng dưới tình huống này thì lại vô cùng bất lợi với Kỷ Lăng, sử dụng cùng loại cơ giáp, một người tiến hóa cao cấp đã trải qua rất nhiều trận chiến như Ninh Ngọc và một kẻ vô dụng rác rưởi như Kỷ Lăng, căn bản chính là acc mãn cấp đi ngược acc vỡ lòng. Chủ cũ tuy là một tên ngu ngốc chỉ biết vì yêu cứ đâm đầu, nhưng cũng biết bản thân không đánh lại Ninh Ngọc... Vì vậy liền ra lệnh cho người hầu động tay động chân lên cơ giáp của Ninh Ngọc, cố gắng dùng thủ đoạn hèn hạ để thắng, nhưng hành vi như vậy tuyệt đối không được luật pháp của đế quốc cho phép.

Bởi vậy mới dẫn đến việc danh tiếng của cậu bị mất sạch ở đời trước.

Kỷ Lăng nghiêm túc đi theo cốt truyện, chỉ có như vậy cậu mới có thể bị dồn đến đường cùng mà uy hiếp Ninh Ngọc, khiến Cảnh Tùy giận tím mặt, tự mình ra tay bảo vệ Ninh Ngọc!

Người hầu sau khi ra ngoài đã trở về rất nhanh, nháy mắt ra hiệu ok cho Kỷ Lăng, Kỷ Lăng ổn định tinh thần, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông thôi!

................

Trên hàng ghế VIP của cuộc quyết đấu, Carlos ngồi trên sô pha, hai tay giao nhau đặt trên gậy, trong mắt hiện lên vẻ u ám và lạnh lùng.

Anderson đã ở bên cạnh hắn trong nhiều năm, làm việc luôn ổn thỏa và đáng tin cậy, để khiến cho Ninh Ngọc 'vô tình mất mạng' mà không thất bại, ông ta đã tìm ba gã siêu cường cấp SS để hợp sức giết Ninh Ngọc, đáng ra Ninh Ngọc phải chết là điều tất nhiên, thế nhưng ... bọn họ lại thất bại.

Ninh Ngọc may mắn trốn thoát khỏi ba kẻ đuổi giết, sau đó trốn trong nhà của Brandon, khiến ông ta không còn cơ hội ra tay nữa.

Thế nhưng, thực sự là ... may mắn sao?

Từ đó tới giờ Carlos luôn tin rằng cái gọi là may mắn chỉ là trùng hợp mà thôi, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thì sẽ không tồn tại điều may mắn nào. Đối với đối thủ mà hắn muốn đánh, hắn chưa bao giờ cho đối phương 'may mắn' như vậy, nhưng lần này Ninh Ngọc lại may mắn trốn thoát.

Y không thể hiện ra bất kỳ khả năng lạ thường nào, thời điểm trốn thoát đầy cũng rất ngẫu nhiên, hơn nữa còn bị thương nặng, nhìn vào có vẻ như chỉ là may mắn.

Nếu vậy, rốt cuộc nên nói là may mắn, hay là giấu giếm thực lực?

Carlos hơi nheo mắt, người này có lẽ không đơn giản như mặt ngoài, ông đã đánh giá hắn quá thấp.

Ở những phòng VIP khác cũng chật cứng người.

Văn Ngạn cau may nhìn vào giữa sân đấu, trong mắt hiện lên vẻ nham hiểm, hắn vẫn không có cách nào ngăn cản được Kỷ Lăng, ngăn chặn cuộc đấu tay đôi này lại ... Bây giờ chỉ có thể hy vọng Kỷ Lăng bình an vô sự.

Brandon ở trong một phòng khác, cũng chú ý tình hình bên trong, trong lòng cũng nặng nề không kém, dù thế nào đi được, hắn cũng sẽ không để cho Kỷ Lăng gặp chuyện không may.

Cùng lúc đó, vô số quý tộc khác cũng đi đến hiện trường, nhộn nhịp chú ý đến trận đấu trước nay chưa từng có này.

Những cư dân mạng không thể đến hiện trường xem đều dùng mọi cách để xem phát sóng trực tiếp.

Các chủ đề bàn tán trên mạng lần lượt được xây dựng, hầu hết đều nghiêng về việc chế giễu Kỷ Lăng không biết tự lượng sức, thậm chí còn đánh cược rằng cậu sẽ thua trong vòng vài phút.

"Cái tên rác rưởi như Kỷ Lăng, Ninh Ngọc của chúng ta có thể đánh được trăm tên."

"Một trăm thì quá ít đi, cậu có phải coi thường Ninh Ngọc của chúng ta quá rồi không? Ninh Ngọc là cường giả cấp S đó!"

"Một số người không biết tự lượng sức mình, người khác không so đo với hắn thì hắn cũng không nên đưa mặt qua cho người ta đánh chứ, chúng ta cứ chờ xem kịch vui là được."

"Lên đi anh Ninh! Cho tên quý tộc rác rưởi kia ăn hành đi nào!"

"Ninh Ngọc là giỏi nhất!"

................

Kỷ Lăng ngồi trong cơ giáp, tâm trạng rất hồi hộp, đương nhiên là không biết gì chuyện bên ngoài.

Tuy rằng đã trải qua tình tiết này ở đời trước, nhưng khi làm lại lần nữa vẫn rất thấp thỏm, là một cậu thanh niên bình thường xuất thân từ xã hội hài hòa, loại cơ giáp này chỉ là thứ có trong truyện tranh Nhật Bản, có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới. Mặc dù có ký ức của chủ cũ, nhưng chủ cũ cũng là đồ bỏ đi, thật sự không giúp được nhiều cho cậu

Cũng may là sau nhiều năm phát triển, nền văn minh đế quốc trở nên cực kỳ cao siêu, khiến cho những cỗ máy vốn rất khó điều khiển trước đây trở nên thông minh đến mức hầu như bất kỳ người tiến hóa nào cũng có thể điều khiển được, tuy là như thế nhưng ý thức chiến đấu của người điều khiển vẫn rất quan trọng, là yếu tố mang tính quyết định.

Nếu không động tay động tay, Kỷ Lăng tuyệt đối sẽ bị treo lên đánh.

Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn cánh cửa trước mặt từ từ mở ra, hai tay nắm chặt cần điều khiển, cậu hít một hơi rồi xông ra ngoài!

Hai cơ giáp ầm ầm xuất hiện giữa sân đấu, bụi đất bay lên tứ tung, khán giả xung quanh khán đài đều hò hét ầm ĩ.

Kỷ Lăng không nghe được rõ ràng, chỉ tập trung nhìn về phía trước, tuy rằng cậu đã dùng thủ đoạn, nhưng vẫn phải chịu đựng trước vài phút mới có thể đợi được cơ giáp của Ninh Ngọc bị trục trặc, nếu không đợi khi Ninh Ngọc gặp chuyện không mau thì chính cậu đã bị đánh bại trước rồi, vậy thì cũng quá khó coi đi....

Hai cơ giáp mặc dù sản xuất theo tiêu chuẩn giống nhau, nhưng chiếc của Ninh Ngọc có màu trắng, của Kỷ Lăng là màu đỏ, để tiện cho người xem dễ phân biệt.

Để có thể chống chọi thêm vài phút dưới tay Ninh Ngọc, Kỷ Lăng cũng đã hao tốn rất nhiều thời gian cho việc học mô phỏng, mặc dù việc học chiến đấu trên máy này khiến cậu muốn trọc đầu, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể!

Một giây sau, cơ giáp màu trắng ở phía đối diện di chuyển.

Kỷ Lăng tập trung tinh thần, rút ​​thanh kiếm laser trên cơ giáp ra, liều mạng nghênh đón!

Cậu vô cùng hiểu bản thân, căn bản không nghĩ đến việc đánh bại Ninh Ngọc, mục đích của cậu là tránh né đòn tấn công của Ninh Ngọc, đồng thời cố gắng kéo dài thời gian hơn, đừng nhìn Kỷ Lăng bình thường cứ như con gà què, cậu vậy mà lại thuộc tuýp người có khả năng phát huy khả năng vượt xa người thường dưới áp lực cao, trước đây khi đi học thì vẫn rất bình thường, thế nhưng khi gặp các kỳ thi lớn thì lại luôn xuất sắc hơn bình thường, đây thật ra là một biểu hiện tốt về tố chất tâm lý.

Hoàn cảnh càng khắt khe và khó khăn, cậu lại càng có thể khơi dậy tiềm lực của mình.

Thật ra lúc bị các boss bự vây quanh, cậu có thể bình tĩnh đối phó mà không hoàn toàn rối tung lên, tính ra cũng có thể nhìn ra một ít manh mối.

Thế tấn công của cơ giáp màu trắng vô cùng hung ác, động tác nhuần nhuyễn lại sảng khoái, không hổ là chiến binh có kinh nghiệm chiến đấu, Kỷ Lăng né tránh rất khó khăn và thảm hại, gian nan chạy trốn khỏi tay Ninh Ngọc, nhưng sức mạnh dù sao cũng chênh lệch quá lớn, Kỷ Lăng sau khi trốn tránh nhiều lần, cuối cùng cũng bị Ninh Ngọc đuổi kịp.

Ninh Ngọc chém vào cánh tay trái của cơ giáp Kỷ Lăng, khiến nó hoàn toàn bị cắt đứt xuống, tiếp đó kéo theo tia lửa tung tóe.

Kỷ Lăng nằm lăn trên mặt đất, thấy Ninh Ngọc lại ép sát thì quay đầu bỏ chạy.

Cứ như vậy anh đuổi tôi cản, anh đánh tôi trốn, vài phút qua đi ...

Kỷ Lăng bỗng nhiên trợn tròn mắt, có gì đó không đúng!

Cậu, cậu hẳn là đã né được mấy phút rồi phải không? Theo lý thì lẽ ra cơ giáp của Ninh Ngọc đã xảy ra vấn đề, nhưng tại sao ... Ninh Ngọc nhìn như không bị gì hết!

Thuốc, cậu không thể giữ được nữa rồi!

Cậu sẽ không cứ như vậy mà bị đánh chết chứ!

..............

Người xem phát sóng trực tiếp trên mạng vừa xem vừa chửi.

Thấy Kỷ Lăng vừa vào sân đã không còn sức đánh trả mà bị Ninh Ngọc treo lên đánh, hoàn toàn là bộ dạng chạy trối chết, mọi người đều có vẻ hả hê.

"Tôi đã nói kết quả không hề hồi hộp rồi mà, còn tưởng rằng Kỷ thiếu có thể kéo dài thêm vài phút nữa chứ."

"Tôi thấy cậu ta sẽ nhanh chóng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thôi."

"Thực sự là khiến cho đám quý tộc mất mặt, quý tộc của đế quốc hiện tại chính là như thế này, bọn họ còn không đáng xách giày cho Ninh Ngọc."

"Ha ha ha ha ha ha, chuyện này tôi có thể cười cả năm!"

Mọi người vui vẻ nhìn Kỷ Lăng bị đánh lăn lộn trên sàn, giống như giây tiếp theo sẽ bị Ninh Ngọc giết chết, nhưng một phút trôi qua, hai phút trôi qua, ba phút trôi qua ...

Kỷ Lăng vẫn kiên cường né tránh, mặc dù trên cơ giáp màu đỏ đầy vết thương, nhìn vào vô cùng nhếch nhác, thế nhưng vẫn chưa thua.

Không những không thua, thậm chí còn có vài lần khiến người khác cho rằng mình sắp không thể cầm cự được thì lại trốn thoát

"Chuyện này ... chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Tại sao hắn vẫn chưa thua?"

Thấy cánh tay trái của cơ giáp Kỷ Lăng bị chặt xuống, nặng nề văng ra ngoài, mọi người đều nghĩ lần này có lẽ là nên kết thúc rồi đi?

Ai ngờ đứa nhỏ này lại đột nhiên vùng lên, thế mà lại ngoan cường tránh khỏi!

Sau đó ầm ầm lao về phía Ninh Ngọc, hất Ninh Ngọc ra ngoài!

Ôi đờ mờ, bọn họ không phải hoa mắt chứ, Kỷ Lăng thế mà đã đánh trả, không chỉ kiên cường kéo dài thời gian như vậy mà còn đánh trả! Cái tên ăn chơi trác táng này không phải là đột nhiên tiến hóa đấy chứ!

Mặc dù Ninh Ngọc nhanh chóng lấy lại tinh thần, một lần nữa đè Kỷ Lăng ra đánh, thế nhưng dần dần ... những tiếng cười nhạo trên mạng đã biến mất.

Có người bắt đầu phát ra những âm thanh do dự.

"Nghe nói lúc hắn mới ra đời vốn đã kém cỏi, chỉ có thể chất cấp C, ngay cả đại công tước Kỷ Đình cũng không thể giúp hắn nâng cao thể lực, cho nên vẫn nuông chiều từ bé. Vừa có thể chất cấp C, lại chưa từng trải qua việc học tập về chiến đấu, có thể kiên trì đến bây giờ đúng là không dễ dàng gì... "

"Ninh Ngọc tuy rằng rất lợi hại, nhưng đứa nhỏ này, xem ra cũng không vô dụng như trong truyền thuyết..."

"Nói nhỏ nghe, nếu mà là tôi ấy, có lẽ đã bị đánh chết rồi..."

"Không phải luôn nói hắn là tên ăn chơi trác táng rác rưởi sao? Một tên ăn chơi trác táng bất kỳ nào của đế quốc cũng có thể như vậy sao?"

"Tại sao hắn vẫn chưa thua, vẫn còn kiên trì đến vậy? Tại sao không dứt khoát nhận thua?"

"Thực ra nhận thua cũng không sao, coi như bây giờ chịu thua cũng không đến nỗi khó coi, dù gì cũng đã cố gắng hết sức rồi..."

"Một quý tộc với thể chất cấp C cũng có thể làm được như vậy sao?"

"Ta vẫn là fan của anh Ninh."

"Nhưng mà có phải Ninh Ngọc nhường không vậy..."

"Chắc là không đâu, hắn không có khả năng là loại người sợ hãi người quyền quý..."

.............

Kỷ Lăng lại bị đánh văng ra ngoài, cơ giáp khổng lồ lăn trên mặt đất nhiều lần, mặc dù có hệ thống giảm xóc, nhưng cậu vẫn cảm thấy chóng mặt vô cùng.

Lúc đầu cậu chỉ cho là thời gian cơ giáp xảy ra vấn đề bị trì hoãn, cho nên vẫn cố gắng kiên trì, nhưng dần dần cậu cũng nhận ra rằng, cơ giáp của Ninh Ngọc căn bản không bị động vào!

Hoặc có thể là chuyện cậu dùng thủ đoạn bị phát hiện nên đã được kịp thời ngăn chặn, chuyện này rất có thể, dù gì cũng có nhiều người sống lại như vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ Lăng cảm thấy vô cùng uất hận, cái đám phản diện kia lại hố cha!

Tôi biết các người không có ý tốt mà, quả nhiên đều giúp đỡ Ninh Ngọc! Thế mà trước kia cậu lại bị vẻ ngoài của bọn họ mê hoặc, còn cho là bọn họ đã thay đổi hướng về phía cậu!

Kỷ Lăng bị đánh mông như muốn hỏng mất.

Thấy không thể trông cậy vào sai xót của Ninh Ngọc, cậu cũng không phải đối thủ của anh ta, vậy thì cứ chịu thua là xong?

Nhưng cậu 'hận' Ninh Ngọc như vậy, nếu nhận thua thì hình như không phù hợp với thiết lập tính cách cho lắm...

Ngay khi Kỷ Lăng đang giãy giụa, cơ giáp của Ninh Ngọc lại nhào tới trước mặt cậu, bóng trắng lao nhanh như chớp! Cậu đã bị đánh đến không còn sức đánh trả, theo bản năng nhắm mắt lại ...

Lúc này, một cỗ cơ giáp màu đen đột nhiên từ trên trời giáng xuống! Ầm ầm rơi xuống đất!

Cơ giáp màu đen lớn hơn nhiều lần so với cơ giáp tiêu chuẩn mà họ sử dụng, thân máy hình giọt nước rất xinh đẹp và quý giá, đường nét sắc bén, bề mặt kim loại đen phát ra ánh sáng lạnh lẽo,đôi cánh mở ra giống như hai lưỡi dao sắc bén, hiện lên vẻ lạnh lẽo của nhà vô địch!

Trong sân hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người đều nhận ra được... Đây là cơ giáp của bệ hạ!

Cỗ máy chiến đấu cường đại duy nhất của toàn bộ đế quốc!

Kỷ Lăng kinh ngạc nhìn bộ chiến giáp trước mặt, nó giống như một vị thần bất khả chiến bại hạ xuống trước mặt cậu ... Sự xuất hiện của nó khiến trời đất đều phải run sợ.

Bây giờ anh tới đây làm cái gì?

Tôi sắp bị đánh chết, còn Ninh Ngọc thì không sao hết.

Hoàn toàn không cần anh tới làm anh hùng cứu mỹ nhân có được không? !

Kỷ Lăng đầu đầy dấu hỏi chấm.

Kết quả là ngay sau đó, cậu liền thấy cơ giáp màu đen trước mặt bỗng nhiên quỳ gối, quay lưng về phía Kỷ Lăng phi cái vèo, thế như sấm chớp nện một phát vào cơ giáp màu trắng trước mặt đến bay ra ngoài!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro