Chương 43.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Trêu đùa

Vậy là vừa rồi anh nói một hồi lâu, bảo tôi lựa chọn các kiểu, rồi lại bảo tôi quyết định, làm cho bầu không khí căng thẳng như vậy, khiến tôi gian nan lựa chọn, kết quả là____ không có lựa chọn nào khác sao? !

Dù cho tôi đồng ý hay không thì anh cũng sẽ chịch tôi? !

Trước mắt Kỷ Lăng tối sầm, hai tay run lên, suýt ngất đi vì tức giận.

Gabriel nhẹ nhàng nâng cằm cậu bé lên, nhìn lửa giận trong đôi mắt xinh đẹp của cậu, rốt cuộc cũng nổi giận này...

Hắn mỉm cười, phát ra âm thanh ồm ồm đầy ẩn ý: "Vậy thì, cậu đã quyết định xong chưa?"

Kỷ Lăng sắp tức phát khóc, cậu nghiến răng, giọng nói như bị bóp ra khỏi kẽ răng: "Tôi, đồng, ý, với, anh."

Còn cần hỏi nữa sao? Này không phải là nói thừa sao? ! Dù cậu có không đồng ý thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, chi bằng đồng ý với anh, ít nhất có thể cứu được một người.

Kỷ Lăng hít sâu một hơi, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, lạnh lùng nói: "Nhưng mà trước đó tôi muốn gặp mặt Ninh Ngọc!"

Người này thật là xấu xa, vừa rồi rõ ràng là trêu chọc cậu, Kỷ Lăng không xác định anh ta có giữ đúng lời hứa hay không, cậu phải tận mắt xác nhận sự an toàn của Ninh Ngọc mới được!

Gabriel nhìn Kỷ Lăng thật sâu, dừng lại một chút, tiếp đó phát ra giọng điệu hài hước: "Được."
Hắn lấy ra một dải lụa màu đen, cúi đầu nói nhỏ bên tai Kỷ Lăng: “Đừng cử động.” Sau đó giơ tay lên, dùng dải lụa che mắt Kỷ Lăng lại.

Kỷ Lăng căng thẳng đứng đó, để cho Gabriel bịt kín mắt lại, tầm nhìn trước mắt tối đen như mực, bởi vì tầm nhìn bị cướp đoạt nên cảm giác của cậu trở nên nhạy bén hơn, cậu có thể nghe rõ tiếng thở của người đàn ông, đều đều rơi vào bên tai cậu...

Ngay sau đó, cậu đột nhiên cảm thấy mất trọng lượng, không khỏi hét lên một tiếng, hóa ra cậu bị người đàn ông bế lên!

Tay người đàn ông luồn qua cánh tay và đầu gối của cậu, giữ chặt cậu vào lòng rồi bước đi.

Kỷ Lăng không nhìn thấy gì, cũng không biết đối phương sẽ đưa mình đi đâu, thần kinh cậu căng thẳng, chỉ biết mình hẳn là sẽ rời khỏi căn phòng này, trong lòng không ngừng đếm thời gian.

Sau khoảng chừng mười phút, người đàn ông cuối cùng cũng đặt cậu xuống, sau đó đưa tay cởi dải lụa che mắt cậu ra, nói: "Đến rồi."

Kỷ Lăng chớp chớp mắt, thích ứng với ánh sáng một chút, tiếp đó liền nhìn thấy một người trong căn phòng kim loại màu trắng với tấm kính trước mặt, cậu có thể xuyên qua đó nhìn thấy người thanh niên bị giam giữ bên trong.

Cậu lo lắng bước về phía trước, hai tay đặt trên tấm kính, gắt gao nhìn vào bên trong.

Ninh Ngọc ngồi trên ghế kim loại, hai tay bị còng ở sau người, vẫn còn mặc nguyên bộ quân phục khi gặp cậu lúc trước, vai bị súng laser bắn đã thành máu thịt lẫn lộn, thế cho nên cả nửa người đều bị nhuộm đỏ, y hôn mê gục đầu xuống, từ góc độ này Kỷ Lăng chỉ có thể nhìn thấy gò má của y, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu nào.

Giọng nói khàn khàn của Gabriel vang lên phía sau Kỷ Lăng, thản nhiên nói: "Hắn vẫn còn sống, cậu yên tâm chưa?"

Yên tâm? Này mà cũng có thể gọi là yên tâm sao? Anh ta bị thương nặng như vậy mà các người còn không cầm máu cho anh ta, cho dù Ninh Ngọc có là người tiến hóa cấp S cũng không chịu được tra tấn như vậy!

Kỷ Lăng tức giận quay đầu lại, viền mắt đỏ bừng: "Tại sao các người không chữa trị cho anh ta? !"

Cậu bởi vì quá tức giận cho nên không nhận thấy sự thay đổi khác thường trong mắt người đàn ông sau khi nghe những lời này.

Một lúc sau, Gabriel chậm rãi nói: "Tôi chỉ hứa với cậu là không giết hắn, việc trị thương không thuộc phạm vi giao dịch của chúng ta."

Nhưng những lời này Kỷ Lăng nghe không lọt, cậu cũng đã quyết định hy sinh lớn như vậy rồi! Làm sao có thể không tranh thủ chút quyền lợi cho Ninh Ngọc, đó mới là thua thiệt lớn, cậu cố gắng lộ ra vẻ mặt hung ác, trừng mắt nhìn Gabriel rồi nói: "Anh phải chữa trị cho anh ta, bảo đảm rằng sẽ không làm anh ta bị thương, như vậy tôi mới đồng ý với anh, nếu không thì đừng mơ tôi sẽ đồng ý với anh bất kỳ yêu cầu nào! "

Cậu nói xong thì nhìn Gabriel chằm chằm, lần này cậu nhìn thấy điều gì đó không thể hiểu được trong đôi mắt đen của người đàn ông, một loại ánh mắt không thể hiểu khiến người khác kinh hãy mà nhìn cậu, Kỷ Lăng bị nhìn thì khiếp vía, đột nhiên cậu nghe thấy Gabriel cười khẽ một tiếng.

Khi người đàn ông này cười, đa số đều là lạnh lùng, tàn nhẫn và cười cợt.

Thế nhưng lần này, cho dù chất giọng có khàn khàn và chói tai như vậy, nhưng lại giống như cũng có thể cảm nhận được tâm trạng vui sướng của đối phương, hắn cười nói: "Được."

Kỷ Lăng lập tức thở phào nhẹ nhõm, thật ra cậu căng thẳng tới mức sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Gabriel lại bước về phía trước, chiếc mặt nạ bạc tiến lại gần cậu, sự hứng thú trong đôi mắt đen càng trở nên mãnh liệt, như thể muốn nhìn thấu cậu hoàn toàn, hắn đưa tay lên che mắt Kỷ Lăng, dựa vào sát tai cậu nói bằng giọng khàn khàn: "Vậy thì để tôi xem, rốt cuộc cậu sẽ vì hắn mà trả giá những gì... "

Sau khi nói xong thì lần thứ hai dùng dải lụa che mắt Kỷ Lăng lại.

Kỷ Lăng cảm thấy người đàn ông lại bế cậu lên, đi bộ khoảng mười phút thì nhẹ nhàng đặt cậu lên một cái giường.

Cậu biết cái gì sắp xảy ra.

Cơ thể không khỏi khẽ run lên.

Hai tay Kỷ Lăng bị trói sau lưng, cậu không thể nhìn và không thể cử động, để mặc cho đầu ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông lướt qua cổ, cởi cúc áo sơ mi của cậu, không khí mát lạnh tiếp xúc với da thịt, lạnh đến mức khiến máu cậu trở nên lạnh lẽo, sự sợ hãi khiến cậu theo bản năng muốn chạy trốn ... Nhưng nghĩ đến Ninh Ngọc bị thương nặng đến hôn mê, rốt cuộc chịu đựng không động đậy, căng thẳng siết chặt ngón tay.

Không biết gì, sợ hãi, giống như thủy triều nhấn chìm cậu.

Hơi thở của người đàn ông đến gần, vui vẻ nói: "Nhớ kỹ, đây là cậu tự nguyện."
Kỷ Lăng thầm nghĩ cút mẹ nó tự nguyện, rõ ràng là cậu không còn lựa chọn nào khác, trong lòng cậu vừa căng thẳng, vừa tức giận lại vừa sợ hãi, cắn chặt răng, khẽ run lên, nhắm mắt tuyệt vọng nghĩ, Ninh Ngọc, tôi vì trả ơn cậu mà liều mạng, anh nhất định phải khỏe mạnh trở về ... Tốt nhất là có thể có cái kết HE với Cảnh Tùy, đưa cho tôi một tấm vé về nhà để xứng với sự hy sinh của tôi.

Nụ hôn của người đàn ông rơi xuống.

Nụ hôn này không lạnh lùng và thô bạo như Kỷ Lăng tưởng tượng, ngược lại còn có dịu dàng và thương tiếc, nóng rực thiêu đốt người ta, nhưng dù là vậy, cậu vẫn cứng đờ vì sợ hãi.

Cậu không dám phản kháng, bởi vậy chỉ có thể ngoan ngoãn hé miệng, mặc cho người đàn ông đòi lấy.

Để làm biến đi cảm giác sợ hãi này, Kỷ Lăng tuyệt vọng dời đi lực chú ý của mình, suy nghĩ về những thứ khác.
Thật ra loại chuyện hôn môi này Cảnh Tùy và Carlos đều đã làm với cậu, nhất là trong khoảng thời gian cậu sống trong cung, mỗi ngày đều bị ép luyện tập hôn môi khiến cho cậu lần này có chút chết lặng. Hơn nữa khi đó, Cảnh Tùy không có miễn cưỡng làm cậu khó xử, vẫn luôn bao dung và kiềm chế, chỉ cần cậu lộ ra một chút khó chịu và sợ hãi sẽ dừng lại, nhiều nhất cũng chỉ hôn đến cổ liền ngừng.

Thế nhưng người này ... Hắn sẽ không giống như Cảnh Tùy hay Carlos, sẽ không lo ngại đến ý nguyện của cậu, không có nhiều thương tiếc như vậy, hắn giống như một thợ săn tàn nhẫn vô tình, vô tư thưởng thức con mồi của hắn.

Cũng sẽ không quan tâm đến cảm xúc của con mồi.

Chiếm hữu một người có thân phận quý tộc như cậu, đối với những quân phản kháng mà nói, nhất định rất kích thích và có cảm giác thành tựu...

Kỷ Lăng rất muốn giả vờ mạnh mẽ, tự nói với bản thân rằng không sao hết, không phải có một câu nói rằng cuộc sống là một vụ cưỡng hiếp, nếu không thể phản kháng thì cứ việc tận hưởng hay sao?

Nhưng mà cậu không thể làm được, cậu bị người đàn ông hôn rất khó thở, cảm giác nụ hôn của người đàn ông lần lượt rơi xuống, cuối cùng vẫn không kìm được mà xót hốc mắt, khẽ khóc lên.

Cậu thực sự rất sợ hãi ...

Lý trí là một chuyện, cảm giác lại là một chuyện khác.

Ngay khi cậu đang tuyệt vọng chuẩn bị cam chịu số phận, động tác của người đàn ông đột nhiên dừng lại, hắn hôn nhẹ lên môi cậu, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt nhẹ lên mặt cậu, trầm thấp cười một tiếng: "Người mà đức vua và Carlos thích, mùi vị quả nhiên không tồi. "

Sau đó người đàn ông tiện tay xé đoạn vải trói tay Kỷ Lăng ra.

Kỷ Lăng nằm ở đó, sững sờ một lúc, cho đến khi người đàn ông đứng dậy và rời đi, mới nhận ra rằng mọi thứ đã kết thúc.

Kỷ Lăng: ? ? ?

Vậy là anh nói thưởng thức, nếm thử hương vị gì đó... Thực sự chỉ là nếm thử hương vị? Lại còn mẹ nó dùng miệng để nếm? ? ?

Tại sao trước đó cậu không nghĩ đến việc hiểu nghĩa đen của câu nói đó? ? ?

Kỷ Lăng bày ra vẻ mặt WTF cứ như gặp quỷ, tâm trạng này gần giống như đi tàu lượn vậy, sớm biết cứ vậy là xong, tại sao vừa rồi cậu còn giãy giụa tuyệt vọng cái gì? ! Đúng là lãng phí cảm xúc.

Một lúc lâu sau, Kỷ Lăng mới đưa tay lên cẩn thận kéo dải băng che mắt xuống, xác nhận rằng người đàn ông đã thực sự rời đi mới nhanh chóng kéo quần áo xộc xệch lên, lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Người này e là một tên biến thái đầu óc có bệnh.

Nhưng mà cũng cảm ơn trời đất, mặc dù người này bệnh không nhẹ, nhưng ít nhất cậu không bị cưỡng hiếp! Còn về phần bị hôn hôn gì gì đó, ha ha ... Cũng đã đến tình trạng này rồi, còn để ý đến chuyện này sao?

Bị người nào hôn chẳng phải cũng đều là hôn hay sao?

Vò mẻ thì cho sứt luôn, Kỷ Lăng tỏ vẻ mình không hề sợ hãi.

Cậu ngồi trên giường một lúc, cảm thấy Gabriel hẳn là sẽ không trở về trong thời gian ngắn, không nhịn được mà đi tới cửa, kết quả vừa tiện tay đẩy, cửa cứ vậy mà mở ra!

Nhịp tim của Kỷ Lăng đập dồn dập, không thể nào, chẳng lẽ Gabriel đi ra ngoài xong quên đóng cửa?

Cậu lập tức thận trọng bước ra ngoài, khom lưng đi dọc theo bức tường ra bên ngoài, muốn xem thử có thể từ chỗ này thoát khỏi đây hay không, lúc đầu cậu rất lo lắng và sợ hãi, sợ rằng sẽ bị người canh gác phát hiện, nhưng mà qua nửa tiếng sau ... Kỷ Lăng ngẩn người.

Cậu lang thang chỗ này hết một vòng, nhưng không phát hiện ra một người nào.

Không phải Gabriel quên đóng cửa, mà toàn bộ khu căn cứ đều là nơi giam cầm cậu.

Nơi này không tính là vô cùng lớn, thế nhưng cũng không nhỏ, đi bộ từ đầu này đến đầu kia mất khoảng một giờ, bầu trời là một hình chiếu ảo màu xanh xám, căn cứ này rất có thể là xây dựng dưới lòng đất, nhưng có rất nhiều cây cối xanh tươi, hoàn cảnh xung quanh rất tốt, không khí cũng rất trong lành.

Ngoại trừ việc quá yên tĩnh và nghiêm ngặt, sống ở căn cứ này hẳn là sẽ khá thoải mái.

Ở đây không chỉ có vườn hoa, mà còn có các phương tiện giải trí và thiết bị tập thể hình, trong phòng đọc sách có rất nhiều sách và máy chơi game, về cơ bản thì mọi thứ cần có đều có cả, thoạt nhìn thì có vẻ như nhiều người có thể sống ở đây, nhưng hiện tại ở chỗ này thực sự chỉ có mình cậu, bởi vậy nên có vẻ vô cùng trống trải.

Mà Ninh Ngọc không có ở đây.

Kỷ Lăng mơ hồ nhớ lại lúc Gabriel đưa cậu đến gặp Ninh Ngọc đã hạ xuống một khoảng cách, Ninh Ngọc có lẽ bị nhốt ở một tầng khác, nhưng cậu không thể tìm thấy con đường mà Gabriel đã đi trước đó nên đành bất lực bỏ cuộc.

.............

Kỷ Lăng cứ như vậy mà bị nhốt ở đây, ngoại trừ Gabriel ra, cậu chưa từng thấy qua ai khác.

Một ngày ba bữa của cậu đều do chính Gabriel đưa tới, những món ăn này mặc dù không xa hoa và quý hiếm như cung điện hoàng gia và dinh thự công tước, nhưng chúng đều rất ngon, hình dáng cũng tương đối nhiều, còn có nhiều món ăn vặt mới lạ ...

Gabriel chỉ nhìn Kỷ Lăng ăn, chưa bao giờ ăn bất cứ thứ gì trước mặt Kỷ Lăng.

Hắn là một người vô cùng cẩn thận.

Dù cho Kỷ Lăng ở trong tay hắn có yếu ớt tới mức có thể tiện tay bóp chết, nhưng mỗi lần hôn Kỷ Lăng, hắn vẫn bịt kín mắt của cậu như cũ, trói chặt hai tay của cậu.

Đúng vậy...

Gabriel rất thích hôn Kỷ Lăng.

Hắn đều sẽ tới mỗi ngày, thường thì sau khi nhìn Kỷ Lăng ăn cơm xong sẽ bịt mắt Kỷ Lăng lại, tiếp đó tháo mặt nạ xuống rồi hôn y.

Lúc đầu Kỷ Lăng luôn rất căng thẳng và sợ hãi, nhưng dần dần, cậu phát hiện ra người này thực sự là một tồn tại tự ràng buộc đến đáng sợ, từ đầu đến cuối vẫn kiên quyết thực hiện nguyên tắc nói chuyện nhưng không được có hành động gì, đừng nói cởi bỏ quần áo, ngay cả găng tay cũng không cởi ra.

Kỷ Lăng cũng từ từ trở nên chết lặng.
Cho dù người đàn ông này ngày càng được voi đòi tiên, chỗ thân mật ngày càng quá trớn, nhưng tới thời điểm mấu chốt vẫn luôn thay đổi.

Chỉ cần nghĩ đến việc cậu vốn tưởng là sẽ bị cưỡng hiếp, nhưng hiện tại chỉ bị hôn nhẹ, Kỷ Lăng cảm giác không có gì là không chịu nổi.

Quan trọng hơn, mặc dù người này luôn dọa cậu sợ, biểu hiện cũng rất đáng sợ, nhưng khi hôn cậu lại dịu dàng đến không ngờ, chỉ trừ tâm lý có phần không thể chấp nhận được, nhưng nếu nói là bị thương rồi bị giày vò thì hoàn toàn chưa tới mức đó ...

Đúng là một tên biến thái vui giận thất thường.

...........

Hôm nay Kỷ Lăng ngẩn người ngồi trong vườn hoa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ảo trên đầu, đôi mắt mông lung, cậu vừa đọc xong một cuốn tiểu thuyết, ăn một vài món tráng miệng, chơi game một lúc, cuối cùng ra vườn thư giãn, cuộc sống vô cùng nhàm chán ...

Thế nhưng, lại vô cùng thoải mái.

Thời gian mỗi lần Gabriel ở lại không lâu, anh ta thường sẽ mang cho cậu một số thức ăn và đồ chơi, bịt kín mắt cậu rồi hôn nhẹ, sau đó liền rời đi, Kỷ Lăng có cảm thấy rất hoang đường, cứ như cậu là một con thú cưng được đối phương nuôi nấng cẩn thận. Mà người chủ mỗi ngày sau khi cho vật nuôi ăn xong sẽ điên cuồng hun hít, mà cậu chính là con vậy bị hun hít không thương tiếc đó ...

Má, ai là thú cưng chứ!

Kỷ Lăng vỗ vào mặt mình, hẳn là đầu cậu bị choáng rồi.

Tệ nhất là, Kỷ Lăng cảm thấy bản thân đã hơi quen với kiểu sống này!

Mới có bao lâu đâu? Cậu vậy mà lại không còn sợ hãi dữ dội, mong muốn trốn tránh cấp tốc nữa, thậm chí còn cảm thấy bản thân không cần phải suy nghĩ về bất cứ điều gì nữa, cái gì cũng không cần làm, cũng không cần phải đối phó, thâm chí không cần diễn mỗi ngày cũng khá tốt ...

Không cần phải đối mặt với sự theo đuổi của Cảnh Tùy, không cần đối mặt với Carlos từng bước ép sát, không cần phải lo lắng bị lộ thân phận, sống một cuộc sống yên tĩnh cô lập với đời. Mà Gabriel chính là nhân vật qua đường không liên quan gì cốt truyện, xuất hiện cũng không nhiều, cho nên không cần phải giả bộ trước mặt anh ta.

Bản năng lười nhác không tranh với đời dần dần khiến cậu mất đi tinh thần chiến đấu.

Nếu Gabriel không phải là xà tinh khùng điên thích bịt mắt và hôn cậu, Kỷ Lăng gần như đã nghĩ anh ta xuất hiện là để cứu cậu ...

Chời má! Tại sao cậu lại có ý nghĩ như vậy.

Cậu sẽ không phải mắc hội chứng Stockholm đi?

Kỷ Lăng, người đã sắp biến thành con cá mặn đột nhiên trở nên căng thẳng, không được, người đàn ông này quá khủng khiếp, anh ta nhất định đã ở thời điểm cậu không nhận thức được mà làm ảnh hưởng đến cậu, cố ý làm vậy để dọa cậu, sau đó cư xử tốt với cậu để cậu buông lỏng cảnh giác.

Quá âm hiểm, quá xảo quyệt!

Tôi đã nhìn thấu anh rồi!

..............

Kỷ Lăng bắt đầu xây dựng tâm lý cho bản thân mỗi ngày, tuyệt đối không được sa vào mưu kế của người đàn ông này, cậu sẽ không tin tưởng hắn Cậu là người bình thường, người bình thường, người bình thường! Cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho tên khốn đã nhốt cậu lại này!

Khoảng hơn bảy giờ tối, hôm nay Gabriel đến như thường lệ.

Người đàn ông mang chiếc mặt nạ bạc mang theo một cái hộp đi tới, sau đó đặt hộp lên bàn trước mặt Kỷ Lăng, nhàn nhạt nhìn đối phường, lười nhác ngồi trước mặt Kỷ Lăng, tập trung ánh mắt vào cậu.

Trong khoảng thời gian này bọn họ đều sống chung như vậy, khi Gabriel không trêu chọc cậu thì thường rất ít nói.

Kỷ Lăng mở hộp ra, oa, cậu cực kỳ thích cá đuôi tía!

Cậu giả vờ rất dè dặt rồi lấy bát đũa ra, đặt cá vào bát của mình, sau đó nghiêng người ngồi lệch với Gabriel, bắt đầu im lặng ăn.

Mỗi ngày Gabriel đều sẽ mang đến cho cậu những món ăn khác nhau, tất cả đều mới lạ và ngon miệng, có một số cậu còn chưa từng nếm thử ở Đế Tinh, có thể là một ít đồ ăn vặt đặc biệt của một số tinh cầu.

Con cá đuôi tía này Kỷ Lăng ăn một lần liền nhớ mãi không quên, cảm thấy rất thích nó, Gabriel chắc hẳn đã để ý đến, cho nên về sau lâu lâu lại mang đến cho cậu.

Kỷ Lăng ăn tới thỏa mãn, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không cảm ơn đối phương, cũng sẽ không nói mình thích món này.

Tôi cũng không tìm anh yêu cầu bất kỳ thứ gì, đây là chính anh muốn mang tới cho tôi!

Cậu là một quý tộc đặc biệt rụt rè.

Kỷ • quý tộc rụt rè • Lăng ăn xong cá, lau miệng một chút, cậu buông bát cụp mắt xuống, ngoan ngoãn ngồi đó, cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nhưng mà lần này người đàn ông không hề động đậy, thay vào đó là đưa tay ra nhẹ nhàng lau vết bẩn trên môi Kỷ Lăng, sau đó đột nhiên cười lên, "Cậu có vẻ như không vội trở về."

Kỷ Lăng sửng sốt, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, tên này đang thử thăm dò cậu!

Kỷ Lăng lập tức lộ ra vẻ tức giận, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ tôi muốn về thì anh sẽ thả hay sao?"

Gabriel nhìn cậu bé, trong đôi mắt đen là ý cười nhẹ, như thể đang nhìn một con mèo bướng bỉnh đang giơ nanh múa vuốt, thận trọng đề phòng ... từ chối bất cứ ai đến gần.

Che giấu bản thân đã trở thành bản năng của y.

Vậy cậu, rốt cuộc đang sợ cái gì?
Kỷ Lăng bị ánh mắt sắc bén của Gabriel làm cho hoảng sợ, suy nghĩ một chút liền nâng cằm lên, vội vàng ném xuống một câu tàn nhẫn: “Anh đừng có đắc ý quá sớm, bệ hạ và Carlos nhất định sẽ tới cứu tôi! Bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh! "

Mấy giây sau, Gabriel chợt phát ra một tiếng cười.

Mang theo ý trêu đùa mơ hồ.

Khuôn mặt Kỷ Lăng đột nhiên đỏ bừng, như thể lời nói dối của cậu đã bị vạch trần, nhưng điều này làm sao có thể? Cậu căng thẳng nuốt nước bọt, thận trọng nhìn đối phương.
Nhớ tới lúc trước Gabriel luôn tìm mọi cách trêu đùa cậu, cho nên cậu không ngừng cân nhắc nếu như anh ta tiếp tục gặng hỏi, cậu nên trả lời như thế nào.

Thế nhưng lần này Gabriel không tiếp tục chủ đề này nữa, mà là đứng dậy đi tới trước mặt Kỷ Lăng, lấy ra dải băng che mắt cậu lại, tiếp đó trói hai tay cậu ra sau.

Kỷ Lăng được người đàn ông bế lên một cách dễ dàng.

Tiếp theo là làm theo thông lệ.

Kỷ Lăng ngơn ngẩn nằm đó, cậu nghĩ thói quen thực sự là một chuyện đáng sợ, có đôi khi không muốn làm một việc, không thể chấp nhận một việc, ngay từ đầu có chút khó khăn, thế nhưng sau khi thử thì phát hiện cũng chỉ có vậy, thế là dần dần cảm thấy không sao cả.

Nói thế nào nhỉ, giống như trước đây cậu không thích ăn sầu riêng, nhưng bạn cậu lại rất thích, sau khi bị ép ăn một lần, cậu liền thấy nó không khiến người ta buồn nôn như vậy.

Chết tiệt, sao cậu có thể nghĩ xa đến vậy ...

Suy nghĩ của Kỷ Lăng phát tán không thể kiểm soát, lại bị hành vi quá đáng của người đàn ông kéo về ...

............

Mấy phút sau, Kỷ Lăng nằm đó như một con cá chết.

Vẻ mặt tâm như tro tàn.
Hôm nay, hôm nay quá kinh khủng, nhất định là do vừa rồi cậu phân tâm, hôm nay cậu vậy mà bị hôn đến bắn ra! ! !

Nội tâm Kỷ Lăng cực kỳ tuyệt vọng, vừa lo lắng lại vừa hoảng sợ, cũng không dám phân tâm nữa, chuyện gì đang xảy ra với cậu? Cậu không phải là cong rồi đi? Nhưng mà cậu không thích đàn ông chút nào! Tại sao lại thành như vậy chứ?

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Kỷ Lăng xấu hổ và giận đến mức muốn đập đầu chết quách cho xong a a a a a! ! !

Nhưng càng quá đáng hơn là người đàn ông tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên dải lụa đẫm nước mắt của cậu, bật ra tiếng cười ồm ồm: "Thích không?"

Kỷ Lăng cắn răng không mở miệng.

Ha hả, anh muốn đợi tôi nói không thích, sau đó ném lên mặt tôi câu ‘Ngoài miệng nói không thích, nhưng thân thể lại rất thành thực' để nhục nhã tôi có phải không? Anh mơ đi! Đừng có hòng!

Với tính cách xấu xa của tên khốn kiếp này, Kỷ Lăng cảm thấy anh ta nhất định có thể nói ra những lời như vậy, hôm nay cậu đã đủ xấu hổ rồi, nếu lại bị một người đàn ông nói những lời này, cậu sẽ trực tiếp nhảy xuống sông tự sát.

Cho nên không mở miệng, có chết cũng không mở miệng!

Tôi đã nhìn thấu âm mưu của anh rồi!

Một lúc lâu sau, Kỷ Lăng cảm thấy người đàn ông bế cậu lên, bật ra một tiếng cười rất nhẹ.
Rõ ràng là âm thanh ồm ồm khó nghe, nhưng Kỷ Lăng lại nghe ra một chút bất đắc dĩ và cưng chiều, cậu không khỏi rùng mình. đây hẳn là ảo giác của cậu rồi...

Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve cổ cậu, nâng một góc dải lụa lên, Kỷ Lăng biết đây là sắp kết thúc.

Cậu chịu đựng sự xấu hổ và tức giận không gì sánh được, lấy lại tinh thần, mặc dù cậu tạm thời bị nhốt ở đây cũng không sao cả, bởi vì có trở về cũng phải bị nhốt bên người Cảnh Tùy và Carlos, còn phải diễn kịch để tự bảo vệ bản thân, thế nhưng Ninh Ngọc...Anh ta cũng bị nhốt ở chỗ này!

Đã mười ngày trôi qua, cũng không biết vết thương đã lành chưa, hiện tại như thế nào?

Mấy ngày nay, cậu đã dần dần thăm dò được tác phong của người đàn ông này, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, anh ta sẽ không bao giờ làm cậu khó xử, có đôi khi còn khá săn sóc dịu dàng.

Vậy nên Kỷ Lăng hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: "Tôi muốn gặp Ninh Ngọc..."

Động tác của người đàn ông dừng lại.

Kỷ Lăng không nhìn thấy gì, cắn môi nói tiếp: "Tôi đã đồng ý yêu cầu của anh rồi, tôi rất nghe lời ... Tôi muốn gặp anh ta một lần,  xem anh ta có sao không, nếu như anh ta không tốt, tôi, tôi sẽ không nghe lời anh nữa!"

Cậu nói xong thì trên mặt nóng như muốn bốc lửa, sau đó hồi hộp chờ đợi.

Đây là lần đầu tiên trong những ngày qua cậu đưa ra yêu cầu đối với người đàn ông này, này cũng không tính là quá phận, hẳn là anh ta sẽ đồng ý... Kỷ Lăng nghĩ như vậy, lộ ra biểu hiện mong đợi.

Ngay lúc này, cậu nghe thấy hô hấp của người đàn ông đột nhiên cố ý chậm lại một chút, như thể ... đang cố kìm nén điều gì đó.

Không đợi Kỷ Lăng suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông vừa rồi còn thong dong bình tĩnh chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại vòng tay siết chặt cậu, đưa tay nắm lấy cằm cậu, lần thứ hai cúi đầu dùng sức hôn xuống!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro