Chương 7: Uất ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Liền Dực rốt cục xoa đầu tóc rối bời, ngáp một cái đi xuống lầu. Cậu hướng về phía Đàm Hiểu Phong nở nụ cười: "Chào buổi sáng"

Còn anh thì sao? Đinh Nguyên biểu thị bất mãn, không cần bỏ sót anh rõ ràng như thế chứ?

Liền Dực trực tiếp hướng đến nhà vệ sinh, trong miệng nhỏ giọng thầm nói: "Chú vẫn là cân nhắc vấn đề của chú tốt hơn".

"Cậu ở đó lẩm bẩm cái gì?". Đinh Nguyên hỏi cậu, tiểu hài tử hiện tại càng ngày càng không biết lớn nhỏ.

Liền Dực thò đầu ra đối với anh làm một mặt quỷ.

"Sách!". Đinh Nguyên muốn nổi giận, lại bị Đàm Hiểu Phong ngăn trở lại, "Đinh Nguyên, chú em hiện tại làm sao càng ngày càng dễ nổi giận? Đây chính là dấu hiệu của lão hoá nha".

Đinh Nguyên lườm anh ta một chút: "Không cần anh nhắc nhở tôi!"

"Được rồi được rồi, đến lúc đi bệnh viện rồi". Đàm Hiểu Phong cầm quần áo lên, hướng về phía bên trong nhà vệ sinh gọi lớn, "Liền Dực, nhanh lên một chút!".

"Nha". Âm thanh bên trong nhà vệ sinh vẫn còn có chút chưa lên được tinh thần.

Trong bệnh viện, người đông như mắc cửi.

Cũng còn may, Đinh Nguyên đã sớm hẹn trước, lúc này mới có thể băng bó cấp tốc từ phòng bên trong đi ra. Nhưng không nghĩ mới đi ra, liền suýt nữa đụng vào một người.

"Xin lỗi". Đinh Nguyên theo thói quen xin lỗi.

"Ôi, tiểu Đàm?". Đối phương trực tiếp ngó lơ anh, ngược lại cùng Đàm Hiểu Phong chào hỏi giao tình, "Người này là bạn của em sao?"

"Đúng vậy". Đàm Hiểu Phong cười nho nhã lễ độ, một điểm cũng nhìn không ra bản chất lưu manh của anh. Đương nhiên lời này là Đinh Nguyên oán thầm anh ta.

"Anh tới đây? Đột nhiên đến bệnh viện?"

"Ha ha, vấn đề riêng mà".

"Nha ha ha ha"

Ha ha ha a hai người ngầm hiểu ý nở nụ cười.

Bầu không khí ấm áp ung dung như vậy, phải chăng có thể bỏ qua sự tồn tại của Đinh Nguyên?

Anh gian nan ngẩng đầu lên, trên mặt cũng treo đầy ý cười.

Nở nụ cười một lúc, đại thúc râu quai nón vội vã rời đi, mà Đàm Hiểu Phong lại đột nhiên thổi khí lên lỗ tai Đinh Nguyên, âm thanh nho nhỏ nói rằng: "Anh chính là người chồng hiện tại của Cố Vân".

Thân thể Đinh Nguyên khẽ run lên.

Không chỉ bởi vì tin tức này, cũng bởi vì Đàm Hiểu Phong miệng cách anh thực sự là quá gần rồi.

Nụ cười còn chưa kịp hoàn toàn làm lạnh, vẻ mặt kế tiếp của anh nhưng lại không biết phải làm thành thế nào.

Đi về phía trước mấy bước, Liền Dực tựa ở trên tường chờ bọn họ, tiến lên đón. Hai tay cậu ôm ở trước ngực, đột nhiên nhíu mày: "Đinh Nguyên, chú làm cái vẻ mặt kia làm gì? Khó coi chết đi được a. Đừng một bộ muốn cười không cười muốn khóc không khóc, bộ dạng co quắp a".

Vẻ mặt Đinh Nguyên liền thật sự đã biến thành khóe miệng mang theo chút co giật co quắp.

Anh đột nhiên làm ra một cái quyết định anh cho rằng là vĩ đại nhất từ trước tới nay.

"Đàm Hiểu Phong. Tôi quyết định tham các tiết mục của anh".

Tổ chế tác tiết mục, trong mấy ngày ngắn ngủi liền làm xong hết thảy các công tác chuẩn bị.

Đinh Nguyên không phải không thừa nhận năng lực của Đàm Hiểu Phong xác thực rất mạnh.

Ánh đèn tổ điều chỉnh ánh sáng, tổ âm thanh điều chỉnh âm thanh, chỉ có một người ngu ngốc không tiền đồ ở phía sau đài, liên tiếp chảy mồ hôi.

Chuyên gia trang điểm đã lần thứ ba bổ trang cho anh: "Tiên sinh, lần đầu tham gia chương trình sao? Ra nhiều mồ hôi như vậy".

Lớp phấn mềm mại lại một lần nữa hút đi thêm lượng nước của anh.

Đinh Nguyên đột nhiên phát hiện mình uất ức nói không ra lời.

Liền Dực đứng ở một bên, nhìn anh, mang theo chút cười lạnh.

Tiểu trợ lý bên cạnh chuyên gia trang điểm, lập tức ân cần chạy tới: "Anh chàng đẹp trai này cần thay trang phục sao?"

"Không phải". Liền Dực thay đổi chỗ, một lần nữa đứng lại.

Một người khác đi tới, cùng trợ lý lặng lẽ thì thầm: "Ai? Nhìn cậu ấy thật quen mắt, giống với một bạn học của em gái tôi a"

Học sinh.

"Thật không? Học sinh?". Tiểu trợ lý tầm mắt như là dán chặt ở trên người cậu.

"Đúng đấy, khụ, thấy trong album ảnh của em ấy". Người kia cũng không xác định, trái lại vỗ một cái lên vai tiểu trợ lý, "Ai nha, được rồi, ngây người cái gì, cũng không nhìn một chút anh bao lớn rồi, còn vọng tưởng trâu già gặm cỏ non?"

Liền Dực nhìn sang bọn họ một chút, tiểu trợ lý mặt vừa thẹn lại hồng, có chút oán trách người kia lắm miệng.

Đinh Nguyên có chút ngồi không yên, anh đột nhiên đứng lên, đem chuyên gia trang điểm làm cho sợ hết hồn.

"Thật không tiện, xin hỏi phòng vệ sinh ở nơi nào?"

"Nha, ra ngoài quẹo phải, chính là khu phía bên tay trái".

"Cảm ơn". Sau khi cám ơn, Đinh Nguyên cũng không quay đầu lại tông cửa xông ra.

"Thật là một kẻ vô dụng". Liền Dực nghĩ, liền vì một người phụ nữ, căng thẳng thành bộ dáng này.

Đinh Nguyên rốt cục giải quyết vấn đề sinh lý, thu thập xong quần áo, rửa tay sạch sẽ, thở ra một hơi.

Lần này, ung dung rất nhiều.

Quay về tấm gương dùng nước mát vỗ vỗ mặt, Đinh Nguyên hoàn toàn quên trên mặt của chính mình, là vừa trang điểm.

"Lớp phấn lại bị chú đem phá huỷ". Một người ở phía sau anh nói "Chú không thể để chị chuyên gia trang điểm nghỉ ngơi một chút sao?"

Đinh Nguyên lấy làm kinh hãi, rồi mới từ trong gương nhìn thấy người phía sau.

Anh quay đầu lại: "Cậu làm sao lại ở chỗ này?"

"Sợ chú ở bên trong đau bụng kéo đến run chân không ra được". Liền Dực bước tới trước hai bước, rửa tay một cái, "Buổi trưa hôm nay ăn tôm biển, chú một chút cảm giác đều không có?"

Đinh Nguyên đối với hải sản có chút dị ứng nhẹ, mỗi lần ăn xong đều sẽ đi tả. Nhưng buổi trưa hôm nay anh dĩ nhiên không hề có một chút nào phát hiện vấn đề này.

"Chú cũng quá sốt sắng đi". Liền Dực xoay người, vừa vặn có thể cùng anh đối mặt diện. Bồn rửa tay rất nhỏ, hai người bị ép rất gần.

"Còn yêu cô ấy?"

Cũng không phải Đinh Nguyên nhiều năm như vậy số tuổi ngày một tăng, tình cảm ấu trĩ như thanh niên mới lớn. Sướng vui đau buồn tràn ngập một mặt, cũng chính là còn có một chút.

Liền Dực trừng mắt: "Một điểm là ít nhiều?"

Một điểm chính là Đinh Nguyên vắt hết óc, muốn tìm ra một từ thích hợp để hình dung, lại bị Liền Dực quả đoán đánh gãy.

Chỉ có điều là chính mình thuận miệng hỏi một chút một vấn đề, cậu lại vẫn như thế coi là thật.

Liền Dực thực sự có chút muốn trợn trắng mắt.

"Chú à, chú năm nay thật sự có 34? Bốn tuổi còn tạm được nha!"

Đinh Nguyên lúng túng: "Kỳ thực tôi chỉ mới 32"

Nhớ lúc đầu, anh bởi vì chưa đủ tuổi đến trường, trên hộ khẩu đều bị báo thêm hai tuổi, chân chính tính ra, anh so với Đàm Hiểu Phong còn nhỏ hơn một tuổi.

Cái này cũng là nguyên nhân anh căm hận Đàm Hiểu Phong nhất đều là đối với tuổi của anh xem thường!

Tên kia, làm sao cũng không tin mình tuổi so với anh nhỏ hơn chứ. Đương nhiên ngoại trừ tâm lý tuổi tác.

Liền Dực cười lệch miệng: "Phỏng chừng hai năm nữa, Đinh Nguyên lại bớt đi hai tuổi".

Tổ tiết mục vội vã cho người đi tìm Đinh Nguyên. Cô nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở nơi đó, một chốc không phân biệt được.

Ai là Đinh Nguyên a? Nghe nói lớn lên rất tốt, có thể hay không là một người hơi cao chút kia?

Sau khi làm rõ như vậy, cô vừa nhón gót chân, liền kéo lên cánh tay Liền Dực: "Chưa trang điểm? Vậy thì nhanh đi trang điểm lại đi. Lập tức phải bắt đầu rồi".

"Chị tìm ai?" Liền Dực kỳ quái nhìn cô.

Ôi, lớn lên đúng là rất đẹp, nhưng là cậu ấy gọi ai là chị? !

"Cậu không phải Đinh Nguyên?"

"Đinh Nguyên là tôi". Đinh Nguyên nhịn không được xen mồm, "Tìm tôi?"

"Ai nha trời ơi, mặt anh...". Cô giậm chân một cái, "Mau đi bổ trang mau đi bổ trang a, làm sao nhiều nước như thế này a?"

Đinh Nguyên liếc mắt nhìn Liền Dực, không lên tiếng.

Liền Dực lập tức nói: "Lập tức đi đi, anh hiện tại muốn đi đại tiểu tiện".

"Đại tiểu tiện?" Người phụ nữ kia có chút nửa tin nửa ngờ.

"Đúng đấy đúng đấy". Liền Dực lôi kéo Đinh Nguyên lại một lần nữa vào cửa, "Chị không tin?"

Đều đã như vậy, sao có thể không tin? Cô gái lại giậm chânmột cái, đành phải từ ngoài cửa hô một câu, "Vậy nhanh lên một chút a".

Sau khi người đã đi rồi, Đinh Nguyên cùng Liền Dực đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa thấy ánh mắt truyền tới của Đinh Nguyên, vẫn là tiết lộ ra anh đang rất khẩn trương.

"Tôi còn sợ cô ấy cũng muốn xin vào cùng". Liền Dực hai tay đút trong túi quần, "Này, chú hiện tại có được hay không a".

"A? Cái gì?" Từ khi nghe thấy lời mời tham gia chương trình, Đinh Nguyên căng thẳng càng lúc càng tăng lên, giờ phút này mặt anh so với phấn còn muốn trắng hơn. 

Liền Dực nhìn người đối với lời của cậu nói, đều nghe có chút mất tập trung.

"Tôi nói...", Liền Dực hai tay đặt ở hai bên vai anh, cố định lại phương hướng đối với mình, "Chú như vậy có thể lên sóng hay không a, không được thì cũng không cần miễn cưỡng chính mình".

"Tôi đã đồng ý với Đàm Hiểu Phong rồi". Đinh Nguyên có chút khổ não, "Sớm biết thì tôi đã nói cái gì cũng không đồng ý a".

"Ha, hiện tại hối hận rồi?" Liền Dực lắc đầu một cái, lại phát hiện người trước mắt lại có chút mất tập trung.

"Chú đến cùng có nghe tôi nói không?"

"A? Cái gì?"

Liền Dực có chút tức giận. Cậu đột nhiên đem mặt quay sang, ở ngoài miệng Đinh Nguyên hôn một cái thật mạnh. Đinh Nguyên còn chưa kịp phản ứng lại. Cậu liền đem Đinh Nguyên ôm lấy thật chặt.

Toàn bộ không gian trong phòng vệ sinh vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng rỉ nước từ vòi nước.

Đinh Nguyên có chút hoảng, có chút loạn, tiếng tim đập so với lúc bồn chồn còn muốn hơn.

"Thả ra, tôi đã cảnh cáo không cho phép cậu lại loạn thân nhân chứ?" Anh vừa sợ vừa tức, "Cậu làm gì?!"

"Lần này chú không căng thẳng như vậy nữa?" Liền Dực buông tay ra, đem cửa sau lưng Đinh Nguyên mở ra, "Tôi sẽ ở phía dưới nhìn chú nha".

"Này, Liền Dực, có nghe lời tôi nói hay không!"

Liền Dực nhún vai, đưa ngón trỏ ra ở trên chóp mũicao thẳng nhẹ nhàng gãi gãi hai lần: "Thật không tiện a, tôi hiện tại cũng đột nhiên rất căng thẳng a".

-------------- Hết chương 7 ---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro