Chương 8: Mất đi cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh đèn lóa mắt, đột nhiên toàn bộ được mở lên, chiếu vào trên mặt Đinh Nguyên, có chút nóng lên.

Trong nháy mắt, sau cảm giác bị choáng và không khỏe, anh dần dần nhìn rõ ràng mọi thứ xung quanh.

Khán giả nháo nhào sôi nổi, màn hìnhto, còn có hoa tươichất lên cao.

Một bức áp phíchto xuất hiện ở phía sau, mặt trên ba chữ "Sa Linh Linh", đặc biệt bắt mắt.

Đàm Hiểu Phong đặc biệt theo tổng bộ tới, vì anh hăng hái hơn. Cõi lòng đầy chờ mong mà nhìn anh. Chỉ có Đinh Nguyên trong lòng rõ ràng, này không có cái gì tốt thêm dầu, nhưng Đàm Hiểu Phong hẳn là có thể nhìn một đường tăng vọt tỉ lệ người xem mà cười ha ha đi.

Có điều một đoạn cảm tình này, Liền Dực nói rất đúng, là phải làm một cái kết thúc rồi. Hơn nữa coi như là vì bạn bè...

Đinh Nguyên lén lút chỉnh lý lại trang phục một lần: Coi như là một hi sinh đi.

Tiếng vỗ tay đột nhiên ào ào ào vang lên, như là thủy triều vậy, chậm rãi tấp lên bờ biển, lại từ từ rút đi.

Sau đó, Đinh Nguyên nhìn thấy người mà mình sáng nhớ chiều mong nhưng thủy chung không dám đối mặt kia.

Cố Vân.

Sa Linh Linh chỉ là nghệ danh của cô, Cố Vân mới là tên thật. Có điều hiện tại những cái này cũng đã không còn can hệ gì với anh.

Lén lút liếc nhìn dưới đài, không có nhìn thấy bóng người tiểu tử Liền Dựckia.

Tiểu quỷ chết tiệt, không phải nói đến xem anh sao? Chạy đi đâu rồi?

Nhớ tới cái ôm mạnh mẽ vừa nãy kia, phảng phất còn lưu lại nhiệt độ trong lồng ngực, làm cho anh một phen lo sợ không an tâm, rốt cục cũng yên ổn một chút.

Bụng Cố Vân đã nhô ra rõ rệt. Ánh mắt của Đinh Nguyên dừng lại trên bụng cô chốc lát, sau đó dời ánh mắt đi.

"Xin chào, Đinh Nguyên, đã lâu không gặp".

Cố Vân vẫn là hướng về anh mỉm cười như vậy, giống như khoảng thời gian bốn năm chỉ là trong nháy mắt.

Đinh Nguyên nỗ lực ép mình nhìn thẳng cặp mắt mang ý cười kia, nhưng chỉ có thể cứng ngắc gật gật đầu.

Người chủ trì cười một tràng, làm hết thảy bầu không khí đều trở nên sống động hơn, rồi chính thứcbắt đầu thu hình tiết mục.

Một câu một câu, một đoạn một đoạn. Trước mắtĐinh Nguyên nổi lên tất cả đều lànhững hồi ức kia, những kỉ niệm đẹp của bọn họ.

Lúc này, cái gọi là hồi ức thanh xuân, đối với anh mà nói, bất quá là một loại dằn vặt.

Anh đột nhiên nghĩ đến ông chú râu quai nónkia, gã ta chẳng lẽ là sẽ không kiêng kỵ mìnhbây giờ xuất hiện tại nơi công cộng, hơn nữa còn ngang nhiên ghi rõ thân phận là bạn trai cũ của Cố Vân?

"Đinh Nguyên. Đinh Nguyên?"

A? Lại thất thần . Đinh Nguyên doạ ra một thân mồ hôi lạnh, đây chính là tiết mục thu hình, không thể tùy tiện thất thần.

Anh lộ ra một nụ cườicông thức hóa, nhìn về phía người chủ trì: "Ân".

"Xin hỏi anh đối với người giao du trước, ấn tượng sâu nhất chính là lúc nào? Ở nơi nào, làm chuyện gì?"

Ấn tượng sâu nhất...

Đó là bởi vì sinh nhật chính mình.

Đinh Nguyên phảng phất hồi tưởng lại cái quảng trường suối phun kia, ánh đènmàu sắc rực rỡ  tâm tình anh như mở cờ trong bụng, luôn luôn đều vì sinh nhật Cố Vân, thế nhưng lần này, Cố Vân lại vì anh.

Một ngày kia, anh đặc biệt mặc trang phục đẹp, mặc vào bộ quần áo mà năm ngoáiCố Vân tặng anh, đi tới trên quảng trường, Cố Vân nói, muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.

Kinh hỉ, xác thực là kinh hỉ. Hai người cười nháo, ở trongsuối phun xối ướt toàn thân, sau đó ôm hôn kịch liệt.

Đó là Đinh Nguyên lần đầu tiên hôn nồng nhiệt, trước anh, trước sau bất bình không nhạt, rất ít có cảm xúc mãnh liệt.

Nhưng là, ở một ngày kia sau khi tiếng chuông kết thúc, Cố Vân lại đối với anh nói: "Xin lỗi".

Ngày thứ hai sau sinh nhật, vị hôn thê của mình đối với mình lại nói: "Xin lỗi".

Ánh đèn chói mắt, mồ hôi cùng nước mắt đồng thời chảy xuống, Đinh Nguyên anh giờ khắc nàychỉ muốn có tương lai.

"Cố Vân, cô đối với Đinh Nguyên ấn tượng là gì?"

"Ừm... ôn nhu, anh tuấn, đối với tôi vô cùng tốt, anh ấy làm cơm ăn rất ngon, vào lúc ấy tôi so với hiện tại mập hơn mười ký! "Cố Vân chỉ chỉ bức ảnh chụp chính mình khi đó, "Nhìn đi, lúc ấy tôi mập lắm!"

Tất cả mọi người đều nở nụ cườithiện ý, chỉ có Đinh Nguyên.

Tấm hình kia anh nhớ rõ, là chính mình tự tay chụp, sau đó tự tay rửa, cáiáo lông màu sắc rực rỡnày, cũng chính là quà chính mình đưa cho cô nhân dịp năm mới.

"Nếu tốt như vậy, cô lại yêu thích Đinh tiên sinh như thế, cuối cùng hai người vì nguyên nhân gì mà chia tay a?"

"Kỳ thực Đinh Nguyên thật sự rất tốt, thế nhưng lại quá tốt". Cô giơ một taylên, kim cương trên nhẫn cưới sáng lên lấp lánh, "Làm một cái so sánh, mọi người có ai có thể chịu đựng cả đời ăn cơm không thêm muối?"

Cơm không thêm muối. Cái so sánh này, thật chuẩn xác.

Đinh Nguyên xác thực cái gì cũng tốt, chính là quá nhạt, nhạt như là nước sôivô vị, nhạt như là cơmkhông thêm muối.

Không cách nào làm cho người ta sống chung cả đời.

Cố Vân thật xin lỗi hướng về phía anh mỉm cười: "Xin lỗi, tôi không cách nào kéo dài thêm, loại kia một chút là có thể nhìn qua tháng ngày".

"Hừ". Liền Dực rất xem thường tắt TV.

Đinh Nguyên đần độn ngồi ở trên ghế salông, đã không biết đem một đoạn videonày xem bao nhiêu lần.

Từ khi thu xong tiết mục trở về, Đinh Nguyên liền trầm mặc kiệm lời, ngay cả thoại đều chưa từng nói nhiều một câu.

Liền Dực nhảy lên sô pha: "Này, chú"

"Không được gọi tôi là chú". Đinh Nguyên rầu rĩ không vui, "Tôi còn chưa có già như vậy".

"Vì đàn bà mà đến nỗi này". Cậu đong đưa hai chân, "Người sáng suốt đều nhìn ra cô ấy là vì trèo cao mới dễ dàng bỏ rơi bạn trai bảy năm của mình".

"Cô ấy cũng không có sai a, gả cho một người tốt, có thể để cho cô ấy từng bước thăng chức". Đinh Nguyên đứng lên, từ trong tủ lạnh lấy ra đồ ướp lạnh, "Tối nay ăn gì? Cơm rang?"

"Óc heo xào". Liền Dực tức giận trả lời.

"Hiện tại đã trễ thế này rồi, nơi nào có bán óc heo? Trước ăn tạm một chút đi". Nói xong, Đinh Nguyên liền đi vào nhà bếp, đem bịch plastic giữ tươi xé bỏ vang lên tiếng ào ào.

Liền Dực theo anh đi tới cửa phòng bếp.

Nhìn người bên trong liên tục bận rộn, bóng người thon dài, quần áo mặc ở nhà, vẻ mặt có chút chăm chú.

Liền Dực đột nhiên vươn người một cái, dựa vào trên cửa.

Ngốc chính là ngốc, nhưng cũng không đến nỗi không có thuốc nào cứu được chứ? Người phụ nữ kia thực sự là mắt chó đui mù.

"Rảnh rỗi như thế thì đi quét tước phòng khách, đừng không có chuyện gì đứng ở chỗ này ngột ngạt".

"Này, chú nói xem, có phải là người trong thiên hạ đều thích loại người có thể giúp mình một bước lên trời kia?" Liền Dực nhìn anh, "Chẳng hạn như Cố Vân của công ty đĩa nhạc?"

"Không biết". Một quả trứng bị đánh vỡ, trong chảo dầu một thanh âm"xèo xèo" vang lên, ngay cả giọng nói của Đinh Nguyên cũng trở nên hơi mơ hồ, "Có lẽ vậy".

"Vậy còn chú?"

"Hả? Cái gì?"

"Nếu có một phú bà đồng ý gả cho chú, có phải là chú sẽ đồng ý vứt bỏ người hiện tại mà cưới bà ta?"

"Tiểu tử nhà ngươi nghĩ bậy cái gì đó". Đinh Nguyên lườm cậu một cái, lại nói, "Tôi hiện tại không có người yêu, làm sao vứt bỏ".

"Không phải còn có ta sao". Liền Dực nói thầm.

"Cậu nói chuyện lớn một chút, tôi nghe không rõ a". Tiếng quạt thổi vù vù lại lên, lại đem tiếng nói chuyện của bọn họ cho che lấp đi.

"Tôi nói tôi yêu thích chú a, lúc này nghe thấy không?" Liền Dực sau khi cố ý hô to một tiếng, mắt trợn trắng đi ra.

Mình thực sự là đầu óc hỏng rồi mới đi thích loại ngườinày!

Này này, vừa nãy là ai mới mắng người phụ nữ kia là mắt chó đui mù?

"Xú tiểu quỷ, lại đem anh mày ra trêu đùa". Đinh Nguyên nhìn bóng lưngLiền Dực biến mất, đột nhiên có một luồng cảm giác ấm áp lấp kín lồng ngực.

Tiểu tử này, kỳ thực vẫn rất có ý vị tình thân mà.

----------- Hết chương 8 -----------

Nghe có vẻ như tình cảm của hai người sắp được gắn kết thì phải a?

Có ai cũng nghĩ như tui vậy hôn? 

=_=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro