Chương 2: Cự hôn!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đan Phương Tân cả ngày đều ở trong trạng thái tâm thần bất an, làm chuyện gì cũng đều chần chừ, mất tập trung đến độ cho đám học sinh chạy thiếu đến ba vòng. Đương nhiên là bọn học sinh sẽ không nhắc nhở anh, thiếu ba vòng có nghĩa là bớt đi 600m, có thể tiết kiệm được không ít thể lực.

Dạy xong, Đan Phương Tân trở lại văn phòng, cô giáo Ôn Nhã Tĩnh bàn bên ôm một chồng sách bài tập có chút ý cười đi tới, sau đó trở lại chỗ ngồi: "Thầy Đan, anh dạy xong rồi sao?"

"Ừm." Đan Phương Tân tâm hồn đang lơ lửng, trả lời.

Ôn Nhã Tĩnh liền nhìn ra Đan Phương Tân biểu tình không đúng lắm, thân thiết dò hỏi: "Anh làm sao thế? Sắc mặt nhìn có vẻ không được tốt lắm. Có phải thân thể không thoải mái hay không? Có muốn tôi đưa anh đến phòng y tế xem thử thế nào không?"

Đan Phương Tân không trả lời cô, mà khá là nghiêm túc nói: "Cô Ôn, nếu như tôi nói, có một người đàn ông cầu hôn một người đàn ông khác, cô sẽ nghĩ như thế nào?"

Ôn Nhã Tĩnh nghe xong, nhất thời kinh ngạc khuôn mặt biến sắc, cái chén trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất: "Anh là đang nói đùa hả, cái này có phải tình tiết trong tiểu thuyết hay không?"

"Ai nha, tôi nói cô Ôn, cô cũng đừng tỏ ra ngây thơ như vậy, cô cho rằng tôi không biết cô âm thầm nghĩ tới những loại tiểu thuyết kia a!" Đan Phương Tân một lời nói ra bản chất thực sự của Ôn Nhã Tĩnh - đúng với tên Hủ nữ.

Bị người khác vạch trần bản chất, Ôn Nhã Tĩnh thẹn quá hóa giận, mặt đỏ tới mang tai, cố gắng phản bác: " Ai nha, anh nói, anh nói cái gì đó? Ai nghĩ đến những thứ đó, anh thật là..., nói chuyện phải có chứng cứ, anh dựa vào cái gì oan uổng cho người tốt!"

"Nếu như không có, mặt cô đỏ như thế vì cái gì, lại còn nói lắp, thật là... Cô không thừa nhận cũng không sao, tôi chính là muốn hỏi cô một chút, cô cảm thấy chuyện như vậy có thể xảy ra sao?" Đan Phương Tân không tính toán với Ôn Nhã Tĩnh.

Ôn Nhã Tĩnh rơi vào trạng thái suy nghĩ: "Nên có đi, điều này cũng không phải chuyện gì phạm pháp. Lựa chọn của mỗi người không giống nhau mà thôi. A, mà sao anh lại hỏi chuyện này?"

"Không có gì."

"Mới không phải nha." Ôn Nhã Tĩnh dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn hắn, "Không phải là có người cầu hôn anh đi."

"Ha ha." Đan Phương Tân dùng nụ cười để che dấu chột dạ. "Cô nói gì vậy, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân, hiểu chưa? Chủ nghĩa độc thân!" Nói xong cầm lấy sách vở, mở cửa rời khỏi phòng giáo viên.

Ôn Nhã Tinh chẹp miệng, giọng nói mang theo tia thất vọng: "Biết anh là người theo chủ nghĩa đọc thân rồi, cũng không cần phải lặp lại hai lần đâu."

Tan tầm sau khi về nhà, Đan Phương Tân liền cơm cũng không thèm ăn, lôi kéo bố mẹ thẳng đến sô pha, chờ sau khi hai người ngồi yên vị thì mới nhìn từ trên cao xuống tiến hành dò hỏi: "Ba mẹ, hai người có quen biết ai tên là Kiều Bách Vũ không?"

Đan Sĩ Kỳ hơi sững sờ, chợt lắc đầu: "Không quen biết, chưa từng nghe nói, người đó là ai vậy?"

"Đáng chết!" Đan Phương Tân gầm nhẹ một tiếng. "Đúng là lừa người!"

"Làm sao?" Phương Linh Vân tò mò hỏi con trai.

Đan Phương Tân xem như chuyện cười, kể lại cho ba mẹ nghe việc sáng sớm sau đó nói thêm: "Vốn là một tên lừa gạt, không biết người điên từ trong bệnh viện tâm thần nào chạy đến. Thật là... con làm sao lại không báo cảnh sát chứ, nói không chừng có thể làm một công dân tốt, giúp người khác trừ hại."

Đan Sĩ Kỳ cùng Phương Linh Vân nghe con trai miêu tả xong, hai mắt nhìn nhau, dùng cùng một ánh mắt hoài nghi nhìn đối phương. Một lúc lâu sau, Đan Sĩ Kỳ mới mở miệng: "Phương Tân, chúng ta hình như có biết người này."

[Lời editor: hahaha..hai vị phụ huynh này tức cười quá đi >< há há]

"Cái gì?" Đan Phương Tân kinh ngạc nói.

Phương Linh Vân gật gù: "Người đó thật giống với con trai của bạn tốt của ba con."

"Ai nha, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, ba có thể nói cho con biết không?" Đan Phương Tân như đang ở trong sương mù, không hiểu rõ được tình hình.

"Là như vầy." Đan Sĩ Kỳ hắng giọng một cái, chuẩn bị bắt đầu thao thao bất tuyệt. "Người con nhìn thấy sáng nay là con trai của Kiều Tư Triêu, bạn tốt nhất của ba. Ba cùng Kiều Tư Triêu lớn lên cùng nhau, tiểu học, trung học, phổ thông đều là bạn học, có điều tốt nghiệp phổ thông xong thì Kiều Tư Triêu ra nước ngoài du học. Từ lúc ấy chúng ta liền ít liên lạc cùng nhau. Sau đó, ba kết hôn, lúc Tư Triêu về tham gia hôn lễ, ba mới biết hóa ra hắn yêu một người đàn ông gọi là Mộc Kế Khôn. Có người nói, người đàn ông kia thể chất đặc thù, có thể mang thai sinh con. Lúc đó, chúng ra đùa giỡn nói muốn lập hôn ước với con của bọn họ, mặc kệ là nam hay nữ, tương lai đều muốn kết làm thông gia. Này..."

Đan Sĩ Kỳ vừa nói vừa cẩn thận từng li từng tí một quan sát vẻ mặt biến hóa của con trai, nhìn thấy mặt con trai hoàn toàn đen thui, ông không dám tiếp tục nói nữa.

"Ba, người cho là đang kể phim khoa học viễn tưởng cho con sao?". Đan Phương Tân hiển nhiên là không tin trên thế giới này có thể xảy ra chuyện như vậy". Chuyện như vậy sao có thể, có thể tùy tiện đùa giỡn liền định ra sao?".

Đan Sĩ Kỳ cúi đầu không nói, ở một bên Phương Linh Vân ấp a ấp úng: "Kỳ thực, còn có chuyện ba chưa nói cho con".

"Còn có cái gì nữa a ?" Đan Phương Tân cảm giác mình không thể chịu đựng được nữa càng không thể đoán trước được điều gì.

"Thể chất của con cũng rất đặc thù, cũng là có thể..." Phương Linh Vân càng nói càng nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu, đến cả bản thân bà cũng không nghe rõ. "Mang thai, sinh con."

[Lời editor: móa >< há há...á cười đau bụng chết ta rồi...há há]

"Cái gì?" Đan Phương Tân suýt chút nữa là gào lên. "Mẹ nói cái gì vậy? Chuyện này thật hoang đường. Mẹ, mẹ có phải là bị sốt rồi không, sao lại nói năng mê sảng như vậy?"

Đan Sĩ Kỳ đứng lên, có ý muốn an ủi con trai đang mất kiểm soát kia: "Cái kia, Phương Tân à, con nghe chúng ta nói, việc này, không phải như con nghĩ đâu, chúng ta có thể tìm bọn họ nói rõ ràng vấn đề này đi..."

"Thế là xong." Đan Phương Tân lắc đầu một cái, "Con cái gì cũng không muốn nghe. Con muốn đi nghỉ ngơi."

"Ai, vậy con không ăn cơm sao, mẹ đã làm món canh xương hầm con thích ăn nhất, còn có..." Phương Linh Vân cũng đứng lên.

Đan Phương Tâm không hề trả lời, hồn bay phách lạc, trở về phòng ngủ.

"Ông nói, chúng ta như vậy có phải là hơi quá đáng không?" Phương Linh Vân có chút lo âu hỏi.

"Quá đáng? Chỗ nào quá đáng? Còn đều không phải vì muốn tốt cho nó sao. Hơn ba mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình, hơn nữa, tính cách của nó tôi hiểu rõ nhất, người bình thường đúng là không ai làm gì được nó. Tôi nha, liền xem trọng thằng nhóc Kiều Bách Vũ này!" Đan Sĩ Kỳ dáng vẻ gian manh nói.

"Hừ, kế hoạch của ông sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!" Phương Linh Vân trừng mắt nhìn ông xã mình.

"Gặp báo ứng cái gì?! Tôi đây là vì muốn tốt cho nó. Tương lai nó còn phải cố gắng cảm kích cùng biết ơn tôi ấy chứ!" Đan Sĩ Kỳ tự mình đắc ý.

"Tôi ngược lại muốn xem xem sau khi nếu như con trai biết được chân tướng sự việc, sẽ như thế nào mà cố gắng cảm kích ông đây!"

Đan Phương Tân sau khi trở lại phòng nằm trên giường, cố gắng tiêu hóa cái chuyện bất ngờ ấy! Anh trái lo phải nghĩ, nghĩ mãi mà không ra, trên đời này tại sao có thể có chuyện kỳ lạ như thế xảy ra? Nếu như đàn ông có thể sinh con, vậy còn sinh ra phụ nữ làm gì?

[Lời editor: khặc khặc ><]

Suy nghĩ nghiêm túc một hồi, Đan Phương Tân quyết định thay đổi vận mệnh, mà phương pháp thay đổi tốt nhất chỉ có một, đó chính là : Cự hôn!

---------- Hết chương 2 ------------

Hahaha..tức cười chết mất ><
Đáng êu chết ta roài /_\ ư ư *ôm tr(y)m*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro