U hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Tùy Tiện Nhị Khuông

|| Mật ( 3 ) ||

1.
Ban đêm nơi Nghĩa Thành, sương mù dày đặc mang khí tức thanh lãnh, lạnh ngắt bay về phía nam, có những tiếng kêu thê lương vang lên.

Hiểu Tinh Trần cảm thấy ý thức của mình mơ mơ hồ hồ, hỗn độn không chịu được.

Y cố gắng hồi tưởng chuyện lúc trước, lại phát hiện trong đầu trống rỗng, thậm chí cũng không nhớ rõ mình họ gì tên gì. Nghĩ đến nguyên nhân tại sao mình nằm ở nơi này, trong đầu đau đớn như bị kim châm đâm vào, nhức nhối khó chịu.

Hiểu Tinh Trần muốn xoa xoa trán của mình, lại phát hiện mình không thể động đậy.

Trước mắt đen kịt một màu, nhưng y lại nghe được thanh âm kỳ quái, mắt không thể nhìn thấy khiến những giác quan khác càng thêm nhạy cảm. Phảng phất như là thiếu niên đang kiềm chế nức nở, y cảm thấy ngón tay lạnh buốt của thiếu niên xẹt qua khuôn mặt của mình, tham luyến dừng lại trên người y.

Sau đó trên thân chợt bị đè nặng, thiếu niên có vẻ như vừa úp mặt nằm sấp trên người y, dùng đầu nhẹ nhàng cọ xát cổ của y. Thiếu niên rất gầy, thân thể lại mềm mại, Hiểu Tinh Trần bị hắn cọ bên cổ có chút ngứa, lòng cũng mềm mềm chùng xuống. Thiếu niên mềm nhũn tựa ở bên cạnh y một lát, rồi mới tiếp tục động.

Hắn cẩn thận từng li từng tí mà thành kính nâng mặt Hiểu Tinh Trần lên, nhẹ nhàng hôn xuống, từ thái dương đến giữa lông mày, lại đến sống mũi cao. Cuối cùng hôn lên môi Hiểu Tinh Trần, liếm mút cắn xé, giống như đang tìm kiếm cảm giác an toàn.

Lại một năm nữa, người kia vẫn chưa tỉnh lại.

Tiết Dương không biết mình như thế này đã bao lâu rồi, hắn chỉ thấy hải đường nở rồi lại tàn, cỏ xanh khô rồi lại tươi.

Mỗi ngày hắn đều sẽ đến xem Hiểu Tinh Trần, mặc dù tiếp tục tự lừa gạt mình, cũng không thể ngăn cản sự thật trước mặt chỉ còn lại một cỗ thi thể.

Hắn luôn có cảm giác chịu không nổi, trong lồng ngực như có quái vật muốn phá vỡ trói buộc để xông ra.

Hắn nhìn mặt Hiểu Tinh Trần, rõ ràng gần trong gang tấc, lại giống như ở nơi hắn tìm mãi không thấy. Hắn đột nhiên vô cùng vô cùng tưởng niệm, Hiểu Tinh Trần, ta rất nhớ ngươi. Thật sự... rất nhớ ngươi.

Hiểu Tinh Trần sau khi bị hôn một chút, vốn vừa mới tỉnh lại nên ý thức không quá rõ ràng giờ lại càng thêm mơ hồ. Sau đó, y cảm thấy tay thiếu niên tiếp tục trượt xuống, kéo y phục của y lên.

!!!???

Hiểu Tinh Trần căng thẳng bèn ngồi dậy một chút.

Tiết Dương đang nằm trên người đạo trưởng không phòng bị chút nào, suýt nữa ngã từ trên người y xuống, lúc cái ót sắp đập vào vách quan tài thì Hiểu Tinh Trần ôm lấy hắn.

Tiết Dương ngơ ngác bị y ôm vào ngực, giọng nói của mình rất lâu cũng chưa lấy lại được. Đây là một giấc mơ ssao?

Hiểu Tinh Trần, sống lại?

Y tỉnh lại không phải đâm một kiếm tới mà lại ôm hắn??? Chẳng lẽ y bị đoạt xá?? Hồn phách tên nào không có mắt dám chiếm thân thể đạo trưởng nhà mình? Nhưng mà, không có quỷ khí....

Trong lúc Tiết Dương đang suy nghĩ lung tung thì Hiểu Tinh Trần hơi xấu hổ đã mở miệng trước: "Ách... Xin lỗi, nhưng mà ta không nhớ rõ chuyện lúc trước, các hạ có thể nói cho ta hay không, ta là người phương nào, tại sao lại ở chỗ này?"

Tiết Dương kinh ngạc mấy giây, "Thật sự ngươi không nhớ rõ cái gì?"

Hiểu Tinh Trần có chút bất đắc dĩ ừ một tiếng, sờ lên mặt mình lại đụng phải băng vải che mắt, y nhớ tới trước mắt một mảnh hắc ám, mình là người mù?

Tiết Dương nhanh chóng sửa sang lại suy nghĩ, may mắn quá rồi, mất trí nhớ đối với hắn lúc này thật sự là sự cứu rỗi.

Sau đó hắn đổi lại giọng điệu ngọt ngào mình thường hay dùng, "Ngươi gọi là Hiểu Tinh Trần, là một tu sĩ, cũng là đạo trưởng rồi, mười bảy tuổi một trận thành danh, cũng rất lợi hại."

"Tu sĩ?" Hiểu Tinh Trần nhíu mày, vận linh khí quanh người lại phát hiện lực đạo đều bị phong bế cả rồ, không thi triển được. "Linh lực của ta hình như xảy ra chút vấn đề."

"A?" Tiết Dương lấn người tiến lên, nắm chặt cổ tay Hiểu Tinh Trần, hắn xem thử thì quả thật kinh mạch hỗn độn, phần lớn khí tức đều bị nén xuống, đây là di chứng sau khi tỉnh lại?

Cảm nhận được thiếu niên thân cận, trên mặt Hiểu Tinh Trần ửng đỏ, y nhớ tới cái hôn kia.

"Ngươi là người phương nào? Chúng ta... có quan hệ gì."

Đôi đồng tử của Tiết Dương xoay động, ôm lấy thắt lưng y trả lời: "Chúng ta là đạo lữ nha, đạo trưởng, bình thường ngươi đều gọi ta là A Dương."

"Ách... Đạo lữ?" Khuôn mặt tuấn tú của Hiểu Tinh Trần càng đỏ hơn trước.

"Làm sao? Đạo trưởng, thiệt thòi ta còn cho rằng ngươi là một chính nhân quân tử, ngươi vừa tỉnh dậy không nhận ra ta liền muốn phủi tay vứt bỏ ta sao?" Tiết Dương giả vờ ấm ức, chỉ trích y.

"Không có, không có." Hiểu Tinh Trần nghĩ thiếu niên đang tức giận, vỗ vỗ lưng hắn trấn an. Vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng chung quy sâu trong nội tâm cảm giác rất thích A Dương, giống như chuyện đương nhiên.

"Hừ." Tiết Dương nhếch miệng, cảm giác vui sướng tràn đầy, Hiểu Tinh Trần đã trở lại, đạo trưởng đối xử với hắn tốt, đã trở về.

"Vậy tại sai chúng ta lại ở đây, tại sao ta lại mất trí nhớ?" Hiểu Tinh Trần vẫn còn hơi đau đầu.

Sâu trong lòng Tiết Dương tính toán, một lời nói hoang đường nhanh chóng hình thành.

"Cái này nói ra ta liền tức giận, lúc đầu hai chúng ta sống rất tốt, thế nhưng lại có cừu gia* hết lần này tới lần khác tìm tới cửa. Ngươi vì bảo hộ ta mà vật lộn cungg hắn, ngươi trúng quỷ kế của hắn nên rớt xuống vách núi, ta tìm rất lâu mới tìm thấy ngươi đã bị trọng thương."

[ Cừu gia: Người có thù oán ]

"Vậy, vậy cừu gia kia không làm gì ngươi?" Hiểu Tinh Trần nghe xong có chút lo lắng.

"Không có, kiếm pháp của đạo trưởng lợi hại như vậy, sau khi ngươi rơi xuống vách núi hắn cũng bị thương rất nặng, chạy mất rồi." Tiết Dương lắc đầu, đuôi ngựa hất lên.

Hiểu Tinh Trần vừa muốn hỏi người kia có thâm cừu đại hận gì với chúng ta, còn chưa mở miệng đã bị thiếu niên ngắt lời.

"Đạo trưởng, đạo trưởng, ta trị thương cho ngươi, chờ ngươi tỉnh lại thật lâu, ta lo muốn chết, còn tưởng ngươi muốn bỏ ta lại một mình." - Tiết Dương kéo dài giọng điệu nũng nịu - "Bây giờ thân thể có chỗ nào không thoải mái không?"

Hiểu Tinh Trần nghe vậy vô thức nâng tay sờ hốc mắt của mình, bên trong trống rỗng, do dự mở miệng, "A Dương, con mắt của ta...."

Tiết Dương sửng sốt, y cuối cùng lại hỏi vấn đề này. Cảm giác bất lực và tuyệt vọng trào lên.

Một trận lặng im.

Hiểu Tinh Trần thấy thiếu niên không trả lời, sờ lên bờ vai của hắn: "A Dương không nói cũng không sao."

Tiết Dương nén nước mắt tràn ra ngoài nhưng không ngăn lại được, hắn kéo góc áo Hiểu Tinh Trần, chôn mặt trong ngực y, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều do ta."

Nghe thấy tiếng khóc của thiếu niên, Hiểu Tinh Trần có chút luống cuống, vội vã ôm hắn an ủi: "Không trách A Dương, làm sao lại trách ngươi chứ. Không khóc, không khóc."

Hốc mắt Tiết Dương hồng hồng, hít mũi một cái.

Hiểu Tinh Trần nhéo nhéo mặt thiếu niên, vệt nước mắt cũng nhanh chóng biến mất, nói sang chuyện khác: "Chủ yếu là linh lực có vấn đề, cố gắng khôi phục là được."

Tiết Dương: "Ừm?"

"Nếu như cừu gia lại tìm tới cửa, ta sẽ bảo vệ ngươi." Hiểu Tinh Trần hơi thẹn thùng, khụ một tiếng nói.

Tiết Dương có chút ngây ngốc, cảm giác đạo trưởng mất trí nhớ thật là dễ lừa, nói là đạo lữ y liền tin. Thiếu niên hôn gò má Hiểu Tinh Trần một cái, "Vậy trước khi ngươi khôi phục, chúng ta trốn đến nơi hắn không tìm được được không, bắt đầu ẩn cư?"

"Ừ." Hiểu Tinh Trần không kịp chuẩn bị bất ngờ bị hôn một cái, có chút xấu hổ, càng thêm yêu thích Tiết Dương.

Tiết Dương vừa lòng thỏa ý, treo trong ngực y, trong mắt lóe lên linh quang động lòng người.

Tiết Dương thu dọn qua loa một chút, gấp rút dắt Hiểu Tinh Trần rời khỏi nơi này.

Ở đây tràn ngập hồi ức ngọt ngào và thống khổ kiềm nén bên trong.

Giúp Hiểu Tinh Trần đeo Sương Hoa trên lưng, linh khí Sương Hoa khẽ động giống như cảm thấy cố nhân về, Tiết Dương nâng lên Giáng Tai của mình.

Hôm nay, sương mù nhiều năm tràn ngập nơi Nghĩa Thành hoang tàn, rốt cục cũng tan đi.

2.

Hai người chọn một chỗ thanh tịnh đẹp đẽ không người mà ở lại, Tiết Dương rất thích rừng trúc vàng bên cạnh, mỗi khi có gió mát thổi qua rừng, âm thanh xào xạc êm tai vang lên. Hắn thấy rất xứng với Hiểu Tinh Trần, đặc biệt là vào những đêm trăng sáng.

Tiết Dương miệng ngọt, lại mang dáng vẻ thiếu niên ngây thơ và đáng yêu. Nhận định thiếu niên là người yêu của mình, tình cảm Hiểu Tinh Trần dành cho Tiết Dương ngày càng hiều hơn, không khỏi cảm thấy hèn gì dù mất trí nhớ rồi vẫn rung động với hắn.

Nhà mới hoàn thành.

Hiểu Tinh Trần có chút xấu hổ nói to: "A Dương, ta không nhìn thấy, lần sau có chuyện gì không vui nhất định phải nói cho ta biết."

Trong lòng Tiết Dương chua xót một trận, run rẩy xoa lên vải lụa trắng che mắt Hiểu Tinh Trần, gằn từng chữ: "Ta sẽ giúp ngươi chữa khỏi."

Hiểu Tinh Trần cầm tay của hắn, cảm nhận được thiếu niên đang cô đơn, an ủi: "Cũng không có gì, A Dương không cần để ý."

Hốc mắt Tiết Dương ửng đỏ, cười cười chen vào trong ngực Hiểu Tinh Trần, nói: "Đạo trưởng không phải đã nói muốn bảo vệ ta sao, không nhìn thấy thì bảo vệ như thế nào?"

Hiểu Tinh Trần mím mím môi, lần đầu tiên y cảm thấy có chút bất lực, nhưng bất luận như thế nào cũng phải bảo vệ người bên cạnh.

Sau đó Tiết Dương không ngừng tìm đủ loại thuốc, giã nhuyễn, đắp lên mắt Hiểu Tinh Trần.

Thiếu niên bôn ba vất vả bốn phía, Hiểu Tinh Trần có chút đau lòng nhưng lại không nỡ từ chối ý tốt của hắn. Thật ra là y cũng có chút tư tâm. Y cũng rất muốn nhìn thấy tướng mạo A Dương mà mình âu yếm.

Hai người trồng ít linh sơ, ngẫu nhiên Tiết Dương sẽ đi bắt cá khai trai*.

[ Khai trai: Theo ý #Mật hiểu thì là đổi bữa, không ăn chay nữa. ]

Đương nhiên cơm là Hiểu Tinh Trần nấu, dù mất trí nhớ nhưng vẫn rất thuần thục, hương vị không tệ lắm.

Tết Nguyên tiêu* và Trung thu, ngẫu nhiên hai người sẽ đi đến trấn trên gần đấy, ngắm hoa đăng, cúi chào người con gái đẹp nào đó.

[ Tết Nguyên tiêu: Hay còn gọi là lễ hội đèn hoa, hội hoa đăng. Diễn ra vào đêm rằm tháng giêng, có tập tục trưng đèn trên cây nêu trước cửa nhà, đốt đèn, chơi lồng đèn ngũ sắc, cúng tế cầu an cầu phước, ăn bánh trôi. ]

Tiết Dương viết tên Hiểu Tinh Trần lên chụp đèn cánh sen , đặt trên thuyền giấy rồi nhìn nó đi xa. Sau đó nói với Hiểu Tinh Trần làm như thế này sẽ đạt được ước nguyện, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.

Vốn dĩ hắn cảm thấy người phàm làm như vậy thật buồn cười mà lại tục khí, nhưng từ khi có người trong lòng mới biết hứa nguyện cầu phúc là cảm giác như thế này.

Nhưng so với náo nhiệt thì hai người vẫn thích thời gian chỉ có họ ở cùng nhau hơn.

Ban đêm trong rừng trúc, Hiểu Tinh Trần lẳng lặng lắng nghe Tiết Dương dùng lá trúc mảnh thổi thành khúc nhạc êm tai.

Thi thoảng Tiết Dương cũng sẽ nghĩ, nếu như đạo trưởng cả đời không khôi phục ký ức thì tốt rồi, hắn mong hai người mãi ở cùng một chỗ như thế này, thời gian có thể kéo dài một chút không.

Hai người thỉnh thoảng cũng cùng nhau luyện kiếm, nhưng mà không biết do nguyên nhân gì khiến phần linh lực bị mất của Hiểu Tinh Trần vẫn không khôi phục.

Hiểu Tinh Trần dần dần biết A Dương rất thích ăn kẹo, thỉnh thoảng sẽ lấy từ trong tay áo ra hai viên dỗ hắn. Cùng Tiết Dương ở một chỗ, cho dù việc nhỏ bình thường qua miệng thiếu niên cũng trở nên vô cùng sinh động hoạt bát.

Xuân qua thu đến.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày, bình thản mà hạnh phúc.

Nhưng cũng có thể là do mất ký ức nên Hiểu Tinh Trần luôn cảm giác có chút bất an.

Mà có lẽ được trời cao chiếu cố, cừu nhân trong miệng A Dương đến nay cũng chưa từng xuất hiện.

Vào ngày hội Nguyên tiêu năm thứ ba, rốt cục hai mắt Hiểu Tinh Trần cũng chữa khỏi, không uổng phí nhiều linh dược như vậy.

Y rốt cục cũng toại nguyện, thấy được diện mạo người yêu bé bỏng của mình.

Khuôn mặt rất tuấn tú, làn da trắng nõn, tóc đen ở sau ót buộc đơn giản thành cái đuôi ngựa.

Hắn hình như rất hưng phấn lại thật vui vẻ, tiếu dung* xán lạn, lộ ra hai cái răng mèo nho nhỏ

[ Tiếu dung: Dung mạo khi cười. ]

Giữa lông mày Tiết Dương mang theo ba phần ngoan lệ, hăng hái thiếu niên, còn có mấy phần non nớt và đáng yêu.

Hiểu Tinh Trần không nhịn được tiến lên ôm thiếu niên vào trong ngực, giọng nói khàn khàn: "A Dương, ta rất thích ngươi."

Tiết Dương thoạt đầu còn hơi căng thẳng, sợ mặt mình gợi lên những hồi ức không tốt của Hiểu Tinh Trần.

Nhìn thấy đạo trưởng như thế này không khỏi an tâm, tâm viên ý mã* nghĩ muốn tiến thêm vài bước.

[ Tâm viên ý mã: Tâm không yên nhảy loạn như khỉ, ý phi nhanh như ngựa. Đại khái là lòng A Dương đang rất vui vẻ, điên cuồng nhảy nhót. ]

Hắn hơi do dự, tựa vào vai Hiểu Tinh Trần nói: "Đạo trưởng~ chúng ta song tu đi."

Sinh hoạt của Hiểu Tinh Trần trước giờ đều thanh tâm quả dục, Tiết Dương lại sợ quá kích thích nên hai người mãi cũng chỉ dừng lại ở ôm ôm hôn hôn.

Ngẫu nhiên Hiểu Tinh Trần nhìn thấy Tiết Dương lõa thể vẫn ngại ngùng đỏ mặt.

Tiết Dương lại cảm giác hôm nay không đợi được nữa, cảm thấy có một số việc không làm sẽ không có cơ hội nữa.

Gió đêm thổi qua căn phòng có ánh nến mập mờ cùng tiếng thở dốc trầm thấp.

Tiết Dương cảm giác hơi đau, lại rất phong phú. Mà thứ cảm giác tràn đầy thế này không chỉ dừng lại ở trên cơ thể mà hắn còn cảm thấy nội tâm cũng tràn đầy hạnh phúc.

Giống như thế này thì hắn đã chân chính đạt được Hiểu Tinh Trần.

Hai năm sau đó trôi qua càng thêm ngọt ngào, trong không khí giống như đều có hương vị ấm áp.

Mãi đến mấy ngày gần đây, Hiểu Tinh Trần cảm giác đầu đau nhức, giống như có đoạn kí ức ngắn từ trong đầu y hiện lên, nhưng không nắm bắt được.

Kinh hãi, bất an, y muốn ôm thiếu niên vào thật sâu tận xương tủy, y đang sợ, mặc dù không biết mình sợ cái gì.

Tiết Dương cảm giác gần đây đạo trưởng nhà mình quá chủ động, Hiểu Tinh Trần vậy mà sẽ chủ động cầu hoan, chẳng lẽ là gần đây mị lực của hắn quá lớn?

Tiết Dương đi đến trước cửa còn cảm thấy chân có chút bủn rủn, đêm qua quá phóng túng, đạo trưởng dù ôn nhu cũng thật sự là giày vò hắn đến chết.

Tiết Dương đẩy cửa, vừa định giống như bình thườ, ngọt ngào, ngọt ngào, ngọt ngào nói đạo trưởng ta về rồi đây~

Đột nhiên trước mặt hiện lên một luồng ánh sáng bạc, phần bụng đau đớn khó tả.

Thân hình Tiết Dương lung lay, cúi đầu xuống xem, gần như khó có thể tin đâm vào bụng mình chính là...... Sương Hoa.

Sau đó hắn liền nghe giọng nói phẫn nộ mà chán ghét của Hiểu Tinh Trần: "Tiết Dương, đến cùng ngươi còn muốn thế nào?"

Hiểu Tinh Trần khôi phục ký ức?

Tiết Dương không nghĩ đến tại sao, hắn chỉ nghĩ rốt cục cũng đã đến cái ngày này.

Những thứ kia đều là giả, hạnh phúc hắn trộm được, đã...... vỡ vụn.

Cho tới bây giờ đều chỉ có hắn tự lừa mình dối người mà thôi.

3.

Tiết Dương không quan tâm vết thương, chỉ đưa tay đè lên nhẹ nhàng, nhưng dù linh lực Hiểu Tinh Trần chưa khôi phục nhưng lực đạo của Sương Hoa vẫn không thể khinh thường, máu trào ra ngoài mãi.

Tiết Dương lại giống như không hề hay biết, chỉ nhìn chằm chằm Hiểu Tinh Trần.

Ngươi hỏi ta ta muốn làm gì, thật sự là buồn cười...... chẳng lẽ là đưa thân cho ngươi đè sao?

Nhưng mà ngẫm lại thì xác thực là mình cứng rắn quấn lên, lừa y là đạo lữ, nói thích y.

Báo thù lại nhét mình vào.

Dựa vào cái gì, rõ ràng là ngươi chấp nhất nhúng tay vào việc của người khác, người nhà họ Thường không đáng chết sao? Rõ ràng ta cách xa ngươi như vậy, năm đó ngươi lại vượt qua ba núi năm tỉnh ép ta lên Kim Lân đài.

Dựa vào cái gì, vì sao Thường Bình gặp nạn có thể gặp được ngươi, mà khi Thường Từ An ép chặt ngón út của ta, ngươi lại không ở đấy?

Tiết Dương nhớ ngày xưa mình xây dựng đủ loại hư ảo như thế, còn tự cho đó là ngọt ngào.

Cảm giác quả thật chính mình thực...... ghê tởm

Nhưng trong lòng của hắn vẫn còn giãy dụa, đạo trưởng nhà hắn tốt như vậy, lại dễ dàng mềm lòng như thế. Có thể còn một tia tha thứ cho hắn hay không̉? Có thể không, có thể bỏ xuống những thù hận kia, lại sinh hoạt chung một chỗ với hắn không?

Nghĩ tới đây, vì một tia hi vọng mờ mịt kia. Tiết Dương tựa trên khung cửa, vô lực kéo khóe miệng mỉm cười tái nhợt, hắn không biết nụ cười kia rất khó coi.

"Đạo trưởng, ngươi khôi phục ký ức rồi? Đầu có đau không?"

Hiểu Tinh Trần nghe hắn vẫn làm như không có chuyện gì như cũ: "Tiết Dương, ngươi còn muốn gạt ta đến khi nào? Đến cùng ngươi có mục đích gì?"

Tiết Dương thầm nghĩ muốn lừa cả một đời, đạo trưởng, ta không muốn lại đi làm ác. Thường Bình có chết hay không cũng không sao cả, chỉ cần...... chỉ cần ngươi có thể ở bên cạnh ta.

Vậy là tốt. Ngươi có thể lại liếc ta một cái hay không ?

"Có thể có mục đích gì? Đạo trưởng, ta thích ngươi." Thiếu niên dùng giọng điệu nũng nịu trước kia mà Hiểu Tinh Trần không thể chịu được nhất, nói, giống như bầu không khí giương cung bạt kiếm trước mặt hai người đều là giả.

Hiểu Tinh Trần nghe thấy giọng nói của hắn như thế, nhất thời nhớ lại những ký ức ngọt ngào kia, tất cả cùng nhau tràn vào trong đầu.

Thế nhưng kia cũng là giả..... Tiết Dương chỉ mãi lừa y, đùa nghịch y thôi, nhìn bộ dạng mình yêu hắn yêu như thể muốn chết, ngu xuẩn, thật ngu xuẩn, đến cùng trong lòng Tiết Dương là loại trào phúng nào?

Nói không chừng đây chỉ là hắn trả thù mà thôi, tâm tình chà đạp người như thế không phải hắn thì sẽ làm sao?

"Ngươi còn muốn giả vờ bộ dạng này?" Hiểu Tinh Trần khó khăn mở miệng, đã đến bước này, hắn còn không muốn nói chân tướng?

Tiết Dương đột nhiên cảm giác bộ dáng này của mình rất buồn cười lại như có chút đáng thương, hắn đang thỉnh cầu xa vời cái gì?

"Đạo trưởng, Hiểu Tinh Trần, ngươi cũng thích ta đi. Chúng ta sinh sống lâu như vậy, làm sao ngươi có thể không có một chút tình cảm nào với ta?" Giống như đột nhiên phát hiện một cọng rơm cuối cùng, thiếu niên gấp rút hỏi.

Hiểu Tinh Trần ngây ngẩn cả người, cảm giác như có chất lỏng băng lãnh xẹt qua hai gò má, vừa khôi phục ký ức nên trong đầu đau không chịu được.

Y thống khổ mở miệng gằn từng chữ: "Người ta thích là A Dương, hắn không phải ngươi."

Đôi mắt Tiết Dương tối sầm, khuôn mặt miễn cưỡng cười mang nửa phần thê lương, giọng nói khàn khàn mà cười ha hả: "Ha ha ha ha ha ha ha."

Hắn dùng tay che nửa gương mặt, sử dụng linh lực ép Hiểu Tinh Trần vào trong phòng, trong ánh mắt chậm rãi lộ ra tuyệt vọng.

"Đạo trưởng, linh lực ngươi còn chưa khôi phục, vẫn không nên nghĩ quá nhiều như thế, không tốt~"

Hiểu Tinh Trần nhìn Tiết Dương có chút không đúng, trong lòng cảm thấy một trận nhói nhói, lại bị y cứng rắn kiềm xuống.

Tiết Dương không có để ý tới y, giống như tức giận mà ngoan lệ, phối hợp nói: "Nói Thanh Phong Minh Nguyệt cái gì, đến cùng còn không phải bị ta làm bẩn sao. Hiểu Tinh Trần, hôm qua chúng ta vừa mới làm xong!"

Đạo trưởng, rõ ràng hôm qua chúng ta còn tốt như vậy, vì sao lại đến nước này?

Tiết Dương ôm lấy Hiểu Tinh Trần, dùng mặt cọ xát y. Hiểu Tinh Trần muốn trốn thoát, khổ nỗi linh lực chống đỡ khôn nnổi.

Tiết Dương thành kính mà luống cuống hôn lên môi y, nhìn thấy thần sắc Hiểu Tinh Trần chán ghét thì toàn thân run lên, nhắm hai mắt lại.

Nếm được một tia cay đắng, Hiểu Tinh Trần mới phát hiện Tiết Dương khóc.

A Dương hắn máu me khắp người, dựa vào trên người y, chảy nước mắt run rẩy hôn y.

Hiểu Tinh Trần đột nhiên suy nghĩ, cái gì cũng mặc kệ, y rất muốn ôm lấy hắn, chỉ cần y có A Dương là đủ rồi.

Nếu như những cừu hận kia cùng nợ máu có thể hoàn toàn ném sau ót thì tốt rồi.

Chỉ là tay Hiểu Tinh Trần còn chưa vươn ra đã cảm thấy sau đầu một trận nhói nhói, ngất đi.

Thời điểm y tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên giường, mà Tiết Dương đang ngồi ở bên giường.

Nhìn thấy y mở mắt, Tiết Dương ngọt ngào nói: "Đạo trưởng, ngươi tỉnh? Về sau chúng ta vẫn giống như trước, sinh hoạt chung một chỗ được chứ?"

Hiểu Tinh Trần nhìn bộ dáng của hắn rất khó chịu, lại cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc, y nắm chặt Sương Hoa trong tay thăm dò xuống, phát hiện chung quanh bị bày ra hai tầng kết giới. Một tầng phạm vi nhỏ bé ở xung quanh phòng, mà tầng khác bày xung quang rừng trúc.

Kinh ngạc: "Tiết Dương, đến cùng ngươi muốn làm gì?"

Tiết Dương hư ảo mà ngọt ngào cười cười, sắc mặt càng thêm tái nhợt:"Chỉ là làm một chút những thứ có thể khiến đạo trưởng vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ta mà thôi." Sau đó giống như hắn nghĩ đến cái gì, tiến lên trước, kéo góc áo trên ngực Hiểu Tinh Trần ra, phía trên là một đồ án vân lộ đỏ tươi: "Đạo trưởng, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc tự thương tổn mình, chú thuật này sẽ ngăn cản ngươi."

[ Đồ án vân lộ: hình vẽ tỉ mỉ hoa văn vân mây ]

Cho đến bây giờ Hiểu Tinh Trần mới hiểu rõ, Tiết Dương muốn vây khốn y ở nơi này.

"Ngươi trả thù như thế nào mới thấy đủ?" - Hiểu Tinh Trần mang theo ba phần bi ai, ba phần hận ý, ba phần giận dữ và một phần khó xử hỏi - "Chơi vui sao?"

Hô hấp Tiết Dương đình trệ, phát hiện mình không thể giống như lúc trước giả vờ tiêu sái mà nói: "Chơi vui, làm sao lại không chơi".

Hắn chưa bao giờ thấy lạnh như vậy, cảm giác giọng nói của mình đều cứng rắn đẩy từ trong yết hầu ra, hắn không trả lời Hiểu Tinh Trần, chỉ nói là: "Đạo trưởng, ta thích ngươi, yêu ngươi."

Rõ ràng quá khứ đã nhiều lần nói ra lời tâm tình như vậy, nhưng bây giờ lại hoàn toàn biến dạng.

Đột nhiên hắn hcó chút không dám đối mặt với Hiểu Tinh Trần, quay người rời khỏi phòng, che che chỗ gần tim, nơi đó có ấn chú đường vân giống hệt cái ở trên lồng ngực Hiểu Tinh Trần.

Hắn không nói cho Hiểu Tinh Trần, chú thuật kia chỉ là đem những tổn thương trên thân Hiểu Tinh Trần chuyển dời đến hắn mà thôi.

Tiết Dương cảm thấy trong miệng dâng lên mùi máu, cười một cái tự giễu, dù sao linh lực Hiểu Tinh Trần không dư thừa bao nhiêu, tự hại mình cũng không giết nổi hắn.

Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn hắn đã chết rồi, cũng tốt.

Không có đạo trưởng yêu hắn, quan tâm hắn trên đời, sống còn có ý nghĩa gì?

4.

Ngày ngày cảnh giác, nhưng gần đây đầu rất đau.

Sau một thời gian, mỗi ngày Tiết Dương sẽ đến xem Hiểu Tinh Trần, một bộ rất dính y. Nhưng mà hai người không có gì để nói, bình thường đều không lời.

Giống như Tiết Dương ngay cả khí lực nói giỡn cũng không có, càng thêm gầy gò, có khi lại xuất thần thật lâu.

Mấy năm này bọn hắn cùng nhau sinh sống, thật vất vả mới nuôi Tiết Dương ra một chút thịt. Hiểu Tinh Trần còn từng cười nói, dạng này ôm thoải mái hơn. Hiện tại những ký ức kia như mảnh vỡ, tan biến vụn nát.

"Tử Sâm và A Thiến thế nào rồi?" Hiểu Tinh Trần hỏi.

Tiết Dương có chút ngây người, kể từ lúc xảy ra chuyện kia thì đây là lần đầu tiên đạo trưởng chủ động nói chuyện với hắn.

"Có thể thế nào nữa? Nhỏ mù không phải chạy rồi sao? Vị hảo hữu* kia đương nhiên là trạng thái của hung thi, trước khi đi ta còn từ bi lấy hồn đinh của hắn xuống."

[ Hảo hữu: Bạn tốt. ]

Thái dương Hiểu Tinh Trần ẩn ẩn đau, y hít một hơi thật sâu, "Chỉ như vậy?"

"A, đạo trưởng, không phải thì ngươi nghĩ ta làm sao? Giết sạch mới tốt?" Tiết Dương trào phúng nhếch miệng, gần đây luôn có cảm giác chung sống cùng Hiểu Tinh Trần lâu như vậy lệ khí đã dần dần tiêu tán lệ khí nay lại nặng nề quay về thân thể. Những ký ức thống khổ bên trong đại não trở nên rõ ràng, thậm chí hắn mơ thấy mình vẫn là một đứa trẻ tay trói gà không chặt, mơ thấy bị Thường Từ An ép chặt đứt ngón út của mình.

Trong đêm tối, cảm giác bất lực không có ai để dựa vào, kinh hoàng và sợ hãi đều làm hắn ngạt thở.

Hắn làm sao không sợ chứ, càng làm bộ hung ác cái gì cũng không sợ thì lại càng kinh hoàng.

Sau đó hắn nghe được câu nói làm hắn tan vỡ không gì sánh được kia, lần thứ hai.

Hiểu Tinh Trần nghe hắn nói chuyện như vậy dường như khó chịu được: "Tiết Dương, ngươi thật sự làm người ta buồn nôn."

"Câu nói này không phải đạo trưởng đã sớm nói sao? Ta không phải cũng trả lời ngươi rồi, rất tốt, ta buồn nôn, ta còn sợ bị người khác buồn nôn sao?" - Tiết Dương cố nén thanh âm run rẩy, lại suýt chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, hắn quay lưng đi, lau mắt, tay đều ướt át cả.

Ta không sợ bị toàn thế giới ghê tởm, nhưng ta chỉ sợ, chỉ sợ bị ngươi chán ghét.

Lại qua nhiều ngày, Hiểu Tinh Trần cũng không tự vẫn hay làm gì, nhưng giống như y rất mâu thuẫn, giống như quyết tâm làm cái gì trọng đại mà không dám quyết.

Hôm nay khi Tiết Dương trở về mang theo mùi rượu rất nặng, vừa vào cửa đã nhào vào người Hiểu Tinh Trần, mê say mông lung.

Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên Hiểu Tinh Trần nhìn thấy Tiết Dương uống say, có chút kinh ngạc, vô thức tiếp được hắn.

Thật lâu rồi không ôm thiếu niên, đầu óc của y còn chưa làm ra phản ứng chính xác mà thân thể đã hành động, ôm Tiết Dương chặt hơn chút nữa.

Sau đó y liền ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của son phấn......

Tiết Dương, đi thanh lâu? Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Hiểu Tinh Trần cảm thấy ngực sinh ra phiền muộn và nôn nóng, rất muốn vĩnh viễn khóa người trong ngực trong phòng, để hắn không thể đi chỗ nào nữa.

Tiết Dương ôm lấy cổ tat Hiểu Tinh Trần, nhẹ nhàng nghẹn ngào, không có chút phòng bị nào. Lúc này muốn lấy mạng hắn rất dễ dàng, nhưng Hiểu Tinh Trần không nghĩ tới cái này.

Y bất đắc dĩ sờ lên trán Tiết Dương, ôm thiếu niên lên trên giường.

Đã ở bên nhau quá lâu sao? Làm tất cả mọi thứ không khó khăn chút nào.

Tiết Dương say nát lăn vào trong ngực Hiểu Tinh Trần, thút thít thì thầm, nói đi nói lại vẫn là vài câu kia. "Đạo trưởng, không muốn ngươi lại rời đi khỏi ta." "Đừng không để ý đến ta nữa." "Hiểu Tinh Trần, ngươi có thể lại nhìn ta hay không." "Thực sự không được, ngươi giết ta sẽ tốt, giết ta tất cả đều kết thúc."

Hiểu Tinh Trần càng nghe càng tâm phiền ý loạn, yêu thương trong lòng phá kén mà ra.

Hô hấp Tiết Dương ngày càng gấp rút, trong lúc ngủ mơ vẫn rất  bất an, lông mày nhíu lại thật chặt.

Đột nhiên hắn bắt đầu nhỏ giọng hét lên: "Đau quá, đau quá......" Vừa gọi vừa dùng tay cào lồng ngực, lực đạo lớn không ngờ, nhanh chóng cào ra một vết máu dài.

Hiểu Tinh Trần bị dọa sợ, y cũng không biết vì sao mình lại kinh hoảng như vậy. Y ôm Tiết Dương vào trong ngực, đè lại tay của hắn, dùng môi chạm chạm trán của hắn, nhẹ nhàng trấn an nói: "Đừng sợ, A Dương, ta đây. Nhịn một chút, nhịn một chút sẽ hết đau."

Biện pháp này hình như rất hữu hiệu, Tiết Dương chậm rãi bình tĩnh trở lại, ngẫu nhiên lầm bầm "Đạo trưởng", không còn hô đau nữa.

Hiểu Tinh Trần cúi đầu xuống thoáng nhìn quần áo Tiết Dương có chút lộn xộn, lộ ra ấn ký đỏ tươi trên lồng ngực, đường vân so với loại trên người y gần như giống nhau.

Không phải y bị hạ chú sao? Vì sao trên thân Tiết Dương lại có?

Xem chừng Hiểu Tinh Trần đã đoán được mấy phần, cảm giác càng nhìn càng không hiểu hắn, lại cảm thấy hắn thật ngốc.

Xoắn xuýt vấn đề này thật lâu, rốt cục cũng có đáp án.

Y không muốn quản nữa, chỉ cần A Dương là được rồi.

Cái gì mà y thích chính là A Dương không phải Tiết Dương, kia đều chỉ là lừa mình dối người mà thôi, họ vốn là cùng một người.

Y yêu vẫn chỉ là hắn.

Lừa gạt cũng được, nợ máu cũng được, còn cả quãng đời còn lại y có thể giúp hắn trả lại.

Rốt cục cũng nghĩ thông suốt, Hiểu Tinh Trần lộ ra nét mặt tươi cười đã lâu không thấy, y nhìn Tiết Dương, cầm tay của hắn.

Thật ra hôm nay Tiết Dương cũng không nghĩ sẽ đi dạo kỹ viện, chỉ là cảm giác quá tịch mịch, trầm lặng lâu dài nhanh chóng ép hắn phát điên.

Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, nghe thấy sự náo nhiệt bên trong lâu, hắn liền hoảng hốt đi vào, muốn thật nhiều rượu.

Có kỹ nữ tiến lên phía trước đón hắn, muốn đút cho hắn ăn bị Tiết Dương bực bội đẩy ra.

Chỉ có đạo trưởng có thể đụng ta.

Chính mình tới bây giờ rồi còn đang suy nghĩ thứ gì? Hắn cũng không phải không biết mình bẩn thỉu bao nhiêu, không xứng với người ta.

Còn một tia chờ mong đạo trưởng ăn dấm là cái gì chứ? Hắn cảm giác mình say, nhưng linh hồn rất thanh tỉnh.

Khi hắn tỉnh lại lần nữa, phát hiện Hiểu Tinh Trần đang ngồi bên cạnh giường, cầm tay của hắn. Tóc đen của y có chút tán loạn, hẳn là đã ngủ thiếp đi.

Nháy mắt Tiết Dương cảm thấy giống như mình quay lại lúc trước, thời điểm Hiểu Tinh Trần còn ôn nhu mà đối đãi, cầm tay của hắn. Xuất thần một chút, Tiết Dương cười khổ, hắn cố hết sức rút ngón tay mình ra, sau đó hắn khẽ run lên, cảm nhận được hồn lực rung động.

Có người xông vào kết giới?

Tiết Dương đặt Hiểu Tinh Trần lên trên giường, có chút si mê nhìn một lúc, giúp y che góc chăn. Xoay người ra ngoài, quay đầu nhìn y lần cuối cùng.

Đến chỗ kết giới, nhìn thấy xa xa có ba người đứng một chỗ. Một người đeo mạt ngạch Lam gia trên trán, ánh mắt thanh lãnh. Một người áo đen, cười hì hì, chính là Di Lăng lão tổ vừa phục sinh trong truyền thuyết, Ngụy Vô Tiện.

Còn một người, mang theo ánh mắt phẫn hận mở miệng: "Thi thể đạo trưởng ở đó? Ngươi giấu y đi đâu, ngươi hại đạo trưởng còn chưa đủ à?"

Là...... A Thiến.

Tiết Dương tự giễu cười cười, phảng phất có chút hối hận lúc ấy vì sao không giết nàng: "Đã lâu không gặp ngươi, nhỏ mù. Không tệ, lần này còn tìm trợ thủ tới?" Âm thầm xoay Âm Hổ Phù đã lâu không cần, bầy thi bắt đầu xuất hiện.

"Ai ai ai, không chào đón như thế sao, ngươi đã không muốn giao người, vậy chúng ta cũng không khách khí." Ngụy Vô Tiện vẫn mang dáng vẻ vân đạm phong khinh* cười nói.

[ Vân đạm phong khinh: Mây gió điềm nhiên. Đại ý là Ngụy Vô Tiện vẫn ung dung thong thả. ]

Nội tâm Tiết Dương: Thì ra Di Lăng lão tổ dài dòng như vậy......

Đánh nhau, Tiết Dương dần dần cảm thấy chống đỡ hết nổi rồi, hắn rất hoảng hốt, đạo trưởng thật sự muốn không để ý đến hắn mà đi sao? Cảm giác cuối cùng ép ở lại cũng không giữ được.

Nhắm ngay lúc Tiết Dương phân tâm, Lam Vong Cơ chém xuống một kiếm ngay vị trí cánh tay trái Tiết Dương. Tránh cũng không thể tránh, Tiết Dương nhắm hai mắt lại nhưng mãi chưa cảm thấy đau đớn như dự liệu.

"Khanh" - Một tiếng như thế, Tị Trần bị phá tan, Tiết Dương cảm giác mình bị rơi vào một vòng ôm thân quen mà xa lạ.

Hắn giật mình mở mắt ra, phát hiện là Hiểu Tinh Trần mang theo thần sắc bối rối. Mà phá Tị Trần vừa lúc như thế lại là Sương Hoa.

"Đạo trưởng, ngươi khôi phục linh lực?"

"Ừ." Hiểu Tinh Trần ôm chặt hơn chút nữa, sờ sờ tóc sau cái ót của hắn.

"Vậy ngươi mẹ nó hẳn là phải mau cút, vừa vặn có người tới cứu ngươi. Trước đó không phải ngươi muốn đi bởi vì ở cùng ta đau nhức khổ sở muốn chết sao, con mẹ nó hiện tại nếu ngươi không đi, về sau..... sẽ không có cơ hội." Tiết Dương vừa rống to vừa quẹt nước mắt, rõ ràng nói để Hiểu Tinh Trần đi, tay lại nắm thật chặt góc áo của y không buông.

Hiểu Tinh Trần biết hắn khổ sở, đau lòng không chịu được mà đè lên bả vai thiếu niên, dỗ dành nói: "A Dương không khóc, ta không đi, ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn cùng ngươi cả một đời. Những nợ nần kia, ta giúp ngươi trả lại là được."

Nước mắt tràn đầy trên mặt mũi Tiết Dương, run rẩy nói: "Ta là Tiết Dương, không phải A Dương."

Hiểu Tinh Trần hôn nước mắt đang rơi của hắn: "Ngươi chính là A Dương của ta."

Ánh sáng trong mắt Tiết Dương hiện lên, gặm gặm môi Hiểu Tinh Trần, triền miên vạn phần.

Bên cạnh có ba người vẫn đang sững sờ.

A Thiến: "Vậy mà đạo trưởng không chết......"

Ngụy Vô Tiện: "Không phải ngươi nói bọn hắn là cừu nhân mà......"

Lam Vong Cơ:"......"

Nội tâm Lam Vong Cơ: dọa ta đến nỗi ta quên nhặt Tị Trần......

______________________

Cái tên " U hoàng "  lấy từ một câu trong bài thơ " Sơn quỷ " thuộc cửu ca của Khuất Nguyên :  "Dư xứ u hoàng hề chung bất kiến thiên."
Dịch : Chốn thâm sâu, trời mây chẳng thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro