Chương 1: Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Kết thúc

Trong phòng ký túc xá nam khu A đại học y khoa, Lâm Tự ngồi dưới đèn bàn viết báo cáo thực nghiệm, đột nhiên cửa ký túc xá bị gõ vang.

"Đã trễ thế này, ai còn gõ cửa vậy?"

Bạn cùng phòng cách gần cửa phòng nhất lười nhác đứng lên mở cửa.

"Lâm Tự! Tìm cậu này!" - Bạn cùng phòng quay đầu nhìn cậu, ánh mắt ý vị thâm trường.

Cậu ngẩng đầu, nhìn đến tài xế của Ôn Lạc Thừa đang đứng trước cửa phòng nhìn mình.

Cậu buông bút, dưới ánh mắt hiểu rõ của bạn cùng phòng bước đi ra ngoài khép cửa lại.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, ký túc xá lập tức vang lên âm thanh khinh thường phỉ nhổ, xen lẫn cực kỳ hâm mộ, không cam lòng cùng ghen ghét đỏ mắt.

"Chú Lưu."

"Di động của cháu gọi không được, người chờ cháu ở cổng lớn đấy, mau cùng chú xuống lầu đi."

"Vâng, cháu đi lấy áo khoác."

Lâm Tự quay trở về mới vừa đặt tay lên nắm cửa liền nghe được sau ván cửa truyền đến tiếng châm chọc mỉa mai cùng nhục nhã cậu.

Cậu trầm mặc mà nghe xong một lát, buông tay xoay người rời đi.

"Bỏ đi, chúng ta đi thôi."

Lâm Tự đi theo chú Lưu xuống lầu, quả nhiên, một chiếc xe toàn thân đen nhánh đậu ở trước cổng trường, biển số xe là ba số chín mà toàn bộ giáo sư, học sinh đều nhận ra.

Cậu bước qua, cửa xe mở ra, Ôn Lạc Thừa đang ngồi dựa ghế vẫy tay về phía cậu: "Vào đi."

Cậu cúi đầu cất bước, vật thể màu trắng không rõ ở phía dưới ghế dựa xâm nhập vào mi mắt, Lâm Tự lạnh mặt, đứng bất động.

"Làm sao vậy?"

Ôn Lạc Thừa theo ánh mắt cậu thò người ra sau nhìn thấy, sắc mặt hơi cứng lại, ngay sau đó quay đầu về phía tài xế trước xe lạnh nhạt nói: "Xe rửa sạch kiểu gì vậy, lại đây chùi sạch sẽ đi!"

Lâm Tự nhìn chằm chằm một đống chất lỏng màu trắng kia trong chốc lát đã phát ngốc, sau khi lấy lại tinh thần theo bản năng lấy ra một điếu thuốc, dựa vào một bên thân xe cắn xuống, chờ tài xế lau sạch.

Tài xế nhanh chóng chạy tới lấy giấy đem những đồ vật lung tung rối loạn đó ném ra ngoài, Lâm Tự không châm thuốc, Ôn Lạc Thừa không thích mùi thuốc lá.

Đang ngây người thì bị một đôi tay hữu lực kéo vào trong xe, điếu thuốc kia rơi xuống mặt đất.

Tài xế lái dọc theo hướng ra sân bay, tấm chắn phía sau sớm đã là một mảnh cảnh xuân.

Ôn Lạc Thừa cởi nút áo của cậu ra, hôn lên môi cậu: "Làm sao toàn thân cứ là mùi nước sát trùng vậy, đến phòng thí nghiệm à? Không thích."

Lâm Tự không trả lời, dựa vào trên ghế tựa nhắm mắt mặc hắn hôn, một cỗ mộc hương thành thục ấm áp trên người Ôn Lạc Thừa đem cậu bao quanh ôm lấy, làm cậu rơi vào thân hình như lửa nóng kia.

Đã sớm qua nửa tháng không nhìn thấy nhau, vốn nên là nhớ nhung, nhưng hình ảnh vừa nãy đã đánh vỡ khát vọng của cậu đối với hắn, thân thể làm thế nào cũng không nóng lên được.

"Anh sắp lên máy bay, hôm nay không đi khách sạn, làm ở trong xe được không, hửm?"

"Không có thời gian còn tìm em?"

"Muốn gặp em, sắp đi nơi khác làm một ca giải phẫu, lần này vừa đi là đi mấy ngày..." - Ôn Lạc Thừa ở trên người cậu hôn, thong thả ung dung mà nhấm nháp thân thể này.

"Không phải vừa mới xong việc sao? Không thoả mãn à?"

Ôn Lạc Thừa dừng lại, ngẩng đầu nhìn mặt Lâm Tự, cậu chưa từng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình, hoặc là nói cậu ở trước mặt hắn chưa từng biểu lộ ra cảm xúc gì, vật nhỏ đây là... ghen tị?

Kinh ngạc qua đi, hắn câu môi cười: "Ghen à?"

Lâm Tự rũ mắt nhìn hắn: "....Không, chỉ là tò mò một chút."

Ôn Lạc Thừa gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của cậu, muốn tìm ra một tia gượng ép, nhìn đôi mắt cậu bình tĩnh không gợn sóng hồi lâu, tựa như thật sự chỉ là thuận miệng hỏi, hắn có chút thất vọng.

Cúi đầu một lần nữa hôn cậu:"Là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp trường các em, muốn vào trong phòng anh, eo rất nhỏ, là lần đầu tiên...."

Lâm Tự rũ mắt cắn môi dưới.

Ôn Lạc Thừa cởi quần áo của cậu lộ ra khối thân thể xinh đẹp, làn da Lâm Tự thiên về tái nhợt, eo nhỏ chân dài trơn nhẵn như lãnh ngọc, làm cho Ôn Lạc Thừa yêu thích không buông tay, cho dù ngủ qua bao nhiêu người vẫn là nhịn không được nhớ đến cơ thể của Lâm Tự.

Hắn đem cậu đè ở trên ghế sau, xoay người phủ lên...

Lâm Tự nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài vội vàng chạy nhanh làm cậu thấy rõ đây là đường ra sân bay, đường cao tốc trống trải giống nhau không thấy cuối kéo dài ra rất xa, rất xa. không ngừng lùi lại sau bóng cây màu đen thật lớn là những ngọn đèn đường thành thị...

Thân xe chạy như bay ở trên cao tốc hơi lay động lên.

"Chúng ta..."

"Hửm?" - Toàn bộ thể xác và tinh thần Ôn Lạc Thừa đều vùi lấp khắp nơi trên người cậu, không chút để ý đáp.

"Chúng ta kết thúc đi."

"Cái gì?"

Lâm Tự mở mắt ra, trong mắt một mảnh thanh minh không có chút dục vọng nào: "Em nói, chúng ta kết thúc loại quan hệ này đi."

Ôn Lạc Thừa ngừng lại, nhìn chằm chằm cậu muốn tìm tòi nghiên cứu lời nói này của cậu là vui đùa hay là nghiêm túc.

"Bởi vì chuyện vừa nãy?"

"Không phải."

"Em có người mình thích?"

"Không."

Ôn Lạc Thừa đột nhiên dùng sức: "Vậy thì vì cái gì muốn kết thúc?"

Lâm Tự cắn môi áp xuống cảm giác không khoẻ, tuy rằng loại thời điểm này nói chuyện đó gây mất hứng, nhưng cậu không nhịn xuống được.

"Giận anh sao?"

"Việc này... không quan hệ, em muốn...kết thúc."

Ôn Lạc Thừa căng thẳng khoé miệng không rên một tiếng mà nhìn chằm chằm cậu hung hăng chiếm hữu, có chút tức giận lại nhịn xuống.

Lâm Tự đem ghế dựa bên dưới cào ra nếp uốn, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, lòng bàn tay đỏ lên, không rên một tiếng cố nén khó chịu thừa nhận hậu quả của câu nói kia mang đến.

Da ghế dưới thân hơi lạnh, cậu đột nhiên nghĩ đến nơi này vừa nãy cũng có một người nằm qua, vị trí giống với cậu, tư thế cũng giống nhau...

Mây mưa qua đi, xe đã vững vàng ngừng ở lối vào sân bay.

Lâm Tự nhắm mắt hoà hoãn hô hấp, Ôn Lạc Thừa nhìn mặt cậu không biểu tình rồi lấy giấy lau sạch chính mình, yên lặng mặc xong quần áo.

"Để chú Lưu đưa em về."

"Không cần, anh đi đi, em đi trước." - Lâm Tự nhanh nhẹn mà mở cửa xuống xe, hướng hắn lễ phép xa cách cúi chào: "Hẹn gặp lại viện trưởng Ôn, anh thuận buồm xuôi gió."

Mặt Ôn Lạc Thừa lạnh lùng: "Đi, chú Lưu lái xe!"

Sườn xe chuyển một đường đẹp đẽ đi vào lối vào sân bay dành cho khách quý.

Lâm Tự như trút được gánh nặng thở ra một hơi, lại lập tức bị đuôi xe mang theo gió lạnh thổi cho một thân toàn hơi lạnh giật mình, lúc này mới nhớ tới mình không có mặc áo khoác.

Tuyết đầu mùa đêm qua hiện tại đã hoá thành dơ bẩn lầy lội đầy đất, lạnh lẽo ướt át, mặt đất màu đen khúc xạ ra ẩm ướt loang lổ. Cậu kéo cao cổ áo đem nửa khuôn mặt chôn vào trong, nhìn xung quanh lối vào sân bay thanh lãnh cùng nơi đậu xe taxi xa xôi, cười khổ hai tiếng dẫm lên nước bùn hướng về chỗ đậu xe đi đến.

Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?

Trên cửa sổ xe thở ra sương trắng làm mơ hồ gương mặt cậu, còn có nửa năm tới phải đi bệnh viện thực tập, bản thân xem như đã đắc tội Ôn Lạc Thừa rồi phải không?

Chắc sẽ không đâu, rốt cuộc bên người hắn cũng không thiếu người, chỉ là ở cái loại thời điểm này không thoả đáng, xúc động lúc đó.

Nửa năm sau, hắn hẳn là đã quên mất mình rồi, sẽ không tại vì loại sự tình này mà làm khó dễ cậu mới đúng, tốt xấu gì chính mình cũng cho hắn ngủ miễn phí lâu như vậy rồi.

Cậu nhớ tới khi nói kết thúc rõ ràng Ôn Lạc Thừa không cao hứng, hắn là...bởi vì mình nói ra trước bị mất mặt nên không vui sao?"

Cho nên mới đáp ứng không chút do dự.

Vẫn là nói hắn sớm đã chán ghét chính mình, cho nên mới đáp ứng dứt khoát như vậy?

Nghĩ đến chuyện này để làm gì? Vốn chính là một trò chơi kẻ muốn người cho, bọn họ đối với thân thể đối phương vui thích ngang nhau, chỉ là bạn giường thuần tuý mà thôi, loại giao lưu không có tinh thần này, quan hệ không trộn lẫn ích lợi trao đổi, cũng không liên hệ với chút tình yêu nào.

Sương trắng trên cửa kính đã bị bên trong xe sưởi cho bốc hơi biến mất, hiện ra trên cửa kính kia một gương mặt thiếu niên trống rỗng...

Ôn Lạc Thừa vò vé máy bay lạnh mặt rảo bước tiến vào cửa kiểm an, khi sắp sửa đi vào đột nhiên xoay người nhìn tài xế lạnh lùng nói: "Chú đi về tìm phòng hành chính làm đơn từ chức đi, đi ngay trong hôm nay."

Nói xong cũng không quay đầu lại mà bước vào cửa kiểm an.

Chú Lưu sững sờ đứng ở tại chỗ qua một lúc lâu mới phẫn nộ uỷ khuất mà lau nước mắt, mẹ nó, việc này sao có thể trách ông?

Hắn có cho thời gian rửa sạch sao? Mới vừa ở bệnh viện chịch xong một học sinh, trực tiếp sai ông chạy xe đến trường học, ông nào biết vị đại thần này không có rửa sạch chiến trường đâu?

Bỏ đi, việc này không có cách làm, tên bác sĩ này không dễ đối phó, huống chi Ôn Lạc Thừa trong nghề còn là danh y từ bệnh viện nước ngoài đào về cung phụng, bảo bối trấn viện. Tính tình dĩ nhiên không tốt, sinh hoạt cá nhân còn hỗn loạn như vậy, đứa trẻ họ Lâm kia không ở cùng hắn nữa quả thực chính là quyết định sáng suốt.

Lâm Tự trở lại ký túc xá đã qua hai giờ, sợ quấy nhiễu đến những người khác nên cậu không dám rửa mặt, trực tiếp nằm lên giường, định sáng mai lại rửa sạch.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại vẫn là nghe tới trong phòng truyền đến một tiếng cười nhạt khinh thường, cậu trở mình đối mặt với vách tường, trên người rất đau, trong lòng cũng rất đau, trong đầu từ thanh tỉnh qua hỗn loạn.

Chính mình thật sự đưa ra kết thúc rồi. Lâm Tự nhắm mắt lại cười tự giễu, có chút mất mát, giải thoát càng nhiều hơn.

Hai năm, cậu cho rằng cuối cùng chính mình mới là người bị vứt bỏ, không nghĩ tới lại là bản thân mình kiềm chế không được.

Cũng tốt, loại quan hệ dị dạng vớ vẩn này nên sớm kết thúc rồi.

----

Tác giả có lời muốn nói: Khai văn mới rồi, hoan nghênh đại gia vây xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro