Chương 2: Quan hệ gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Quan hệ gì?

Ngày hôm sau khi tỉnh lại Lâm Tự có chút nghẹt mũi đau họng, khả năng là do ở sân bay bị đông lạnh lúc lâu đến cảm lạnh.

Cậu xuống giường muốn tìm một gói thuốc trị cảm uống, ước lượng bình nước ấm trống không, đưa mắt nhìn một vòng, nhìn đến hai người bạn cùng phòng đã sớm đi rồi, biết nước ấm của mình lại bị người dùng hết.

Tiện tay cầm lấy áo khoác khoác lên đi đun lại nước ấm, uống thuốc cảm lại ngủ một giấc mới có cảm giác khoẻ lên một chút.

Buổi chiều có tiết, cậu không có ăn uống gì liền trực tiếp đi về phòng tự học, trạng thái không tốt nên học gì cũng không vào, ghé vào trên bàn mơ mơ màng màng cả ngày.

Lâm Tự ngủ ở trên bàn đến eo đau, trợn mắt liền nhìn thấy giảng viên đã tuyên bố tan học đi xuống bục giảng, tiết học này còn không bằng ở ký túc xá ngủ một giấc cho tốt.

"Sao hôm nay cậu lại héo như vậy?" - Bạn ngồi cùng bàn Trần Mục chạm vào bả vai cậu hỏi.

"Có chút cảm."

"Cảm? Tôi đưa cậu đi cửa sau phố kia uống cháo nhé, cho nhiều gừng băm chút cho ấm, giúp cậu nhuận giọng nữa."

"Ừm."

Lâm Tự dựng dậy tinh thần thu dọn sách vở, đi theo cậu ta một trước một sau ra khỏi phòng học.

Trên đường có mấy người đang lén nhìn bọn họ, nói chính xác là nhìn Lâm Tự, cậu đã quen, rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đường, mắt nhìn thẳng, chịu đựng cái nhìn của bọn họ.

"Đã xem diễn đàn trường sáng nay chưa?"

"Hả? Chưa xem."

"Cậu lại sáng suốt, tối hôm qua cậu đi ra ngoài sao?"

Lâm Tự cứng một chút, ngay sau đó lại thả lỏng thân thể: "Ừm."

"Lần sau có thể nói hắn đừng quang minh chính đại mà dừng xe trước cổng trường chúng ta hay không, người khác dễ nghĩ xấu cho cậu lắm."

"Sẽ không có lần sau đâu."

"?" - Trần Mục kinh ngạc mà dừng bước chân lại nhìn cậu: "Ý cậu là sao?"

"Chính là ý mà cậu lý giải."

"Hai người, hai người chia tay à?"

Lâm Tự có điểm muốn cười, chỉ chỉ 5 mét hơn đã tới quán cháo: "Tới rồi."

Trần Mục tuỳ tiện tìm một vị trí trong góc ngồi xuống chọn một ít đồ ăn, không đợi người phục vụ cầm thực đơn đi xa đã gấp không chờ nổi mà hỏi: "Hai người thật sự chia tay?"

Lâm Tự nhấp một ngụm trà nóng xoa dịu dạ dày trống rỗng: "Cậu sẽ không cho rằng bọn tôi đang yêu đương đi."

Những lời này quá có lực chấn động, tuy rằng Lâm Tự cùng vị Ôn Lạc Thừa kia làm loạn ở bên nhau đúng thật là làm người dễ dàng miên man bất định, nhưng hiểu biết của cậu ta đối với Lâm Tự vẫn không nghĩ đến là phương diện kia, không nghĩ tới...

"Hai người rốt cuộc là quan hệ gì?"

Lúc Lâm Tự bị cậu ta hỏi cũng lâm vào trầm tư. Đúng vậy, cậu với Ôn Lạc Thừa rốt cuộc là loại quan hệ gì?

"Chẳng lẽ thật là loại quan hệ trong lời đồn?" - Trần Mục không có mặt mũi nói quá rõ ràng.

"Hẳn là cùng loại đi."

"Cậu.. Thật ra cậu không cần, ý tôi là, thành tích của cậu rất tốt, nếu tốt nghiệp muốn đến bệnh viện tam hiệp cũng không cần dùng đến phương thức này.."

"Không phải như vậy, không có giao dịch, tôi không cầu anh ta cái gì, anh ta cũng không đáp ứng tôi gì cả."

Trần Mục lại ngây ngẩn cả người lần nữa, cái này là cái mà Lâm Tự gọi là cùng loại ư?

Đoạn quan hệ này chính bản thân Lâm Tự cũng không nói rõ được là gì.

Tựa như cậu cùng Ôn Lạc Thừa bắt đầu giống nhau, cái gì cũng chưa nói, đã không minh bạch như vậy mà lăn ở cùng nhau rồi.

Ngày đó trường học mới vừa thỉnh Ôn Lạc Thừa trở về nước đến lễ đường trường học khích lệ nam sinh, nữ sinh, một đoạn diễn thuyết xuất sắc mà ý vị tuyệt vời, toàn trường vẫn luôn vỗ tay không ngừng.

Lâm Tự ngay từ đầu là bị âm sắc của hắn hấp dẫn, chất giọng từ tính như ngọc thạch làm người ta nhịn không được muốn nghe lại một lần.

Hắn ngẩng đầu lên khỏi sách vở, một khắc kia cậu nghĩ rằng thượng đế nhất định thiên vị người này, mới có thể dụng tâm tạo hình mỗi một đường cong, hình dáng trên người hắn như thế, đến mỗi sợi lông mi nhỏ bé cũng đều phá lệ nhỏ dài dụ hoặc.

Ôn Lạc Thừa lớn lên quá đẹp, loại thành thục ưu nhã, phá lệ tự tin này làm cậu không rời mắt được.

Chiều cao của Ôn Lạc Thừa so giữa các bác sĩ là tuyệt đối cao, dáng người có cường kiện gợi cảm của đàn ông phương Tây, cả gương mặt kia cũng mang theo một vẻ lập thể khắc sâu của người phương Tây, sau này Lâm Tự mới biết được bà ngoại của hắn là người Anh.

Sau lần diễn thuyết đó, Lâm Tự cùng hai bạn học khác làm học sinh đại biểu đi cùng giáo viên, Ôn Lạc Thừa tham quan một vòng trong ngoài sân trường một lần.

Trên người Ôn Lạc Thừa như là có một khối nam châm thật lớn làm cho người ta không rời mắt được, tóm lại cậu không cầm lòng được mà liếc nhìn Ôn Lạc Thừa, sau vài lần rốt cuộc bị hắn phát hiện, bắt giữ được ánh mắt của Lâm Tự.

Cậu lập tức cúi đầu không dám đối diện, chỉ có dư quang cảm giác được đôi mắt hắn dừng lại trên người mình nhiều thêm vài giây, chờ Ôn Lạc Thừa lại cùng người khác nói giỡn mới dám tiếp tục trộm nhìn hắn.

Sau đó trong quá trình tham quan đôi mắt Ôn Lạc Thừa cũng hoặc nhiều hoặc ít dừng lại ở trên người cậu vài lần, nhiều lần ngẫu nhiên đối diện Lâm Tự đều mất tự nhiên mà quay đi.

Đại khái một thời gian sau lần diễn thuyết đó kết thúc, Lâm Tự ở cổng trường bị một chiếc ô tô màu đen chặn đường, cửa sổ xe hạ xuống là gương mặt cười như không cười của Ôn Lạc Thừa.

"Đi cùng không?"

Lâm Tự chỉ do dự có vài giây, thân thể liền không chịu khống chế mà lên xe.

Trên đường Ôn Lạc Thừa không giao lưu cùng cậu cái gì, mà là đang xem một phần văn kiện, thẳng đến khi tài xế đem xe chạy đến dừng trước cửa một khách sạn hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tự.

Hắn xuống xe giúp Lâm Tự mở cửa xe, thật tự nhiên mà dắt tay cậu đi vào thuê một phòng.

"Biết anh muốn làm cái gì không?"

Lâm Tự khẩn trương đến phía sau lưng đẫm mồ hôi: "Vâng."

"Muốn anh đưa em về không?"

Lâm Tự nuốt xuống nước bọt lắc đầu, giây tiếp theo đã bị Ôn Lạc Thừa vác lên ném xuống giường...

Sau đó hầu như thứ sáu mỗi tuần Ôn Lạc Thừa đều sẽ lái xe đến đón cậu, đi làm cái gì không cần nói cũng biết, từ đầu tới đuôi hau người cũng chưa giao lưu cái gì. Ngẫu nhiên vài lần bị đưa tới trong nhà Ôn Lạc Thừa, nhưng xong việc Lâm Tự cũng là lập tức đi ngay, đến cả ôn tồn lưu luyến cơ bản nhất giữa tình nhân cũng không có.

Cho nên nói, giữa bọn họ là loại quan hệ gì?

Chính Lâm Tự cũng thực mê mang, cậu không hỏi, Ôn Lạc Thừa cũng chưa từng nói qua.

Như thế nào cam chịu loại quan hệ này tồn tại suốt hai năm vậy? Lâm Tự có khi cũng tự hỏi qua.

Có lẽ là bởi vì chính mình vốn là thích con trai, mà Ôn Lạc Thừa lại trùng hợp là cực phẩm giữa những người khác?

Hoặc có lẽ là xuất phát từ sùng kính đối với ưu tú thành công?

Lâm Tự tra qua tư liệu của hắn, hắn lớn hơn mình mười tuổi, tại tâm ngoại khoa của giới y học đã sớm có chút danh tiếng, trong nhà mấy thế hệ đều là bác sĩ, tuổi còn trẻ liền từ hải ngoại được mời tới mổ chính ở bệnh viện Nhân Thái có tiếng tăm vang dội nhất, cũng tại hai năm ngắn ngủn đã leo tới chức vị phòng chủ nhiệm kiêm phó viện trưởng.

Lý lịch đẹp đẽ đến làm nhân sinh ghen ghét kéo ra khoảng cách giữa hắn cùng người bình thường, Lâm Tự đối với hắn chỉ có thể ngước nhìn.

Ngôi sao loá mắt này đột nhiên tiếp cận cậu, khi hắn vươn tay tới, Lâm Tự kháng cự khônng được.

Lần đầu tiên cậu từ bỏ nguyên tắc cùng điểm mấu chốt, làm chuyện khác người nhất trong đời cậu, cho dù biết hắn đối với mình chỉ là...

Hiện tại mặc kệ lúc trước ở bên nhau nguyên do là cái gì, đều đã kết thúc rồi, lại đi đuổi theo cũng không có nửa phần ý nghĩa.

Trần Mục đối với giải thích của Lâm Tự cảm thấy đau đầu:

"Bỏ đi, tóm lại không biết hai người rốt cuộc đang làm gì, cậu ăn cháo trước đi, tôi nói cho cậu nghe thành quả điều tra gần đây nhất."

"Ừm."

"Tôi tìm người bạn học công nghệ thông tin lần theo cái id kia, tối hôm qua có kết quả rồi, cậu đoán xem người thọc ra chuyện của cậu xong phát ảnh chụp trên diễn đàn là ai."

Lâm Tự chậm rãi nuốt xuống một ngụm cháo nóng, thanh âm cũng không phải cảm thấy quá hứng thú: "Ai?"

"Chu Thượng Thanh!"

"Cậu ta?" - Lâm Tự có chút kinh ngạc, như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là cậu ta.

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro