Chương 11: Boss phản diện Giang Húc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau,

Liễu Mộc Phong dậy sớm. Sau khi đứng dậy liền gấp chăn gối trên sàn ngay ngắn gọn gàng, rón rén đi về phía tấm bình phong nhìn vào kiểm tra người trên giường.

Phát hiện đối phương còn chưa tỉnh lại, Liễu Mộc Phong cúi đầu, kéo chăn bông cho đối phương, trực tiếp rời khỏi phòng.

Nghe thấy tiếng cửa đóng mở, người trên giường chậm rãi mở mắt ra, nhìn chăn bông trên người, trong lòng cảm thấy ấm áp khó tả, khóe miệng hiện lên một đường cong mềm mại.

Liễu Mộc Phong tắm rửa sạch sẽ, đi chuẩn bị bữa sáng. Sau khi bữa sáng đã sẵn sàng và đặt trên bàn ăn, hắn lại đến sau tấm bình phong. "Này, đến giờ ăn sáng rồi, heo con lười biếng."

Nghe thấy thanh âm của Liễu Mộc Phong, người nằm trên giường mở mắt, không vui nhìn hắn "Ta có tên đàng hoàng không phải là heo con lười biếng, ta tên là Giang Húc. Sông lớn hồ hải giang, mặt trời mới mọc lên ở hướng đông húc!" (Bê nguyên văn trong raw nha mấy ní gg dịch chả hiểu gì cả)

"Giang, Giang Húc?" Nghe được cái tên này, Liễu Mộc Phong sắc mặt thay đổi liên tục. Khi thì xanh, khi thì trắng, sự thay đổi vô cùng phức tạp. Giang Húc? Nhân vật phản diện Giang Húc? Hắn thực sự đã được gặp Giang Húc, nhân vật phản diện trong sách?

Nghĩ tới Giang Húc, Liễu Mộc Phong chợt nhớ tới trong sách có nói Trấn Bắc Lục Hùng bị đại boss giết chết, khốn kiếp tình tiết quan trọng như vậy lại bị bỏ qua.

Giang Húc là nhân vật phản diện chính trong cuốn sách này. Cậu lớn lên cùng thanh mai trúc mã của mình là nam chính rồi, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn yêu nam chính tha thiết. Tuy nhiên, nam chính không thích song nhi và cũng không thích Giang Húc. Trong tiểu thuyết có viết Giang Húc từ nhỏ đã mồ côi phụ mẫu, tính cách có phần cổ quái nên rất khó hòa hợp với đám đông từ nhỏ đến khi lớn lên vẫn một thân một mình. Vì thế mối quan hệ giữa Giang Húc và sáu người vợ của nam chính rất xấu, sau này biến tình yêu thành thù hận. Giang Húc lun ở phe đối lập với nam chính, bị nam chính và sáu người vợ của tên đó giết chết.

"Ngươi, ngươi biết ta?" Giang Húc nghi ngờ hỏi, nhìn Lưu Mộc Phong với vẻ mặt cổ quái.

"Không, ta không biết!" Liễu Mộc Phong vội vàng phủ nhận. Hắn ta biết quá nhiều, nếu kể hết ra, kẻ ác có thể sẽ giết anh ta vì tội nói bậy.

Nghe vậy, Giang Húc hừ lạnh một tiếng. "Tại sao lại giả vờ như không biết khi ngươi biết rõ ràng? Chuyện của ta ở Gia Lan Thành mọi người đều biết. Nhiều thêm một người biết sự tình là ngươi cũng không tính là nhiều!"

Nói đến chuyện này, Giang Húc có chút buồn bực. Cậu thì thầm trong lòng: Người này rõ ràng là biết mọi chuyện như thế nào mà vẫn lừa dối chính cậu.

Nghe vậy, Liễu Mộc Phong sửng sốt. Mọi người ở Gia Lan Thành đều biết điều này sao? Giết Lục Hùng Trấn Bắc, chính là việc mà Giang Húc đã làm khi mười ba tuổi. Nói cách khác, vậy sự việc mà mọi người đều biết rõ là cậu ấy đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc.

Nói đến chuyện này, cũng là mệnh của Giang Húc không tốt lắm. Gia gia của Giang Húc có hai nhi tử. Phụ thân của Giang Húc là nhi tử thứ hai, ông qua đời sớm, để lại Giang Húc đơn độc. Đại bá của Giang Húc có một nhi tử và nhi nữ chính là đường ca và đường tỷ của cậu. Việc trục xuất liên quan đến đường tỷ của Giang Húc, nàng ta có vị hôn phu từ một gia tộc lớn. Tên khốn đó nhìn thấy vẻ đẹp của Giang Húc liền nổi tâm thuật bất chính đùa giỡn cậu và cuối cùng bị Giang Húc đánh cho một trận. Nhưng tên khốn đó lại nói rằng Giang Húc đã mình, kết quả là đại bá và đường tỷ không phân biệt trắng đen như thế nào đã lập tức đuổi cậu ra khỏi gia tộc một cách tùy tiện.

Tính thời gian thì sự việc này đáng lẽ phải xảy ra từ ba tháng trước. Tuy nhiên nguyên tác lại nói, sau khi Giang Húc giết Lục Hùng Trấn Bắc bị thương nặng chạy đi tìm nam chính là nam chính đã thu lưu cậu. Nhưng hiện tại, Giang Húc vì năm chiếc nhẫn  trữ vật đó lại tới tìm hắn. Hay nói việc làm của hắn dẫn đến hiệu ứng cánh bướm!

"Kỳ thật ta cũng bị đuổi ra khỏi nhà giống như cậu!" Nói đến đây, Liễu Mộc Phong thở dài. Anh muốn Giang Húc hiểu rằng hắn không hề coi thường cậu, việc Giang Húc bị đuổi ra khỏi gia tộc một chút cũng không liên quan.

Nghe vậy, Giang Húc sửng sốt "Tại sao, tại sao?"

"Ta là tư chất ngũ linh căn. Phụ mẫu đã qua đời khi vừa mới 5 tuổi, ta không có chỗ dựa và tư chất kém cỏi nên cũng bị đại bá trục xuất và giao việc trồng trọt linh thảo ở thôn nhỏ này." Liễu Mộc Phong thở dài một tiếng.

"Ngươi, ngươi là người của gia tộc nào?"

"Liễu gia ở Song Dương Trấn, không tính là gia tộc lớn cùng lắm chỉ có thể coi là gia tộc hạng ba, không thể so sánh với Giang gia cậu ở đại thành được. " Gia Lan Thành là đại thành cấp một, thành chủ là cao thủ Linh Vương Cảnh. Mà Song Dương Trấm cao lắm cũng chỉ là một trấn hạng ba, trấn chủ chỉ ở cấp bậc Linh Sư Cảnh. Dù cùng gọi là toà thành nhưng hai thành này rất khác nhau, cái gọi là đại gia tộc ở thành đương nhiên cũng khác nhau.

Nghe vậy, Giang Húc hừ lạnh một tiếng "Tất cả họ đều bẩn thỉu xấu xa như nhau cả." Đại gia tộc thì làm sao? Gia tộc nhỏ thì làm sao? Quạ trong thiên hạ này đều là màu đen.

"Đúng vậy!" Gật đầu, Liễu Mộc Phong tán thành.

"Ngươi tư chất kém không phải lỗi của ngươi, bọn họ không nên đối xử với ngươi như vậy!" Nhìn Liễu Mộc Phong, Giang Húc cảm thấy gia tộc đối phương rất quá đáng, chẳng qua là vì tiết kiệm tài nguyên mà thôi, đem một đứa trẻ không phụ mẫu trong gia tộc liền đuổi ra ngoài.

Nhìn Giang Húc thay hắn bất bình, Liễu Mộc Phong mỉm cười “Cậu có nghĩ hai chúng ta khá giống nhau không?”

Nghe vậy, Giang Húc sửng sốt. "Quả thật bọn họ rất giống nhau "Cả hai đều không có phụ mẫu, đồng thời có chung số phận xui xẻo là bị gia tộc bỏ rơi.

"Đừng nói đến những chuyện không vui này nữa, đến để ta dìu ngươi đứng dậy ăn cơm!" Liễu Mộc Phong cúi người đỡ Giang Húc đang ở trên giường.

Ngồi trên giường, cậu nhìn Liễu Mộc Phong chủ động cúi người xỏ giày cho mình. Giang Húc vô thức nắm chặt tay, lấy hết can đảm nhìn lên đỉnh đầu đối phương. "Cảm, cảm tạ!"

"Hả?" Ngẩng đầu lên, Liễu Mộc Phong nghe không rõ câu vừa rồi, nghi hoặc nhìn đối phương.

Bắt gặp ánh mắt của Liễu Mộc Phong, Giang Húc cảm thấy không được tự nhiên quay mặt đi.

"Cậu ngồi đây đợi ta, ta đi lấy khăn lau tay và mặt cho cậu. Lau xong thì chúng ta ăn cơm." Liễu Mộc Phong nhẹ giọng nói rồi quay người rời đi.

Nhìn thấy Liễu Mộc Phong rời khỏi, Giang Húc chậm rãi chống đỡ thành giường từ từ đứng lên, tay ôm vết thương ở dưới bụng, từng bước một đi về phía cửa.

"Cậu đang làm gì vậy?" Nhìn Giang Húc từ cửa phòng khách bước ra, loạng choạng đi về phía cửa ở phía sau nha, Liễu Mộc Phong vội vàng đi tới đỡ cậu.

"Ta, ta..." Nhìn Liễu Mộc Phong, Tưởng Húc vẻ mặt khó xử.

"Muốn đi vệ sinh sao?" Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Liễu Mộc Phong lập tức đoán được việc không tiện nói ra.

"Ừ!" Giang Húc gật đầu, khuôn mặt hiện lên nét xấu hổ đỏ mặt.

"Ta dìu cậu, chậm rãi đi!" Nói xong, Liễu Mộc Phong đem khăn tắm quăng vào chậu, đỡ Giang Húc bước ra ngoài phòng.

Nhìn người đỡ ở bên cạnh, Giang Húc ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn hắn dù chỉ liếc mắt.

"Cậu muốn đi nhà vệ sinh nhưng hiện tại không được, liền ở chỗ này đi, ta ở bên kia chờ!" Liễu Mộc Phong sau khi đem người đưa tới góc tường cẩn thận giải thích.

"Được!" Đã được giải đáp, Giang Húc trả lời.

Cười xong, Liễu Mộc Phong xoay người rời đi. Lòng lại nói: Đây là người mà tiểu thuyết đã viết tên ác nhân độc ác, tàn nhẫn, máu lạnh là một đại boss phản diện? Tại sao cậu ta không thấy có gì độc ác hay máu lạnh , chỉ thấy dễ thương và đẹp trai đến lạ thường? Muốn trách thì chỉ có thể trách nam chính ngu dốt, cố chấp khiến người yêu mình sâu đậm phát điên.

Không, hay phải nói là một tên ngựa đực như nam chính căn bản không xứng đáng với một nhân vật phản diện xinh đẹp không tì vết và đáng yêu như vậy. Loại nam nhân như vậy không xứng ở bên Tưởng Húc!

"Liễu Mộc Phong..."

Nghe được tiếng gọi đó, Liễu Mộc Phong lập tức tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới đỡ Giang Húc trở vào nhà.
Ngồi trên ghế, Giang Húc lấy khăn mặt mà Liễu Mộc Phong đưa cho tự lau mặt và tay. Nhìn vào bàn ăn sáng thịnh soạn.

"Ta không biết ngươi thích ăn cái gì, liền tùy theo khẩu vị của ta mà làm một ít. Nếu cậu không thích có thể nói cho ta biết, ta sẽ làm những món cậu thích ăn." Nói rồi Liễu Mộc Phong đã đưa bát đũa tới cho Giang Húc.

"Không, cứ ăn như này đi, rất ngon!" Giang Húc cúi đầu nhấp một ngụm cháo trong bát, không thể không nói, tay nghề nấu nướng của Liễu Mộc Phong quả nhiên rất tốt! Giang Húc nhận ra điều này sau khi ăn bữa ăn hắn nấu tối qua. Hôm nay, được ăn món cháo do đối phương nấu đã chứng tỏ kỹ năng nấu nướng siêu phàm của đối phương.

"Đừng chỉ uống cháo, ăn chút rau đi, ăn nhiều một chút, cơ thể sẽ hồi phục nhanh hơn." Nói xong, Liễu Mộc Phong lập tức đưa cho đối phương một ít rau.

"Ừ!" Tưởng Húc gật đầu, gắp đồ ăn đối phương đưa cho, ăn từng miếng nhỏ.

Ăn xong, Liễu Mộc Phong đỡ Giang Húc trở lại giường “Cậu nha cứ yên ổn mà nằm trên giường hai ngày đi đợi khi nào bình phục rồi hãy rời giường. Một lát nữa ta sẽ đi đến linh điền tưới nước cho linh thảo. Ta để cái chậu ở góc tường, nếu muốn đi vệ sinh cậu có thể đi vệ sinh trong phòng, ta sẽ quay lại ngay."

"Ta không sao, ngươi đi trước đi!" Nhìn cái chậu đặt ở góc giường, Giang Húc vẻ mặt có chút lúng túng.

"Được rồi, cậu hãy chăm sóc vết thương cho tốt, buổi trưa ta về sẽ chuẩn bị đồ ngon cho cậu, buổi chiều ta sẽ giúp cậu thay thuốc, ta nghĩ ngày mai và ngày mốt sẽ ổn thôi." Liễu Mộc Phong lại nhìn đối phương, xoay người rời đi.

Ngẩng đầu nhìn bóng người rời đi, Giang Húc không khỏi cảm thấy có chút lạc lỏng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro