Chương 18: Lập khế ước với Tiểu Nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười ngày sau...

Sáng sớm thức dậy, Liễu Mộc Phong nấu một nồi canh bằng tiết gà tích lũy mấy ngày qua cùng Kim Văn Thảo đã thành thục ở trong sân.

"Mộc Phong, ngươi nấu cái gì vậy? Có mùi lạ, khó ngửi quá!" Giang Húc nhìn đồ vật đen thùi được nấu ở trong nồi có chút nghi hoặc hỏi.

"Đây là thứ mà Phế Trùng thích nhất, lát nữa ta sẽ đổ bình Ma Tý Dịch vào nấu chung. Chờ đến lúc chúng ta vào rừng, lấy cái chậu này ra, Phế Trùng sẽ tự mình tìm đến." Liễu Mộc Phong hiểu rõ tường tận về Nguyên Linh Trùng. Từ diễn biến lịch sử của Ngũ Hành Trùng thành Nguyên Linh Trùng đến thức ăn yêu thích nhất của chúng, môi trường sinh sống, tập tính quần thể sinh hoạt. Liễu Mộc Phong tìm rất nhiều sách liên quan để tìm hiểu. Có thể nói mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.

"Đám trùng đó cũng thật là kỳ lạ lại đi thích ăn thứ này." Tưởng Húc bịt mũi, bất đắc dĩ phàn nàn.

"Ta ở đây canh chừng là được rồi, cậu ra sân hóng mát một chút chờ ta nấu xong cái này chúng ta liền rời đi." Nhìn bộ dạng chán ghét của Giang Húc, Liễu Mộc Phong bảo hắn rời đi trước.

"Được, vậy ta ở trong sân chờ ngươi." Gật đầu, Giang Húc trực tiếp chạy từ phòng bếp chạy ra sân.

Nhìn Giang Húc quay người bỏ chạy, Liễu Mộc Phong bất đắc dĩ mỉm cười.
Đứng trong sân, nhìn Kim Văn Thảo phát triển tươi tốt ở hai mảnh linh điền phía đông và phía tây, Giang Húc không khỏi cong môi. Cậu nghĩ rằng Liễu Mộc Phong thật sự rất lợi hại. Chỉ trong vòng mười ngày, một phát liền trồng ra một sân Kim Văn Thảo. Nếu Mộc Phong là tu sĩ đơn linh căn , năng lực bồi dưỡng linh thảo nhất định sẽ rất lợi hại đồng thời thực lực càng vượt trội hơn nữa sẽ không ở cảnh giới Linh Phàm Cảnh bốn sao như bây giờ.

Ai da, nhưng đáng tiếc! Nghĩ tới đây, Giang Húc liên tục thở dài.

"Sao lại thở dài?" Liễu Mộc Phong từ phòng bếp đi ra, mỉm cười nhìn Giang Húc.

"A, không, không có gì đâu? Cái thứ hôi hám kia ngươi đã nấu xong?" Nhìn Lưu Mộc Phong, Tưởng Húc hỏi.

"Ân, nấu xong rồi, ta đã đổ Ma Tý Dịch vào nồi hầm nhỏ được cất trong nhẫn trữ vật của ta, chúng ta có thể đi!" Nhìn Giang Húc, Liễu Mộc Phong cười nói.

"Được!" Ở trong sân nhỏ này gần một tháng, Tưởng Húc có vẻ rất vui vẻ, cuối cùng cũng có thể ra ngoài làm chút hoạt động.

"Hãy nhớ rằng, trong bầy Phế Trùng chỉ có duy nhất một con nữ hoàng. Trùng nữ hoàng là con mạnh nhất trong bầy Phế Trùng và cơ thể lớn gấp ba lần so với những con Phế Trùng khác. Nhắm chừng nó có kích thước bằng một quả trứng chim cút. Quần thể Phế Trùng cũng có hệ thống phân chia tùy theo quy mô. Quần thể Phế Trùng cao cấp sẽ có từ một nghìn đến hai nghìn con Phế Trùng, sức mạnh của Trùng hoàng có thể ở mức Linh Phàm Cảnh chín sao. Kế tiếp, quần thể Phế Trùng trung cấp có từ năm trăm đến tám trăm con Phế Trùng, Trùng hoàng ở cảnh giới Linh Phàm Cảnh bảy hoặc tám sao. Cuối cùng, quần thể Phế Trùng cấp thấp có từ hai trăm đến ba trăm con Phế Trùng, sức mạnh của con Trùng hoàng ở cảnh giới Linh Phàm Cảnh sáu sao. Hiện tại mục tiêu tấn công của chúng ta là tổ của bầy trùng cấp thấp." Nhìn Giang Húc, Liễu Mộc Phong giải thích cẩn thận.

Nghe vậy, Giang Húc đang bước thì dừng lại. Cậu xoay mặt nhìn Liễu Mộc Phong với vẻ mặt bất ngờ  "Ngươi biết tường tận đến như thế lun á!"

"Ừm, ta thường xuyên đi hiệu sách, vì để khế ước được Phế Trùng, ta đã bỏ tiền ra mua một sách giới thiệu về Phế Trùng tìm hiểu tỉ mĩ tình hình của Phế Trùng." Nói đến đây, Liễu Mộc Phong mỉm cười. Hắn đã lên kế hoạch cho việc này từ sớm. Tuy nhiên, đã tìm hiểu kĩ càng để đối phó được với quần thể Phế Trùng cấp thấp và lập khế ước với một con Trùng hoàng Linh Phàm Cảnh năm sáu sao cũng sẽ rất khó khăn!

"Oa, đây gọi là bày mưu cẩn thận rồi mới hành động, chẳng trách ngươi nhất quyết muốn khế ước với Phế Trùng. Thì ra ngươi đã sớm tìm hiểu hết trước đó rồi." Nhìn Liễu Mộc Phong đã sớm có chuẩn bị sẵn, Giang Húc lại cho hắn thêm ba phần tán thưởng. Cậu cảm thấy so với hắn, Liễu Mộc Phong càng lão làng và điềm tĩnh hơn nhiều. Có lúc cậu cảm thấy Liễu Mộc Phong thật sự chẳng giống một đứa trẻ mười ba tuổi chút nào.

"Ừ, thực lực của ta thấp nếu biết rõ tình huống sẽ dễ dàng lập khế ước hơn. Tuy nhiên, hiện tại có cậu giúp ta, cơ hội lập khế ước thành công của ta sẽ cao hơn!" . Hắn cảm thấy việc gặp được Giang Húc thực sự rất may mắn.

"Yên tâm, cứ giao cho ta!" Giang Húc cười nói, vỗ ngực.

"Được, cái này là cho cậu cầm nếu nhìn thấy Trùng hoàng liền đem nó vay nhốt bên trong lưới!" Nói xong, Liễu Mộc Phong đem thú võng(*) giao cho Giang Húc.

(*): Lưới

"Được!" Gật đầu, Tưởng Húc cầm lấy thú võng.

Hai người đi bộ gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được khu rừng rậm phía sau núi.

"Khu rừng này rất nguy hiểm, ngươi ở lại phía sau ta!" Nói xong, Giang Húc rút kiếm ra, chủ động đi về phía trước.

"Được!" Gật đầu, Liễu Mộc Phong tiếp nhận sự bảo hộ của đối phương.

Hai người cẩn thận đi vào trong rừng rậm, nhìn từng cây đại thụ che trời cùng hoa cỏ dại tùy ý mọc khắp nơi trên mặt đất, Liễu Mộc Phong cảm thấy rất mới lạ và kích thích. Là người hiện đại, hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều khu rừng nhân tạo nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một khu rừng cổ xưa như thế này.

Ánh mắt nhìn bãi cỏ tìm kiếm xung quanh, Liễu Mộc Phong phát hiện ra một cây linh thảo chưa trưởng thành liền đào linh thảo lên nhét vào nhẫn trữ vật của mình. Cùng Giang Húc, tiếp tục đi về phía trước.

Hai người tìm kiếm ở bìa rừng một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một cây đa lớn. Theo những gì trong sách viết, Nguyên Linh Trùng thích nhất cây đa và thường làm tổ ở hốc cây đa.

"Trên cây này có một cái hốc nhưng không biết trong đó có Phế Trùng hay không!" Giang Húc dừng lại, quay đầu nhìn Liễu Mộc Phong.

"Cậu nhìn thử thì sẽ biết!" Liễu Mộc Phong vừa nói vừa lấy ra một nồi hầm nhỏ chính là cái nồi đen thui được nấu từ Kim Văn Thảo và tiết gà,hắn từ nhẫn trữ vật của mình đem đặt dưới gốc cây đa. Liền cùng Giang Húc đồng thời trốn phía sau cây đa ẩn hết khí tức.

Hai người đợi sau gốc cây cũng gần uống được một tách trà thì nhìn thấy những con Nguyên Linh Trùng to bằng móng tay bay ra khỏi hốc cây.

"Ra rồi kìa!" Giang Húc quay đầu truyền âm cho Liễu Mộc Phong.

"Khoan đã, hiện tại chỉ có khoảng hai mươi mấy con đi ra ngoài nhiệm vụ là để thăm dò thôi. Cả bầy còn chưa xuất hiện!" Liếc nhìn Tưởng Húc, Liễu Mộc Phong cũng dùng truyền âm.

"Ừ!" Giang Húc gật đầu đồng ý.

Quả nhiên, hai mươi mấy con Nguyên Linh Trùng đã thăm dò xong xác định không có nguy hiểm. Từng đàn từng đàn Nguyên Linh Trùng bay ra khỏi hốc cây, liền tràn vào trong chậu và bắt đầu hưng phấn ăn uống. Chúng ăn mĩ vị mà Liễu Mộc Phong chuẩn bị cho chúng.

Nhìn thấy Nguyên Linh Trùng bay vào trong nồi hầm nhỏ, Giang Húc giơ ngón cái lên cho Liễu Mộc Phong, tự nhủ: Mộc Phong thật lợi hại nha, hắn một lần liền quật ngã một đám Phế Trùng.

"Chỉ có một trăm ba mươi con đi ra, còn rất nhiều nữa!" Nhìn Giang Húc, Liễu Mộc Phong tiếp tục truyền tin.
Ngay cả một quần thể cấp thấp cũng phải có hai trăm đến ba trăm Nguyên Linh Trùng nói cách khác có ít nhất bảy mươi con Nguyên Linh Trùng vẫn trong hốc cây. Hơn nữa, Trùng hoàng vẫn chưa xuất hiện!

Hai người kiên nhẫn chờ thêm một nén nhang nữa, lại một đàn Nguyên Linh Trùng khác bay ra khỏi hốc cây.

Liễu Mộc Phong mừng như điên khi nhìn thấy Trùng hoàng, nó được bảo hộ bởi rất nhiều con Phế Trùng và có hình thể to lớn hơn nhiều so với các Nguyên Linh Trùng còn lại, rốt cục cũng thấy nó rồi. Giang Húc cao hứng giọng thì thầm nói “Cái con Nguyên Linh Trùng to bự thực lực Linh Phàm Cảnh sáu sao đó là Trùng hoàng phải không?”

"Ân, chính là nàng!" Gật đầu, Liễu Mộc Phong đồng ý.

Nghe được lời nói của Liễu Mộc Phong ,Tưởng Húc lập tức lấy ra thú võng ném thẳng về phía Trùng hoàng.

"Ong ong ong..."

Trùng hoàng và hơn chục con Nguyên Linh Trùng khác bị bao phủ bởi tấm lưới khổng lồ, những con khác không bị bao phủ liền ong ong hoảng loạn kêu vang. Hơn một trăm con Nguyên Linh Trùng nằm trong nồi hầm nhỏ cũng chẳng thể di chuyển do tác dụng của dược tề.

Sau khi từ sau gốc cây chạy ra ngoài, Giang Húc từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một ly rượu giơ lên phía trước đối diện những con bên ngoài tấm lưới hét to một tiếng thu. Hơn năm mươi con Nguyên Linh Trùng lập tức bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đưa vào trong ly.

"Ngươi thật lợi hại!" Nhìn Giang Húc bên cạnh, Liễu Mộc Phong vẻ mặt sùng bái ngưỡng mộ, thầm nghĩ: Khi nào hắn mới lợi hại như vậy!

"Mộc Phong, đến nhanh lập khế ước với Trùng hoàng, nếu không hơn năm mươi con Nguyên Linh Trùng này ở trong ly của ta quá lâu sẽ chết!"

"Được!" Gật đầu, Liễu Mộc Phong lập tức chạy tới bên lưới lập tức khế ước với Trùng hoàng .

Trùng hoàng và hơn năm mươi con Nguyên Linh Trùng khác bị trói trong lưới nhưng chúng vẫn bay trên không trung kéo giãn võng thú cố gắng làm nát tấm lưới, hơn nữa thực lực của chúng cũng không hề thấp. Nhìn thấy Liễu Mộc Phong chạy tới, Trùng hoàng lập tức ra lệnh cho thủ hạ trong lưới trực tiếp phản công hất văng Liễu Mộc Phong sang một bên.

"Đáng chết!" Giang Húc trầm giọng chửi rủa, lập tức thả ra tu vi của mình, trấn áp Trùng hoàng cùng toàn bộ đám Phế Trùng trong lưới.

Giang Húc là Linh Phàm Cảnh chín sao nhưng Trùng hoàng chỉ có sáu sao, sức mạnh của nó kém hơn Giang Húc rất nhiều vốn căn bản không phải là đối thủ của Giang Húc. Bị Giang Húc đàn áp, nó cảm thấy như có áp lực đè xuống ủ rũ từ không trung té xuống. Trùng hoàng khí tức hung ác nhưng không thể bay lên được.

Thấy vậy, Liễu Mộc Phong từ dưới đất đứng dậy, vội vàng khế ước với Trùng hoàng. Lần này mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ, không còn đòn tấn công nào nữa. Liễu Mộc Phong lập khế ước chủ tớ thành công với Trùng hoàng.

"Buzz buzz, buzz buzz..." Hừ, chỉ là một Linh Phàm Cảnh bốn sao cũng có gan khế ước với ta!

Nghe xong lời nói của Trùng hoàng, Liễu Mộc Phong lúng túng sờ sờ mũi. "Ngươi là Nguyên Linh Trùng. Từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Nguyên đi! Sống trong khu rừng này, ngươi mãi mãi sẽ không có khả năng sẽ trở thành yêu thú Linh Giả Cảnh. Tuy nhiên nếu ngươi đi theo ta ít nhất ta có cách giúp ngươi có cơ hội." Nói xong, Liễu Mộc Phong cởi võng thú thả Tiểu Nguyên và thủ hạ của nàng ra.

"Ngươi? Ngươi có thể giúp ta?" Nhìn Liễu Mộc Phong, Tiểu Nguyên không chắc chắn hỏi.

"Đương nhiên, ta với ngươi là chủ tớ, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta!"

“Được rồi.” Sau khi vo ve hai lần, Tiểu Nguyên miễn cưỡng đậu trên vai Liễu Mộc Phong. Liễu Mộc Phong mở túi thú sủng vật, đem một đám Nguyên Linh Trùng thu vào trong túi, nhưng Tiêu Nguyên lại chê thích kích thước nhỏ xíu của cái túi không thèm vào. Liễu Mộc Phong cũng không ép buộc nàng, để nàng đậu trên vai hắn.

"Giang Húc, cám ơn ngươi! Nếu không có cậu hỗ trợ, cũng không dễ dàng như vậy!" Thực lực của Tiểu Nguyên tuy rằng không tính quá cao nhưng hơn hai trăm Nguyên Linh Trùng đối với Liễu Mộc Phong tuyệt đối là một vấn đề lớn!

"Không có việc gì, chúng ta trở về đi! Vừa rồi Tiểu Nguyên đang ồn ào, nàng đang nói gì với ngươi vậy?" Tưởng Húc tò mò liếc nhìn Tiêu Nguyên trên vai Liễu Mộc Phong. Thú sủng và chủ của nó có thể tâm linh tương thông nên chủ có thể nghe được lời của thú sủng nhưng những người khác thì không hiểu.

"A, không có việc gì, nàng nói cậu rất lợi hại!" Liễu Mộc Phong không muốn nói cho Giang Húc hắn bị thú sủng của mình ghét bỏ.

"Ồ, như vậy sao!" Gật đầu, Giang Húc tin tưởng.

"Chủ nhân, ngươi thật giỏi nói dối. Đồng bạn của ngươi xác thực rất mạnh, nhưng ngươi lại quá yếu!"
Nghe vậy, trên trán của Liễu Mộc Phong hiện đầy những đường đen.

--- ---

Xin lỗi mấy ní rất rất nhiều hôm qua đu idol xong thì bạn rũ chơi game tới lúc đi ngủ quên lun việc còn nợ các bạn một chương. Xin cúi đầu tạ tội 🙇🙇🙇
Xin hứa sẽ có phúc lợi đền bù xin mấy ní tha lỗi 🙇🙇🙇.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro