Chương 25: Mộc Phong cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tháng sau,

Ngồi trên bàn ăn, Giang Húc đang say mê thưởng thức bánh hạnh nhân và bánh hoa quế ngọt ngào mà Liễu Mộc Phong làm cho cậu "Ưm, ngon quá, Mộc Phong, ngươi có thể nấu thêm cho ta một ít được không? Trên đường ta mang theo ăn."

Nghe vậy, ngồi ở một bên Liễu Mộc Phong không khỏi nhíu mày. "Cậu muốn rời đi?"

"Đúng vậy, vết thương của ngươi đã lành rồi, ta không cần chiếu cố ngươi, cũng là lúc ta phải đi!" Giang Húc nói những lời này thì có chút xấu hổ. Trên thực tế, chỉ có ba ngày đầu tiên lúc Mộc Phong bị thương thì cậu giúp hắn mặc quần áo. Sau đó, vết thương của Mộc Phong đã lành, hắn vẫn luôn tự mình nấu ăn và chăm sóc bản thân.

Nhìn Giang Húc, sắc mặt Liễu Mộc Phong có chút âm trầm "Đây là lần thứ ba cậu nói cậu sẽ rời đi!"

"Đúng vậy, ta ở nhà ngươi hai tháng rưỡi, cũng nên phải rời đi." Nói đến đây, Giang Húc càng thêm xấu hổ.

"Nhưng, ta, ta không muốn cậu rời đi!" Nói tới đây, Liễu Mộc Phong có chút kích động kéo lấy cánh tay Giang Húc.

"Mộc Phong?" Nhìn vẻ mặt rất không vui của Liễu Mộc Phong, Giang Húc kinh ngạc kêu lên.

"Giang Húc, mỗi ngày ở bên đệ, ta đều rất vui vẻ. Nhìn thấy đệ cười ta cũng rất vui, nhìn thấy đệ bực bội hay tức giận ta chỉ thấy đáng yêu, đệ đứng ra bảo vệ ta ở trước mặt Trương Thúy mà đòi nguyên thạch trong lòng ta rất ấm áp. Nhìn thấy đệ lo lắng cho ta, vì ta mà bất an trong lòng thực sự rất ngọt ngào, mỗi ngày ở bên đệ đều rất tốt đẹp, cho nên đệ đừng rời đi có được không?" Liễu Mộc Phong vừa nói từng chữ vừa nhìn Giang Húc.

"Ta, ta muốn đến thị trấn Bình An để lấy tiền thưởng." Giang Húc nhìn người nam nhân bên cạnh buồn buồn nói.

"Ta có thể đi cùng đệ được không?" Liễu Mộc Phong nhẹ giọng hỏi, ngơ ngác nhìn đối phương.

"Cái này, cái này..." Nghe vậy, Giang Húc có chút do dự.

Chậm rãi đứng dậy, Liễu Mộc Phong quỳ một gối trước mặt Tưởng Húc.

"Mộc Phong, ngươi làm cái gì vậy? Đứng lên!" Giang Húc kinh ngạc kêu một tiếng, vội vàng từ trên ghế đứng dậy.

“Ở quê hương của ta, nếu gặp một người mình rất thích, rất yêu và muốn cưới về làm vợ thì phải chuẩn bị một chiếc nhẫn kim cương đẹp nhất, sau đó quỳ xuống trước mặt người ấy và cầu hôn. Cầu hôn người ấy" Thâm tình mà nhìn Giang Húc trong gang tấc, Liễu Mộc Phong rất chắc chắn người này chính là người mình thích, là bạn đời mà mình muốn kết hôn.

"Ngươi, ngươi đang nói cái gì?" Giang Húc ngơ ngác nhìn nam nhân quỳ trước mặt, đầu có chút mê mang.

"Ta nói, đệ hãy gả cho ta đi, làm bạn đời của ta. Đệ sẽ là chính thê. Ta hứa sau khi cưới đệ sẽ không nạp thiếp, dù là nữ nhân hay bất kỳ song nhi nào khác, ta sẽ không bao giờ nhìn đến lần thứ hai. Chỉ yêu đệ, yêu một mình đệ và chỉ chiều chuộng duy nhất một mình đệ." Liễu Mộc Phong vừa nói vừa nhìn người mình yêu.

Nghe được những lời này, Giang Húc không khỏi đỏ mặt "Mộc Phong, ta, ta có người thích rồi, xin lỗi, lẽ ra ta nên sớm nói cho ngươi biết, xin lỗi!"
Nhìn Lưu Mộc Phong quỳ dưới đất cầu hôn, Giang Húc cau mày thật sâu. Trong lòng cậu rất hối hận, lẽ ra cậu nên nói với Mộc Phong từ lâu, để Mộc Phong không thích cậu, lúc đó Mộc Phong mới không đau lòng.

"Người mà đệ thích sẽ cưới đệ làm thê? Anh ta sẽ chỉ yêu đệ không?" Liễu Mộc Phong không cam lòng, hắn nhìn chằm chằm vào Giang Húc hỏi.

Nghe vậy, Giang Húc sửng sốt vẻ mặt mất mát lắc đầu "Ta không biết, có lẽ là không." Vị hôn thê của Chiến Thiên ca ca là Mộng tỷ tỷ. Làm sao huynh ấy có thể thú cậu làm thê? Cậu sợ nếu gả cho huynh ấy thì cùng lắm tôi cũng chỉ có thể làm thiếp mà thôi.

“Nếu người ấy không yêu đệ, không toàn tâm toàn ý đối xử với đệ, vậy tại sao đệ vẫn thích người ta?”

"Chiến Thiên ca và ta lớn lên cùng nhau, ta thích huynh ấy khi còn nhỏ, ta vẫn luôn thích huynh ấy, thầm thích huynh ấy từ rất lâu rồi. Nhưng chưa bao giờ nói cũng không biết Chiến Thiên ca có thích ta không." Nói đến đây, Giang Húc cau mày càng sâu.

“Vậy chúng ta đi tìm hắn, nói cho hắn biết đệ thích người ta. Nếu hắn bằng lòng thú đệ làm chính thê, ta sẽ không bao giờ quấy rầy đệ nữa. Nếu hắn không nguyện ý thú đệ thì ta sẽ cưới đệ được không?" Nhìn Giang Húc, trong lời nói của Liễu Mộc Phong có chút cầu xin.

Thấy ánh mắt thâm tình của Liễu Mộc Phong, Giang Húc lắc đầu "Không, không thể như vậy được. Điều đó không công bằng với ngươi. Thật sự không công bằng với ngươi."

"Không thành vấn đề, là bởi vì ta đến muộn. Nếu ta cũng xuất hiện trong tuổi thơ của đệ, vậy người đệ thích nhất định là ta." Liễu Mộc Phong không tin, nếu hắn cùng nam chủ ngựa giống đồng thời gặp được Giang Húc thì Giang Húc chưa chắc đã tình nguyện chọn một tên nam chủ ngựa giống mà không chọn Liễu Mộc Phong hắn. Nói cho cùng, Tiêu Chiến Thiên  bất quá là chiếm trước tiên cơ, cộng thêm việc nguyên tác dẫn dắt mới có thể làm cho Giang Húc yêu thích.

--- ---

Hello, mấy ní ơi vì Liễu Mộc Phong đã tỏ tình nên tớ đổi cách xưng hô từ "ta-ngươi" sang "ta-đệ" vì tớ muốn giữ chất cổ trang nên không dùng "anh-em". Mấy ní thấy không ổn thì góp ý giúp mình nha.
Giang Húc thì chưa chấp nhận nên chưa đổi kiểu xưng hô như giữ khoảng cách với người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro