Chương 26: Quyết định rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn người nam tử quỳ trước mặt, Giang Húc cảm thấy áy náy khó tả, trong lòng như bị ai bóp nát nghẹn, đau đớn tột cùng "Mộc Phong, đứng lên, xin ngươi hãy đứng lên, được không? Đừng làm như vậy!"

"Được!" Gật đầu, Liễu Mộc Phong từ dưới đất chậm rãi đứng lên. Ông trời ơi, ta đã độc thân hai đời rồi, cuối cùng cũng gặp được người mình thích, dù đã quỳ xuống cầu xin thành thân kết quả cư nhiên vẫn thất bại.

"Mộc Phong, ngươi bây giờ là tu sĩ đơn linh căn, tư cách của ngươi rất tốt, nhất định có thể tìm được một song nhi so với ta tốt hơn. Ngươi, ngươi nên quên ta đi!" Giang Húc áy náy nói.

"Không, ta chỉ thích đệ." Lắc đầu, Liễu Mộc Phong trả lời cực kỳ kiên định. Hắn không tin, hắn không bằng một con ngựa giống.

"Ngươi, tại sao phải cứng đầu như vậy?"

"Còn đệ thì sao? Tại sao đệ không thể thử thích ta? Tại sao đệ lại phải cố chấp thích người mà đệ chẳng biết người ta có thích đệ hay không?"

"Ta..." Giang Húc không nói nên lời khi nghe câu hỏi chấp vấn của đối phương .

"Tiểu Húc, đệ có sự kiên trì của đệ, ta cũng có sự kiên trì của ta. Cả hai chúng ta đều là những người sẽ không bao giờ quay đầu lại cho đến khi đi đến đường cùng, vì vậy đừng cố gắng thay đổi sự kiên trì của ta, và ta cũng sẽ không cố gắng thay đổi sự kiên trì của đệ. Cứ như vậy chẳng tốt hơn sao?" Liễu Mộc Phong cong cong khóe miệng lộ ra một nụ cười ôn nhu, cùng Giang Húc thương lượng.

Cậu thấy nụ cười của Liễu Mộc Phong hơn ba phần là đắng chát. Giang Húc càng cảm thấy đau lòng hơn "Tại sao ngươi lại phải tự làm khổ mình như thế?"

“Chỉ cần đệ không thú hoặc gả cho người khác, thì ta có quyền theo đuổi đệ, phải không?” Sống hai đời mới gặp được người phù hợp như vậy, Liễu Mộc Phong sao có thể từ bỏ một cách dễ dàng như vậy?

"Ta, ta..." Giang Húc cắn môi không biết nên phản bác lời nói của đối phương như thế nào. Trên thực tế thì cậu cũng cảm thấy Mộc Phong nói có lý. Chỉ cần một ngày cậu chưa lấy chồng thì Mộc Phong có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình. Nhưng vấn đề là người cậu thích lại không phải Mộc Phong, cho nên lại bắt Mộc Phong chờ đợi một điều gì đó không có kết quả. Giang Húc cảm thấy điều này thật tàn nhẫn với Liễu Mộc Phong.

"Linh thảo của ta cũng còn năm ngày nữa là thành thục. Khi linh thảo thành thục, chúng ta sẽ thu hoạch linh thảo rồi rời đi. Đầu tiên là đến trấn Bình An để đổi lấy tiền thưởng của đệ, sau đó đến thành Gia Lan tìm người mà đệ thích và tỏ tình với người ấy, đệ đồng ý không?" Liễu Mộc Phong nhẹ nhàng hỏi Giang Húc.

"Mộc Phong, ngươi, ngươi thật sự muốn đi cùng ta sao?" Giang Húc nhìn đối phương ngập ngừng hỏi.

"Đúng vậy, ta sẽ đi theo đệ, từ nay đệ đi đâu ta cũng sẽ theo đệ đó. Đến chân trời góc bể đến tận cùng của thế giới vẫn sẽ theo đệ, theo đệ cả cuộc đời." Truy vợ mà tất nhiên là phải theo vợ rồi. Để vợ ở một mình tên khác nhòm ngó thì sao.

"Nhưng, nếu ngươi cùng ta rời đi, vậy nhà của ngươi nên làm thế nào? Còn linh điền, linh điền của ngươi phải làm sao bây giờ?" Nghĩ đến những thứ này, Giang Húc cau mày.

"Không sao, nhà ở không phải của ta, linh điền cũng không phải của ta, những thứ này đều lấy danh nghĩa của gia tộc đưa cho ta chứ không phải của ta. Dù không rời đi thì nữa năm sau đại bá của ta cũng đến lấy lại hết." Liễu Mộc Phong khẽ hừ một tiếng.

Nghe được lời này, Giang Húc sửng sốt "Cái gì? Không phải của ngươi? Ngươi đã bị đuổi ra khỏi gia tộc. Chỉ là một căn nhà nhỏ làm bằng đất nung, một mảnh linh điền nhỏ như vậy, đại bá của ngươi cũng không cho ngươi?"

"Đúng vậy, ông ta là người như vậy. Ngoài mặt là người đầy vẻ nhân nghĩa, đạo đức, nói chuyện thì luôn đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu. Nhưng trên thực tế, ông ta thường xuyên trục lợi kiếm lời túi tiền riêng. Một viên nguyên thạch trong mắt hắn cực kỳ trân quý." , Liễu Mộc Phong vẻ mặt khinh thường nói.

"Ông ta thật sự rất quá đáng." Nhắc tới người này, Giang Húc trong lòng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chính lão ta đã đuổi Mộc Phong ra khỏi gia tộc. Ngoài mặt đưa Mộc Phong đến Trương gia thôn lấy cớ là  tu thân dưỡng tính nhưng trên thực tế là tống cổ Mộc Phong ra khỏi gia tộc chỉ cấp một căn nhà nhỏ bằng gạch nung, một mảnh linh điền bé xíu. Bây giờ, đến cả căn nhà hay linh điền cũng không phải là Mộc Phong.

“Không sao cả, dù lão có đưa cho ta thì căn nhà tồi tàn và mảnh linh điền bé xíu này cũng không thể bán được bao nhiêu nguyên thạch. Nói nữa, coi như những thứ đó đem bán luôn cho ta thì ta cũng cũng muốn mua, ta không muốn Liễu gia biết ta rời khỏi Trương gia thôn. Ta không muốn chân trước vừa rời khỏi, chân sau thì họ đã biết." Liễu Mộc Phong không muốn để đại bá nguyên chủ, lão hồ ly kia tóm được

"Ừ, cũng đúng!" Giang Húc gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro