Chương 30: Lấy cơ duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hang động này thực chất cũng thô sơ như hang động bên ngoài. Đồ đạc duy nhất là một chiếc giường đá, bên trên giường đá là một bộ xương khô u ám được bọc trong lớp quần áo. Bên tay trái của bộ xương khô có một chiếc nhẫn trữ vật và một chiếc vòng tay bằng vàng.

"Đây là tu sĩ toạ hoá?" Liễu Mộc Phong giả vờ kinh sợ nhìn người bên cạnh.

"Ừm, hẳn là như vậy. Dựa vào cốt linh của hắn tuổi tác của tu sĩ này cũng khá cao. Tuy nhiên, xương cốt của hắn còn rất tốt. Người này lúc còn sống nhất định lợi hại, hẳn là cao thủ Linh Sư Cảnh ." Giang Húc nhặt lên một cái xương đùi của đối phương, cậu nhìn kỹ hồi lâu rồi đưa ra phán đoán.

"Hôm nay vận may của chúng ta thật sự không tòi nha." Liễu Mộc Phong mỉm cười nhưng trong lòng thầm nghĩ: Lần này hắn sẽ đem những thứ mình có được giấu chặt chẽ, sẽ không bao giờ để nam chính cùng nữ chính trở lại giết người đoạt bảo kiếm lợi.

"Ừ, trong chiếc nhẫn trữ vật này nhất định sẽ có thứ tốt." Nói xong, Giang Húc đặt xương đùi xuống, đưa tay lấy đi chiếc nhẫn trữ vật và chiếc vòng tay trên tay trái của đối phương.

Trực tiếp mở nhẫn trữ vật của đối phương ra, Giang Húc lấy mọi thứ bên trong ra ngoài, cầm lấy chiếc vòng tay. Giang Húc cũng muốn mở nhưng cố gắng hồi lâu cũng không mở được. "A, đây là thủ hoàn (vòng tay) trữ vật mà? Hóa ra không phải!" Giang Húc buồn bực trừng mắt nhìn chiếc vòng tay rồi tức giận ném đi.

"Đệ không thích thì đưa cho ta. Ta thấy nó khá đẹp." Vừa nói, Liễu Mộc Phong vừa cười nhặt chiếc vòng tay từ dưới đất lên. Trong lòng thì không bình tĩnh gào thét: Đây là bảo vật vô giá nha!

"Được, ngươi lấy đi. Ta cũng không muốn." Giang Húc nói xong liền đi kiểm tra đống nguyên thạch cùng pháp khí.

"Ừ!" Gật đầu, Liễu Mộc Phong đeo chiếc vòng vào tay.

"Vị tiền bối này không có quá nhiều đồ nhưng lại có rất nhiều nguyên thạch, mười hai vạn nguyên thạch thì thế nào? Mộc Phong, chúng ta mỗi người có thể lấy một nửa sao?" Khương Húc cười hỏi.

"Không, mười hai vạn nguyên thạch và cái pháp khí cấp ba cũng là của đệ, ta muốn lò luyện đan cùng năm quyển thư tịch." Liễu Mộc Phong suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng không có lựa chọn linh thạch cùng pháp khí. Thay vào đó, hắn chọn lò luyện đan và thư tịch luyện đan.

Nghe được lời này, Giang Húc ngẩn người một chút, sau đó mở to hai mắt "Mộc Phong, tại sao ngươi lại muốn lò luyện đan và thư tịch? Ngươi, ngươi đừng nói với ta là ngươi muốn học luyện đan nha?"

"Ừ, luyện đan sẽ kiếm lời được rất nhiều nguyên thạch . Chỉ riêng một viên đan dược cấp một Hồi Xuân Đan hạ phẩm có thể bán được năm trăm nguyên thạch. Lúc trước ta trồng một cây Hoa Lan Kiếm chỉ có thể bán một nguyên thạch. Có sự khác biệt rất lớn!" Trong cái thế giới tu chân này nghề nghiệp kiếm tiền giỏi nhất phải nói đến đầu tiên là luyện đan sư. Trước đây hắn là ngũ linh căn, cho dù nghĩ tới hắn cũng không dám nghĩ tuy nhiên bây giờ hắn là đơn linh căn, không gian bên trong vòng tay có thể trồng linh thảo, có lẽ hắn nên cân nhắc trở thành luyện đan sư.

"Nhưng, nhưng, luyện đan kiếm tiền nhưng cũng đốt tiền. Nếu không có sư phụ chỉ dạy, ngươi tự mình học luyện đan sẽ rất khó khăn."

"Không sao, ngươi quên rồi à, ta là linh thực sư, ta có thể tự mình trồng linh thảo để luyện đan. Cho nên ta chỉ cần mua hạt giống về rồi trồng như thế có thể tiết kiệm rất nhiều nguyên thạch so với những đan sư khác. Thêm nữa, hiện tại đã có sẵn lò luyện đan và thư tịch truyền thừa nếu không học thì thật đáng tiếc." Hắn sẽ không ngu ngốc đến mức bán lò luyện đan và thư tịch luyện đan như nguyên chủ.

"Ừm, ngươi nói cũng có lý, ngươi là linh thực sư tự có thể trồng linh thảo cho mình." Giang Húc gật gật đầu trong lòng cũng cảm thấy đối phương nói đúng không thể nào cãi được.

"Quyết định vậy đi, cứ như vậy mà phân chia cho mỗi người. Nguyên thạch và pháp khí thuộc về đệ, lò luyện đan và thư tịch luyện đan thuộc về ta." Liễu Mộc Phong vừa nói vừa cầm năm quyển thư tịch luyện đan lên ôm vào lòng giống như vừa nhặt được chí bảo.

"Cái kia, ta cho ngươi chiếc nhẫn này, đây là nhẫn trữ vật cấp ba, không gian bên trong lớn hơn nhẫn trữ vật của ngươi." Nói xong, Giang Húc liền đặt chiếc nhẫn trữ vật vào tay Liễu Mộc Phong.

"Không, đệ cứ giữ. Ta không có gì để cất giữ. Đệ thường xuyên ra ngoài lịch luyện nên cần có nhẫn trữ vật lớn một chút, sau này khi đi săn yêu thú còn có chỗ mà cất giữ." Liễu Mộc Phong cảm thấy mình lấy được rất nhiều món có giá trị lớn nên nhẫn trữ vật cấp ba này hắn không muốn tranh với Giang Húc.

"Ồ, vậy ta cho ngươi hai vạn nguyên thạch. Ngươi phải nuôi đám Tiểu Nguyên, không có nguyên thạch là không được." Giang Húc sau khi suy nghĩ, quả quyết chỉ lấy mười vạn nguyên thạch, để lại hai vạn nguyên thạch cho Liễu Mộc Phong.

"Tiểu Húc!" Nhìn người yêu để lại nguyên thạch cho mình, Liễu Mộc Phong cau mày.

"Không nói nữa, một lời đã quyết thì không rút lại. Ngươi đã tìm ra hang động này, ta có thể lấy được mười vạn nguyên thạch và pháp khí cấp ba, đã quá chiếm hời rồi." Cái pháp khí cấp ba này dù để lại chính mình sử dụng hoặc mang nó đến nhà đấu giá để bán đấu giá cùng đều là bảo vật. Người phát hiện ra hang động này chính là Mộc Phong nhưng cậu đã chiếm hời phần lớn, cảm thấy có hơi xấu hổ.

"Ừm!" Nhìn thấy Giang Húc kiên định, Liễu Mộc Phong gật đầu đồng ý.

--- ---

Bộ "xuyên qua chi khí tử hoành hành" của nhà Dreamhouse sắp hoàn rồi vui quá là vui lun 🎉🎉🎉. Tớ phát hiện ra bộ này từ 2 năm trước đọc được mấy chương thấy hợp gu quá không dám đọc tiếp rồi cứ trông ngóng tuần nào cũng vào đợi hoàn rồi mới đọc một lượt. Nếu mấy ní mà thấy tớ không đăng chương là tớ đang cắm cọc ở bên nhà Dreamhouse rồi nha 😆. Tới đó mong mn thông cảm. Thân yêu 😚.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro