Chương 34: Đến thôn chài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mắt Giang Húc sáng lên khi nghe những lời của Liễu Mộc Phong "Luyện đan? Ngươi đã có thể luyện chế được đan dược?"

"Ừm, đã làm được. Tuy nhiên, hiện tại chỉ có thể luyện chế được hai loại đan. Một loại là nhất cấp Hồi Xuân Đan dùng để chữa trị ngoại thương. Loại còn lại là nhất cấp Hồi Khí Đan là đan hồi phục linh lực. Các loại đan khác có đủ linh thảo để luyện chế cũng đã thử qua nhiều lần nhưng vẫn còn chưa có luyện thành công." Nói đến đây, Liễu Mộc Phong khẽ thở dài. Lòng nói: Nếu hắn đem đan đã thành phẩm bán ra bên ngoài, liệu chi phí luyện chế đan có thể bù đắp vốn linh thảo đã bỏ ra hay không?

"Oa, Mộc Phong, ngươi thật lợi hại, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thất bại! Không ngờ ngươi có thể thành công." Nhìn người đối diện, Giang Húc vui mừng không thôi, thậm chí còn vui hơn chính mình đã tấn thăng Linh Giả Cảnh.

“Nếu không có nhiều linh thảo để luyện đan, ta cũng không thể thành công.” Kỳ thật tất cả là do bản thân hắn có linh thảo để luyện.

"Cũng là vận may của ngươi tốt. Ta còn tưởng chiếc vòng tay này vô dụng, không ngờ nó là không gian có thể trồng linh thảo. Ngươi, ngươi lá gan cũng thật lớn. Hiện tại ta là Linh Giả Cảnh, ngươi không sợ ta sẽ giết người đoạt bảo sao? Ngươi đó cái gì cũng dám nói cho ta biết." Nhìn nam nhân đứng đối diện Giang Húc cũng bất lực nói.

Bí mật lớn như vậy người bình thường sẽ giấu chắc chắn không chịu nói ra nhưng cậu không ngờ Mộc Phong lại tin tưởng cậu như vậy, không hề giấu diếm mà nói ra. Đây cũng lớn gan đi?

Nhìn bộ dáng bất lực của người yêu, Liễu Mộc Phong mỉm cười "Ta sẽ không nói cho người khác, ta chỉ nói cho mình đệ biết. Hơn nữa, không cần phải giết người đoạt bảo nếu đệ thích chiếc vòng tay này, ta có thể tặng nó cho đệ." Trời đất bao la tức phụ là lớn nhất, tất nhiên hắn không thể giấu tức phụ chuyện chiếc vòng tay này. Tuy rằng chưa phải là người yêu nhưng Liễu Mộc Phong tin tưởng một ngày nào đó Tiểu Húc nhất định sẽ lựa chọn hắn.

"Vòng tay không gian này dùng để trồng linh dược, ta không phải là linh thực sư,cũng chẳng phải là đan sư, ta lấy làm gì? Ta chỉ nhắc nhở ngươi không nên tùy tiện tin tưởng người khác." Thấy Liễu Mộc Phong vẻ mặt ôn nhu, Giang Húc lớn giọng thuyết giáo.

"Ta biết, ta chỉ tin tưởng một mình đệ mà thôi."

Nghe vậy, Giang Húc cười khổ "Ngươi nha!" Được một người toàn tâm toàn ý mà tin tưởng mình, đáy lòng Giang Húc cảm thấy ấm áp lạ thường. Cậu cũng phát thệ trong lòng nhất định phải bảo vệ Mộc Phong, bảo vệ vòng tay của Mộc Phong, không được để người khác biết.

"Lại đây, uống thử linh tuyền, linh khí rất nồng." Nói xong, Liễu Mộc Phong mang theo Giang Húc đi đến bên hồ. Hắn múc một cốc linh tuyền cho Giang Húc.

Giang Húc nhận lấy cốc, nhìn chất lỏng màu xanh lam không cần uống cậu cũng có thể cảm nhận được linh khí lượn lờ quanh miệng cốc. Giang Húc cúi đầu uống một ngụm linh tuyền liền cảm thấy một dòng nước ấm áp nhanh chóng chảy vào kinh mạch của mình "Ân, không tệ, linh khí trong linh tuyền này rất đậm."

Nhìn ánh mắt sùng bái của người mình yêu, Liễu Mộc Phong mỉm cười "Về sau linh khí sẽ càng đậm hơn nữa."

"Chỉ cần ném nguyên thạch xuống hồ là được?" Giang Húc nhìn Liễu Mộc Phong nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, trước đây ta đã ném mười tám vạn nguyên thạch, linh tuyền mới biến thành như bây giờ. Sau này, chờ ta đem đan dược đi bán, ta sẽ ném thêm nhiều nguyên thạch vào. Linh khí sẽ đậm đặc hơn, theo thời gian tích được càng nhiều. Lần sau đệ bế quan tu luyện thì đến vòng tay không gian của ta mà bế quan, tu luyện ít mà hiệu quả nhiều còn tiết kiệm rất nhiều thời gian."

Nghe vậy, Giang Húc mỉm cười. Cậu lấy ra một vạn nguyên thạch trực tiếp ném xuống hồ.

"Sùng sục, sùng sục..." Hồ Linh Thủy bắt đầu sủi bọt tạo thành từng cơn sóng đánh vào thành hồ. Nhưng chẳng mấy chốc mặt hồ đã khôi phục lại sự tĩnh lặng ban đầu.

"Mộc Phong, ta cảm thấy hình như hồ ngày càng lớn, màu nước trong hồ cũng đậm hơn rất nhiều " Giang Húc quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, mỗi lần ném nguyên thạch vào, hồ nước sẽ có biến hoá."

"A, đáng tiếc, sau khi thăng cấp, ta chỉ còn lại một vạn nguyên thạch, nếu không ta có thể ném vào thêm một ít."Giang Húc thở dài.

"Không sao, ta đã luyện chế rất nhiều đan dược, bán đan sẽ có nguyên thạch!" Nói xong, Liễu Mộc Phong lấy ra hai bình đan đưa cho Giang Húc "Hai bình đan này là cho ngươi."

Nhận lấy từ tay Liễu Mộc Phong, Giang Húc nhìn thử thì phát hiện hai lọ mười viên thuốc này đều là thượng phẩm Hồi Xuân Đan  "Mộc Phong, ngươi thật lợi hại tất cả chỗ này đều là đan thượng phẩm."

Nhìn người nào đó với vẻ mặt sùng bái, Liễu Mộc Phong ngượng ngùng mỉm cười “Đừng hiểu lầm, mỗi lò ta luyện chế không phải tất cả đều là đan thượng phẩm. Kỳ thật, ta đã luyện chế ra một trăm năm mươi viên Hồi Xuân Đan trong đó chỉ có hai mươi viên là thượng phẩm. Hai chúng ta mỗi người giữ lại mười viên để chính mình dùng, còn đan dược hạ phẩm cùng trung phẩm ta sẽ đem chúng đi bán."

"Thì ra là vậy!" Giang Húc gật đầu, biểu thị đã hiểu. Hoá ra chỉ có hai mươi viên đan dược thượng phẩm. Có hai mươi viên đan dược nhưng Mộc Phong không chút do dự cho mình mười viên. Nghĩ tới đây, Giang Húc trong lòng cảm thấy ấm áp "Muốn bán đan thì tốt nhất là gửi bán. Đừng tự mình lộ diện miễn gặp rắc rối. Dù nhất cấp đan dược là loại đan cấp thấp nhưng nơi đây là đại lục Linh Vũ có rất ít đan sư nếu ngươi để bị phát hiện thì các đại gia tộc sẽ mời chào ngươi gia nhập. Đến lúc đó có thể ngươi sẽ bị đại gia tộc giam lỏng để luyện đan cho họ." 

Nghe vậy, Liễu Mộc Phong cau mày. "Đệ nói đúng. Ta nên cẩn thận."

"Chuyện này giao cho ta, ta biết thuật dịch dung, chúng ta có thể mang đan dược đến một trấn nhỏ hoặc thành cấp hai bán ký gửi. Trên thực tế, nhất cấp đan dược ở đại thành cấp một có thể bán lời hơn. Tuy nhiên, ở đại thành có rất nhiều Linh Vương Cảnh tương đối nguy hiểm cho nên bán ở trấn nhỏ hoặc thành cấp hai là được."

"Được, ta nghe đệ." Liễu Mộc Phong biết Giang Húc có nhiều kinh nghiệm hơn hắn ở phương diện này, cho nên Giang Húc sẽ không nói dối.

Cầm chiếc cốc rỗng lên, Giang Húc lại múc một cốc nước linh tuyền nếm thử  "Ân, linh khí so trước kia nồng hơn rất nhiều, ngươi thử xem."

Nhìn chiếc cốc được đưa cho mình, Liễu Mộc Phong mỉm cười. Hắn cầm lấy cốc, ngẩng đầu uống hết nửa cốc linh tuyền còn dư mà Giang Húc vừa uống "Quả nhiên là đậm linh khí hơn trước."

"Mộc Phong, ngươi nói hiện tại thời gian bên trong không gian gấp ba lần bên ngoài?" Giang Húc suy nghĩ một chút hỏi.

"Cái này cần phải kiểm tra đã." Liễu Mộc Phong không thể xác định được.

"Được, ngươi đưa ta ra bên ngoài còn ngươi ở trong không gian luyện đan, ta ở bên ngoài tính toán thời gian đến thời điểm một ngày, ta sẽ kêu Tiểu Nguyên gọi ngươi, như vậy hai chúng ta sẽ so sánh thời gian của hai bên được không?" 

"Được, vậy ta mang ngươi ra ngoài." Liễu Mộc Phong hơi suy nghĩ, Giang Húc liền biến mất trong không gian.

Sau ba lần thí nghiệm, Liễu Mộc Phong và Giang Húc đã có được đáp án chắc chắn, đó là thời gian trong không gian hiện tại gấp bốn lần bên ngoài.

Sau khi Giang được thăng cấp, Tiểu Nguyên và đám thuộc hạ đòi ăn thịt. Giang Húc và Liễu Mộc Phong không còn cách nào khác là dẫn một đám Nguyên Linh Trùng đi săn, liền săn giết được hai con Lợn Nanh Gai và một con Hỏa Bạo Hùng, xong việc hai người cưỡi yêu mã rời khỏi rừng rậm.

…………………..

Vài ngày sau, Liễu Mộc Phong và Giang Húc đi tới một làng chài nhỏ.

"Tiểu Húc, mấy ngày nay chúng ta đều nằm sương ngủ lều bạt, hôm nay vào thôn nghỉ qua đêm, ngày mai khởi hành tiếp." Ngồi ở phía sau Giang Húc, vòng tay ôm lấy eo Giang Húc, Liễu Mộc Phong nhẹ giọng nói.

Bởi vì hắn không có yêu mã của mình, nên mấy ngày nay Liễu Mộc Phong cưỡi chung yêu mã, luôn ngồi ở phía sau Giang Húc nên mới có cơ hội vòng tay qua eo ai đó cùng tiếp xúc thân mật. Lúc đầu, Giang Húc cảm thấy hơi khó xử, nhưng theo thời gian, cậu đã quen dần.

"Được!" Giang Húc gật đầu đồng ý.

Hai người cưỡi yêu mã đi tới cổng thôn. Liễu Mộc Phong là người đầu tiên nhảy xuống ngựa, Giang Húc cũng nhảy xuống, trực tiếp thu yêu mã của mình vào trong túi sủng vật. Hai người cùng nhau đi vào thôn.

Nhìn thấy hai người mặc y phục quý giá bước vào thôn, thôn dân trên đường đều ngoái đầu lại nhìn. Lâu lâu còn có vài lời thì thầm đánh giá hai người.

"Đại bá, chúng ta là người ngoài thôn, muốn tìm chỗ tá túc qua đêm. Thúc có biết ai có phòng trống cho chúng ta thuê không?" Liễu Mộc Phong chặn một hán tử trung niên lại hỏi.

“Muốn ở lại?” Hán tử trung niên nghe vậy từ trên xuống dưới nhìn Liễu Mộc Phong.

"Đúng vậy, chúng ta ở đây một đêm, có thể trả năm lạng bạc tiền phòng." Nhìn người trung niên, Liễu Mộc Phong nghiêm túc trả lời.

“Năm lạng bạc, được rồi hai ngươi tới nhà ta đi.” Nghe nói có năm lạng bạc, người lão trung niên hai mắt sáng lên.

"Được." Gật đầu, Liễu Mộc Phong đồng ý. Hai người theo người hán tử trung niên về nhà nhau.

Người hán tử trung niên tên là Lưu Tam, năm nay ba mươi tám tuổi, có hai người con trai đã lập gia đình, không còn ở nhà nên trong nhà chỉ có hai vợ chồng. Ngôi nhà của họ được chia thành phòng phía đông và phía tây. Vợ chồng ông sống ở phòng phía đông, còn phòng phía tây trống rỗng và không có người ở. Vợ chồng người đàn ông này đã dọn dẹp phòng và cho Liễu Mộc Phong và Giang Húc thuê.

Giang Húc có chút xấu hổ khi nhìn thấy trong phòng không có giường, chỉ có một chiếc giường đất có lò sưởi bên dưới.

"Không sao, ta ngủ trên sàn!" Sau khi nhìn tình trạng trong phòng, Liễu Mộc Phong quyết định ngủ trên sàn.

"Không, cái này giường sưởi khá lớn, hai người chúng ta ngủ cũng không chật. Mấy ngày nay ngày nào cũng ngủ trong lều, ngươi cũng đã mệt mỏi nên cùng nhau ngủ trên giường sưởi giải mệt."

Nghe Giang Húc nói, Liễu Mộc Phong mỉm cười. "Được rồi, ta sẽ giũ sạch chăn." Nói xong, Liễu Mộc Phong bận rộn.

Giang Húc đi tới hỗ trợ. "Lần này Tiểu Nguyên dự định bế quan một thời gian à?" Khi rời khỏi rừng rậm, Tiểu Nguyên đã bị Mộc Phong thu vào vòng tay không gian và tiến hành bế quan.

"Ừm, cũng nên bế quan một thời gian bất quá thời gian bế quan của nó cũng khoảng tầm thời gian một tháng bên ngoài là nàng có thể xuất quan." Bên ngoài một tháng, trong không gian chính là bốn tháng, Liễu Mộc Phong tính toán bốn tháng cũng không xê xích gì nhiều.

"Hy vọng nó có thể thành công thăng cấp Linh Giả Cảnh." Khi nàng bế quan cảnh giới cũng đã là Linh Phàm Cảnh tám sao, trong không gian có linh thủy, hơn nữa còn có bốn cái linh căn của Mộc Phong. Lần này tấn thăng Linh Giả Cảnh sẽ không thành vấn đề.

"Đúng vậy!" Liễu Mộc Phong đối với mình sủng vật rất có lòng tin.

--- ---

Ảnh thì để khoe mấy ní thui :)). Game tớ đang chơi "đấu trường chân lý", nói sao ta lần trước mún lấy vật phẩm cùng cấp bậc là cái viên màu tím tím tỉ lệ 0,3% đó nạp 1 củ đổi 50 lượt gacha không ra 😭😭. Mà tự nhiên lần này gacha đúng 1 lượt còn là hàng cho free nó lại ra :)). Má nó chứ mà kệ dui quá 😆😆.
A mà từ hôm qua đến cuối tuần này tớ hơi bận nói đúng là đi chơi với bạn nên  mọi người cứ đọc đỡ nha chương 35 tớ edit được một nửa rồi nếu tối nay mà đi chơi về không mệt thì edit rồi post lun. Không được mn thông cảm nha. Thân iu 😚.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro