Chương 36: Trấn Tứ Hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi quyết định nuôi cá, Liễu Mộc Phong và Giang Húc ở lại thôn chài thêm ba ngày, tiêu một ít nguyên thạch mua năm trăm con cá nước ngọt và một trăm thùng thực vật thủy sinh. Đem toàn bộ cá và thực vật đã mua thả vào hồ linh tuyền. Dù sao linh tuyền có khả năng nuôi dưỡng thực vật, chỉ cần ném vào hồ thì chúng tự nhiên sinh trưởng mà chẳng cần trồng, cá thì lại không cần lo lắng môi trường trong hồ linh tuyền tốt hơn nhiều so với hồ lớn chúng đã ở trước kia. Sau khi vào hồ linh tuyền, đàn cá đều bơi lội có vẻ vô cùng thích ý khi sống ở nơi mới này.

Cá đã thả vào không gian, Liễu Mộc Phong lại đưa đám thuộc hạ của Tiểu Nguyên vào vòng tay không gian. Bằng cách này, khi đói chúng có thể tự mình ra hồ bắt cá. Nguyên Linh Trùng là hậu duệ của Ngũ Linh Trùng, bơi lội rất giỏi. Liễu Mộc Phong hoàn toàn không lo lắng về điều này.

Liễu Mộc Phong đứng ở ngoài cửa sổ nhà gỗ nhìn vào trong, thấy Tiểu Nguyên nằm trên bàn hấp thu linh căn của mình. Liễu Mộc Phong không quấy rầy nàng mà lặng lẽ rời khỏi không gian.

Sau khi rời thôn chài, Liễu Mộc Phong và Giang Húc đã đến thị trấn Tứ Hỉ. Thị trấn Tứ Hỉ có quy mô tương đương với thị trấn Song Dương. Đều là trấn nhỏ cấp ba, quản lý trấn là một trấn chủ chỉ ở cấp bậc Linh Sư Cảnh.

Đầu tiên hai người họ phải tìm được một quán trọ trong trấn để ở lại trước đã. Rồi bắt đầu mua sắm vào ngày hôm sau. Giang Húc đã bán phần lớn chiến lợi phẩm của mình và mua một thanh pháp kiếm cấp hai. Cậu hiện đang là Linh Giả Cảnh, việc sử dụng một thanh pháp kiếm cấp một có chút không đủ dùng.

Liễu Mộc Phong vốn muốn bán một món pháp khí của mình nhưng trong người hắn chỉ có hai ngàn nguyên thạch không cam lòng bán pháp khí, Giang Húc tặng cho hắn một thanh pháp đao cấp một đã qua sử dụng. Liễu Mộc Phong cùng Giang Húc dịch dung rồi đi tới một vài cửa hàng sứ trong trấn để mua hơn mười vạn bình đựng đan. Thứ này rất phổ biến, Liễu Mộc Phong nghĩ rằng ngày mai bọn họ sẽ rời đi, có lẽ nên mua nhiều hơn như vậy sau này sẽ không phải mua thường xuyên.

Sau khi mua bình đan dược, Liễu Mộc Phong bỏ ra thêm bốn trăm nguyên thạch để mua một con yêu mã, mua ít nguyên liệu để nấu ăn và một số hạt giống linh thảo cấp một mà mình không có.

Buổi trưa, hai người cùng nhau đến một tửu lâu dùng bữa trưa.

Chọn một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ ở tầng một, Liễu Mộc Phong và Giang Húc gọi sáu món ăn và một món canh, vừa ăn vừa trò chuyện.

"Ở phía đối diện chính là cửa hàng ký gửi(*) của trấn Tứ Hỉ . Chúng ta ăn xong có thể đi xem một chút." Giang Húc nói rồi dùng mắt ra hiệu về phía cửa hàng.

(*) Cửa hàng ký gửi ở đây có nghĩa là mình gửi đồ vật rồi nhờ cửa hàng đó bán giúp.

Nhìn theo tầm mắt của đối phương, Liễu Mộc Phong thấy đối diện một cửa hiệu ba tầng "Nhìn có vẻ rất lớn."

"Ừ, loại cửa hàng ký gửi này hẳn là tài sản riêng của trấn chủ và là cửa hàng độc nhất trong trấn." Hầu hết các cửa hàng có lợi nhuận cao nhất của mỗi trấn đều do trấn chủ làm. Ở đây cũng không phải là ngoại lệ.

"Ồ!" Liễu Mộc Phong gật đầu, biểu thị đã hiểu. Hắn trong lòng nói: Nơi này thật là tốt. Ở xã hội hiện đại, làm quan không được phép kinh doanh nhưng ở đại lục Linh Vũ này quan càng lớn cửa hàng càng lớn. Thành chủ và trấn chủ ở mỗi thành đều vô cùng giàu có.

Giang Húc lấy ra ba tấm bùa nổ cấp một đặt trước mặt của Liễu Mộc Phong  "Mộc Phong, cái này là cho ngươi."

"Không, không cần, đệ có thể giữ lại cho mình." Lúc trước hắn nhìn thấy Tiểu Húc mua linh phù, hắn nhìn thấy Tiểu Húc bỏ ra ba vạn nguyên thạch mua một thanh pháp kiếm cấp hai, sau đó lại bỏ ra hai vạn nguyên thạch mua linh phù.

"Không, đây là bùa cấp một, ta đặc biệt mua cho ngươi. Sinh thần vui vẻ." Nói hết câu, Giang Húc không được tự nhiên mà cười.

Nghe vậy, Liễu Mộc Phong sửng sốt, sau đó hắn chợt nhận ra, đúng vậy, hôm nay là sinh thần thứ mười bốn của nguyên chủ. Tiểu Húc không nói ra, chính là hắn cũng quên mất "Ồ, chỉ là một cái sinh thần thôi mà, sao lại tốn công chuẩn bị lễ vật? Hơn nữa, đệ vừa mới đưa cho ta một cái pháp khí rồi." Tuy rằng đao đã qua sử dụng, nhưng pháp đao của Tiết lão đại chất lượng rất tốt. Nếu đến cửa hàng pháp khí bán lại ít nhất tám nghìn viên nguyên thạch, cái này cũng là một lễ vật quý giá nha nếu tiếp tục lấy nữa Liễu Mộc Phong có chút ngượng ngùng.

"Không, cái đó không tính, đây mới là lễ vật của ta cho ngươi." Giang Húc nhìn người đối diện nghiêm túc nói.

"Được rồi, cảm ơn đệ!" Nhìn thấy Giang Húc kiên trì, Liễu Mộc Phong nhận lấy lễ vật. Thầm nghĩ: Lễ vật sinh thần ở giới tu chân thật độc lạ, vậy mà thực sự là một tấm linh phù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro