Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hà Nguyên Tĩnh lôi kéo tay con trai, bảo hộ cậu ở sau lưng, bước nhanh vào phòng bếp, co quắp đứng cạnh bàn ăn, trên mặt nở nụ cười làm lành nói: "Vất vả..."

Tô Hử khoát tay, biết rằng mình càng giải thích thì đối phương càng khẩn trương, liền không cần lên tiếng an ủi, mà là lướt qua nàng kéo Thẩm Gia Duệ ngồi lên ghế, giả vờ như không phát hiện ra khi mình tiếp xúc thân thể, thằng bé liền cương cứng cả người, xoay người cầm bát lên xới cơm.

Không khí trên bàn cơm trầm trọng, Tô Hử có cảm giác mình giống như rơi vào một nồi súp đậm sền sệt nóng hổi, cả người đều hít thở không thông. Bên phải, Hà Nguyên Tĩnh ngoan ngoãn cầm bát cơm, lặng yên không một tiếng động ăn từng ngụm cơm nhỏ, tư thái tuyệt đẹp, nếu bộ quần áo bị tẩy đến trắng bệch kia được đổi thành hán phục, liền có cảm giác như cung nữ. Mà bên trái, Thầm Gia Duệ kế thừa hoàn toàn ngũ quan của mẹ cũng ôm bát, không nói một tiếng và cơm, ngẫu nhiên gắp một đũa dưa gang xào, quai hàm nhanh chóng động động, một bát cơm rất nhanh thấy đáy.

Thẩm Gia Duệ là một học sinh tiểu học, đang học học kì hai năm lớp sáu, đã mười hai tuổi lại thoạt nhìn như mới mười tuổi, vừa thấp vừa gầy, nhìn như suy dinh dưỡng, vừa nhìn đã biết là gia trưởng không chăm sóc tốt. Tô Hử thở dài, cầm lấy đĩa trứng gà xào, trực tiếp gạt một nửa đĩa vào bát Thẩm Gia Duệ, nói: "Đừng chỉ ăn mỗi dưa gang, ăn nhiều trứng gà chút, bổ sung albumin (một loại protein trong lòng trắng trứng), như vậy mới cao lên được."

Hà Nguyên Tĩnh ngồi ở đối diện con trai mở to hai mắt nhìn, hai tay đang cầm bát cơm run nhè nhẹ, miễn cưỡng cười cười nói: "A Hử, anh không cần phải quan tâm nó, trẻ con cũng không ăn hết nhiều như vậy... Anh cứ ăn là được, Gia Duệ không thích ăn trứng gà..."

Tô Hử biết cô là đang sợ mình sẽ đánh Thẩm Gia Duệ, chung quy là ba ngày trước "Tô Hử" vẫn mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao), cứ đột nhiên lại ra tay đánh người ác ôn, tuy Hà Nguyên Tĩnh mới là đối tượng chính của gã, thế nhưng không có nghĩa là Thẩm Gia Duệ chưa bị đánh bao giờ, trước kia vài lần "Tô Hử" bị Thẩm Gia Duệ cản đường, hoặc là ngại cậu ăn quá nhiều, thậm chí là nhìn thấy cậu liền động tay động chân.

Tuy rằng Tô Hử bây giờ đã không còn là "Tô Hử" trước kia, thế nhưng băng dày ba thước, muốn khiến mẹ con hai người kia buông lỏng cảnh giác, chỉ sợ còn là cả một quãng đường dài.

"Trẻ con không thể kiêng ăn, kiêng ăn sẽ không cao lên được, còn có thể biến thành dị dạng." Vì tránh khiến cho vị nữ nhân kia áp lực, Tô Hử không giao lưu ánh mắt với đối phương, mà là hạ mi mắt, vừa ăn cơm vừa ra vẻ thoải mái nói, "Tôi thả một ít davana vào trứng gà, có tác dụng hạ sốt, nên ăn nhiều một chút."

Sau đó lại cố gắng mỉm cười ôn nhu với đứa trẻ, sờ sờ đầu Thẩm Gia Duệ, ôn nhu nói: "Gia Duệ, vị hành hoa có chút đắng, nhưng không được phép lấy ra, đồ ăn không phải là con thích cái gì liền chỉ ăn cái đấy, mà là con phải ăn cái gì, hiểu chưa?"

Mặt Thẩm Gia Duệ không chút thay đổi, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Biết, con sẽ ăn hết, cảm ơn chú."

Ăn cơm xong, Tô Hử mạnh mẽ nhận việc rửa bát, đuổi hai mẹ con ra, đóng cửa lại, một bên rửa bát, một bên ở trong lòng luyện tập lại lời giải thích vì sao "Tô Hử" đột nhiên thay đổi mạnh mẽ. Tô Hử cũng không lo thân phận mình bị vạch trần, chung quy, việc linh hồn chuyển hoán này, trừ phi thế giới này có thần tiên sống sờ sờ, bằng không căn bản tìm không ra lý do hợp tình hợp lý chứng minh Tô Hử hiện tại đã đổi tim.

Lo lắng duy nhất tại thời điểm này của anh chính là làm thế nào để khiến Hà Nguyên Tĩnh cùng Thẩm Gia Duệ tha thứ, hoặc nói cách khác là khiến bọn họ không chú ý đến thương tổn do "Tô Hử" gây ra nữa. Hà Nguyên Tĩnh thì còn dễ, cô là nhân vật thánh mẫu lấy ơn báo oán, trong nguyên tác, cô vẫn lựa chọn tha thứ cho Tô Hủ, người đã ngược đãi cô suốt tám năm trời, thậm chí còn cho rằng Tô Hủ là ân nhân của mình.

Phiền toái ở chỗ Thẩm Gia Duệ. Trong nguyên tác, Thẩm Gia Duệ có ân tất báo, nhưng có oán cũng nhất định trả thù gấp bội lần, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn thật bình thường, nhưng trên thực tế nội tâm âm u, bụng dạ hẹp hòi, trừ nữ nhân trong hậu cung của y, những người khác, kể cả người chỉ lỡ dẫm vào chân y, y cũng tìm cách khiến ngừoi kia phải cưa đứt chân mới chịu. Thời điểm Tô Hử xuyên qua, "Tô Hử" cùng Hà Nguyên Tĩnh đã kết hôn được nửa năm, dưới loại tình huống này, dựa theo logic bình thường thì hoàn toàn không thể kiếm được cái cớ nào hợp lý để che dấu quá khứ yên bình giả tạo. Bây giờ, anh chỉ có thể nghĩ đến một cái lý do, nếu cái cớ này cũng không thể khiến Thẩm Gia Duệ buông bỏ quá khứ, vậy anh cũng có tự mua sẵn cho mình một liều thuốc ngủ, trước khi đối phương động tay với mình, tự mình ra tay luôn cho xong.

Tô Hử lau khô cái bát cuối cùng, đặt vào trong ngăn tủ, đem khăn đi phơi, xoay người tựa vào bàn, thở dài, đại não trống rỗng, cuối cùng lại trốn tránh thêm năm phút đồng hồ, mới hít một hơi, ra khỏi phòng bếp, gõ gõ cửa phòng ngủ của Thẩm Gia Duệ: "Nguyên Tĩnh, Gia Duệ, đi ra đây một chút, tôi có việc muốn nói với hai người."

Cánh cửa kia đến một thanh âm cũng không có, Tô Hủ lại gõ cửa, lại lặp lại lời nói của mình. Trong lúc anh còn đang băn khoăn có phải trong phòng không có người hay không, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở mạnh ra, Hà Nguyên Tĩnh đỏ mắt đứng ở cửa, cả người sợ tới mức run rẩy, giọng nhỏ như muỗi kêu nói: "A, A Hử, sao vậy?"

Tô Hử đau đầu xoa xoa thái dương, thực rõ ràng, Hà Nguyên Tĩnh cho rằng anh lại bắt đầu nổi điên đánh người.

"Đừng sợ." Tô Hử lui về sau hai bước, nói "Tôi không muốn thương tổn hai người, mà là có chuyện quan trọng cần nói, gọi Thẩm Gia Duệ ra được không?"

Hai phút sau, ba người rốt cuộc ngồi với nhau trong phòng khách. Bọn họ hiện tại đang ở trong căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách do cha mẹ Tô Hủ để lại, cha mẹ "Tô Hử" vào bốn năm trước, khi "Tô Hử" vừa mới mười tám tuổi, gặp tai nạn giao thông mà qua đời, căn nhà này liền thuộc về gã. Diện tích nhà không lớn, phòng khách lại cực kì nhỏ, chỉ có hai cái sô pha cũ, thêm một cái bàn trà nhỏ, liền không còn chỗ để đặt chân. Hà Nguyên Tĩnh ngồi trên sô pha, ôm chặt Thẩm Gia Duệ vào lòng, hoảng sợ nhìn Tô Hử ở đối diện, vị trí cách xa đến một mét, nức nở thê lương. Thẩm Gia Duệ vẫn không có biểu tình gì, mặc kệ mẹ mình dùng một tư thế cực kì không thoải mái ôm mình, biểu tình chết lặng nhìn chằm chằm chiếc gạt tàn bé trên bàn.

Tô Hử tận lực dựa vào sô pha, khiến bản thân cùng hai mẹ con họ tách xa một chút, chờ trạng thái tinh thần của Hà Nguyên Tĩnh ổn định lại một chút, mới nói thẳng vào vấn đề, "Nguyên Tĩnh, tôi biết cô có được qua sách, có tri thức, cho nên, tôi nghĩ cô nhất định sẽ biết DID là cái gì."

Hà Nguyên Tĩnh ngừng nức nở, ánh mắt xinh đẹp trừng lớn, nghi hoặc nhìn Tô Hử, "Cái gì?"

"DID, Dissociative Indentity Disorder, bệnh rối loạn tách rời nhận thức, hai còn gọi là rối loạn nhân cách, nhân cách phân liệt, tính cách hỗn loạn." Một thanh âm non nớt trả lời vấn đề của Hà Nguyên Tĩnh.

Tô Hử kinh ngạc nhìn Thẩm Gia Duệ, anh biết rằng Thẩm Gia Duệ tuổi còn nhỏ nhưng lại trưởng thành sớm, hơn nữa lại có chỉ số thông minh cao ngất ngưởng, là một thiên tài, thế nhưng khi thiên tài thật sự biểu hiện năng lực của cậu trước mặt anh, vẫn khiến cho anh rung động không nhỏ.

"Làm thế nào mà con biết từ này?" Tô Hử hưng trí hỏi.

Thẩm Gia Duệ vẫn như trước không thay đổi sắc mặt: "Nhìn được từ trên sách."

"Con xem sách gì vậy, vậy mà có từ này? Còn giải thích chuyên nghiệp như vậy." Tô Hử vốn định lại gần xoa xoa đồi Thẩm Gia Duệ, nhưng nhìn bộ dáng đề phòng của Hà Nguyên Tĩnh, vẫn quyết định buông tha ý định này.
ThẩmGia Duệ ngoài cười nhưng trong không cười nhếch nhếch khoé miệng: " [Sổ tay thống kê và chuẩn đoán bệnh tinh thần]. Tôi nhìn thấy trong thư viện F."

Trường học của Thẩm Gia Duệ ở bên cạnh một trường đại học mới, trong khuôn viên trường có một cái thư viện, là thư viện lớn nhất trong thị trấn. Bác gái trông thư viện thực thích Thẩm Gia Duệ, thường xuyên cho cậu vào mượn thẻ vào đọc sách trong thư viện, việc này trong tiểu thuyết cũng nói qua, mục đích là làm bước đệm cho việc Thẩm Gia Duệ sau này công thành danh toại, quay lại báo đáp bác gái. May mà có cái tính cách có ân tất báo này, độc giả mới không đến mức vứt bỏ vị nhân vật chính ác độc ác liệt, tam quan bất chính này, người lại còn cảm thấy y có cá tính, soái khí mê người.

Nhưng cái loại nhân vật "có cá tính" này đọc trong sách còn tốt, còn nếu là đang ngồi trước mặt mình, Tô Hử chỉ cảm thấy nghẹn họng, một chút cảm giác mê ngừoi cũng không thấy.

"Con vậy mà có thể đọc được sách cao thâm tối nghĩa như vậy, Gia Duệ đúng là một thiên tài." Tô Hử vội vàng vuốt mông ngựa (nịnh nọt) nói. "Đây là điều tôi muốn nói cho hai người."

Nói đến đây, Tô Hử bỗng đứng lên, khom người chào hai mẹ con, trầm giọng nói: "Nguyên Tĩnh, Gia Duệ, nửa năm nay hai người đã chịu khổ rồi, thật xin lỗi."

"Đây là... Đây là..." Hà Nguyên Tĩnh có chút không kịp phản ứng, mà hai mắt Thẩm Gia Duệ trong lòng cô lại loé lên.

"Tôi không phải người bình thường... Trong cơ thể tôi có hai người." Tô Hử một lần nữa ngồi xuống, chậm rãi nói, cố gắng khiếng giọng nói của mình nghe vào tai có vẻ vừa đau khổ lại giãy dụa, hối hận, "Cô cũng biết tình huống của gia đình tôi... Từ nhỏ đến lớn, tôi mỗi ngày đều phải nhìn cha đánh mẹ tôi, mẹ tôi tức giận lại quay sang đánh tôi, phát tiết tất cả oán khí lên đầu tôi... Thời điểm kia tôi thật sự hận không thể chết đi, có đôi khi rất đau, trong lòng liền muốn buổi tối từ lấy dao giết chết bọn họ, lại tự kết liễu bản thân, nhưng giây tiếp theo liền thấy suy nghĩ này của mình thật là đáng sợ, liền không ngừng nhắc nhở bản thân, cố nhịn là được, cố nhịn là được... Chính là đến một thời điểm, tôi phát hiện ra tôi có chút không thích hợp, đôi khi, tôi không thể khống chế cơ thể mình, giống như có một người khác khống chế, làm một ít việc tôi không có khả năng làm..."

Đây chính là phương pháp giải quyết mà Tô Hử nghĩ ra được trong ba ngày, dùng bệnh đa nhân cách để giải thích biến hoá của Tô Hử: "Tô Hử" bởi vì khi còn bé phải trải qua sinh hoạt thống khổ mà xuất hiện thêm một nhân cách khác, nhân cách kia lại chính là "Tô Hử" nguyên bản, gã coi việc ngược đãi cùng bạo hành gia đình coi như việc bình thường, thậm chí còn có khát vọng bắt chước cha mẹ mình, như vậy mới có thể giảm bớt nội tâm uỷ khuất cùng thống khổ do bị cha mẹ ngược đãi, mà lương tri cùng lý tính của hắn là Tô Hử hiện tại.

Nhân cách "Tô Hử" lý trí khi cha mẹ còn sống, vì sinh tồn mà vẫn bị áp chế, mà "Tô Hử" từ mười tám đến hai mươi hai tuổi tron bốn năm qua vẫn thật sự bình tĩnh, lại không có tác động bên ngoài kích thích, nhân cách kia liền im lặng mai phục, không có dục vọng muốn khống chế thân thể để tự do hoạt động, cho nên không tính toán để thay thế "Tô Hử" kia. Đợi đến khi sau khi "Tô Hử" cùng Hà Nguyên Tĩnh kết hôn, nhân cách "Tô Hử" bạo ngược, ngược đãi hai mẹ con Hà Nguyên Tĩnh, nhân cách kia rốt cuộc tỉnh lại, không nhịn được nữa quyết định ngăn chặn hành vi bạo ngược của "Tô Hử", đổi lại không chế cơ thể này.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Tô Hử lại đột nhiên thay đổi tính tính. Hao hết miệng lưỡi giải thích rõ ràng xong, Thẩm Gia Duệ vẫn như trước bị Hà Nguyên Tĩnh ôm vào trong lòng, không thấy rõ biểu tình, thể nhưng mặt Hà Nguyên Tĩnh đã tràn đầy đồng tình cùng thương tiếc, bị cảm động để rơi lệ đầy mặt.

----

Tác giả có lời muốn nói:

Tổng kết một chút tuổi của tiểu công tiểu thụ:

Tiểu công: Thẩm Gia Duệ, hiện tại mười hai tuổi~

Tiểu thụ: Tô Hử, hiện tại hai mươi hai tuổi~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro