Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một viên thuỷ tinh liền có thể nhìn ra một thế giới, lại càng không cần nói đến một quyển sách. Tô Hử xuyên vào một thế giới khác, hoá ra là thế giới trong một quyển truyện, mà nơi này cũng tồn tại một cái không gian khác chân chân thật thật, tay có thể đụng, cực kì thuyết phục.

"Nhưng, mỗi thế giới đều giống như một toàn điện phủ, ở trong điện phủ sẽ có những trụ cột để giữ vững điện phủ, không để nó sụp xuống, chỉ cần một chiếc cột bị phá, thế giới này liền tràn ngập nguy cơ, rất có khả năng giây tiếp theo sẽ trở nên rối loạn."

Chú chó săn Afghan dùng tư thái tao nhã ngồi dưới đất, cái đuôi dài như chiếc roi nhỏ đong đưa một chút.

"Ý cậu là, tôi là trụ cột quan trọng nhất của thế giới này?" Tô Hử hỏi ngược lại.

"Làm sao có thể?" Chó săn có chút ghét bỏ đảo mắt, "Người có khả năng nâng đỡ thế giới tất nhiên là người có thể tập trung ánh hào quang lấp lánh nhất! Cậu cảm thấy cậu đủ chói mắt sao?"

Tô Hử hiểu rõ: "Thẩm Gia Duệ."

"Bởi vì tôi, ờm, không thể xử lý trục trặc, linh hồn của Tô Hử nguyên bản của thế giới này biến mất," chó Afghan tiếp tục giải thích, "Tuy gã chỉ là pháo hôi, nhưng gã là nguyên nhân trọng yếu nhất để nhân vật chính Thẩm Gia Duệ có thể thuận lợi trưởng thành, đợi đến khi người cha thân sinh của y đón y về nhà, tuy gã đối xử với mẹ con Hà Nguyên Tĩnh vô cùng ác độc, thế nhưng từ góc độ khách quan, quả thật là đã giúp họ cản không ít nguy hiểm từ bên ngoài, nếu không có Tô Hử bảo vệ, Thẩm Gia Duệ không có khả năng sống đến khi thành niên, dù sao y có người mẹ nhu nhược đến vậy, lại là người có khuôn mặt gây tai hoạ."

Năng lực tự hỏi của Tô Hử dần dần khôi phục, anh nheo mắt tự hỏi lời nói vừa rồi của chú chó, sau đó cười lạnh nói: "Xin hỏi vị chó săn tiên sinh này, cậu có thể giải thích cho tôi một chút, cái gì gọi là không thể xử lý trục trắc? Còn có, thế này có vấn đề, tại sao tôi lại phải tới cứu người?"

Chó săn chớp chớp đôi mắt hạnh nhân đen láy, tạm dừng một chút, mới lại nở nụ cười quỷ dị, thanh âm nhu hoà hơn rất nhiều: "Tôi tên là Ade Hill, cậu có thể gọi tôi là Ade, không cần phải xưng hô chó săn tiên sinh."

Tô Hử nhếch nhếch khoé miệng, nhìn chằm chằm ánh mắt của chó săn tên Ade Hill này, cũng không định buông tha việc truy tìm đáp án.

Ade có chút khó chịu hất đầu, bất mãn hắt xì một cái, có chút không kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi... Thật xin lỗi, Tô tiên sinh, cậu là người vô tội, cậu đến thế giới này chỉ là trùng hợp, chúng tôi đang tìm một Tô Hử mới, mà cậu vừa khéo cũng tên là Tô Hử, lại có đủ hiểu biết với thế giới này... Nói tóm lại, chúng tôi là tuỳ tiện chọn một vị làm mẫu từ vạn triệu người được đề cử, mà vừa vặn người được chọn chính là cậu."

Tô Hử lãnh đạm gật gật đầu, trào phúng hừ một tiếng: "Các cậu tự phạm sai lầm, vậy mà muốn tôi phải gánh vác hậu quả."

"...Thật xin lỗi." Ade trốn tránh tránh đi tầm mắt của anh, lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn Tô Hử, bị biểu tình âm trầm dữ tợn trên mật anh doạ sợ, khẩn trương lùi một bước, vội vạng giải thích nói, "Thật ra chúng tôi vốn cũng muốn đắp nặn một linh hồn mới! Vì muốn để linh hồn kia tương đồng với Tô Hử cũ, nên chúng tôi đã nghịch chuyển thời gian, đưa gã tới thế giới của các cậu tu luyện, chẳng qua là đến lúc lôi gã về, không biết hệ thống có trục trặc gì, liền đem cậu..."

"Liền đem tôi làm sao?" Tô Hử từ trên cao nhìn xuống Ade, khoé miệng nở nụ cười lạnh như băng, gằn từng chữ, "Nói, đem tôi làm sao?"

"Đây không phải lỗi của tôi! Không có quan hệ gì với tôi hết!" Ade nhảy dựng lên giống như bị ai đạp vào đuôi, đối diện với ánh mắt tràn ngập sát ý của Tô Hử, nó nhịn không được mà lui về sau hai bước, cái đuôi run lên hai cái rồi rũ xuống, trong một giây lại dựng lên, đáng tiếc chút run run trên đuôi cùng lông đã tiết lộ sự khiếp đảm của nó.

Sát khí của Tô Hử tăng mạnh, hình tượng thế ngoại cao nhân do Ade tạo ra đã nhanh chóng sụp đổ. Bây giờ nó hoàn toàn là một bé cún bị kinh hách đáng thương.

Tô Hử chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm chiếc cằm thật dài của Ade, nhẹ giọng hỏi: "Tôi không muốn so đo nhiều với cậu, chỉ cần cậu đưa tôi về là được. Yêu cầu này cũng không quá đáng chứ?"

Cổ họng Ade phát ra thanh âm "ư ử" đáng thương, cứu cái miệng của mình từ trong tay Tô Hử, lại nhảy nhót lui về phía sau hai bước: "Điều này đã vượt quá quyền hạn của tôi, tôi không làm được điều này... Hơn nữa!" Gặp biểu tình dữ tợn sắp hắc hoá của Tô Hử, nó vội vàng tiếp tục giải thích, "Cậu muốn trở về, tôi phải báo cáo với bên trên, mấy người quản chuyện này sẽ không biết người phía dưới trừ khi bại lộ chuyện này... Hơn nữa chò đến khi bọn họ thấy được báo cáo của tôi, lại phải đến thế giới của cậu đánh giá một hồi, cảm thấy việc cậu trở về là điều tất yếu, mới có thể một lần nữa tái tạo lại linh hồn của Tô Hử, sau đó sẽ đưa cậu về... Nhưng tôi nghĩ cậu không cần suy nghĩ nhiều, họ sẽ không đưa cậu trở về... Chờ đến khi bọn họ đọc báo cáo, lại tốn thời gian phái người xuống thế giới địa ngục khảo sát, thân thể của cậu đều hoá thành tro..."

Thanh âm của Ade càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một tiếng nức nở sợ hãi, biến mất trong cổ họng.

Biểu tình Tô Hử khó lường, đứng yên không nhúc nhích.

Ade thấp thỏm quan sát vẻ mặt của anh, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, ở lại đây sinh sống đi. Cậu xem, tôi mà không nói cho cậu, cậu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, như vậy nếu tôi không báo cáo với bên trên, vậy thì họ cũng không biết, đúng không? Huống hồ mấy kẻ phạm lỗi ở trên kia đối với cậu đã rất tốt, với các nàng thì cậu chẳng khác nào con kiến không có tí địa vị nào, cũng sẽ không có người truy cứ... Thế nhưng bọn họ vẫn cho cậu không gian này xem như là bồi thường, còn phái tôi đến đây giúp đỡ cậu..."
Tô Hử im lặng không lên tiếng nghe thanh âm giải thích của Ade càng ngày càng thấp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ade, thẳng đến chú chó săn đáng thương rốt cuộc không nâng nổi cái đuôi lên nữa, co quắp lui về phía sau một bước, chờ đôi mắt xinh đẹp hình hạnh nhân nổi lên một tầng hơi nước, anh mới ngồi xổm xuống trước mặt Ade, vỗ vỗ đầu nó, không nhẹ không nặng gãi làn da phía dưới tai của nó. Ade thoải mái nheo mắt, đầu không khống chế được mà ngả vào tay Tô Hử, thế nhưng trên mặt lại mang biểu tình giãy dụa, giống như vì mình thuận theo cảm xúc mà mất mặt.

"Cún ngoan." Tô Hử nhẹ giọng thở dài.

Bị bắt xuyên việt, bị người ta dễ dàng quyết định quỹ đạo nhân sinh, có anh mà không phẫn nộ, nhưng nếu Ade không phải đầu sỏ khiến anh xuyên qua, vậy anh cũng không cần phải so đo nhiều, dù sao về sau bọn họ cũng là đồng bọn cùng chiến đấu.

"Nếu hiện tại chúng ta bất đắc dĩ phải đứng chung một trận doanh, thì, về sau thuận lợi ở chung nhé, Ade." Tô Hử sờ sờ cái cằm thật dài của nó, "Mau giới thiệu tình huống cơ bản của không gian này cho tôi đi. Đúng rồi,đợi lát nữa đừng quên gửi báo cao, ngay cả chỉ có một tia hy vọng, tôi cũng không muốn bỏ qua."

Qua giới thiệu của Ade, Tô Hử cảm thấy không gian này là vì anh mà sáng tạo nên, dùng chuyên môn đến bồi thường anh.

Tô Hử là nhà điều chế nước hoa, anh cũng không phải học sinh tốt nghiệp trường học chuyên nghiệp, mà là hồi còn trẻ từng học điều chế nước hoa cùng ông ở Grasse, Pháp (*). Ông của Tô Hử thời trẻ từng là nhà điều chế nước hoa danh tiếng trong nước, đáng tiếc sau khi kiến quốc, hoàn cảnh trong nước không cho phép nghệ nhân nước hoa phát triển, hơn nữa trong mười năm rung chuyển, thể xác và tinh thần của ông đều bị thương nặng, về sau, ông Tô liền không có thể lực cùng tinh lực để hoàn thành lý tưởng tuổi trẻ của mình, chỉ có thể ở bên trong thị trấn mở một cửa hàng nước hoa nhỏ, mua một chút hương liệu, khăn lụa bao tay linh tinh gì đó.

(*) Grasse là một xã ở tỉnh Alpes-Maritimes, vùng Provence-Alpes-Côte d'Azur ở đông nam nước Pháp. Từ thế kỷ XVII, thành phố Grasse đã được xem là kinh đô nước hoa của thế giới.

Tô Hử là người duy nhất trong số con cháu của ông Tô có hứng thú với hương, thành tích của anh từ khi học lớp một đều chỉ đạt tiêu chuẩn, nhưng trên phương diện điều chế nước hoa lại có linh tính kinh người. Từ khi học tiểu học anh đã bộc lộ ra manh mối về thiên phú điều hương của mình, mỗi lần đến cửa hàng của ông đều có hứng thú rất lớn với bình bình lọ lọ hoa cỏ trong cửa hàng. Ông Tô liền mang theo anh bên người mình, tay bắt tay dạy anh điều chế nước hoa. Cha mẹ Tô Hử lúc bắt đầu còn không đồng ý, cảm thấy việc này làm chậm trễ việc học của con mình, về sau bọn họ lại phải đi công tác ở tỉnh khác, lại thêm sự kiên trì của một lớn một nhỏ, đành phải gửi Tô Hử cho ông Tô, từ đó không còn ai ngăn Tô Hử điều chế nước hoa, thành tích học tập của Tô Hử cũng càng ngày càng kém, thật vất vả mới có thể tốt nghiệp trung học, cũng không thi đại học, mà lại vùi đầu vào điều chế.

Tuy rằng Tô Hử không học đại học, nhưng anh lại có người ông nói được ba thứ tiếng. Oong bình thường ngoại trừ dạy anh điều chế nước hoa, cũng phi thường chụ trọng văn hoá giáo dưỡng của Tô Hử, Tô Hử không thích đến trường, cũng không có nghĩa là anh không thích học, học điều chế rất nhiều, ông Tô cũng bắt anh phải đọc rất nhiều sách, tiếng Anh tiếng Pháp là hai ngôn ngữ anh nói đến phi thường lưu loát. Bởi vậy, cho dù bằng cấp của anh thấp, lại không phải loại thất học không có văn hoá.

Khi Tô Hủ còn chưa xuyên qua, anhđã là một nhà điều chế nước hoa có chút danh tiếng trong nước, tuy rằng không thể so sánh với nghệ nhân nước hoa nổi tiếng trên thế giới, thế nhưng so với nghệ nhân nước hoa trong nước, đã có thể xem như nổi tiếng, các công ty đều tranh nhau mời anh. Hiện tại trên người anh mang theo không gian này, liền có một vườn hoa vô hạn cùng phòng điều chế. Vườn hoa đều đã được quy hoạch tốt, mỗi loại hoa đều sinh trưởng trên mảnh đất phù hợp, mỗi khối đất lại có một vạn cây hoa.

Vì thuyết minh đất trong không gian có năng lực đặc thù, Ade lôi ra một túi mầm hoa hồng trắng, để Tô Hử trồng vào khu đất của hoa hồng, tự mình cảm thụ năng lực của vườn hoa trong không gian. Tô Hử ghé vào trên đất, thiên tân vạn khổ từng bước từng bước bỏ hạt giống hoa hồng vào chỗ đất đã được xới sẵn, thật vất vả thả xong hạt, trong nháy mắt anh bước ra khỏi vườn hoa, một vạn hạt giống này lần lượt mọc lên lá non, hoa non sinh trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

"Mấy cây hoa hồng này cần năm tiếng là có thể trưởng thành, đến thời điểm đó cậu có thể thu hoạch." Ade có chút đắc ý lắc lắc cái đuôi, cái mặt thật dài tiến gần đến một gốc ly gần đó nhẹ nhàng hít ngửi, vui vẻ hắt xì một cái.

"Sau đó thì sao?" Tô Hử xoa xoa mồ hôi trên trán, "Tôi phải vất vả trồng mấy hoa loại hoa này làm gì? Nếu muốn điều chế, thà rằng lên thị trường mua tinh chất (*) có sẵn."

(*) tinh chất nước hoa là hỗn hợp các nguyên liệu tự nhiên hay tổng hợp , chưa pha với cồn và nước để cho ra nước hoa

"Cậu mua nổi sao?" Ade khinh thường liếc mắt nhìn anh, "Tôi còn chưa nói xong đâu. Quá trình trồng hoa vất vả này cậu chỉ cần làm một lần, sau lần này, cậu chỉ cần đổ hạt giống vào trong vườn hoa, chúng sẽ tự động tản ra, chui vào vị trí thích hợp."

"Mỗi một loại hoa đều cần quá trình này?" Tô Hử kinh ngạc hỏi.

"Chờ cậu hoàn thành chỉ tiêu nhập môn, mấy loại hoa cậu có đều có thể tiến vào giai đoạn tự động gieo trồng, đợi đến khi hoa nở, còn có thể căn cứ theo yêu cầu của cậu mà tự động gặt hái." Ade dẫn Tô Hử trở lại phòng làm việc, tiến đến giá sách cao lớn trên tường. Trên giá sách có một cuốn sách bao bằng da vừa dày vừa nặng, có chút cũ kỹ, nó đứng lên, một chân trước để bên cạnh giá để ổn định thân thể, một cái móng vuốt khác mở bìa sách ra, sau đó quay đầu lại ý bảo Tô Hử lại đây.

"[Điều Hương Đại Sư]." Tô Hử nhẹ giọng đọc bốn chữ lệ (*) in lớn trên bìa sách.

(*) chữ lệ là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc. Đây là loại chữ giản lược từ triện thư, gần với chữ viết Trung Quốc hiện đại.

Quyển sách này không có mục lục, mở bìa ra liền là trang chính văn đầu tiên, trên cùng viết "Đêm Hè", phía dưới là bảng thành phần, Tô Hử nhìn kỹ, hoá ra là một công thức điều chế nước hoa. Yêu cầu phối phương này cũng không cần nhiều nguyên liệu, thế nhưng mỗi một tinh chất lại phi thường xảo diệu. Làm một nhà điều chế nước hoa đủ tư cách. Tô Hủ chỉ cần nhìn phối phương liền có thể tưởng tượng ra nước hoa có hương vị gì.

Nếu không có sai lầm nào, nước hoa tên "Đêm Hè" này có một mùi hương ôn nhu mùi hoa điều, tiền vị lấy cam quýt làm chủ, hỗn hợp táo xanh, cây đào mật còn có vị nho nhẹ nhàng khoan khoái nhưng không mất mùi vị ngọt ngào, trung vị là hỗn hợp hoa hồng trắng, linh lan, hoa chanh cùng davana mùi thơm ngào ngạt, tản ra một loại khí tức thiếu nữ xen lẫn nữ nhân mị hoặc lại thanh thuần, mà hậu vị cuối cùng lắng đọng lại, thành bạch hổ phách lơ lửng cùng chút trà xanh cay đắng mềm mại, còn có mùi cây hương bách ấm áp như rừng sâu, phảm phất như ban đêm tại Thịnh Hạ, bước chậm trong rừng cây tươi tốt, nghênh diện là không khí có chút hơi lạnh ẩm ướt, xen vào là mùi hoa ngọt ngào như tình yêu như có như không, mà hít một hơi sâu lại ngửi được mùi hoa quả nghịch ngợm, đó là một loại hương vị đầy đặn lại tràn ngập sinh cơ.

Tô Hử có chút kích động muốn nhìn phối phương ở sau, nhưng lại phát hiện các trang sách ở sau đều dính vào nhau, không tách ra được.

"Đây chính là chỉ tiêu nhập môn của cậu." Ade dùng móng vuốt ấn trang sách, nói, "Chỉ có hoàn thành phối phương này, mới có thể lật xem những trang sau được. Cậu điều chế xong, nhỏ nước hoa vào trang sách này, đợi đếnn khi quyển sách cho rằng nước hoa cậu điều chế đủ tư cách, chỉ tiêu nhập môn mới tính là hoàn thành, trong lúc đó các nguyên vật liệu đều là do cậu tự gieo trồng, thu gặt, cũng như chiết xuất thành tinh dầu. Chờ đến khi hoàn thành chỉ tiêu, ngoài phối phương mới cùng thực vật tự động gieo trồng và tự động thu gặt, cậu còn được tăng thêm một đồ vật."

Nói xong, Ade đi đến một cái giá khác, đứng lên dùng mũi chạm vào một cái bình nhỏ, cái bình này có tạo hình rất kì lạ, thân bình tròn tròn, lên trên lại đột nhiên buộc chặt, duỗi thân ra, vừa thon vừa dài giống như bàn tay đàn ông trưởng thành, miệng bình dùng một viên giống như ngọc ruby lớn để chặn lại. Chất lỏng bên trong bình hình như là một loại khí gì đó, sắc thái sặc sỡ, giống như cầu vồng ở bên trong không ngừng lưu động xoay tròn.

"Đây là cái gì?" Tô Hử nhẹ giọng ca ngợi nói, vươn tay muốn cầm lấy, "Đây cũng là nước hoa sao?"

"Đừng chạm!" Ade vội vàng ngăn cản, mà Tô Hử đã đụng phải thân bình, sau đó anh liền cảm thấy đầu ngón tay đau sót, giống như bị giật điện.

"Trước khi hoàn thành chỉ tiêu nhập môn, cậu không thể đụng vào cái bình." Ade giải thích nói, "Tôi cũng không biết đây là cái gì, nhưng chờ cậu hoàn thành chỉ tiêu, hẳn là sẽ có nhắc nhở."

Tô Hử có chút tiếc nuối gật gật đầu, nhìn lưu quang trong bình mà thở dài, nói "Hiện tại nhiệm vụ của tôi chính là là nhanh chóng trồng hoa."

Nói, anh đột nhiên cả người cương cứng.

"Sao vậy?" Ade lắc lắc cái đuôi ngồi xuống, "Có vấn đề gì vậy?"

"Ade." Tô Hử khô cằn hỏi, "Thời gian trong không gian cùng thời gian bên ngoài, có giống nhau không? Còn có, lúc tôi vào trong này, là chỉ có ý thức, hay là cả thân thể cũng vào?"

Ade lại lộ ra nụ cười khiến Tô Hử ê răng, "Thời gian trong không gian và thời gian ở bên ngoài có tỉ lên 1:5, lúc cậu vào, thân thể đương nhiên là ở bên ngoài, bảo trì trạng thát mất ý thức. Nhưng mà," nói, nó có chút đắc ý lắc lắc cái đuôi, "Cậu ở trong không gian đã bốn tiếng, tính thời gian, ở bên ngoài cậu đã hôn mê hơn nửa tiếng. Tôi nhớ rằng lúc cậu vào, mẹ của nhân vật chính, Hà Nguyên Tĩnh, hình như đã tỉnh? Cậu đoán xem cô ấy có nghĩ rằng cậu bị bệnh, định gọi xe cứu thương?"

Vì thế mấy ngày nay, thời gian rảnh rỗi của Tô Hử đều cống hiến cho vườn hoa hoang vu trong không gian. Trong phối phương nhập môn, chỉ có hổ phách là có sẵn. Anh còn phải giao trồng tám chủng loại còn lại, trong đó có ba loại là hoa quả, còn một loại khác là cây. Tinh dầu thực vật tiêu tốn rất nhiều tài liệu, một vạn đoá hoa hồng trắng nghe thì rất nhiều, thế nhưng lại chỉ có thể chiết xuất ra có một chút. May mà hạt giống đều là do không gian cung cấp, cuồn cuộn không ngừng, không cần anh tiêu tiền mua, mà quá trình gieo trồng cùng tinh luyện cũng không tính là vất vả, tỷ như máy lọc tinh dầu trong phòng làm việc tưởng rằng rất cũ, nhưng sử dụng lại vô cùng tiện lợi, lại tỷ như máy nén kia, nước bên trong dùng để chưng nấu hoa tươi chưa bao giờ giảm bớt, chỉ cần thu thập hoa tươi rồi ném vào là được.

Mà hiện tại, sau ba ngày, nhiệm vụ gieo trồng của Tô Hủ chỉ mới hoàn thành được một nửa, trước khi ngủ, anh lại vào trong không gian thu hoạch hoa, trồng tiếp chủng loại tiếp theo, lại đem đống hoa vừa thu hoạch đi xử lý, nhìn nhìn thời gian, chờ đến khi hoa nở còn phải mất hai giờ, liền định rời khỏi không gian, dù sao ở bên ngoài cũng chỉ cần chờ hai mươi phút.

Tô Hử từ trong không gian ra, vừa mở mắt, liền bị một thân ảnh lẳng lặng đứng cạnh sô pha doạ sợ, chờ anh có thể thích ứng với bóng tối trong phòng, mới phát hiện đây là Thẩm Gia Duệ.

"Giả Duệ, không ngủ được à?" Tô Hử đứng lên, thử vươn tay đến chỗ Thẩm Giả Duệ, thấy cậu không tránh né, liền nhẹ nhàng cầm cổ tay cậu, kéo cậu ngồi xuống sô pha, "Có muỗi đốt con à?"

Thẩm Gia Duệ trầm mặc một chút, gật gật đầu.

Đứa bé nguyện ý tìm kiếm sự trợ giúp của anh, dù chỉ là đập muỗi, cũng là tiến bộ phi thường lớn. Sinh mệnh tương lai tựa như chiếm được một cái đảm bảo, tâm tình Tô Hử sung sướng sờ sờ mặt Thẩm Giả duệ, nhịn xúc động muốn hôn một chút, đứng lên nói: "Con cứ ngồi đây một chút, chú đi diệt muỗi cho con."

Thẩm Gia Duệ im lặng ngồi trên ghế sô pha, nhìn Tô Hử cầm cây đập ruồi đi vào phòng cậu, tiêu diệt mất con muỗi đã bị nhang muỗi đuổi đi.

Trên thực tế, cậu nửa đêm tỉnh dậy không phải do muỗi đốt. Chỉ là có chút việc không nghĩ ra, xuống giường đi một chút mà thôi.

Ba ngày trước, Tô Hử còn vì bị cậu chặn đường, dùng một cước đạp cậu từ phòng khách vào trong phòng ngủ, mà chỉ ngay ngày hôm sau, gã liền biến thành một con ngừoi khác, không hề đánh người, vẻ mặt ôn hoa, nho nhã lễ độ, giống như một công tử thế gia tao nhã, so sánh cùng Tô Hử trước kia, quả thực là khác nhau một trời một vực. Tô Hử giải thích là do nhân cách phân liệt, nhân cách phân liệt quả thật có khả năng ra hai nhân cách khách nhau hoàn toàn, lý do này nhìn thì có vẻ hoàn toàn hợp lý.

Thế nhưng, một người đa nhân cách, nhưng không thể có chênh lêjch quá lớn, nhân cách hình thành cũng không thể thoát khỏi hoàn cảnh chung quanh, giống như một người, nếu người đó chưa từng tiếp xúc với đàn dương cầm, thì cho dù người nọ có phân liệt ra một trăm tính cách khác, thì cũng không có khả năng nào có một nhân cách biết chơi đàn dương cầm. Mà Tô Hử này, theo cậu biết, vẫn sinh hoạt dưới đáy của xã hội, chỉ bằng tốt nghiệp sơ trung, về sau chỉ làm thu ngân trong siêu thị, được chăng hay chớ, bởi vậy Tô Hử nguyên bản, hành vi cử chỉ thô tục vô lễ, một câu có logic lưu loát không sai ngữ pháp cũng không thể nói được.

Nhưng Tô Hử hiện tại, tuy rằng chỉ tiếp xúc ba ngày, lại biểu hiện tác phong nhanh nhẹn, lời nói cử chỉ không có gì là không biể hiện ra gã là một người được giáo dục tốt, gặp qua tinh anh trong xã hội, toàn thân đều lộ ra khí chất không tầm thường.

Tô Hử là học được loại tư thái phong độ nói chuyện làm việc này? Đây không phải là chỉ xem mấy quyển sách, trông mèo vẽ hổ học theo Hàm Đàn liền có thể học được. Người ưu tú như vậy, thấy thế nào cũng không giống như có xuất thân từ nơi thấp kém này.

Thẩm Gia Duệ nhìn Tô Hử vung gậy đập ruồi không ngừng, hoài nghi trong lòng càng lớn. Một người trước sau biểu hiện chênh lệnh lớn như vậy, thế nhưng một điểm tương tự cũng không có, điều này không thể nói là nhân cách phân liệt để giải thích rõ được.

Tô Hử kiểm tra từng góc phòng, chỉ thấy dưới bàn có một con muỗi chết. Xem thời gian đã nửa ngày, hoa trong không gian chỉ sợ đã nở.
Lên giường ngủ đi, muỗi đã bị đuổi đi hết rồi." Tô Hử vẫy vẫy tay với Thẩm Gia Duệ. Thẩm Gia Duệ thuận theo trèo lên giường, nằm xuống trong ánh nhìn chăm chút của Tô Hử.

"Ngủ ngon." Tô Hử cuối cùng cũng không nhịn được, cúi lưng hôn trán thằng bé. Anh là thuần gay, ông đã qua đời từ sớm, quan hệ cùng cha mẹ cùng các em tương đối xa lạ, không có áp lực kết hôn, lại không muốn tổn thương con gái nhà người ta, không thể có con cái chính là tiếc nuối lớn nhất của anh. Hiện tại đối diện với đứa bé ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, cho dù đối phương lớn lên có khả năng uy hiếp sinh mệnh của mình, tình yêu của cha trong lòng Tô Hử yên lặng đã lâu, bây giờ giống như hồng thuỷ bạo phát.

Thẩm Gia Duệ đỏ mặt, biểu tình có chút ngượng ngùng khiến Tô Hử lâng lâng, nhịn không được lại ấn xuống một nụ hôn trên hai gò má của cậu.

"Ngủ đi, ngày mai còn phải đến trường." Tô Hử chuẩn bị đứng lên rời đi.

"Con không ngủ được..." Thẩm Gia Duệ nhanh chóng vươn ra, giữ chặt vạt áo Tô Hử, "Chú..." Cậu yếu ớt nói, "Con không ngủ được, chú có thể..."

TôHử sửng sốt một chút, mới phản ứng được câu nói kia, không nhịn nổi nở nụ cười sáng lạn, nhéo nhéo mũi nhỏ của cậu, nói: "Đã lớn thế rồi, đi ngủ còn phải có người bồi." Nói xong, lại nằm xuống, ôm Thẩm Gia Duệ vào lòng, "Ngủ đi, muộn rồi, mai lại không dậy được."

Thẩm Gia Duệ im lặng dựa vào lòng Tô Hử, nhẹ nhàng hít một hơi, trên người người nọ có một hương vị dễ ngửi, giống như ngâm mình trong làn nước thả đầy hoa. Tiếng hít thở trên đỉnh đầu rất nhanh liền vững vàng, cậu thận ngồi dậy, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tô Hử rơi vào giấc ngủ, lặng lẽ vươn tay, xoa xoa trên hai gò má của anh, thấy đối phương không có phản ứng, lại sờ mũi cùng cằm anh, mới lại nằm xuống, an tâm đi vào giấc ngủ.

Đây chẳng qua chỉ là một lần thăm dò mà thôi, Thẩm Gia Duệ chỉ muốn biết, Tô Hử bây giờ có thể làm đến bước nào vì mình. Hiện tại Tô Hử với Hà Nguyên Tĩnh có chút kính nhi viễn chi (*), có cảm giác tránh không kịp, với mình lại vô cùng thương tiếc cùng yêu thích. Có lẽ đối phương chỉ là thích trẻ nhỏ thôi, thế nhưng Thẩm Gia Duệ không quan tân, chỉ cần người kia thích mình là được.

(*)Kính nhi viễn chi (敬而遠之) có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong "Luận ngữ - Ung dã" (論語·雍也):

Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ"(務民之義,敬鬼神而遠之,可謂知矣。).

Tạm dịch như sau:

Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.

Thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Thẩm Gia Dệ trên thực tế là một đứa bé cực kỳ khát vọng tình yêu. Hà Nguyên Tĩnh tuy rằng thương y, nhưng chỉ sợ tìm ra nguồn gốc, cô càng yêu cha Thẩm Gia Duệ, Thẩm Thừa Tuyên, hơn, cuối cùng vẫn là cô yêu bản thân mình, ngày thường cô vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, mà không chú ý tới cảm thụ của Thẩm Gia Duệ đang dần trưởng thành. Huống hồ Hà Nguyên Tĩnh cũng là một người phụ nữ yếu đuối, cô không bảo vệ được Thẩm Gia Duệ, ngược lại càng khiến Thẩm Gia Duệ an ủi cô nhiều hơn. Thẩm Gia Duệ từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn trong tình yêu, bởi thế với vấn đề này càng phá lệ cố chấp.

Đó cúng là lý do vì sao trong truyện, Thẩm Gia Duệ có nhiều phụ nữ như vậy, lại yêu cầu bọn họ phải giống như mẹ mình. Chung quy vô luận là trước khi mười hai tuổi, ở trong sự ngược đãi của "Tô Hử" gian nan cầu sinh hay sau mười hai tuổi, trên thế gian này người có thể cho Thẩm Gia Duệ ấm áp và bảo vệ chỉ có người mẹ Hà Nguyên Tĩnh, điều này cũng dẫn đến lý giải sai lầm sau này của y, chỉ biết không ngừng sưu tập phụ nư, biến các cô thành bộ dáng mẹ mình, yêu mình, để bổ khuyên nội tâm hư không cùng bất lực.

Mà hiện tại, đột nhiên lại xuât hiện một Tô Hử. Người này có phương thức đối đã với mình và mẹ mình hoàn toàn bất đồng, tạo cảm giác kiên định cường đại, khiến người ta cảm thấy an toàn cùng tin cậy, làm Thẩm Gia Duệ có khát vọng mới để theo đuổi, cho dù người này không chỉ cho mình tình cảm độc nhất vô nhị.

Nhưng điều này không quan trọng, còn nhiều thời gian, về sau cậu có biện pháp khiến Tô Hử chỉ thích một người là cậu.

-----

Editor có lời muốn nói: Hơn 5 nghìn từ!!!! Gõ chữ đến sắp trật khớp ngón ;;v;;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro