Chương 5: Dương Miên Miên, cô quá âm hiểm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

---------------

Dương Miên Miên bị đả kích, rất nhanh đã chỉnh lý tốt tâm tình, tiếp tục dũng cảm tiến tới!

Không sao, Dương Miên Miên cô là người da mặt dày. Nếu như da mặt không dày, ở chỗ này có thể sẽ chết rất thảm.

"Cho dù như thế nào thì không có anh, tôi sẽ chết đuối dưới sông. Bạch Minh Mặc, anh bị thương, tôi băng bó vết thương cho anh nhé?"

Thái độ của Dương Miên Miên, còn có sự đột ngột quan tâm, khiến Bạch Minh Mặc cảnh giác híp híp mắt.

Khí lạnh trên người anh càng đậm, lạnh lùng nhìn kỹ cô một cái, sau khi thấy vẻ mặt vô hại của Dương Miên Miên thì trực tiếp xoay người rời đi.

Dương Miên Miên ngốc tại chỗ. Cô đã da mặt dày như thế rồi, Bạch Minh Mặc còn không cho một cơ hội à?

Thôi, đợi lát nữa sau khi mấy con non trở về, bảo bọn nhỏ mang qua cho Bạch Minh Mặc một ít thức ăn, trước thử thăm dò rồi lại tính.

Ai ngờ, không đợi mấy con non trở về, Dương Miên Miên đang sầu muộn đối diện với cái đầu trâu rừng ở cửa, không biết nên xuống tay như thế nào, thì chờ được một giống cái béo khỏe hung hãn tìm tới.

"Dương Miên Miên cô muốn chết, ngay cả con non nhà tôi cô cũng dám đánh! Cô, giống cái đê tiện bị Long Khiếu ghét bỏ, hôm nay Ngưu Hoa Hoa tôi sẽ đánh cô đến cha mẹ thú cũng không nhận ra cô!"

Nghe được tiếng mắng chửi truyền từ xa đến gần, Dương Miên Miên đang ngồi xổm trên mặt đất coi chừng con trâu rừng trong lòng run lên, kinh ngạc ngoái nhìn. Chỉ thấy trong rừng cây một trận bụi đất tung bay, chợt một con vật khổng lồ nhằm thẳng đến chỗ cô mà phi tới!

Theo kèm với đó còn có hơi thở nồng đậm nguy hiểm.

Thấy thế, Dương Miên Miên theo bản năng trực tiếp biến thành linh dương, trốn phía ra sau cây cổ thụ lớn sau lưng!

Tốc độ nhanh chóng, bộ dáng nhát gan tiếc mệnh, Dương Miên Miên sau đó nhớ tới liền cảm thấy thật mất mặt!

Cũng có lẽ Ngưu Hoa Hoa hoàn toàn không ngờ tới Dương Miên Miên sẽ tránh.

Dù sao y theo tính tình trước kia của Dương Miên Miên, bất kể có đánh thắng giống cái trong bộ lạc được hay không, gặp chuyện khẳng định sẽ xông lên, dù sao cũng phải liều một phen!

Dẫu sao nhà cô có ba anh trai là thú nhân cấp ba, còn có hai người cha thú thú nhân cấp ba.

Nhưng ai ngờ...

"Rầm" một tiếng vang thật lớn, cổ thụ thô to đường kính hơn hai mét sau khi bị Ngưu Hoa Hoa đâm đến chấn động, lá cây liền "xào xạc" rơi xuống không ngừng!

Dương Miên Miên còn chưa thích ứng hoàn cảnh ở thế giới thú nhân, trực tiếp chứng kiến một màn Ngưu Hoa Hoa phanh không kịp đâm thẳng vào cây cổ thụ làm cho kinh hãi muốn che miệng.

Nhưng vừa định đưa tay lên, mới phát hiện mình vẫn đang ở bản thể linh dương.

Lúng túng vội vàng từ phía sau cây thò cái đầu linh dương ra nhìn, chỉ thấy Ngưu Hoa Hoa rang rộng tứ chi nằm rạp trên mặt đất, dáng vẻ giống như bị đụng đến ngu người, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Khóe miệng Dương Miên Miên nhịn không được run run, nghĩ thôi đã thấy đau thay cho Ngưu Hoa Hoa.

Qua hồi lâu, trên mặt đất mới vang lên tiếng kêu rên của Ngưu Hoa Hoa.

"Dương Miên Miên, cô quá âm hiểm!"

Dương Miên Miên thấy thế, trực tiếp biến trở về hình người, nhặt váy da thú trên đất lên quấn lên người, từ sau cây cổ thụ bước ra.

"Hừ, tôi không tránh, vậy đứng chờ cô tới đâm chết tôi à? Với cái cơ thể phì nhiêu rắn chắc của cô, cánh tay đôi chân tinh tế thon thả của tôi có thể chịu được mới là lạ."

Ngưu Hoa Hoa bị đâm đến mắt nổi đom đóm, miệng vết thương lớn trên đầu còn đang chảy máu, cũng đã biến trở về thân người.

Làn da màu đồng cổ, cơ thể nữ nhân thô to béo mập, trên người hoàn toàn không mặc gì cả, nhìn qua càng thêm cường tráng.

Dương Miên Miên lúng túng nửa giây, nói với bản thân, đây là thế giới thú, đừng ngạc nhiên!

Nhưng cô không thể không cảm thán, hình thể của ngưu thú nhân thật quá tráng kiện, cánh tay nhỏ kia của Ngưu Hoa Hoa chắc phải bằng cái bắp đùi của cô mất!

"Dương Miên Miên cô chờ đó, xem tôi chơi chết cô!"

Nói rồi, Ngưu Hoa Hoa mạnh miệng mắt đầy thù hận, giãy dụa muốn từ dưới đất bò dậy, thu thập Dương Miên Miên.

Nhưng vừa mới giãy dụa, Dương Miên Miên thấy thế vội vàng ra chân, trực tiếp giẫm lên tấm lưng chắc nịch của Ngưu Hoa Hoa, tranh thủ thừa cơ đối phương yếu mạnh mẽ giẫm mấy lần.

Thanh âm ăn đau sợ hãi lại lần nữa phát ra từ trong miệng Ngưu Hoa Hoa, không biết là nhục nhã hay đau đớn khiến cô ta lại lần nữa há miệng, lại ăn đầy miệng cỏ dại cùng bụi đất.

"Dương Miên Miên cô dừng tay! Dừng tay!"

"Không phải muốn chơi chết tôi sao? Có biết cái gì gọi là "thừa dịp cô bệnh đến đòi mạng cô" hay không? Dương Miên Miên tôi liền để cô tự mình trải nghiệm một phen, không quá đáng chứ?"

Giọng nói muốn ăn đòn của Dương Miên Miên từng câu từng chữ đâm thẳng vào trái tim Ngưu Hoa Hoa.

Cô ta thề, qua hôm nay, cô ta nhất định phải khiến Dương Miên Miên chết không yên lành!

Nhục nhã, Ngưu Hoa Hoa cô ta hôm nay quá nhục nhã rồi!

"Dừng tay!"

Một giọng nói chợt hét ầm lên, Dương Miên Miên đang chơi nhiệt tình, nghe được thanh âm này không khỏi nhíu mày, nhìn về phía rừng cây.

"Yô! Lại tới một con? Haizz, Ngưu Hoa Hoa cô nhìn thấy không? Cộng thêm con ở cửa nhà tôi kia, hôm nay đã có ba đầu trâu rồi. Các người thật đúng là hảo tâm, sao biết tôi thích ăn nhất là thịt bò vậy?"

"Dương Miên Miên cô đừng quá đáng, giết hại thú nhân cùng bộ lạc, cô muốn bị tộc trưởng ném vào ổ mãng xà à?"

Ngưu Đại Tráng chạy đến trước mặt Dương Miên Miên, vừa vặn nghe được lời đó của cô trực tiếp uy hiếp!

Chứng kiến bạn đời yêu dấu của mình bị Dương Miên Miên giẫm ở dưới chân, trên trán còn đang chảy máu, Ngưu Đại Tráng huyết áp tăng cao, muốn đem Dương Miên Miên đụng bay ra ngoài!

Mà Dương Miên Miên cũng không ngốc, đương nhiên hiểu được đạo lý không địch lại thì đừng cứng đối cứng!

Không đợi Ngưu Đại Tráng tới gần, cơ thể mảnh khảnh của cô chợt nghiêm một cái, xảo diệu tránh thoát móng trâu của Ngưu Đại Tráng.

Ngưu Đại Tráng đinh thần nhìn lại mới phát hiện Dương Miên Miên đã trốn ra sau đại thụ, còn hướng hắn lè lưỡi!

Bộ dáng ấu trĩ lại vũ nhục đó khiến Ngưu Đại Tráng nghẹn một cục tức trong lòng!

Không để ý tới Dương Miên Miên phiền phức, Ngưu Đại Tráng khẩn trương đỡ Ngưu Hoa Hoa trên mặt đất dậy, đau lòng muốn lau vết thương cho Ngưu Hoa Hoa.

Nhưng nhìn máu ứa ra ngoài, móng trâu của Ngưu Đại Tráng giơ lên giữa không trung lại không dám hạ xuống, Dương Miên Miên nhìn thấy dáng vẻ đó thì hâm mộ chẹp miệng.

Chậc, to con như Ngưu Hoa Hoa còn có người đau, linh dương nhỏ xinh đẹp như hoa cô thì không biết lúc nào Bạch Minh Mặc mới có thể quan tâm tới đây?

Có như thế, kế hoạch công lược trùm phản diện của cô mới tính chân chính thành công.

Dương Miên Miên vốn cho rằng thắng được một ván, giờ nhìn hai đại ngưu show ân ái, thức ăn cho chó này, à không, thức ăn cho trâu này ăn đến đau lòng!

"Hoa Hoa, hôm khác lại tìm con dê cái này dạy dỗ sau, anh đưa em đi gặp thú y trước."

Nghe thấy đi gặp thú y, Dương Miên Miên chưa kịp chuẩn bị, trực tiếp cười lớn "ha ha"!

Thình lình, đôi mắt to như chuông đồng của Ngưu Đại Tráng trợn tròn trừng Dương Miên Miên.

"Hừ, Dương Miên Miên cô đợi bị tộc trưởng ném đến ổ mãng xà đi."

Ở trong bộ lạc, giống đực không thể động thủ với giống cái.

Kịp phản ứng việc Ngưu Đại Tráng dù tức giận như thế nào cũng sẽ không dám động tới mình, trong nháy mắt lá gan của Dương Miên Miên cũng lớn hơn.

Trước đó còn nghĩ bản thân không địch lại hai đại ngưu, Dương Miên Miên mới chuẩn bị tốt công tác chạy trốn.

Nhưng hiện tại ——

Cô không nhất thiết phải chạy nha!

Tất cả mọi người đều là thú nhân trong cùng một bộ lạc, cô có chạy trời cũng không khỏi nắng.

"Ngưu Hoa Hoa, hôm nay tôi không có ra tay đánh Hoa Tiểu Ngưu nhà cô, là mấy đứa Hoa Tiểu Ngưu cưỡi lên người còn đánh con non nhà tôi, tôi chẳng qua là ném bọn nó xuống mà thôi.

Ngưu Hoa Hoa cô bảo vệ con non của cô, Dương Miên Miên tôi tự nhiên cũng sẽ bảo vệ con non của chính mình.

Nếu cô không phục, muốn tìm tộc trưởng đến trừng phạt tôi, cô cứ việc đi. Tôi ngược lại muốn xem xem, tộc trưởng rốt cuộc có phải người phân rõ lí lẽ hay không.

Con non nhà cô quản giáo không nghiêm, vậy cũng đừng trách người khác quản thay cô!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro