Chương 5-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Trái chanh thứ năm.
Edit: Tiều Cầu Nhỏ.
----------------------------------
   Người có da mặt dày, cũng sẽ có chỗ mềm mại, cũng sẽ bị tổn thương, An Chi Dao nghĩ, nếu Tô Hoài là nhược điểm của cô ta, thì cũng chính là nhược điểm của Ninh Manh.

  Ninh Manh cơ hồ không hề nghĩ ngợi phải trả lời nàng: “Biết a.”

  Dễ dàng nói ra như vậy, thật đúng là không giống bộ dáng bị tổn thương.

  An Chi Dao tiếp tục nói: “Vậy cậu có biết cậu như vậy Tô Hoài sẽ thấy rất phiền không?.”

  Ninh Manh kịch liệt lắc đầu, chắc chắn mà nói: “Tô Hoài không có nói tớ làm phiền cậu ấy.”

  An Chi Dao có chút câm nín, cô ta không biết Ninh Manh là khờ hay là giả ngu, như thế nào mà lại không có một tí cảm xúc như vậy.

  Nhưng kỳ thật cô ta đoán đúng rồi, Ninh Manh có nhược điểm, nhược điểm cũng chính là Tô Hoài, có thể tổn thương đến cô cũng chỉ là Tô Hoài.

  Nhưng có thể người kia sẽ không tổn thương đến cô.

  An Chi Dao còn muốn nói thêm, thì đã bị người phía sau đánh gãy: “Tụ tập đánh bài?”

  Thanh âm người tới lãnh đạm, tuy rằng lời nói ra là vui đùa, nhưng lại sinh khí ý vị rõ ràng, An Chi Dao không cần quay đầu lại liền biết là ai.

  Ninh Manh từ bên trong lò đầu ra, hướng cậu vẫy vẫy tay: “Tô Hoài, cậu như thế nào ra đây.”

  Tô Hoài quét mắt một cái: “Giữa trưa không nghỉ trưa, chạy ra làm gì?”

  Ninh Manh quơ quơ ly nước trong tay trả lời cậu: “Tớ đi rót nước.”

  “Không hỏi cậu.” Tô Hoài liếc mắt một cái cũng không thấy cô, thẳng tắp mà nhìn An Chi Dao, đó là ánh mắt chất vấn.

  “À.” Ninh Manh buông tay.

  Bị nhìn thẳng An Chi Dao hoảng sợ, nhưng cô ta biết mình không thể hoảng, không thể để cho Tô Hoài biết cô ta tới tìm Tô Hoài, không thể làm Tô Hoài chán ghét cô ta.

  Cô ta không dám nhìn thẳng đôi mắt cậu, chỉ nói câu: “Tớ tới tìm Ninh Manh nói vài lời.”

  Ánh mắt Tô Hoài lạnh đến mức có thể hù chết người, An Chi Dao không có nhìn đến, nhưng Tiếu Du thấy được, cô ta cũng chạy ra nói một câu: “Thật sự tìm Ninh Manh nói chuyện……”

  “Nói chuyện cần phải kết bè kết phái? Ngay trong thời gian này?” ngữ khí Tô Hoài thực lãnh đạm, chi bằng nói đây mới chính là nguyên bản tính cách của cậu.

  Ở trước mặt Ninh Manh nhìn không ra là bởi cô rất ngốc……

  An Chi Dao tìm không thấy cái cớ nào, cô ta như thế nào cũng không thể tin được Tô Hoài sẽ quản chuyện của Ninh Manh, cũng không thể tin được Tô Hoài sẽ che chở cho cô như vậy.

  Trong lòng cô ta vừa không cam lòng vừa ghen ghét, vì cái gì luôn là Ninh Manh.

  Không phải tất cả mọi người đều nói Ninh Manh đơn phương đi theo Tô Hoài sao, hiện tại đây là tình huống gì đây.

  An Chi Dao nói không nên lời, Tô Hoài cũng liền như vậy nhìn cô ta.

  Mà dưới tình huống hai người giằng co, Ninh Manh đi ra nắm lấy tay áo Tô Hoài, Tô Hoài cúi đầu nhìn cô, sau đó Ninh Manh liền vươn ngón tay ra sờ trán cậu, kết quả vươn tới mới phát hiện đối phương quá cao, căn bản chính mình sờ không tới.
 
  Bất đắc dĩ nên đành phải buông tay, hướng cậu nói một câu: “Tô Hoài, cậu nhíu mày chẳng đẹp chút nào.”

  Tô Hoài nhìn cô duỗi tay theo bản năng muốn khom lưng, nhưng cũng may đối phương kịp thời buông tay xuống nên cậu mới không có làm ra động tác mất mặt như vậy.

  Cũng không biết là bực cái gì, Tô Hoài nói một câu “Không có lần sau.” Sau đó liền xoay người chính mình đi.

  Tô Hoài trong lòng bực bội, đáng nói ở đây là cậu lại dễ dàng vì Ninh Manh mà tức giận, cô đối cậu quan trọng  như vậy sao?

  Thật là không chịu nổi……

  Không chịu nổi cảm xúc bị cô chi phối như vậy.

  Quỷ mới biết vừa rồi khi cậu nhìn thấy Ninh Manh ra ngoài hơn hai mươi phút chưa trở về thì trong lòng sinh ra nóng nảy, trực tiếp mặc kệ ủy viên kỷ luật đi ra phòng học.

  Tô Hoài nghĩ, nhất định là do Ninh Manh đi theo bên người mình lâu, cho nên trong tiềm thức đem cô trở thành sủng vật, phi, ai muốn cái loại sủng vật này a, là trở thành vật phẩm tùy thân, cho nên, một khi cô bị khi dễ mới có thể không thoải mái.

  Cậu không có khả năng thích Ninh Manh, cậu cũng không nghĩ mình thích cô.

  Bị cảnh cáo An Chi Dao còn đứng tại chỗ, cô ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai dùng loại ngữ khí này nói chuyện, cô ta luôn được coi là công chúa, luôn được cưng chiều.

  Phía sau Tiếu Du cắn môi chen tới thêm mắm thêm muối: “Dao Dao, Ninh Manh thật sự rất quá đáng, cô ta nhất định đã nói nói cho Tô Hoài, bằng không……”

  “Câm miệng!” An Chi Dao tức giận mà rống lên một câu.
 
  Nhìn hai bóng dáng phía trước trên hành lang, nam sinh như không quan tâm đi phía trước đi, còn nữ sinh vẫn luôn chạy chậm đuổi theo sau, mỗi hình ảnh đều lặp lại trong đầu An Chi Dao.

  Nhưng trước nay cô ta không giống như nhìn kỹ hai người kia như bây giờ, nam sinh kia tuy rằng đi rất nhanh nhưng đi vài bước liền sẽ giảm tốc độ, quay đầu xem người phía sau không biết bao nhiêu lần, biểu tình lạnh nhạt trên mặt so với vừa rồi không hiểu sao lại ôn hòa nhiều hơn.

  Đây là cái mà bọn họ nói Ninh Manh lì lợm la liếm theo đuổi Tô Hoài?

  An Chi Dao là người thông minh, liền nghĩ Tô Hoài không nói rõ ràng, cô ta cũng biết chỉ dựa vào mấy câu nói vừa rồi kia, có thể thấy rõ ý tứ của Tô Hoài.

  Lập trường của cậu là Ninh Manh.

  Thật đúng là ba người thành hổ, nói bậy một hồi.

  Tự giễu mà cười, cô ta đã quá tự tin mới có thể cho rằng Ninh Manh một bên tình nguyện.
-------------------------------
Nhớ nhấn SAO ủng hộ tớ nhé✧٩(ˊωˋ*)و✧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro