Chương 28: Quả thật nói mãi mà ngươi vẫn không chịu sửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sự khác biệt chính là, thái phó dùng để đánh lòng bàn tay những học sinh không nghe lời còn, Bùi Tranh thì lại dùng để đánh mông Kỳ Trường Ức ngỗ nghịch."

____________________________________________________________________

Bên trong màn vàng rực rỡ, quần áo bằng gấm rơi đầy dưới đất, thiếu niên co rúm lại ở góc giường, nội y màu trắng bị kéo xuống dưới xương quai xanh lộ ra mảng da thịt trắng nõn

Kỳ Trường Ức ôm đầu gối, trong mắt lộ ra sự sợ hãi tột độ.

Những thiếu nữ như rắn nước quần áo chỉ còn mặc một nửa, vờn xung quanh bên người hắn, giọng nói nhẹ nhàng khẽ mỉm cười.

"Điện hạ ~ đừng sợ, tới chơi với bọn thiếp đi."

"Điện hạ ~ đột nhiên ngực thiếp đau quá, người giúp thiếp xoa xoa được không nha"

"Điện hạ ~"

Từng tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên có thể khiến xương cốt tất cả đàn ông nghe thấy đều tê dại.

Nhưng trong hai người ở đây, một người thì không biết làm sao theo bản năng tỏ vẻ kháng cự, người còn lại ngồi trên ghế gỗ trong điện khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Một cô gái to gan trực tiếp tiến lên muốn túm Kỳ Trường Ức ra, nàng nắm cánh tay hắn mạnh mẽ kéo ra bên ngoài.

Quả nhiên Kỳ Trường Ức bị kéo đến giữa giường, mấy bàn tay mềm mại không xương lập tức áp lên người hắn.

"Không cần, các ngươi đừng chạm vào ta! A!"

Kỳ Trường Ức bị đè trên giường, liều mạng giãy giụa, hóc mắt càng ngày càng đỏ.

Bùi ca ca còn đang ngồi bên ngoài, sao lại để mấy người này bắt nạt hắn như vậy?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, nước mắt bắt đầu chảy ra, sự vùng vẫy cũng dần dần yếu đi, cuối cùng chỉ biết lắc đầu rơi nước mắt không ngừng.

"Dừng lại."

Giọng nói lạnh lùng của Bùi Tranh vang lên, trước mắt hắn là một tiết mục trình diễn hết sức kịch liệt nhưng hắn lại vẫn như cũ giữ được sự bình tĩnh cùng tự chủ một cách khó tin.

"Các ngươi là đang hầu hạ hắn, hay là bắt cóc hắn?"

Mấy cô gái luống cuống tay chân buông Kỳ Trường Ức ra, run rẩy quỳ dưới đất.

"Đại nhân tha mạng, điện hạ thật sự quá kỳ quái, đàn ông bọn nô tì từng gặp không ít nhưng chưa gặp ai giống như điện hạ."

Ánh mắt Bùi Tranh dần trở nên lạnh lẽo, hắn nâng cằm cô gái đang nói chuyện lên trầm giọng hỏi. "Hửm? Điện hạ là người như nào?"

Bùi Tranh đôi mắt lạnh vài phần, hắn khơi mào nói chuyện nữ tử cằm, trầm giọng hỏi, "Nga? Điện hạ là cái dạng gì?"

Cô gái kia bất ngờ rơi vào vực sâu không thấy đáy, hai gò má bị Bùi Tranh bóp chặt đỏ bừng lên.

"Bẩm... bẩm đại nhân, đầu óc điện hạ có chút ngu ngốc, có khi ngay cả tình yêu là gì cũng không biết. Đại nhân muốn bọn nô tì dạy điện hạ chuyện riêng tư như này cũng phải xem điện hạ có hiểu không mới được ạ..."

Bùi Tranh thu tay lại rồi mạnh mẽ vung nó lên.

"Chát" một tiếng giòn tan, cô gái liền ăn trọn một cái tát với sức lực to lớn đến độ cả người cũng nghiêng sang một bên, khuôn miệng rách toác làm máu không ngừng chảy ra.

Những người đang quỳ trong điện liên tục dập đầu cầu xin được tha thứ.

Bùi Tranh co ruỗi ngón tay, nói. "Người đâu."

Thừa Phong đang ngoài cửa liền lập tức tiến vào.

"Đem mấy kẻ này đi xử lý đi." Bùi Tranh ra lệnh rồi đi lại phía giường.

Một vài thị vệ nữa tiến vào, mắt cũng không chớp trực tiếp lôi những cô gái kia ra ngoài.

Ôm thiếu niên trên giường đang khóc đến mức muốn ngất đi, Bùi Tranh vuốt lưng cho hắn.

Khi đôi mắt Kỳ Trường Ức nhòe đi vì nước mắt, hắn đã nấc lên khi nghe thấy tiếng la hét cùng tiếng cầu xin tha thứ vang lên trong điện.

"Bùi ca ca, có thể hay không tha các nàng một mạng."

Bùi Tranh nhìn hắn không nói.

Kỳ Trường Ức dùng mu bàn tay lau nước mắt, "Những tỷ tỷ này cũng không có làm sai cái gì, đều là do ta quá ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng học không được, là ta làm các nàng chịu khổ......"

Bùi Tranh để ngón tay bên môi hắn, chặn lại những lời nói tiếp theo, sau đó ngước mắt lên nói. "Nghe thấy gì chưa, điện hạ nói tha các ngươi một mạng, còn không mau tạ ơn?"

Những cô gái kia nhanh chóng dập đầu tạ ơn.

Thừa Phong dẫn mấy người này đi xuống, lúc đóng cửa lại, Bùi Tranh nháy mắt ra hiệu với gã, Thừa Phong lập tức hiểu ra, đóng cửa rời đi.

Hắn biết chủ nhân không có khả năng cứ thế là thả những cô gái này đi để họ tùy tiện nói chuyện, ban nãy chẳng qua chỉ là giả vờ diễn cho điện hạ xem.

Dẫn mấy cô gái kia đi đến một nơi hẻo lánh ngoài cung điện, Thừa Phong giơ đao chém xuống, nhanh chóng giải quyết xong giải quyết đám người rồi tùy tiện tìm một chỗ hoang vu trong rừng núi chôn cất.

Bùi Tranh sai người mang một chậu nước lạnh đến, cẩn thận lau nước mắt cho Kỳ Trường Ức, che đi đôi mắt sưng như hạt óc chó của hắn.

"Bùi ca ca, chẳng lẽ ta học không tốt nên không có thưởng ư?"

Kỳ Trường ỨC mím môi, cố gắng kìm nén nước mắt.

Đây là lần đầu tiên Bùi Tranh muốn thưởng cho hắn nhưng phần thưởng này chưa gì đã bị hắn làm mất.

Bùi Tranh lấy khăn lông xuống, lại nhìn đôi mắt đẫm nước mắt, nói. "Từ giờ về sau không rơi nước mắt nữa, sẽ có thưởng."

Kỳ Trường Ức trợn to hai mắt, ngẩng đầu chớp chớp mắt muốn đem nước mắt nuốt trở lại trong bụng.

"Ta làm được, không rơi xuống, đừng rớt..."

Kỳ Trường Ức khẽ lẩm bẩm, tay còn ở trước mắt phẩy phẩy.

Không ngờ chiêu này thế mà lại hữu dụng, nước mắt quả thật không có chảy xuống.

Kỳ Trường Ức cố hết sức trừng mắt hạnh tròn xoe, nhìn về phía Bùi Tranh. "Bùi ca ca, ngươi xem, nước mắt của ta hết sạch rồi."

Bùi Tranh khoác áo choàng cho hắn, nói. "Vậy sáng sớm mai nhớ tới thư phòng."

Nói xong chọc chọc trán Trường Ức. "Không được đến muộn, cũng không được phép chạy lung tung bên ngoài."

Kỳ Trường Ức nghĩ đến thư phòng liền nghĩ tới ký ức tồi tệ ngày đó, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên. "Ta không có đến muộn, rõ ràng là Bùi ca ca tới muộn còn cùng tứ ca ca đi qua bên kia vừa cười vừa nói."

"Sao ngươi lại không muốn ta đi cùng tứ hoàng tử?" Bùi Tranh bắt đầu trêu chọc hắn. "Nhưng mà ta lại muốn cùng tứ hoàng tử thảo luận việc nước, không tránh được việc thường xuyên gặp gỡ."

Kỳ Trường Ức cảm thấy không thoải mái, nhỏ giọng chống cự. "Nhưng Bùi ca ca không hay cười khi ở cùng ta, ấy thế mà mỗi lần thấy tứ ca ca lại cười không ngớt."

Bùi Tranh híp mắt nhìn hắn. "Điện hạ, ngươi đang công kích ta sao? Ta cùng tứ hoàng tử không hề tiếp xúc thân thể còn điện hạ thì sao? Có phải hay không Triệu Lệ Đường muốn ôm thì ôm?"

Kỳ Trường Ức bây giờ không có quyền phản bác, dù sao thì hôm nay, Triệu Lệ Đường đã ôm hắn vào lòng ngay khi họ gặp mặt.

"Quả thật nói mãi mà ngươi vẫn không chịu sửa, ta nhất định phải nghĩ biện pháp để ngươi thành thật ngoan ngoãn sao? Hả?"

Bùi Tranh đột nhiên nghiêng người, khí thế áp đảo, Kỳ Trường Ức ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, yên lặng nuốt nước miếng.

"Không, không cần biện pháp gì, ta nhất định.... A!"

Kỳ Trường Ức còn chưa nói xong liền cảm thấy mông đột nhiên đau xót, vội vàng vươn tay sờ chỗ mới bị đánh, có chút nóng.

"Nhất định cái gì?" Bùi Tranh hỏi, lại vươn tay đánh lên cái mông nhỏ kia.

Kỳ Trường Ức kêu lên một tiếng đầy đau đớn, ôm lấy cái mông nhỏ liều mạng lui về sau, lúc này hắn mới nhìn rõ trên tay Bùi Tranh còn đang cầm một cái thước, thước này giống y hệt cái của thái phó dạy hắn.

Sự khác biệt chính là, thái phó dùng để đánh lòng bàn tay những học sinh không nghe lời còn, Bùi Tranh thì lại dùng để đánh mông Kỳ Trường Ức ngỗ nghịch.

Trong khi Kỳ Trường Ức đang lùi lại, Bùi Tranh cũng không vội vàng tiến lên, chờ đến khi Kỳ Trường Ức lùi đến giá sách trong góc không có cách nào lùi được nữa.

Vẻ mặt hắn khổ sở nói. "Bùi ca ca, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, cái này đánh mông đau quá..."

Cây thước trong tay Bùi Tranh như là có mắt, thế mà lại chui vào áo ngoài hắn, không nặng không nhẹ tiếng "bốp" giòn tan lại vang lên.

Sau đó lại âm trầm cúi người ghé vào lỗ tai Trường Ức hỏi. "Làm sao vậy?"

____________

Cá: Hê sờ lô hê sờ li li, Cá đã trở lại và ăn hại hơn xưa. Sau gần 3 tháng tu tiên, cá quyết định trở lại nhá hàng rồi đi tu tiếp. Cả nhà tìm cá thì qua fb nhá, giục giã chap mới cũng qua đó luôn nè. Cả nhà nghe nhạc vui vẻ nhé, cá đi tuyển chọn hũ dưa muối tiếp. Hint là đang có một bộ ABO, tất nhiên là chưa biết bao giờ hoàn đâu. Hehe

Tất nhiên sau tất cả vẫn sẽ có hastag: Bùi cẩu mất nết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro