Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tui
________

    Chu Trạch Giai bước hai bước sóng vai cùng với Diệp Tu, nhìn trộm Diệp Tu vài lần, tựa như trái tim đập nhanh hơn một chút, thế nhưng đúng lúc này điện thoại trong túi áo Diệp Tu vang lên, Diệp Tu lấy ra xem một cái, không hiện rõ người gọi là ai, vẫn nhấn nút nghe: "Xin chào, tìm Mộc Tranh hả?"

    ". . . . ."

    "Hiện tại điện thoại đang không ở bên người em ấy, anh đọc cho cậu cái số này cậu tự nhớ một chút."

    "Diệp Tu?"

    "Tôn Tường?"

    "Là tôi!"

    "À, chuyện gì?"

    "Anh có ý gì?"

    "Mộc Tranh cầm QQ của anh đi khắp nơi chơi trò tỏ tình."

    ". . ."

    "Sao thế, không. . ."

    " Tít -- "

    Diệp Tu nghe tiếng báo máy bận ở đầu bên kia điện thoại truyền đến, bất đắc dĩ dời điện thoại ra khỏi tai, lắc đầu nói: "Bọn nhóc bây giờ, thật sự không biết lễ phép, không có một chút tôn trọng nào đối với tiền bối."

    Lúc này Diệp Tu đã cất bước lên lầu, lại thấy Chu Trạch Giai vẫn còn chưa đi vào cửa sau, quay đầu lại nhìn cậu một cái: "Sao không đi?"

    Chu Trạch Giai hình như còn chưa hoàn hồn, có chút ngoan ngoãn bước lên lầu, vừa lên lầu liền mở miệng: ". . . Trò chơi?"

    "Đúng vậy, nhóc tới đây để hỏi chuyện này hả, cũng sắp tới All-Star cuối tuần rồi, đã đến rồi thì ở lại vài ngày đi, dẫn cả đám đi xem một vòng thành phố H luôn?"

    "Cả đám?"

    "À, Vân Tú muốn tới đây nhóc cũng biết rồi, sau đó có tiểu Tiếu với tiểu Đới nữa, còn có lão Hàn, vừa nãy Tân Kiệt với Trương Giai Nhạc cũng nhắn tin nói muốn tới chơi, không biết còn có ai khác nữa."

    ". . ."

    "Tiểu Chu, có muốn chơi máy tính chút không?"

    "Tiền bối!"

    Lúc Diệp Tu nhìn về phía Chu Trạch Giai, toàn bộ sự bối rối trong mắt cậu đã được cất giấu kĩ, chỉ còn lại kiên định, cậu tiến lên vài bước, nhìn thẳng Diệp Tu: "Có chuyện muốn nói."

    "Ừ?"

    "Thích. . . ."

    Điện thoại của Tô Mộc Tranh lại vang lên một lần nữa, Diệp Tu nhìn nhìn Chu Trạch Giai, mới nhìn điện thoại trước, hiển thị người gọi là Hàn Văn Thanh, hắn nhấn nghe điện thoại: "Alo, lão Hàn à."

    "Cậu có ý gì?"

    "Hả?"

    "Thật sự bị hack nick?"

          "À? Ừ, cứ xem là như thế đi."

    "Tôi nhìn thấy trong group rồi, Tân Kiệt cũng đã gởi tin nhắn nói với tôi."

    "Ồ."

    "Tôi tới thành phố H rồi."

    "Ồ."

    "Diệp Tu!"

    "Ừ?"

    "Cậu chờ đó cho tôi!"

    "Đang chờ đây."

    Diệp Tu cúp điện thoại quay đầu lại nhìn về phía Chu Trạch Giai: "Vừa nãy cậu muốn nói cái gì?"

    "Trước chuyên nghiệp. . . fan. . ."

    "Cái gì?" Diệp Tu ngẩn người, hình như hắn có phần cảm thấy Giang Ba Đào cũng không dễ dàng.

    "Yêu thích. . . tiền bối."

    "Trước khi nhóc trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, đã là fan của anh, rất thích anh?"

    "Vâng." Khuôn mặt của Chu Trạch Giai hơi ửng đỏ.

    "Không hổ là người mạnh nhất Vinh Quang, có mắt nhìn như vậy mới có tiền đồ chứ."

    Hình như Chu Trạch Giai phát hiện có chỗ nào không đúng: "Không. . ."

    Sau đó. . . điện thoại lại vang lên. . . Diệp Tu nhìn thoáng qua điện thoại, hiển thị người gọi là Vương Kiệt Hi, hắn lại thở dài nhấn nghe máy: "Mắt Bự hả."

    "Tôi đến thành phố H rồi."

    "Ồ."

    "Anh có ý gì?"

    ". . ."

    "Chuyện trong group là sao?"

    "Khụ, như cậu thấy đó, anh bị hack nick rồi."

    ". . ."

    "Không có việc gì, đều đã đến đây rồi, cùng với đám lão Hàn, tiểu Chu, tiểu Tiếu, Vân Tú tổ chức thành tour tới chơi thành phố H."

    ". . ."

    "Bằng không thì tạm thời lập cái đội đánh Vinh Quang?"

    Dường như Vương Kiệt Hi hít sâu một hơi, nói: "Mấy người đang ở đâu?"

    "À, đang ở tiệm Net Hưng Hân, cậu mang cái kính râm là được rồi, che được mắt to của cậu thì sẽ không có người nhận ra cậu đâu, anh sẽ gọi người đưa cậu lên."

    "Tít -- "

    Diệp Tu nhìn điện thoại lại bị cúp lần nữa, ngẩn người: "Hôm nay vì sao ai cũng thích cúp ngang điện thoại của anh nhỉ?"

    "A."

    Không thể không thừa nhận, gương mặt đại diện Vinh Quang vẫn còn rất đáng tin đấy, Chu Trạch Giai chỉ cần cười nhẹ, xác thực có thể cho làm nữ sinh điên đảo thần hồn thét lên, cho dù là Diệp Tu, trong lòng cũng không khỏi khen ngợi một chút.

    "Tiền bối."

    "Ừa?"

    "Hiểu lầm."

    "À?"

    "Vừa rồi."

    "À, nhóc không phải là fan của anh, mà là. . . của Nhất Diệp Chi Thu hả?"

    "Ách. . ."

    ". . ."

    "Thích. . ."

    Sau đó. . . điện thoại Tô Mộc Tranh. . . lại vang lên, Diệp Tu hơi im lặng cho Chu Trạch Giai một ánh mắt, sau đó mắt nhìn máy hiển thị người gọi là Dụ Văn Châu, "Văn Châu, đừng có hỏi có anh có ý gì, anh nghĩ cậu gần như đã đoán được."

    ". . ."

    "Cậu cũng đến thành phố H rồi hả?"

    "Ừm."

    "À, tới đây đi, trên lầu hai tiệm Net Hưng Hân."

    "Ừm."

    Cúp điện thoại, Diệp Tu nhìn thấy Chu Trạch Giai mang vẻ sốt ruột, giống như cậu muốn nói gì đó, nhưng không biết biểu đạt như thế nào, hắn cũng không biết đây là lần thứ mấy hắn thở dài trong hôm nay: "Tiểu Chu à, nhóc muốn nói gì thì cứ nói đi, anh đây sẽ cố gắng nghe hiểu."

    "Thích tiền bối!"

    "Hửm? Vẫn là fan của anh hả?"

    "Vâng!" Chu Trạch Giai nghĩ nghĩ lại nói thêm hai chữ: "Hơn thế."

    "Không chỉ là fan của anh, còn thích cả nhân vật Nhất Diệp Chi Thu?"

    "Ách. . ."

    ". . ."

    ". . ."

    "Không chỉ là fan của anh, mà còn là fan của người khác?"

    "Ách. . ."

    "Nếu không thì. . ."

    Nói được một nửa, chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, lần này hiển thị người gọi là Hoàng Thiếu Thiên.

    Diệp Tu giả vờ đau thương trả lời điện thoại, nói: "Thiếu Thiên, anh đây bị hack nick rồi."

    "Hả?" Hoàng Thiếu Thiên ở đầu bên kia hoàn toàn sững sờ rồi, dường như cậu mới nghe được hack nick? Hack nick? Hắn từ thành phố G xa xôi đến thành phố H, đã ngồi máy bay hơn 2 tiếng đồng hồ, đã vậy trên máy bay còn thấy được đội trưởng, sớm đã ngụy trang tốt, sau đó né tránh cả buổi, trốn được đến lúc xuống máy bay, trốn đến khi nhìn thấy đội trưởng lên xe đi mới gọi cho Diệp Tu, vậy mà hắn ta nói cái gì, bị hack nick rồi hả? Hắn thật sự có phần phản ứng không kịp, môi cao môi thấp giật giật, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh nghi vấn này thôi.

    "Chú nhìn thấy Văn Châu thì đi cùng cậu ta qua đây."

    "Đội trưởng?"

    "Tới rồi nói."

    Sửng sốt cả buổi Hoàng Thiếu Thiên rốt cục mới phản ứng kịp: "Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu, đừng cúp điện thoại! Nói rõ ràng xem nào! Sao lại nói là bị hack nick? Tại sao lại bị hack nick? Bị hack nick thì những lời kia có ý gì? Anh. . . . ."

    "Tít -- "

    ". . ."

    Lần này vừa cúp điện thoại, Diệp Tu liền gọi điện thoại xuống dưới lầu: "Này, Tiểu Lưu, nếu có mấy người ăn mặc kỳ quái đến dưới lầu nói tìm anh,  thì cậu cứ mang bọn họ lên đi, nếu như gặp phải người đáng sợ, thì để cho hắn tự đi lên."

    Sau khi nhắn nhủ mấy câu xong, Diệp Tu nghiêm túc chọn tắt máy điện thoại của Tô Mộc Tranh, hắn cảm thấy quyết định không có điện thoại này của hắn quả thực quá đúng, không thể đúng hơn!

    Diệp Tu quay đầu ngồi vào máy tính: "Chơi một lát không?"

    "Ách. . . Vâng." Chu Trạch Giai cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp rồi, hắn không biết là tiền bối không hiểu ý của cậu, hay là anh hiểu, nhưng lại làm như không hiểu.

    【Nhóm chat liên minh hóng hớt】

    【 Bá Đồ 】 Bạch Ngôn Phi: @【 Trưởng nhóm 】 Sở Vân Tú @【 Phó nhóm 】 Tô Mộc Tranh phát hiện điện thoại của đội trưởng online, còn đội phó và Trương Giai Nhạc thì logout, có vẻ là lên máy bay rồi.

    【 Vi Thảo 】 Liễu Phi: Chậc chậc, bán đồng đội chuyên nghiệp luôn, đội trưởng của tụi tui cũng đang online.

    【 Lam Vũ 】 Từ Cảnh Hi: Dụ đội với Hoàng thiếu cũng đang online rồi, chẳng lẽ đây là báo hiệu cho trò vui sắp diễn ra?

    【 Phó nhóm 】 Tô Mộc Tranh: Tớ đi nhìn chút, không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ đều sắp đến rồi.

    【 Bách Hoa 】 Tằng Tín Nhiên: Đáng tiếc là nhóm bên kia bị cấm nói rồi, nếu không thì tôi muốn nhìn phản ứng của Chu đội, Hàn đội, Vương đội, Dụ đội với Hoàng thiếu một chút.

    +1

    +2

    . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro