Chương 209: Chơi đùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm vẫn chưa khuya, trong một khu dân cư gần ngoại ô Bangkok, người dân tụ tập thành từng nhóm hai, ba người đi trong con hẻm nhỏ.

Đột nhiên có một tiếng "bùm", một đợt sóng nhiệt ập đến, tòa nhà hai tầng nằm trong góc phát nổ, kính vỡ vụn bay ra ngoài, ngọn lửa bùng lên khiến người đi đường hoảng sợ hét lên bỏ chạy.

Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc Land Rover màu đen lao ra khỏi gara, chỉ một giây trước khi tông vào đèn đường trong hẻm, hắn nhanh chóng quay đầu lao điên cuồng về phía đường chính.

Chiếc trực thăng lơ lửng giữa không trung bình tĩnh đuổi theo, Nick ngồi ở cửa cabin, trên tay cầm bộ đàm liên lạc: "Các vị, con chuột đã ra khỏi hang."

Còn chưa kịp nói xong thì một chiếc Hummer quân đội đã đuổi theo.

Áo La lái xe, Carl ngồi ở ghế phụ nhìn chiếc Land Rover đang chạy phía trước với vẻ thích thú: "Bọn chúng đi đâu vậy? Đừng nói là chạy đến sân bay đấy nha."

"Mày cho rằng bọn chúng ngu à? Đương nhiên không phải là sân bay." Nick nói trên đài liên lạc: "Sáu km phía trước là bến tàu, những gã người Nga này muốn trốn thoát bằng thuyền."

Anh ta nhìn chằm chằm xuống, chỉ đạo: "Áo La đi vào đường một chiều bên trái chặn bọn chúng ở ngã tư thứ hai. A Diệu tăng tốc đi thẳng, hai người sắp gặp nhau."

Vừa nói xong liền nhìn chiếc Bentley đi qua, vượt qua đèn giao thông, tông thẳng vào chiếc Land Rover màu đen đang chạy tới từ bên phải.

Đặc vụ Nga đang điều khiển xe đột nhiên mở to mắt, vừa định đạp ga thì một chiếc Hummer quân sự từ phía đối diện đang hung hãn lao tới, người ngồi ở ghế phụ duỗi tay ra, nhàn nhã chào hỏi.

Đường bên trái và phía trước đều bị chặn, chiếc Land Rover đành nhanh chóng chuyển hướng rẽ vào đường bên phải, chạy về hướng ngoại ô Bangkok, đi ngược lại hướng bến tàu vốn ý định ban đầu sẽ đến đó.

Hummer là chiếc đầu tiên đuổi theo. Thấy càng ngày càng rời xa bến tàu, năm người ngồi trên chiếc Land Rover màu đen vẻ mặt nghiêm túc, đặc biệt là người điều khiển xe, nhìn chiếc Hummer trong gương chiếu hậu không cắt đuôi được, hắn lau mồ hôi trên trán, nói bằng tiếng Nga, giọng điệu cay nghiệt: "Chuyện lớn rồi, có lẽ chúng ta ta sẽ phải chiến đấu!"

Ngồi cùng ghế phụ là Chisov, người trở về từ núi Birao vào buổi chiều. Ông ta im lặng vài giây rồi đồng ý, mọi người lập tức cầm súng tiểu liên lên. Sau đó cửa sổ hai bên mở ra, mấy khẩu tiểu liên đồng thời thò ra, bắn điên cuồng vào chiếc Hummer phía sau.

Vô số viên đạn được bắn ra, Áo Lai đang lái xe kịp thời quay đầu giữ khoảng cách, do tốc độ quá nhanh, chiếc xe Hummer lao thẳng lên vỉa hè, suýt chút nữa đã hất văng Carl ra ngoài.

Thoát khỏi chiếc Hummer, Land Rover nhân cơ hội đó tăng tốc, nhưng giây tiếp theo vẻ mặt của Chisov thay đổi: "Nhanh, nhanh nữa!"

Người lái xe nhìn vào gương chiếu hậu, lưng toát mồ hôi lạnh, nhanh chân dẫm mạnh chân ga.

Phía sau, cửa sổ trời của chiếc Hummer mở ra, Carl, người vừa rồi gần như bị ném văng ra ngoài nhoài nửa người ra, trên vai vác bệ phóng tên lửa M72 LAW.

Áo Lai không khỏi nhắc nhở: "Anh Khôn bảo không được để bọn chúng chết."

Không thì làm gì có ai thích đi làm nhiệm vụ cùng Carl, nếu như hắn một phát bắn chết người ngồi trong xe phía trước, tương đương với nhiệm vụ thất bại, vậy thì hoa hồng của Áo Lai, người ngồi cùng xe coi như cũng không bỏ.

Carl cũng chẳng thèm để tâm, hào hứng nhắm mục tiêu, không hề do dự bóp cò.

Bệ phóng tên lửa đâm vào lốp sau bên phải của chiếc Land Rover, thân xe rung lắc dữ dội, sau đó mất lái bốc cháy, lốp xe cạ lên mặt đường phát ra âm thanh chói tai, vì tốc độ quá nhanh, lúc phanh gấp chiếc xe lao thẳng ra khỏi đường, lộn ngược vài vòng rồi mới dừng lại.

Người bên trong dùng hết sức lực mở cửa xe, khó khăn trèo ra ngoài, khuôn mặt đầy máu cố chạy về phía khu rừng tối tăm bên ngoài đường.

Chiếc Hummer theo sau dừng lại, giây tiếp theo Áo Lai bước ra khỏi xe, trên tay hắn cầm khẩu súng, đặt súng thẳng lên phía trước xe, cùng lúc đó, người ngồi ở ghế phụ cũng rút ra một khẩu súng bắn tỉa—

"Bang "

"Bang!"

Hai phát súng chỉ cách nhau 0,1 giây găm trúng vào hai người chạy phía sau. Một trong hai người bị gãy tay, còn bắp chân của người kia bị bắn đứt, chỉ còn sót lại một ít da thịt ngã xuống đất. Người trước ôm cánh tay liều mạng chạy về phía trước, còn người sau vì bị ngã xuống đất, hắn không còn cách nào đành phải kéo lê bắp chân bị gãy tiếp tục bò đi.

Cả hai phát súng đều trúng, Áo Lai và Carl nhìn nhau, ném chiếc xe ở lại chạy vào rừng, một bên trái một bên phải chạy theo mục tiêu. Nick trên trực thăng nhìn thấy, hắn cau mày, hai người này không hiểu tại sao lại bắt đầu hơn thua.

Hắn tặc lưỡi khó chịu, cầm khẩu súng bên cạnh lên, nhắm xuống dưới nhẹ nhàng bóp cò—

Phát đạn bắn thẳng vào vai phải của người đàn ông ở giữa, để lại một cái lỗ máu lớn. Áo Lai và Carl còn đang định nổ súng bắn người lập tức ngẩng đầu lên, rõ ràng không hài lòng với hành động chọt một chân vô chuyện người khác của Nick.

Nick cầm máy liên lạc, chế nhạo: "Hai mày bao nhiêu tuổi rồi? Đừng có hơn thua nữa, nếu không đều sẽ chạy mất hết đấy."

Hai người dưới đất nhìn lại, thấy hai mục tiêu còn lại không bị bắn đang một ở phía Đông một ở phía Tây, chia ra chạy về hai hướng ngược nhau.

Áo Lai với Carl im miệng không nói nữa, hai người trèo lên cây cùng nhắm mục tiêu. Thêm hai phát đạn gần như cùng lúc nữa, viên đạn của Carl bắn trúng phần lưng dưới của người đàn ông ở phía đông, một nửa bụng bị thủng, ruột rơi ra, người đàn ông ngã xuống đất.

Carl rít lên, không được để hắn chết.

Phát bắn của Áo Lai nhắm vào Chisov, chỉ một giây trước khi viên đạn chuẩn bị bắn trúng, Chisov đã nhảy xuống sông, viên đạn bay đi.

Trực thăng lập tức đuổi theo, Nick nhìn người đàn ông dưới sông không hề thò đầu ra với vẻ thích thú: "Anh chàng người Nga này có khả năng nín thở rất tốt, xứng đáng làm đặc vụ."

Lúc này, giọng nói của A Diệu vang lên từ đài liên lạc: "Mày thu dọn khu rừng đi, phần còn lại để tao."

"Không thành vấn đề."

Chiếc trực thăng gọn gàng quay vòng trở lại giữa rừng. Carl bên trong thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông bị bắn vào thắt lưng vẫn còn thở, lúc Carl nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, hắn nhanh chóng vẫy tay, kéo những người bị cụt tay cụt chân đứng dậy.

Người dưới sông nghe thấy tiếng trực thăng ngày càng xa, cuối cùng mới dám thò đầu ra khỏi mặt nước, liên tục thở dốc.

Hắn cẩn thận nhìn trên bờ một vòng, thấy trực thăng đã bay đi, trong rừng cũng không còn nghe thấy tiếng súng nữa. Xung quanh yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chisov ở đợi ở dưới nước một lát, sau khi xác nhận xung quanh không có nguy hiểm gì mới dám leo lên bờ, chạy theo hướng ngược lại vào rừng. Màn đêm càng lúc càng tối, trên con đường phía trước thỉnh thoảng sẽ có xe ô tô chạy qua, chỉ là không có bóng dáng của người đi bộ nào cả. Hắn nhìn thấy ở con đường phía trước có một chiếc ô tô màu trắng gắn đèn nháy đôi đang đỗ ở làn đường khẩn cấp. Hắn mừng rỡ trèo qua hàng rào bên đường bước nhanh về phía bên kia.

Đúng lúc này, một ánh đèn ô tô chói rọi chiếu tới, Chisov vô thức giơ tay che lại, khoảnh khắc tiếp theo, chiếc Bentley lao tới với tốc độ cực nhanh, Chisov đập cả người vào kín chắn gió, lăn qua nóc xe rồi đập mạnh xuống đất.

Đèn đỏ phía sau xe bật sáng, chiếc Bentley lùi lại. Cửa xe mở ra, người đàn ông bình tĩnh bước ra ngoài.

Anh ta đi ra phía sau xe, cúi người chạm vào cổ Chisov xác nhận hắn vẫn còn sống, sau đó mở cốp xe, kéo người dưới đất lên rồi nhét vào như nhét rác.

Lúc đóng cốp, A Diệu dừng lại nhìn lên. Có một chiếc ô tô màu trắng đậu ở làn đường khẩn cấp. Cửa tài xế mở ra, tài xế đứng trước đầu xe, mui xe nâng lên, trong tay vẫn đang cầm dụng cụ sửa xe, ngơ ngác nhìn về phía này.

Trên đường lúc này trùng hợp lại không có bất kì phương tiện nào đi qua.

Lúc A Diệu nhìn sang, chân tài xế khuỵu xuống ngã cái bịch xuống đất, sau đó ông ta vội vàng bò lên xe, còn chưa kịp hạ mui xe xuống đã vội vàng đạp ga bỏ chạy.

A Diệu quay lại xe, anh ta liếc nhìn vào gương chiếu hậu.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau khoanh tay trước ngực, đang nhắm mắt. A Diệu cũng không nói gì, khởi động lại xe lái đến địa điểm đã định.

*

Khi chiếc xe đến gần một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô, một chiếc trực thăng và một chiếc Hummer đã đậu ở một bên, cách đó không xa còn có một chiếc xe địa hình, là A Bộ vừa hoàn thành nhiệm vụ nên đến gặp anh.

Mặt đất phủ đầy bụi bặm, vết máu vừa nhiều vừa trải rộng, ai nhìn thấy cũng sẽ chấn động mất một lúc.

A Diệu mở cửa ghế sau, người đàn ông bước xuống xe, những người khác đồng thanh gọi "Anh Khôn". Chu Dần Khôn hơi nhướng mày nhìn con đường đẫm máu, máu thấm vô bụi đất ướt sũng, lầy lội, mỗi bước đi đều để lại vết máu hằn sâu.

Phía sau, A Diệu kéo Chisov đang hấp hối, tạo ra âm thanh xào xạc trên mặt đất. Chisov bị ném cạnh 4 người bên trong, quần áo của hắn thấm đẫm máu trên mặt đất. Bốn người trong số đó đều không có ai tứ chi hoàn chỉnh, vết thương không trọn vẹn dính đầy bụi đất, đất sỏi dính vào da thịt, liên tiếp vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn.

Ngoại trừ hai đặc vụ đã chết ở núi Birao, năm người còn lại đều ở đây.

A Bộ bước tới, chuyển giao ra một số thông tin: "Cái này tìm thấy trong văn phòng trợ lý của Bì Sa Văn."

Trong đó là thông tin chi tiết về bảy đặc vụ của Nga. Chu Dần Khôn cầm lấy xem từng trang, trên đó viết rõ ràng tên, tuổi, ảnh, chức vụ.

Lật đến trang cuối cùng, anh nhìn thấy bức ảnh của Chisov, người phụ trách hoạt động lần này của Nga. Anh bước tới chỗ Chisov, quỳ một gối xuống, A Diệu túm tóc Chisov, kéo người lên ép hắn quỳ trên đất.

Da đầu Chisov bị kéo đến đau đớn, hắn mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy hai khẩu súng quen thuộc phía sau Chu Dần Khôn.

Carl và Áo Lai, một người sử dụng m82a1, còn người kia sử dụng TAC-50. Loại trước là khẩu súng bọn họ sử dụng trong cuộc tấn công trên đường ở Kanchanaburi, loại sau là mẫu họ dùng để bắn tỉa Chu Dần Khôn ở vùng núi rừng Birao.

Nhưng đêm nay, bọn họ lại bị chính hai khẩu súng này truy đuổi, phải bỏ chạy thoát thân nhưng đều bị đánh đến tàn tật.

Mũi và miệng Chisov đầy máu, hắn nhìn vào mắt Chu Dần Khôn, dùng tiếng Anh khó khăn hỏi: "Mày... mày muốn cái gì."

Chu Dần Khôn cười cười: "Chúng ta làm quen, kết bạn đi."

"Nếu mày... mày giết bọn tao, hội, sẽ gây ra sự hội kiện ngoại giao."

*事件 này sự kiện, có kiểu nào dịch hay hơn thì mấy bạn nói mình nghen.

"Ồ, vậy sao." Chu Dần Khôn lật qua trang thông tin của Chisov: "Chisov Alexander Sumarokov, 42 tuổi, ở Liên đoàn An ninh Cục đã phục vụ được mười tám năm."

"Tất cả chúng tôi đều là nhân viên chính thức của Cơ quan An ninh Liên bang. Nếu chúng tôi chết trong—"

Chưa kịp nói xong, Chu Dần Khôn đã nhìn chằm chằm vào thông tin phun ra một từ: "Đã kết hôn?"

Sống lưng Chisov cứng đờ, hắn bất giác nuốt nước bọt.

Chu Dần Khôn tò mò nhìn: "Ở tuổi của mày thì phải có con rồi đúng không?"

Anh vừa dứt lời, sắc mặt của bốn người còn lại cũng thay đổi rõ rệt, không ngừng nói gì đó bằng tiếng Nga, giọng điệu cũng gấp gáp. Chu Dần Khôn cười lớn, đứng dậy trả lại tập thông tin cho A Bộ.

"Đừng kích động. Chúng mày đều đã tàn phế thành cái dạng này, giờ lại giày vò thì cũng chẳng ích gì. Sao tao lại không cho người đến thăm nhà mấy người nhỉ, đừng lo, bọn họ đều là quý ông cả, cảnh tượng sẽ không quá đẫm máu đâu."

"Không, không!"

Trên mặt đất, tất cả vừa nghe xong đều hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng Chu Dần Khôn lại không có ý định tiếp tục nghe cầu xin, anh xoay người rời đi.

"Làm ơn!" Chisov vội vàng nói: "Chúng tôi chỉ là hoàn nhiệm vụ cấp trên giao tới mà thôi! Chúng tôi cũng là những người vô tội, gia đình chúng tôi lại càng vô tội hơn! Chỉ cần cậu không trả thù bọn họ, tôi sẽ đồng ý bất kỳ điều kiện nào."

Chu Dần Khôn quay người lại, có vẻ khá hứng thú.

Chisov quỳ trên mặt đất nhìn anh.

"Vậy," anh bước trở lại, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Chisov: "Mày nuốt súng đi, tao sẽ để bọn chúng đi."

"Cái, cái gì?"

"Mày chết một mình để những người còn lại được sống, kể cả là gia đình mày và gia đình bọn chúng."

A Diệu buông Chisov ra, lấy ra một khẩu súng lục nhét vào tay hắn. Bàn tay cầm súng của Chisov run lên, hắn nhìn chằm chằm Chu Dần Khôn: "Sao tôi tin được cậu sẽ làm theo những gì bạn nói?"

Chu Dần Khôn mỉm cười: "Mày còn lựa chọn nào khác sao?"

Trái tim Chisov run rẩy, nhưng hắn thực sự không có lựa chọn nào nữa. Hắn nhìn xuống khẩu súng trong tay, rồi ngước mắt nhìn lực lượng vũ trang phía sau Chu Dần Khôn. Cho dù bây giờ bọn họ có tứ chi khỏe mạnh và có đầy đủ vũ khí đi chăng nữa thì họ cũng chưa chắc có thể đánh bại được nhóm kẻ liều mạng này.

Cũng là do bọn họ đã đánh giá thấp Chu Dần Khôn, đánh giá thấp "con sói ranh mãnh và hung ác" trong miệng Y Vạn.

Hắn quay đầu lại nhìn những người bạn đồng hành của mình trong vũng máu. Dù thế nào đi chăng nữa, đó cũng là kết quả tốt nhất để cứu lấy một mạng sống không hoàn chỉnh và cuộc sống của gia đình.

Toàn thân Chisov run rẩy, dưới cái nhìn của mọi người, hắn mở miệng nhét súng vào. Giữa tiếng rên rỉ đau đớn của những người bạn đồng hành, hắn nhắm mắt lại bóp cò.

Tiếng súng nổ vang lên một tiếng "bang", viên đạn xuyên qua đầu, Chisov ngã ngửa ra sau. Mùi máu đột nhiên trở nên nồng nặc hơn.

Chu Dần Khôn khẽ cau mày, có vẻ khó hiểu. Anh đứng dậy, nhìn bốn người còn lại, hỏi bằng tiếng Anh: "Người Nga bọn mày đơn thuần thế sao?"

Những người đó đang phải chịu đau đớn về thể xác lẫn tinh thần, nghe những lời này xong đều nhất thời sửng sốt, Chu Dần Khôn mỉm cười: "Sao chúng mày lại tin lời tao nói chứ."

Carl bật cười, đi đến bên cạnh, kéo ra một mảnh vải cực lớn, mấy người trên mặt đất nhìn sang, không tin được mở to mắt.

Lúc này, điện thoại của A Diệu reo lên, sau khi nhấc máy, anh ta đi đến trước mặt Chu Dần Khôn nói: "Anh Khôn, em đoán là đã bắt kịp bên đó, gia đình Phán Lực Ngang thực sự muốn chạy trốn."

"Ồ, thế tao phải đi tiễn hắn." Chu Dần Khôn giọng nói không mặn không nhạt xoay người đi ra ngoài.

Tiếng cánh quạt lại vang lên át đi tiếng máy móc khởi động chậm chạp trong nhà máy bỏ hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro