Chương 217: Giải thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không thể nào."

Hàn Kim Văn là người đầu tiên phản ứng lại: "Hạ Hạ còn nhỏ như vậy, còn là cháu gái của Khôn, cho dù hắn có tìm không được người—"

Ông ta đang nói đột nhiên dừng lại, cách đó không xa, cửa phòng Hạ Hạ mở ra, đèn tắt, rõ ràng là không có ai ở trong. Hàn Kim Văn không nói nên lời, vẻ mặt khó tin quay đầu nhìn lại phòng Chu Dần Khôn.

"Tao nói là bọn họ nhất định có vấn đề gì đó mà!" Carl hưng phấn nói: "Anh Khôn thật sự có ý định với cháu gái mình thật à?"

Carl vốn chỉ muốn xem náo nhiệt, hắn cũng không quá để ý đến chuyện này, nhưng Hàn Kim Văn, với tư cách là một người đàn ông có một cô con gái, biểu cảm của ông ta rất phức tạp. Ông ta nhìn Chu Dần Khôn lớn lên, cũng chưa thấy anh đặc biệt yêu thích cái gì.

Lúc này có tiếng bước chân vang lên, một người khác đi tới. Carl hai mắt sáng lên, mở miệng hỏi: "Lúc trước mày có biết anh Khôn cùng Tiểu Hạ Hạ có gì không?"

Trong đêm đen, A Diệu mặc nguyên bộ đồ đen, dáng người cao ráo thẳng tắp. Sau khi nghe xong, anh ta vô cảm liếc nhìn Carl, không trả lời.

Hàn Kim Văn thấy A Diệu một chút cũng có kinh ngạc, hiển nhiên là đã biết từ lâu.

Anh ta khá nghiêm khắc với cái miệng của mình.

A Diệu muốn nói chuyện gì đó với Chu Dần Khôn, nhưng khi nhìn thấy cửa đóng kín, Hàn Kim Văn và Carl lại đang đứng bên ngoài, anh ta dừng lại, chỉ nói: "Tôi sẽ quay lại sau."

Sau đó quay người rời đi.

"Này chờ đã." Carl cứ lắc lư qua lại trước mặt: "Trước tiên mày nói tao biết họ bắt đầu khi nào, có phải là năm ngoái không, tao nói mày nghe, lần đó anh Khôn vội vàng quay lại, không nói một lời cho nổ tung đồn cảnh sát—"

Khoảng cách giữa hai người cũng được rút lại khá gần, Carl cứ lẩm bà lẩm bẩm, A Diệu cau mày: "Không phải chuyện của mày."

Một người không muốn nói, một người nhất quyết muốn hỏi, giờ thay vì hỏi thêm hai câu nữa thì hành động còn nhanh hơn. Hàn Kim Văn biết nhà ở đây cách âm không tốt lắm, ồn ào như vậy thì người bên trong chắc chắn sẽ nghe thấy.

"Nào hai người này." Ông ta đúng lúc tiến lên: "Đi thôi, đừng nói chuyện ở đây."

Ông ta mỗi tay đẩy một người, chuẩn bị đuổi bọn họ đi.

Đúng lúc này, phía sau có tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở ra. Ba người bên ngoài cùng nhau nhìn sang.

Bọn họ cách đó không xa, vừa mở cửa, người bên ngoài liền nhìn thấy trong phòng hỗn loạn. Bao cao su đã qua sử dụng và chưa sử dụng nằm rải rác trên sàn, chiếc bàn ở giữa xiêu vẹo, ngăn kéo tủ bên trái mở ra, một nửa số quần áo trên ghế sofa bên phải rơi xuống sàn. Bộ quần áo không quá lớn, nhìn thoáng qua đã biết là dành cho con gái. Ánh đèn trong phòng sáng chưng, soi rõ vết ướt lớn trên ghế sofa...

Ngay sau đó cửa đóng lại.

Dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng bọn họ vẫn có thể tưởng tượng ra được căn phòng chiều hôm đó điên cuồng bừa bãi đến mức nào.

Người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng mặc một chiếc áo sơ mi in hình rộng thùng thình, phía trước không cài cúc, trên người có vài vết xước dài đan xen với những vết sẹo cũ trên ngực bụng dưới, mới đến nỗi còn đang rỉ máu.

Trông rất mập mờ.

Theo vết xước hướng lên trên, có thể thấy một khuôn mặt tuấn tú cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Chu Dần Khôn vừa mới ôm thỏ nhỏ ngủ được hai phút, liền nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. Người trong ngực anh đã ngủ say, anh đắp chăn, xuống giường mặc quần áo vào.

"Làm gì vậy?" Anh cau mày, có vẻ đang rất khó chịu.

"Cái đó...Khôn," Hàn Kim Văn nhìn dấu vết trên người anh, ho nhẹ một tiếng: "Mọi người đang đợi cậu đi qua vui vẻ, tôi thấy cậu còn chưa đến nên đến tìm."

Tất cả chỉ có thế.

Cũng may là Hàn Kim Văn nói cho nên Chu Dần Khôn không có ra tay, ánh mắt di chuyển về phía Carl: "Còn mày thì sao."

Carl bắt gạp ánh mắt lạnh lùng của anh, hắn biết lần này hắn chết chắc rồi. Nếu giờ hắn kiếm ra được chuyện gì nghiêm trọng muốn báo thì cũng ổn thôi, nhưng mà hắn lại không có chuyện gì nghiêm trọng muốn báo cáo cả, đã vậy còn phát hiện ra một bí mật khủng khiếp của lão đại.

Hàn Kim Văn thấy tình hình không ổn, lập tức bổ sung thêm: "Hắn cũng đi cùng tôi đến tìm cậu, A Diệu vừa vặn cũng đi qua đây, hai người có chuyện nghiêm túc muốn nói sao? Vậy hai người cứ nói chuyện trước đi!"

Không cần nhắc nhở Carl đã nhấc chân chạy theo Hàn Kim Văn. Quả là thoát chết trong gang tấc.

Sau khi cả hai rời đi, A Diệu vẫn đứng đó. Chu Dần Khôn liếc anh ta một cái: "Mày còn ở đó làm gì, đến đây nói đi."

*

Bên đống lửa.

Lợi dụng lúc A Diệu vắng mặt, các thành viên của lực lượng vũ trang đang nghiêm túc thảo luận cái gì đó.

"Tao hoàn toàn không có ý kiến gì với việc A Diệu trở thành chỉ huy mới." Áo Lai bày tỏ thái độ đầu tiên: "Nhưng nó có một vấn đề lớn."

Bên cạnh anh ta, A Bộ hỏi: "Vấn đề gì?"

"Còn vấn đề gì nữa." Áo Lai đặt chai rượu xuống nói: "Nó không chạm vào phụ nữ! Vậy thì phụ nữ mãi mãi cũng sẽ không được phép vào căn cứ đúng không?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình. Bruno nói: "Nhưng anh Khôn đã nói A Diệu sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về mọi vấn đề liên quan đến lực lượng vũ trang."

"Cái đó không quan trọng." Áo Lai kiên quyết nói: "Nếu nó mà thực sự dám làm như vậy, tao sẽ phải đi nói chuyện này với anh Khôn."

"Được rồi đấy, mày lấy gì mà đòi lên mặt vậy?" Nick nhìn hắn từ trên xuống dưới, chế giễu: "Còn dám đi kiện A Diệu với anh Khôn, anh Khôn sẽ đứng về phía mày chắc? A Diệu là do anh Khôn đưa ra ngoài, mày nghĩ mày là ai?"

"Sỉ nhục nhau phải không?"

"Tao là đang nói mày nhìn vào thực tế, đừng có phàn nàn mù quáng nữa. Trong tất cả chúng ta, ai mới là người được đích thân anh Khôn huấn luyện? Không phải chính là A Diệu sao. Anh Khôn không chỉ huấn luyện hắn từng bước một mà hắn còn bị chính Khôn đánh đập, tự hỏi xem, trong căn cứ có nhiều người như vậy, có ai được hưởng cách đối xử như vậy không?"

Nick nói xong, A Bộ gật đầu: "Lần này chỉ huy thay đổi, anh Khôn cũng trực tiếp chỉ định A Diệu, chuyện này ngay cả Lão Hàn cũng không biết trước."

Khi nói đến thuốc phiện, mọi người đều biết lực lượng vũ trang là thứ không thể thiếu để đảm bảo an toàn, nhất là ở vùng Tam giác vàng hỗn loạn. Nếu không có vũ khí, việc duy nhất cần làm là chờ người khác đến bắt nạt.

Lúc ông cụ bắt đầu khởi nghiệp bằng buôn bán ma túy, việc đầu tiên ông làm là thành lập quân đội của riêng mình. Trong đám tang sau khi qua đời, Chu Diệu Huy buộc phải từ bỏ một nửa cơ nghiệp cũng là bởi vì - không có súng riêng. Nếu Chu Dần Khôn muốn trực tiếp đoạt lấy, Chu Diệu Huy nhất định sẽ thua.

Giờ đây, nhiệm vụ quan trọng nhất của quân đội liên minh là phá bỏ mọi trở ngại cho anh Khôn và bảo vệ việc kinh doanh. Mỗi người và mỗi mắt xích đều liên quan đến tiền bạc, cuộc sống và thành công hay thất bại cuối cùng.

Nhưng hiện tại, đội quân quan trọng này đã nằm trong tay A Diệu, điều này đủ cho thấy vị trí và giá trị của anh ta là độc nhất.

Nói chuyện hồi lâu, phàn nàn cũng không tác dụng gì, Áo Lai cau mày, khoanh tay trước ngực: "Vậy mày cảm thấy chúng ta nên làm thế nào? Đây không phải chuyện nhỏ đâu."

Có đạo lý.

"Để tao xem, A Diệu chỉ là chưa gặp được người tốt, chưa nếm được ngon ngọt." Nick nảy ra một ý tưởng: "Chúng ta tìm cho hắn một người xinh đẹp giỏi giang, làm được một lần, tao không tin hắn sẽ lại cầm cự được nữa, nếu hắn không nhịn được, chẳng phải mọi chuyện càng dễ xử lý sao?"

Áo Lai vỗ đùi: "Ý kiến ​​hay!"

Kevin lắc đầu không nói nên lời: "Được rồi đấy, A Diệu ở cùng anh Khôn, loại phụ nữ xinh đẹp nào mà hắn chưa từng nhìn thấy. Tao không nghĩ hắn sẽ còn quan tâm đến những điều này đâu, dù sao thì A Diệu cũng biết tất cả."

Bên cạnh Tra Sai cũng gật đầu tán thành.

Áo Lai liếc mắt nhìn, hắn đã có vợ có cón, đương nhiên không cần lo lắng đến chuyện này, chỉ giỏi làm loạn mà thôi.

Nhưng nói đến việc đi theo Chu Dần Khôn, Áo Lai chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn thanh niên trên cây: "Này, Tiểu Á La, bây giờ mày đi theo anh Khôn, không phải là chuyện đùa đâu. Đàn anh như chúng tao chỉ có thể nhắc nhở mày, những việc mày làm nên noi gương theo A Diệu!"

Á La ở trên cây, im lặng lắng nghe cuộc thảo luận của nhóm người ngồi dưới gốc cây. Cậu ta không rời đi, cũng không cùng nhóm người bên dưới uống rượu nói chuyện. Ngay cả khi Áo Lai trêu chọc bằng những lời này, cậu ta cũng lờ đi như thể không nghe thấy.

Đang nói chuyện liền nhìn thấy Hàn Kim Văn cùng Carl trở về.

Áo Lai nghiêng đầu liếc nhìn: "Ủa, anh Khôn đâu?"

"Bận rồi." Hàn Kim Văn vẻ mặt không thay đổi nói: "Đang nói chuyện với A Diệu bên kia, uống trước đi."

Nói xong, ông ta nhìn nhìn Carl, người sau cũng khá tự giác, hắn ngậm miệng ngồi xuống.

Hàn Kim Văn mở chai rượu ra: "Đang nói cái gì vậy?"

Áo Lai chỉ vào cái cây phía sau: "Chỉ là đang nhắc nhở Tiểu Á La thôi. Chỉ mới làm hai nhiệm vụ nó đã được điều đến bên cạnh anh Khôn, rất may mắn."

"Không hẳn tất cả đều là do may mắn, đừng cứ đi ghen tị với người khác." Hàn Kim Văn cũng nhìn thiếu niên trên cây, nhắc nhở: "Đừng quên bàn giao với A Diệu."

Á La liếc mắt nhìn ông ta một cái, không nói một lời nhảy xuống khỏi cây bỏ đi.

Hàn Kim Văn nhướng mày: "Ơ, đứa nhỏ này tính tình cũng nóng nảy phết nhờ."

"Nó là vậy đó, sống khép kín không thích nói chuyện với người khác, khuôn mặt lai tạp đa chủng tộc." Nick nói xong quay lại nhìn khuôn mặt lai tạp còn lại: "Mày làm sao vậy, ngồi đây nãy giờ mà không nói câu nào?"

*

Gió đêm thổi tới mang theo một chút se lạnh.

Trước lan can gỗ ngoài phòng, hai người đàn ông đứng đó. Một người bộ dạng bất cần dựa vào lan can, trên cái áo mặc đang mặc chỉ cài hai ba nút. Người còn lại đứng thẳng, mặc bộ quần áo màu đen có khóa kéo lên đến tận phía trên.

"Anh Khôn, anh thực sự quyết định để Á La đi theo anh à?" A Diệu luôn nói chuyện thẳng thắn trước mặt Chu Dần Khôn: "Trong nhiệm vụ trước nó đã ra tay giết Ngoã Lực, mà cái chết của Ngô Nỗ trong nhiệm vụ này cũng có vấn đề."

Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm anh ta hai giây: "Mày biết tình hình của Ngỗ Nỗ thế nào mà phải không?"

"Vâng." A Diệu trả lời: "Ngô Nỗ và Lão Hàn bọn họ là nhóm bạn tâm giao đầu tiên đi theo ông cụ. Sau này Lão Hàn chịu trách nhiệm phân phối ma túy, Ngô Nỗ chịu trách nhiệm quản lý lực lượng vũ trang. Lúc anh Khôn tiếp quản quân đội đã không thay thế chỉ huy cũng là vì anh hiểu được tính cách và khả năng của Ngô Nỗ. Nhưng—"

A Diệu dừng lại: "Một hai năm đổ lại đây Ngô Nỗ quản lý có chút lỏng lẻo. Nhiều tin tức nhạy cảm được thông báo khá trễ, quân bị mở rộng không đủ chủ động, nhân sự phối hợp cũng có chút hỗn loạn, cảm giác... có chút trì trệ."

Còn có hai lỗi chỉ huy trong chiến dịch trên Núi Birao này cũng đủ để minh chứng cho mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

"Con người sau khi trải qua cuộc sống thoải mái quá lâu đã không còn cảnh giác nữa." Chu Dần Khôn gõ ngón tay lên lan can: "Nếu ông ta còn sống trở về, mày nghĩ chúng ta nên làm gì?"

Nghe vậy, A Diệu khẽ cau mày.

Nếu Ngô Nỗ còn sống trở về, tình thế quả thực có chút khó xử. Những sai lầm chết người mà ông ta đã phạm phải, ông ta chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng nếu thực sự ra tay giết ông ta thì trong mắt những thành viên khác trong lực lượng vũ trang, chuyện này sẽ chỉ khiến người ta ớn lạnh hơn là kinh sợ. Nhưng nếu không giết ông ta, sau này mọi người sẽ tái phạm.

Nhưng công việc kinh doanh của Anh Khôn không chấp nhận bất kỳ sự chậm trễ hoặc sai sót nào.

A Diệu đột nhiên hiểu ra. Chẳng trách khi biết tin Ngô Nỗ qua đời, Anh Khôn ngay tại chỗ đã hỏi nguyên nhân cái chết của ông ta, Á La trả lời là do bị Không quân Thái Lan tấn công.

Là nhân chứng, A Diệu biết Á La đang nói dối. Cho nên lúc đó anh ta mới muốn nói chuyện, nhưng anh Khôn lại không hỏi thêm câu nào, không cho anh ta cơ hội nói ra sự thật. Bởi vì nguyên nhân tử vong đúng hay sai không quan trọng. Quan trọng là mọi người đều biết - Ngô Nỗ chết không vì nguyên nhân sâu xa nào cả.

Sai lầm thì cứ kệ đi, dù sao việc thay đổi người chỉ huy cũng là chuyện thuận lý thành chương.

*Thuận lý thành chương: chuyện đương nhiên.

Mặc dù không trả lời câu hỏi của Chu Dần Khôn, nhưng vẻ mặt của A Diệu đã cho thấy rằng anh ta hiểu ý định.

"Tao không tin tưởng giao lực lượng vũ trang cho bất kỳ ai, mày phải quản lý tốt nó."

A Diệu ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Chu Dần Khôn. Trong lòng anh ta run lên, nghiêm túc chắc chắn trả lời: "Anh Khôn, anh đừng lo."

"Sáng sớm ngày mai mọi người sẽ rút về căn cứ."

"Vâng."

Sau khi A Diệu rời đi, ngoài lan can trước nhà chỉ còn lại một người. Chu Dần Khôn tùy ý đặt một tay lên lan can, tay kia lấy điếu thuốc ra rồi châm lửa.

Dù trời chưa khuya nhưng lũ trẻ trong nhà đã được gọi về, không còn ồn ào như ban ngày. Từ xa, có thể nghe thấy tiếng uống rượu sôi nổi của những người lính vũ trang. Phía sau, cô gái lại đang ngủ yên bình trong phòng. Ánh trăng chiếu vào làng, con chó con nằm dưới đất dùng chân gãi đầu, mắt nhắm hờ.

Trước đây anh chưa bao giờ nhận thấy Làng Gugon trong màn đêm lại có thể xinh đẹp yên tĩnh đến vậy.

Khói trắng bay ra từ tàn thuốc trên đầu ngón tay, người đàn ông rít một hơi, nghe thấy một tiếng xào xạc nhẹ từ bên cạnh.

Ánh mắt anh lập tức quét qua. Trong một góc yên tĩnh, có người từ từ bước ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro