Chương 263: Trói buộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*thén kìu cốc trà chanh của người đẹp

Mãi đến tối Chu Dần Khôn mới xuất hiện trở lại trong phòng họp.

Lúc này trong phòng họp có rất nhiều người đang ngồi, nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường.

Người đàn ông trông như vừa mới tắm ra, mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, rời khỏi trường bắn đã được vài giờ, cơn thịnh nộ ban đầu đã nguôi ngoai nhưng dục vọng giữa hai lông mày vẫn chưa thỏa mãn hết sau cuộc phóng túng.

Ngoài ra, biểu cảm của anh về cơ bản vẫn giống như bình thường.

Chỉ là... những người khác không hẹn mà cùng hạ tầm mắt xuống, nhìn thấy những vết xước đỏ tươi trên cổ và cánh tay anh, không cần nghĩ cũng biết vừa trải qua cuộc tình ái cực kỳ bi thảm.

Khoảnh khắc Chu Dần Khôn ngồi xuống, mọi người đồng loạt thu hồi ánh mắt, không ai dám lên tiếng trước.

Cuối cùng, Tra Sai báo cáo kết quả nhiệm vụ ngày hôm nay: "Anh Khôn, CIA không còn ai sống sót, bọn em đã làm giả hiện trường thành một một vụ tai nạn xe cộ, thi thể đã bị người của chính phủ quân đội Myanmar đưa đi. Đáng tiếc là bản thân Kemir lại không tới."

Kế hoạch nắm bắt cơ hội nói chuyện điều kiện ban đầu tạm thời thay đổi, chuyện này cũng dẫn đến toàn bộ ván cờ đã được lên kế hoạch trước đó phải thay đổi.

Tra Sai vốn muốn quay lại Afghanistan chờ lệnh, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, hắn quyết định ngày mai sẽ đi sau.

Nguyên nhân sâu xa của sự thay đổi tạm thời trong kế hoạch là do sự xuất hiện đột ngột của Chu Hạ Hạ.

Bất kể lệnh ném bom các đặc vụ CIA của Chu Dần Khôn thời điểm đó là kích động hay do anh có kế hoạch khác đi chăng nữa, kết quả bây giờ là bọn họ đã mất đi con bài thương lượng với Kemir. Lần này các đặc vụ Mỹ bị tiêu diệt, tin tức chắc chắn đã đến tai Kemir.

Tình thế ban đầu đang hoàn toàn làm chủ bỗng trở nên bị động.

Nếu Mỹ áp đặt các hạn chế tiếp theo, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ hoạt động kinh doanh của lưỡi liềm vàng, thiệt hại lên đến hàng trăm triệu.

Mọi người đều có thể nhìn thấy điều này, càng đừng nói đến người đàn ông ngồi ở ghế chính.

Chu Dần Khôn không nói gì, cầm điếu thuốc trên bàn đưa vào miệng, đang định châm lửa thì khựng lại một lúc rồi bực dọc ném điếu thuốc với bật lửa trở lại bàn.

A Diệu ngồi ở phía bên trái liếc nhìn điếu thuốc rồi nhìn Chu Dần Khôn.

"Kemir có đến hay không cũng không quan trọng." Chu Dần Khôn nói: "Mày cùng Carl trở về tặng hắn một món quà lớn cũng như nhau."

Nghe vậy Tra Sai và Carl nhìn nhau. Mặc dù vẫn chưa biết "món quà lớn" kia là gì, nhưng Kemir này đụng vào thời điểm mà Anh Khôn đang tức giận, hắn có lẽ sẽ phải gặp xui xẻo rồi.

Chu Dần Khôn sẽ đích thân đưa ra chỉ thị về Afghanistan nên không cần phải lãng phí thời gian trong các cuộc họp.

A Diệu tiếp tục: "Những người còn lại tiếp tục làm nhiệm vụ. Lần này đến Mexico để gọi một lô hàng từ các băng đảng châu Á, yêu cầu được bổ sung, Kevin sẽ chịu trách nhiệm."

"Theo đơn hàng Lão Hàn đưa ra, còn có hai đơn hàng lớn của Ấn Độ và Iran. Đánh giá từ khoảng cách vận chuyển, đơn hàng lẽ ra phải được vận chuyển từ Helmand, nhưng hiện tại chưa đến thời điểm thu hoạch thuốc phiện, và ở Afghanistan cũng không có đủ hàng, cho nên đơn hàng đầu tiên cần được chuyển từ Tam giác vàng, Bruno đến Ấn Độ, Ole đến Iran."

"Rõ."

"Rõ."

A Diệu tiếp tục: "Sau khi chuyến hàng hoàn tất, mỗi người vẫn có nhiệm vụ vận chuyển vũ khí của riêng mình."

"Việc mua vũ khí lần này là để mở mở rộng kho vũ khí của chúng ta, hai lô vũ khí sẽ lần lượt được chuyển đến Helmand và Ngõa Bang. Một lô được vận chuyển từ nhà máy ở Pháp, hiện tại, A Bộ và Nick đang vận chuyển hàng hóa đến Anh ở Châu Âu, sau khi hoàn thành sẽ vận chuyển lô vũ khí này trở lại Tam giác vàng."

"Lô vũ khí còn lại được chuyển từ Oman*." Anh ta nhìn Bruno và Áo Lai: "Rất gần với hai cậu. Lô vũ khí này sẽ được cung cấp cho Helmand thông qua Iran."

*Oman: Tiếng Việt mình sẽ gọi là "Ô-man", tên chính thức là Vương quốc Hồi giáo Oman.

Hai người nhận nhiệm vụ gật đầu: "Rõ."

"Có một việc cần chú ý." Trên màn hình lớn trong phòng họp xuất hiện một bản đồ đã được đánh dấu, mọi người đều nhìn qua.    

"Bởi vì là vũ khí đến từ chợ đen nên chỉ có thể vận chuyển bằng đường biển, hành trình sẽ mất nhiều thời gian. Vũ khí đi qua đây—"    

Một chấm đỏ xuất hiện trên bản đồ, A Diệu nói: "Eo biển Hormuz , phải đặc biệt chú ý."    

"Vị trí địa lý ở đây rất đặc biệt, ngoài việc là tuyến vận chuyển dầu mỏ quan trọng ở Trung Đông, đây còn là tuyến đường duy nhất để quân đội Mỹ vận chuyển vũ khí, đạn dược và vật tư tới Iraq cùng với các nước vùng Vịnh khác trong khu vực chiến tranh giữa Mỹ-Iraq hiện tại nên có thể xảy ra xung đột bất cứ lúc nào. Vũ khí hai cậu đang vận chuyển không thể bị mất, càng không thể để bị cướp."    

"Rõ."    

A Diệu gật đầu nhìn Chu Dần Khôn lần nữa.    

Người đàn ông nghe theo mọi sự sắp xếp, không có phản đối gì: "Được, Kevin ở lại."    

Các thành viên nhận nhiệm vụ đứng dậy rời khỏi phòng họp.    

Kevin biết Chu Dần Khôn muốn hỏi cái gì nên đi tới chủ động báo cáo: "Anh Khôn, chúng em đã phát hiện thêm cái mới về dark web."    

"'Trang dark web' mà Paulino đề cập đến nói đúng ra chỉ là một diễn đàn bí mật với quy mô nhỏ. Những người sáng lập và điều hành là một nhóm cựu chiến binh Mỹ, hệ thống an ninh của cựu chiến binh Mỹ về cơ bản chỉ là đồ trang trí, nhiều binh sĩ không nhận được trợ cấp sinh hoạt mà họ đáng phải được hưởng sau khi nghỉ hưu, một số còn mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương do tham gia chiến tranh, không thể sống và làm việc bình thường."    

"Cuối cùng thì do nhóm cựu chiến binh không có cách nào nuôi sống được gia đình họ nên đã tự mình tạo ra một diễn đàn giao dịch bí mật, bắt đầu kinh doanh giết người và đốt phá."

"Cơ chế tường bảo vệ của diễn đàn này tương tự như cơ chế của quân đội Mỹ, các giao dịch ẩn danh ở trên đó không thể truy vết thông qua các phương tiện mạng. Em đoán trong số những cựu chiến binh này, một số người có lẽ đã tham gia vào dự án mạng lưới bí mật của quân đội Mỹ."

"Tuy nhiên may mắn là những người sáng lập diễn đàn và những người thực thi lệnh đều là một nhóm nên rất dễ xác định được danh tính của đối phương thông qua thời gian nghỉ hưu, loại súng và thủ pháp giết người."

"Còn dark web thực sự thì sao?" A Diệu hỏi.    

"Hệ thống thực sự có thể được gọi là 'Deep Web', ban đầu được ra đời vào những năm 1990 với tên gọi 'Onion Router' do Cục Tình báo Nghiên cứu Hải quân Hoa Kỳ phát triển. "    

* Dark web là một phần nhỏ của deep web.
* The Onion Router: giao thức Tor. Tor cho phép thông tin của người dùng được mã hóa và đi qua nhiều máy chủ trung gian, che giấu danh tính và vị trí thực sự của người dùng.

"Chủ yếu sử dụng nhiều máy chủ để mã hóa thông tin liên lạc theo từng lớp để ẩn giấu thông tin thực tế và tất cả các điều kiện truyền dẫn đường dẫn. Bốn năm trước nó được công bố như một dự án nguồn mở miễn phí, ban đầu là nhằm mục đích cải thiện sự thuận tiện của giao tiếp mạng, nhưng thực tế lại nhanh chóng được sử dụng để vượt qua sự kiểm duyệt và giám sát của chính phủ để tiến hành bất hợp pháp."    

"Hiện tại nền tảng giao dịch dark web lớn nhất là 'Farmers Market', chuyên về ma túy và các chất bị kiểm soát, từ cần sa đến ketamine. Người sáng lập duy trì hoạt động bằng cách trích phí xử lý từ mỗi giao dịch, phạm vi phát tán của nền tàng dark web này chủ yếu là Mỹ và các nước xung quanh. Nó còn có thể được gọi là Amazon buôn bán bất hợp pháp."

*'Farmers Market: DarkMarket – chợ đen lớn nhất Dark Web. Có đến hơn 2400 thương nhân hoạt động trên DarkMarket, và Europol ước lượng tổng giao dịch trên đây tương đương 140 triệu Euro (3.866.008.671.000 VNĐ - 3 ngàn tỷ)

Nói xong, Kevin ngập ngừng hỏi: "Anh Khôn, anh có muốn... xây dựng một nền tảng giao dịch xuyên quốc gia của riêng mình không?"

Chu Dần Khôn hơi nhướn mày.    

Theo đó, Kevin đã xác nhận sự nghi ngờ của hắn.    

Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ đến mức độ này, lúc Chu Dần Khôn để hắn điều tra nhiệm vụ 'Dark web' mà Paulino nói đến, hắn chỉ nghĩ Anh Khôn chỉ muốn tìm ra kẻ đã ra lệnh ám sát rồi trả thù.    

Nhưng sau đó, Chu Dần Khôn đã ra lệnh chuyển hàng từ Colombia sang. Sau khi Kevin suy nghĩ kỹ, hắn mơ hồ đoán được gì đó.    

Đây là một ý tưởng vô cùng tham vọng và táo bạo, nếu thành công thì sẽ thu hoạch được khối tài sản không tưởng.    

Mọi người đều biết Chu Dần Khôn hiện đang kiểm soát hai nguồn thuốc phiện lớn là Tam giác vàng và Lưỡi liềm vàng. Ưu tiên hàng đầu tiếp theo sẽ là mở rộng thị trường.

Hai vùng nguyên liệu này chiếm lợi thế về mặt địa lý tự nhiên, mục tiêu chính là các nước Châu Á. Tiêu chí hàng đầu để chọn một quốc gia là có nhiều dân hoặc nhiều tiền, tốt nhất là có cả hai.

Nhưng ngoại trừ những quốc gia như Ấn Độ và Iran có thể buôn bán trực tiếp với số lượng lớn, những quốc gia còn lại có lợi thế về dân số hay sức mạnh kinh tế đều có thủ pháp chống ma túy rất nghiêm ngặt, giao dịch trực tiếp chẳng khác nào tự ném mình vào lưới.

Trong trường hợp này, các giao dịch darkweb có thể trở thành cách đột phá tốt nhất.

Tuy nhiên, các nền tảng như "Farmers Market" hiện tại về cơ bản cho phép người bán và người mua tự thực hiện giao dịch với nhau, bản thân nền tảng này không tham gia vào bất kỳ giao dịch nào và chỉ kiếm tiền trên chi phí xử lý.

Nếu hắn đoán đúng thì mục đích của Chu Dần Khôn là bán hàng trực tiếp, liên quan đến vấn đề khối lượng giao dịch và phương thức vận chuyển.

Đây là vấn đề dù thế nào đi nữa cũng không thể tránh khỏi.

Kevin thành thật nói: "Anh Khôn, để thiết lập một nền tảng darkweb sẽ mất ít nhất sáu tháng thời gian chuẩn bị và yêu cầu kỹ thuật rất cao. Nếu muốn tiết kiệm chi phí và thời gian, tốt nhất nên có một nền tảng làm sẵn hoặc bán thành phẩm để nâng cấp và cải tiến."

Kevin đã có thể đề cập đến chuyện này chứng tỏ cũng không phải là hắn hoàn toàn không có đầu mối gì.

Chu Dần Khôn nhìn hắn: "Chọn được rồi sao?"

Nghiêm túc mà nói, không tính là chọn được, chỉ có thể coi là chú ý.

Kevin trả lời: "Trong khi điều tra diễn đàn bí mật, em nhận thấy trong đó có một số tuyên bố lặp đi lặp lại, nói rằng họ muốn bán trang web của mình cho tổ chức sát thủ, đồng thời tuyên bố nội dung liên lạc và dòng vốn đã được mã hóa ở mức độ cao hơn. Tuy nhiên với mức giá 10 triệu đô la Mỹ là quá cao nên đã bị từ chối."

*10 triệu đô: 254.575.000.000 (255 tỷ)

"Em đã kiểm tra địa chỉ trang web do người này gửi, trang web này thực sự được làm rất tốt, nhưng có một điểm rất kỳ lạ. Đánh giá từ trao đổi của em với hắn, người này có vẻ chỉ biết đến tiền, hơn nữa chắc chắn là dân nghiệp dư về máy tính. Nhưng hắn chắc chắn sẽ bán được trang web ngay lập tức."

Chu Dần Khôn cười ra tiếng: "Có nghĩa là thứ hắn bán không phải của hắn. Tìm người này, nói chuyện trực tiếp."

"Vâng, anh Khôn."

Sau khi Kevin rời đi, Chu Dần Khôn nhìn đồng hồ. Sau hai giây im lặng, anh nói: "Mang đồ ăn cho con bé."

Lúc này chỉ có Á La và A Diệu ở đó, lần này A Diệu không trả lời trước, Á La nói vâng rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Trong phòng họp chỉ còn lại hai người.

A Diệu nhìn thấy người đàn ông đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Ở bên Chu Dần Khôn nhiều năm như vậy, A Diệu biết rất rõ tâm trạng hiện tại của Anh Khôn không tốt.

Có lẽ đó là do những thay đổi trong kinh doanh ở Afghanistan. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên anh gặp phải thất bại trong kinh doanh, nó sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh Khôn.

Thế là bởi vì... A Diệu nhớ lại cảnh tượng trong ngục tối.

Nghĩ đến những gì mình nghe được ở ngoài phòng giam, A Diệu hỏi: "Anh Khôn, anh đã biết từ lâu rồi, tại sao... lại chưa bao giờ nói ra?"

Thực tế thì, đừng nói là Chu Hạ Hạ, trước ngày hôm nay A Diệu cũng chưa bao giờ nghi ngờ mối quan hệ của cô với vợ chồng Chu Diệu Huy. Ít nhất thì theo ý kiến của anh ta, dù là Chu Diệu Huy hay ông cụ, bọn họ đều thực sự yêu thương Hạ Hạ như hòn ngọc quý trên tay.

"Nó không cần thiết."

Người đàn ông thậm chí còn không nhìn lại.

Nghe câu trả lời này, A Diệu hơi khựng lại.

Nếu nghĩ kỹ, giữa nói và không nói cũng chẳng có bao nhiêu khác biệt. Anh Khôn là một doanh nhân, anh coi trọng lợi nhuận nhất, cho dù Chu Hạ Hạ có phải là con ruột của Chu Diệu Huy hay không thì đối với anh Khôn cũng không có lợi ích gì đáng kể.

Nhưng... cũng có sự khác biệt.

Những hình ảnh trong quá khứ lần lượt hiện lên trước mắt.

A Diệu nghĩ, nếu anh nói với cô ngay từ đầu thì khi Chu Hạ Hạ biết được sự thật, cô sẽ không một mực gọi anh là chú út. Và khi gặp rắc rối ở Pattaya, cô cũng sẽ không một tấc không rời.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó cô kiên quyết lựa chọn không phải bản thân anh Khôn, mà là thân phận "chú ruột" này.

Chu Hạ Hạ rất coi trọng mối quan hệ gia đình, người thân đối với cô vô cùng quan trọng.

Cô đã dám cắn tay anh Khôn vì Chu Diệu Huy, cô vô cùng đau buồn sau cái chết của Chu Diệu Huy nhưng vẫn buộc mình phải nấu cháo và chăm sóc mẹ. Khi bà cô qua đời, cô đã khóc rất nhiều, đến nỗi anh Khôn phải đưa cô sang Anh để chăm sóc, lúc cô biết được sự thật về cái chết của ông nội và cha mình, cô còn dám nổ súng giết người, thậm chí còn dám rút dao tự sát.

Cô là người hoàn toàn dám hy sinh bản thân mình vì những người thân yêu.

A Diệu không khỏi nhìn Chu Dần Khôn. Anh ta không chắc liệu anh Khôn có phải vì điều này mà chọn không nói ra hay không.

Tuy nhiên, A Diệu có một cảm giác mãnh liệt - nếu sự thật không bị buộc phải phơi bày thì anh Khôn sẽ không bao giờ nói ra thân thế của Hạ Hạ.

A Diệu thậm chí còn cảm thấy rằng điều mà anh Khôn coi trọng chính là mối liên kết huyết thống. Anh hy vọng Chu Hạ Hạ là cháu gái của anh.

Tuy nhiên, vẫn chưa rõ liệu có đúng hay không. Thấy Chu Dần Khôn không có ý định tiếp tục, A Diệu cũng không hỏi thêm câu nào nữa, xoay người đi ra ngoài mang rượu tới.

Đây là thói quen của Chu Dần Khôn khi tâm trạng anh không tốt, rượu chính là liều thuốc điều tiết tốt nhất.

Sau khi đặt đồ uống xuống, A Diệu lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro