Chương 264: Ra tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này trời đã tối hẳn, A Diệu đứng trước lan can bên ngoài phòng họp, cũng không đi xa.

Mọi việc trong căn cứ vũ trang đang diễn ra bình thường và vô cùng hiệu quả, lúc này một ánh đèn xe chạy tới, A Diệu nhìn qua, thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp bước xuống xe, tay xách một túi đồ lớn.

Bà ấy được đưa đến phía trước Á La rồi theo cậu ta đi về phía ngục tối.

Việc một người phụ nữ xuất hiện ở căn cứ là chuyện vô cùng không bình thường. Dù không hỏi cũng biết bà ấy được đưa đến để chăm sóc Hạ Hạ. Rốt cuộc thì trước khi rời đi vào buổi chiều... có lẽ cô sẽ tóc tai rối bù, nhếch nhác nên xem ra cũng không tiện đi vào.

Ánh mắt A Diệu lướt qua người phụ nữ trung niên, đáp xuống lưng thiếu niên trẻ đi phía trước.

Nhớ lại lúc cậu ta chĩa súng vào Hạ Hạ không chút do dự ở rìa vách đá, A Diệu cau mày đi theo.

Lúc đi đến cửa, người phụ nữ cẩn thận giải thích với Á La: "Tôi đặt đồ ăn trên bàn, nhưng cô ấy chỉ rúc vào trong chăn không cho ai chạm vào, gọi cô ấy cô ấy cũng không đáp lại..."

Á La cũng không quan tâm lắm.

Nhiệm vụ cậu ta nhận được là lấy một ít đồ ăn cho người bên trong, sau khi đồ ăn được đưa tới thì nhiệm vụ hoàn thành. Cậu ta cũng không hỏi thêm gì, chỉ ném chìa khóa vào tay người phụ nữ, nói: "Bà ở lại trông chừng."

Cậu ta quay lại vừa vặn bắt gặp A Diệu xuất hiện ở góc cầu thang ngầm, chỉ lướt qua rồi giả vờ như không thấy.

Hai người đi lướt qua nhau, A Diệu đi tới cửa hỏi: "Cô ấy có bị sốt không?"

Người phụ nữ lắc đầu, giải thích rằng Hạ Hạ không cho ai chạm vào.

Cánh cửa hé mở, A Diệu nhìn vào trong. Nhìn thế này chỉ thấy chăn bông trên giường hơi phồng lên.

Á La bước tới cầu thang, quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy A Diệu vẫn còn đứng ở cửa phòng giam, bước chân của thiếu niên chậm lại giây lát, sau đó im lặng quay đầu đi lên cầu thang rời đi.

Người phụ nữ đó cùng chồng làm việc trong một nhà hàng quanh năm dưới chân núi, có ba đứa con ở nhà, đột nhiên kiếm được việc làm lương cao, bà ấy nghe nói cô gái được chăm sóc cũng trạc tuổi con gái lớn của bà ấy, bà thầm vui mừng nhưng lại không nghĩ tới bữa ăn đầu tiên lại không được đón nhận.

Sợ bị sa thải, người phụ nữ lo lắng hỏi: "Thưa ngài, nếu cô ấy không ăn thì sao?"

Tiếng hét tuyệt vọng buổi chiều lại vang lên bên tai. Đây là lần thứ hai Hạ Hạ bất lực gọi tên hắn, cầu xin hắn cứu cô.

Và hắn thì không trả lời.

A Diệu quay đi, lại trải qua chuyện này một lần nữa, vào lúc này đương nhiên cô không thể nào còn tâm trạng ăn uống.

"Chỉ cần đúng giờ đưa cơm, cô ấy muốn thì sẽ ăn."

"À, được." Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm.

A Diệu quay người rời đi, người phụ nữ lại nhìn căn phòng.

Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi dâm mĩ, trên sàn có quần áo vương vãi, những vết ướt lớn trên chăn, nhìn thoáng qua là có thể biết chuyện gì đã xảy ra.

Bà ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi quay lại tìm vài tấm ga trải giường, chăn mền và quần áo con gái sạch sẽ.

*

Trong phòng giam màu trắng.

Có tiếng khóa cửa vang lên, nhưng trên giường lại không có động tĩnh gì. Hạ Hạ tê dại nằm nghiêng bên giường, đôi mắt trống rỗng. Chăn bông che khuất đầu cô, có chút ngột ngạt, nhưng cô lại không muốn giơ tay đẩy chăn ra.

Thân thể đau đớn cũng không cảm giác được nữa, từng mảnh vỡ vụn xẹt qua trong đầu cô, cuối cùng đôi mắt trống rỗng kia cũng khẽ động động.

Đó là cảnh ba cô ôm cô, dỗ dành cô khi cô còn nhỏ, còn cảnh mẹ cô tự tay đút cho cô ăn. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông nội, ông vui vẻ sờ đầu cô, dùng chiếc quạt lá đuôi mèo quạt cho cô...

Những giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt cô rơi xuống mép giường lạnh lẽo.

Cô không nhớ những chuyện này xảy ra lúc cô bao nhiêu tuổi, chỉ biết rằng cô lúc đó còn rất nhỏ. Cô nhắm mắt cố nhớ lại, nhưng cô không thể nhớ được gì thêm nữa.

Cô không biết là do cô còn quá nhỏ, trí nhớ bị hạn chế, hay là bởi vì—

Đột nhiên, một khu vườn nhỏ mơ hồ hiện ra trước mắt cô, đó là nơi mà cô đã nhiều lần mơ thấy. Khu vườn không lớn nhưng có rất nhiều loài hoa mọc chen chúc nhau, cô cũng không biết rõ tên chúng.

Khu vườn này không có ở nhà, mà ở trường cũng không có. Cô hình như chỉ nhìn thấy nó trong mơ.

Nhưng tại sao cô lại có cảm giác chân thực đến vậy? Cứ như thể cô đã thực sự nhìn thấy nó trước đây vậy.

Hạ Hạ từ từ mở mắt ra, khi còn nhỏ... cô dường như không hiểu tiếng Thái. Cả ba mẹ cô đều nói tiếng Trung, nhưng những chú đến đến đi đi lại nói một thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu. Nhưng chẳng bao lâu sau cô lại hiểu.

Ký ức tuổi thơ thì luôn mang tính sai lệch.

Cô nhớ rõ ba mẹ cô luôn rất tốt với cô. Họ là một gia đình hạnh phúc từ khi còn nhỏ. Hạ Hạ chưa bao giờ ghen tị với những người bạn cùng lớp khác, bởi vì cô biết mình là đứa trẻ may mắn và hạnh phúc nhất.

Nhưng... có một cơn đau không thể giải thích được ở lưng dưới. Cô cũng cảm nhận rõ ràng rằng bác sĩ đã rạch da cô, còn lấy thứ gì đó ra khỏi cơ thể cô.

Chu Dần Khôn nói đó chính là con chip bí mật mà ba cô đã giấu trong người cô. Nhưng mẹ cô nói đó chỉ là vết sẹo do một lần vô tình ngã để lại khi cô còn nhỏ.

Chu Dần Khôn cũng nói ba cô chăm sóc cô chẳng qua là vì coi cô như một chiếc két sắt nhỏ, ông ấy quan tâm đến cô là vì cô vẫn còn giá trị.

Trái tim co rút đau đớn. Khuôn mặt Chu Diệu Huy hiện ra trước mắt cô, đôi mắt của ba đang nhìn cô, giọng nói của ông vẫn trong trẻo như vậy.

Những hành động đó cũng không phải là giả. Hạ Hạ tin chắc rằng sự quan tâm và tình yêu của ba mẹ dành cho cô không phải là giả.

Nhưng dù đúng hay sai thì cũng không còn quan trọng nữa. Bởi vì tất cả mọi người đều đã chết, chỉ có cô là còn sống.

Nước mắt dần dần khô cạn, cơn đau cả trong lẫn ngoài cơ thể vẫn chưa biến mất, cô gái dần dần khôi phục tri giác trong lòng vô cùng khó chịu.

Nhưng trong lòng Hạ Hạ lại rất vui vẻ. Nhìn xung quanh, mọi thứ trong căn phòng này đều được đặc chế, không thể đập vỡ, không có thứ dùng để tự sát.

Cô đau đớn khó chịu, giống như sắp chết.

Thật tốt. Cô từ từ nhắm mắt lại, cảm thấy nhẹ nhõm vì cái chết.

*

Sáng hôm sau.

A Diệu không tìm thấy Chu Dần Khôn trong phòng nên đi đến phòng họp nơi diễn ra cuộc họp ngày hôm qua.

Mở cửa ra, Á La không có ở đó, Chu Dần Khôn đang nghiêng người dựa vào ghế sofa xem TV.

Anh một tay đỡ đầu, tay còn lại gác lên mép ghế sofa, cầm chiếc điều khiển từ xa màu đen. Vẫn còn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, rõ ràng cả đêm còn chưa về phòng.

A Diệu nhìn xuống bàn, có hơi giật mình. Rượu và ly mang tới ngày hôm qua vẫn còn nguyên chỗ cũ, không thiếu một giọt nào.

Anh ta không khỏi nhìn Chu Dần Khôn lần nữa.

Người đàn ông đã trở lại dáng vẻ thường ngày, lúc nghe thấy tiếng có người bước vào, anh cũng không buồn quay đầu qua: "Có chuyện?"

A Diệu đến để báo cáo công việc.

Anh ta bước tới, nhìn thấy bản tin buổi sáng trên TV: Một trùm ma túy bí ẩn ở Afghanistan tuyên bố một lô hàng của hắn đã bị đánh cắp và treo thưởng giá trị tới hàng chục triệu đô la cho ai tìm được.

Mức tiền thưởng cao như vậy, và vụ việc xảy ra ở Afghanistan cũng thu hút nhiều sự chú ý, đã kéo đến một lượng lớn báo chí đưa tin, một số tổ chức bí ẩn thậm chí còn tuyên bố rầm rộ rằng họ sẽ cạnh tranh để có được mức tiền thưởng cao ngất này.

Trong vài phút của bản tin, nhiều suy đoán kỳ quái và những tuyên bố điên rồ lần lượt xuất hiện, Chu Dần Khôn cười khinh bỉ.

"Anh Khôn, mọi người đã lên đường thực hiện nhiệm vụ. Bọn họ nói sẽ đến vào ngày 20 theo giờ địa phương."

Chu Dần Khôn hừ một tiếng, ném điều khiển từ xa đi, ngồi dậy: "Tin tức này còn chưa đủ lớn, đổ thêm dầu vào lửa nữa đi."

"Vâng."

A Diệu vừa trả lời xong người đàn ông đã đứng dậy rời đi, cũng không thèm hỏi thêm câu nào.

Chu Dần Khôn trở về phòng tắm rửa xong, liền nhìn thấy Á La đi vào.

Thiếu niên cũng đến báo cáo công việc: "Anh Khôn, hôm qua em tìm được một người phụ nữ đến chăm sóc Chu Hạ Hạ, nhưng cô ta chỉ nằm trên giường từ hôm qua đến sáng nay, không ăn uống gì."

"Không ăn thì truyền dịch dinh dưỡng, mẹ mày, chuyện này cũng cần tao dạy à?"

Á La bị giọng điệu thiếu kiên nhẫn của anh làm nghẹn họng.

Vẻ mặt của anh Khôn trông có vẻ bình thường, nhưng không ngờ anh đột nhiên tức giận, thiếu niên vội vàng nói: "Xin lỗi, anh Khôn, em sẽ đi làm ngay bây giờ."

A Diệu đặt chai rượu còn nguyên của Chu Dần Khôn về lại chõ cũ, vừa bước ra đã nhìn thấy một bóng người mặc áo blouse biến mất ở cầu thang dẫn đến phòng giam dưới lòng đất.

Vào lúc này, ngục tối về cơ bản không có ai, ngoại trừ — A Diệu còn kịp nghĩ thêm thứ gì khác đã lao tới trước.

Anh ta đi xuống cầu thang, còn chưa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng hét phát ra từ trong phòng. Giọng cô gái thê lương, liên tục nói không được chạm vào cô.

Sắc mặt A Diệu tối sầm, đi được vài bước thì đến cửa phòng giam, không nói một lời mở cửa bước vào.

Trong phòng, bác sĩ mặc áo blouse và người phụ nữ chịu trách nhiệm chăm sóc Hạ Hạ tất cả đều bất lực đứng bên cạnh.

Á La thì khác, vô cảm nắm lấy cổ tay Hạ Hạ, cố gắng giữ cô lại để tiêm dung dịch dinh dưỡng. Giây tiếp theo, một cỗ lực mạnh mẽ ập đến, Á La bị hung hăng kéo sang một bên, ánh mắt tối sầm: "Mày làm gì vậy."

Hạ Hạ run rẩy ôm chăn co rúm lại ở góc giường, ngay cả hô hấp cũng dồn dập nỗi sợ hãi.

"Cô ta không chịu ăn cần phải được cung cấp dịch dinh dưỡng." Á La nhìn thẳng vào anh: "Đây là mệnh lệnh của Anh Khôn."

Ánh mắt không né tránh, lạnh lùng nó: "Tất cả ra ngoài đi."

Người phụ nữ với bác sĩ nghe xong liền vội vàng ra ngoài.

A Diệu đến kịp lúc, bác sĩ thầm tạ ơn Thần linh.

Hôm qua khi đến xét nghiệm máu cho cô gái này để kiểm tra xem cô có thai hay không, ông ta có thể nhìn ra được, mặc dù cô gái bị nhốt trong ngục, nhưng có chỗ nào giống tù nhân đâu? Về cơ bản thì vẫn là bảo bối của Chu Dần Khôn. Hôm qua lúc ông ta bước vào, người đàn ông ngồi trên sofa rõ ràng là rất tức giận, trên tay nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn có thể gọi ông ta đến kiểm tra trước.

Á La người này mới đi theo ông chủ lớn, giỏi dùng súng giết người, nhưng trong chuyện tình cảm cũng chỉ là cái chày gỗ.

Thoạt nhìn có vẻ như do cậu ta còn quá trẻ, chưa có kinh nghiệm nên mới dùng cách thô bạo như vậy để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu cậu ta cưỡng bức tiêm thuốc cho cô bé, nếu tương lai người ta cùng với Chu Dần Khôn hòa giải, sau này muốn tính sổ, chắc chắn ông ta và Á La sẽ là những người xui xẻo.

Chỉ nghĩ đến đây thôi bác sĩ cũng cảm thấy có lỗi rồi, ông ấy cầm hộp y tế lên, bước ra khỏi cửa rồi chạy đi.

Hai người bước nhanh ra ngoài, Á La còn chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình nên cũng không có ý định rời đi.

"Mày để kim tiêm với lọ thủy tinh ở đây, nếu cô ấy dùng nó để tự sát, mày có gánh trách nhiệm nổi không? Ngoài ra," A Diệu bước lại gần, anh nhìn thẳng vào đôi mắt xanh nâu của thiếu niên: "Ở căn cứ, mệnh lệnh của chỉ huy là tiêu chuẩn cao nhất. Ngoại trừ anh Khôn, không ai có quyền làm trái."

"Quên rồi thì bây giờ có thể nhớ lại. Còn không nhớ ra được thì đi chết đi, nếu nhớ ra rồi thì cút."

Á La không nói lời nào nhìn chằm chằm vào A Diệu, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Cuối cùng cậu ta cười khẩy một tiếng rồi rời khỏi phòng.

Căn phòng trắng tinh trở lại yên tĩnh, lúc này A Diệu mới nhìn Hạ Hạ đang co ro trên giường ôm chăn, quần áo trên người do giằng co mà rơi ra, làn da trắng nón trên vai lộ ra, trên đó vẫn còn những dấu hôn đỏ thẫm.

A Diệu quay lưng lại, im lặng vài giây rồi mới nói: "Kiên nhẫn của anh Khôn có hạn, anh ấy đã bao dung với cô đến mức cùng cực rồi."

Ý tứ là khuyên cô cúi đầu phục tùng, đừng chọc giận Chu Dần Khôn lần nữa.

Hạ Hạ im lặng ngước mắt lên nhìn bóng dáng cao lớn cách đó không xa.

Cảm nhận được ánh mắt phía sau nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, A Diệu biết có lẽ Hạ Hạ thà chết cũng không chịu khuất phục anh Khôn.

"Nếu cần gì, cô có thể nhờ người chăm sóc cô nói với tôi."

Đó là tất cả những gì anh ta có thể làm. A Diệu nói xong đang định bước ra ngoài, không ngờ lúc này lại vang lên giọng nói khàn khàn của cô gái.

"Anh đã biết chuyện này từ lâu rồi phải không?"

A Diệu dừng lại nhưng không nhìn lại.

Hạ Hạ nhìn anh ta: "Lúc chúng ta ở Mexico, anh đã kêu tôi nói chuyện thẳng thắn với chú ấy. Nếu... chú ấy vẫn không chịu để tôi đi, anh bảo tôi đừng làm ra bất kì hành động nào nữa. Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Điều cô sợ nhất chưa bao giờ là cái chết của chính mình. Nhưng những người vô tội cô quan tâm và quan trọng đối với cô lại bị tra tấn, thậm chí mất mạng vì cô.

Đối với cô, đây là điều khó chịu và đáng sợ hơn cả cái chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro