Chương 266: Cầu xin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Quá là thêm năng lượng luôn người yêu ơiii, chúc ngừi eo tui và tất cả mọi người đọc truyện zui zẻ.

Đan Li đợi ở phòng giam bên cạnh rất lâu.

Bà ấy không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, mãi đến sáng sớm mới thấy người đàn ông đi ra. Trong lúc chờ đợi, bà ấy nghiêng người sang một bên ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì trời đã sáng, bà ấy vội vàng vệ sinh cá nhân rồi đi chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Hạ.

Bà ấy bưng bữa sáng, cố gắng mở cửa một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Hạ Hạ ngồi dưới đất không nói lời nào, mặc bộ quần áo mỏng manh như ngày hôm qua.

Đan Li giật mình, vội vàng bước tới đặt đồ xuống, cúi người đỡ Hạ Hạ lên: "Mặt đất lạnh lắm, cháu không nên ngồi như thế này, cháu sẽ bị ốm, mau đứng dậy đi."

Tay cô gái lạnh ngắt, Đan Li lấy chăn quấn quanh người, cúi đầu nhìn xuống thấy cái ống rỗng dưới chân Hạ Hạ, sau đó nhìn lên chiếc giường lộn xộn, bà ấy khựng lại, cũng không hỏi thêm gì nữa, dọn dẹp gọn gàng mọi thứ.

Trong phòng tràn ngập mùi thơm nồng nặc của thịt bò nóng hổi, ​​Hạ Hạ nhìn Đan Li bận rộn trong phòng, nhưng vẫn không quên kêu cô ăn chút gì đó, giọng điệu rất giống mẹ cô.

Cô không khỏi muốn mở miệng cầu cứu.

Nhưng sau đó cô lại kìm lại.

Đan Li là do Á La đưa tới, tất nhiên bà ấy sẽ báo cáo mọi chuyện ở đây cho Á La. Nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng ngày hôm đó khi Á La kéo cô lại ép đến trước mặt Chu Dần Khôn cưỡng ép cô tiêm thứ chất kia, Hạ Hạ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, cũng hoàn toàn từ bỏ ý định nhờ Đan Li giúp đỡ.

Đan Li quay lại, nhìn thấy cô gái vẫn bất động ngồi đó, trong lòng không khỏi thở dài. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng có chuyện.

"Cô gái nhỏ à, ít ra thì cũng nên ăn một chút chứ, nếu cứ tiếp tục không ăn không uống như vậy thì cuối cùng người chịu thương tổn cũng là cháu."

Có lẽ cô thực sự cảm động vì lời quan tâm, hoặc có lẽ là cô thực sự đói, cuối cùng thì Đan Li cũng nghe thấy tiếng Hạ Hạ trả lời: "Tôi muốn ăn kem."

"Kem?" Yêu cầu này đúng là rất bất ngờ.

"Ừm." Hạ Hạ nhìn bà ấy: "Tôi muốn loại mà A Diệu mua, người hôm qua đã đến nói chuyện với tôi."

Đan Li nghe xong liền biết đó là ai.

Chính là người đàn ông đã đưa tiền cho bà ấy ở ngoài cửa và yêu cầu bà ấy báo cáo mọi chuyện cho hắn. Nhưng mà, người tên A Diệu này ở đây dường như có địa vị rất cao, lẽ ra không nên bận tâm đến những chuyện tầm thường như mua kem.

Đan Li hỏi: "Vậy cháu có nhớ đó là nhãn hiệu gì hay hương vị gì không?"

Hạ Hạ lắc đầu.

"Hay là... cháu ăn sáng trước đi, tôi sẽ đi mua ngay, ăn sáng xong rồi ăn kem được không?"

Hạ Hạ vẫn lắc đầu, kiểu này nghĩ là không có kem thì không ăn.

Đan Li có chút khó xử, nhưng hiếm thấy Hạ Hạ rốt cuộc cũng muốn ăn, bà ấy gật đầu: "Vậy cháu chờ một chút, tôi đi hỏi cho cháu."

Đan Li từ trong cầu thang ngục tối đi lên, đối diện là một quân đội vũ trang vừa mới huấn luyện xong ở trường bắn. Vừa mới xuất hiện, nhiều ánh mắt sắc bén đã hướng về phía bà ấy, Đan Li sợ hãi đến mức dừng lại, đứng ép vào sát góc tường đợi cho đến khi đám lính vũ trang bước đi mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà ấy đứng đó, không biết làm cách nào để tìm được A Diệu, nhưng bà ấy biết cách tìm ra Á La.

Ngày đầu tiên đến đây, Á La đã nói nếu có chuyện gì thì đến tòa nhà ba tầng đối diện để tìm cậu ta. Đan Li nhìn lên, tình cờ nhìn thấy thiếu niên tóc lanh. Chỉ là Á La đang vội, thậm chí còn không thèm nhìn xuống, mở cửa bước vào phòng họp.

Đan Li còn không có thời gian kêu lên.

Nhìn thấy Á La đã vào phòng họp, Đan Li không dám xông tới quấy rầy cậu ta. Nghĩ đi nghĩ lại đành phải quay lại con đường cũ, đợi lát tìm Á La sau.

Nhưng bà ấy không ngờ rằng phía sau truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Có chuyện gì vậy."

Đan Li quay lại, nhìn thấy A Diệu đang đi về phía này.

Bà ấy mừng rỡ bước tới nói: "Thưa ngài, cuối cùng thì đứa nhỏ cũng muốn ăn rồi, nhưng... cô ấy nói muốn ăn kem trước, nói là loại ngài mua."

Kem? A Diệu hơi cau mày.

"Tôi hỏi cô ấy là nhãn hiệu gì, hương vị gì, nhưng cô ấy dường như không nhớ. Thưa ngài, ngài còn nhớ không?" Lúc này Đan Li nói: "Mặc dù ăn đồ lạnh không tốt cho cơ thể nhưng có thể dỗ dành cô ấy trước thì cũng tốt."

Vẻ mặt A Diệu phức tạp.

Trong trí nhớ của hắn... hắn chỉ mua kem cho cô đúng một lần. Sau khi lệnh hạn chế giao thông được dỡ bỏ ở Pattaya, hắn chở cô trở lại khách sạn bằng xe tải.

Chuyện đã lâu như vậy rồi tại sao bây giờ lại nhắc đến?

A Diệu nhìn thời gian, trầm mặc hai giây: "Tôi đi xem thử."

Cửa vừa mở ra, Hạ Hạ lập tức nhìn sang.

Nhìn thấy A Diệu thực sự đến, cô lập tức đứng dậy, nhưng có chút ngơ ngác: "A Diệu, tôi, tôi muốn xin anh một chuyện."

Cô đứng đó, giọng nghẹn ngào, trong mắt tràn đầy hy vọng.

A Diệu dừng lại trong im lặng, cho nên, hóa ra cô không thực sự muốn ăn kem mà lại ám chỉ rằng hắn đến gặp cô ấy.

Nghĩ đến thỉnh cầu ngày hôm qua của cô, A Diệu lại từ chối: "Tôi không thể giết cô."

"Không, không phải vậy." Hạ Hạ vội vàng đến gần, giải thích: "Tôi hiểu anh không thể giết tôi, nhưng anh cũng đã nói chúng ta vẫn là bạn mà phải không?"

Cô nhìn anh ta cầu xin: "Anh có thể cho tôi thuốc tránh thai được không..."

A Diệu giật mình khi nghe thấy từ "thuốc tránh thai". Hắn còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, vô thức cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy một đôi bàn tay trắng nõn đang nắm lấy cổ tay mình.

Hạ Hạ nắm lấy cổ tay hắn như nắm lấy cọng rơm cứu mạng: "A Diệu, tôi, tôi không muốn có thai, lại càng không thể mang thai! Nhưng chú ấy không nghe, đêm qua chú ấy lại đến, còn không dùng biện pháp nào, loại thuốc đó phải uống trong vòng 72 giờ, thời hạn sắp hết rồi, nếu chờ thêm nữa thì vô dụng mất!"

Dù cố gắng kìm nén nhưng vẫn có thể nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của cô.

A Diệu chỉ nghe, cũng không nói gì.

Chuyện này là giữa Anh Khôn và Hạ Hạ, hắn không ai có tư cách nhúng tay vào.

Nhìn thấy anh ta không có ý định đồng ý, trong mắt Hạ Hạ tràn đầy hoảng sợ, lý trí bị đè nén dần dần biến mất, cô dùng hai tay nắm chặt cổ tay A Diệu: "Tôi biết anh chuyện gì anh cũng nghe lời chú ấy, nhưng anh ở bên chú ấy lâu như vậy rồi, chắc anh cũng biết những lời khi đó chú ấy nói cũng chỉ là nhất thời tức giận thôi mà phải không?"

"Nhưng xúc động của chú ấy sẽ hủy hoại cuộc đời tôi! Tôi không muốn có thai, tôi không muốn có thai con của chú ấy. Anh hiểu không A Diệu, chú ấy sẽ hủy diệt tôi, cũng sẽ hủy diệt những mạng sống nhỏ bé vô tội. Chú ấy chưa giờ coi trọng mạng sống của người khác. Anh biết mà, anh rõ nhất điều đó mà."

Cô quỳ mạnh xuống đất, A Diệu giật mình định kéo cô đứng dậy, nhưng khi lòng bàn tay nóng bỏng của hắn chạm vào cổ tay lạnh lẽo và mảnh khảnh của cô, hắn lập tức rút tay lại.

Hạ Hạ ngẩng đầu, nước mắt rơi trên khuôn mặt, cầu xin: "A Diệu, làm ơn giúp tôi, làm ơn cho tôi thuốc, làm ơn..."

Hàng loạt lời cầu xin đáng thương và tuyệt vọng lọt vào tai, cô khóc đến thở không ra hơi, liên tục cầu xin, tiếng khóc vang vọng trong phòng, kéo dài rất lâu.

Thời gian trôi qua từng phút, sau khi A Diệu im lặng hồi lâu, cuối cùng hắn cũng nhìn xuống cô.

Thấy hắn nhìn sang, trong mắt Hạ Hạ lập tức tràn đầy hy vọng. Nhưng giây tiếp theo, hy vọng đó lại hoàn toàn biến mất.

A Diệu đẩy tay cô ra, quay người bỏ đi.

Thậm chí còn không nói một lời nào.

Khoảnh khắc tay bị đẩy ra, trái tim cô chợt trống rỗng. Hạ Hạ biết cô đã hoàn toàn mất đi hy vọng, cô quỳ xuống nền đất lạnh lẽo, tê dại, tuyệt vọng.

*

Ngày 20 giờ địa phương, Washington, DC, Mỹ.

Đây cũng là ngày thứ hai thứ ba trong tháng Hai, Ngày Tổng thống, một trong mười ngày lễ theo luật định ở Mỹ.

Vào ngày này hàng năm, các cơ quan chính phủ, trường học Mỹ... sẽ có một ngày nghỉ để đọc diễn văn chia tay của Tổng thống Washington nhân dịp kết thúc nhiệm kỳ 8 năm của ông tại National Mall. Từ ba năm trước, Ngày Tổng Thống cũng có thêm hoạt động cầu nguyện cho các liệt sĩ trên chiến trường và cầu hòa bình.

National Mall nằm giữa Tòa nhà Quốc hội và Đài tưởng niệm Lincoln, bao gồm một số không gian xanh và là một công viên quốc gia hoàn toàn mở.

Ba giờ sáng trời vẫn còn tối, hai bên đại lộ đã có người, toàn bộ quảng trường được thắp sáng bằng vô số đèn cầu nguyện, trên nóc phương tiện truyền thông phát sóng trực tiếp đều có camera, các phóng viên trước ống kính đang đưa tin.

Người lớn và trẻ em hai bên đường giương cao những tấm biển ghi dòng chữ "Phản chiến" và "Chào mừng về nhà", nước mắt lưng tròng chờ đợi xe tang các liệt sĩ sắp trở về từ Afghanistan.

Tất cả mọi người đều đã sẵn sàng với những bài ca tụng và thánh ca. Trẻ em ôm chim bồ câu hòa bình được thắp sáng trong tay, nắm tay người lớn, ngoan ngoãn chờ đợi.

Tròng này có không ít người là gia đình quân nhân, họ đang đau buồn mong chờ sự trở về của chồng, của cha, thậm chí tự còn an ủi trong lòng rằng ít nhất thì người về thi thể vẫn còn nguyên, ít nhất vẫn có thể lập bia mộ.

Theo thông báo của chính phủ, 10 xe tang được đội điều hành CIA ở Afghanistan hộ tống sẽ đi qua đại lộ National Mall lúc 3 giờ 15 sáng.

Thấy chỉ còn một phút nữa là đến giờ, giới truyền thông đã phóng to ống kính, người dân hai bên đường bắt đầu rì rầm hát những thánh ca. Họ trịnh trọng nhìn về phía chiếc xe đang lao tới, chờ đợi sự trở về của những người đồng hương đã mất.

Thời gian trôi qua từng phút, phóng viên trên xe phát sóng trực tiếp nhìn xuống thời gian chỉ còn chưa đầy mười giây.

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng "ầm" lớn, khiến mọi người nhất thời sợ hãi.

Cách đó không xa, những tiếng phanh gấp lần lượt vang lên kèm theo tiếng khóc của đứa trẻ khiến mọi người bừng tỉnh phản ứng lại.

Không biết người dẫn đầu là ai, trong phút chốc mọi người ùa ra chạy về hướng có tiếng động lớn chỉ cách đó ba cây số. Người đầu tiên chạy ra chứng kiến ​​cảnh tượng đó liền quỳ xuống, đau đớn khóc rống lên.

Không thể rõ ràng hơn, đây là một tai nạn xe.

Chiếc xe đầu tiên bị đâm cho lật ngửa, các xe phía sau va chạm mạnh do đánh lái và phanh gấp.

Trong lúc va chạm, thi thể các chiến sĩ trên xe văng ra, vương vãi khắp nơi.

Người lớn bịt mắt mấy đứa trẻ, con chim bồ câu hòa bình trong tay đứa trẻ rơi xuống đất. Bóng đèn bên trong vỡ vụn, tối đen.

Các phương tiện truyền thông vội vã phát sóng trực tiếp đoạn phim tin tức đầu tiên, hiện trường đều là tiếng còi xe cứu thương, tiếng than khóc và những bản tin khẩn cấp ngắn gọn của các phóng viên trộn lẫn với nhau.

Lúc này, một người phụ nữ da đen xúc động lao ra ngoài thì bị cảnh sát chặn lại tại chỗ, cô ta hét lên, chỉ vào cái xác trên mặt đất, giọng nói đứt quãng thê lương.

Khi các phóng viên đang tường thuật trực tiếp thì nghe thấy tiếng động, họ không khỏi quay lại nhìn về hướng người phụ nữ da đen kia, nhìn thấy mấy thi thể quân nhân nằm ở phía sau xe — họ bị thô bạo văng ra ngoài, quần áo trên người bị xé toạc, có thể nhìn thấy dấu vết vết khâu trên bụng.

Lúc này, vết khâu chỉ phẫu thuật đã bị đứt do lực tác động lớn, bụng của các binh sĩ bị kéo mở theo chiều dọc, thứ bên trong không phải là nội tạng mà là đầy những túi bột nhỏ màu trắng khác nhét đầy bụng.

Hiện trường ngay lập tức mất kiểm soát, cảnh sát không ngăn được đám đông bàng hoàng và phẫn nộ. Mọi người vượt qua hàng rào chạy về phía thi thể của binh lính.

Họ khóc lóc thảm thiết, cởi bỏ quần áo của quân nhân, kinh hoàng khi phát hiện mỗi cái xác đều bị rạch từ ngực đến phần bụng dưới, không có nội tạng, toàn bộ đều nhét đầy bột trắng.

Có người run rẩy cầm thứ bên trong lên: "Là heroin, là heroin!"

Phóng viên phản ứng đầu tiên ở phía bên trái hiện trường nhanh chóng bước ra, phóng to ống kính, báo cáo rất nhanh: "Vừa rồi, chúng tôi bàng hoàng khi phát hiện ra những người lính tử trận ở Afghanistan được CIA hộ tống đã bị rút hết nội tạng, bên trong lại chứa đầy heroin! Ước lượng tại hiện trường, giá trị phải lên đến hàng chục triệu đô la!"

Ống kính di chuyển từ phần phụng bị mổ xẻ của người lính đi lên. Trên xe tang, logo CIA vừa rõ ràng vừa bắt mắt.

Việc nghênh đón và chia buồn với những người lính tử trận không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, nhưng mà, chiến tranh Mỹ-Afghanistan lại đang thu hút sự chú ý của toàn cầu, cho nên một lượng lớn phương tiện truyền thông quốc tế đã tập trung tại National Mall vào Ngày Tổng thống.

Ngay lúc này, cảnh tượng hỗn loạn tại hiện trường vụ tai nạn cùng tiếng đổ vỡ và tiếng khóc than của gia đình các binh sĩ đều được truyền hình đưa tin trực tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro