Chương 268: Mục tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắn gọi tới." Á La đưa điện thoại ra.

Đúng là trùng hợp. Chu Dần Khôn hất cằm, Á La bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.

"Đã lâu không gặp, Bộ trưởng Lai Tư."

Lai Tư ở bên kia đi thẳng vào vấn đề: "Ngài Chu, ngài xem tin tức chưa?"

"Đang xem đây."

"Ngài Chu hiện tại đang không ở Thái Lan hẳn là do bận rộn với công việc kinh doanh, chắc cũng không để ý nhiều đến cuộc bầu cử trong nước."

Lai Tư nói: "Thực tế thì không chỉ Kampana mà các ứng cử viên khác cũng có ý tưởng tương tự. Những gì đã xảy ra với Phán Lực Ngang và Bì Sa Văn hồi đó quả thực đã trở thành cái gai trong lòng họ. Thủ tướng đương nhiệm gần như không thể tái đắc cử, một khi người khác lên nắm quyền, việc đầu tiên cần làm để có chỗ đứng là đấu tranh chống ma túy."

"Ồ, vậy à." Chu Dần Khôn nhếch mép cười.

"Theo những gì tôi biết thì là như vậy. Dù sao thì có rất ít chính trị gia ủng hộ việc hợp pháp hóa cần sa, trong số các ứng cử viên cho chức thủ tướng, có lẽ tôi là người duy nhất."

Hàm ý chính là ám chỉ việc cung cấp hỗ trợ tài chính để giúp ông ta lên nắm quyền.

Chu Dần Khôn biết một chút về Đảng Rath Thai, là đảng này có rất nhiều tiền. Lần này, tính cả các thủ tướng muốn tái tranh cử tổng cộng có 3 ứng cử viên được riêng Đảng Rak Thai đưa ra. Đối với các ứng cử viên khác, trong đó có Lai Tư, họ đều là những đối thủ vô cùng mạnh mẽ.

"Bộ trưởng Lai Tư chắc hẳn rất chú ý đến xu hướng của các đối thủ cạnh tranh phải không?" Chu Dần Khôn tò mò hỏi: "Gần đây ông Kampana bận rộn làm gì vậy?"

Lai Tư thấy anh tránh né nói về việc tiền bạc, mà lại hỏi về Kampana, có lẽ Chu Dần Khôn đang muốn mang lại xui xẻo cho ông ta, hoặc có thể anh sẽ trực tiếp giết người.

Ngay cả khi không thể thương lượng được nguồn tài trợ thì việc bớt đi một đối thủ cạnh tranh cũng tốt.

Lai Tư tiết lộ không chút do dự: "Ông ta vẫn như vậy, kể từ khi tuyên bố ý định tranh cử, ông ta đã luôn bận rộn tổ chức các bữa tiệc khiêu vũ để kết bạn với những quan chức và người có thế lực ở mọi tầng lớp xã hội. Những đứa nhỏ nhà Kampana luân phiên nhau tổ chức sinh nhật, sao mà có thể trùng hợp như vậy được? Rõ ràng cũng chỉ là cái vỏ bọc. Có người nói sắp tới là sinh nhật của đứa con trai út của ông ta, tối nay sẽ tổ chức một bữa tiệc tại nhà."

"Tốt, cảm ơn."

Á La cúp điện thoại, hỏi: "Anh Khôn, em nên làm gì?"

Chu Dần Khôn mỉm cười nói: "Sinh nhật người ta thì nên làm gì nữa, đương nhiên là phải tặng quà rồi."

*

Tám giờ tối, Bangkok, Thái Lan.

Quận Phrom Phong, được mệnh danh là quận giàu có nhất, một bản nhạc piano du dương đang được chơi trong một biệt thự độc lập.

Các vị khách nam nữ trong trang phục dạ hội đang thấp giọng trò chuyện cười đùa. Chẳng mấy chốc, trong hội trường vang lên một bài hát chúc mừng sinh nhật vui vẻ, mọi người đều nhìn sang.

Liền nhìn thấy Kampana mặc một bộ vest đen tuyền, mặc dù trên đầu đã có tóc bạc nhưng được chải chuốt rất tỉ mỉ, ông ta đích thân đẩy chiếc bánh ba tầng tinh xảo, bên cạnh là một người phụ nữ thanh lịch khoảng bốn mươi tuổi, hẳn là vợ ông ta.

Người phụ nữ mặc váy dạ hội màu xanh đậm, mái tóc dài vén sang một bên, dịu dàng mỉm cười.

Cặp đôi đích thân đẩy chiếc bánh về phía cậu con trai út đang ở khu đồ chơi trong bữa tiệc. Lúc bọn trẻ nhìn thấy siêu anh hùng trên chiếc bánh, chúng xúm lại xung quanh đầy ngạc nhiên.

Con trai cả của Kampana ôm lấy em trai, con trai thứ hai và con gái thứ ba bên cạnh dẫn đầu hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Dưới ánh mắt ghen tị của tất cả các em nhỏ, cậu bé cúi đầu ước nguyện rồi hít một hơi thật sâu, phồng má thổi tắt nến sinh nhật. Vẻ ngoài dễ thương khiến tất cả khách mời có mặt đều bật cười.

"Knop, lại đây." Kampana bế đứa con trai nhỏ từ trong tay của con trai lớn: "Hôm nay các cô, các chú và các bạn đều đến đây để chúc mừng sinh nhật con. Con nên nói gì đây?"

Cậu bé Knop 4 tuổi mặc một bộ tuxedo đen được thiết kế riêng, nghe lời cha khua khoắng đôi chân nhỏ mập mạp, Kampana đặt cậu nhóc xuống.

Cậu nhóc Knop đặt tay lên bụng, giống như trên TV cúi đầu chào mọi người có mặt, sau đó đứng thẳng lên, rạng rỡ cười: "Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của tôi!"

Cử chỉ lịch sự này ngay cả vợ chồng Kampana cũng không ngờ tới, trong đại sảnh biệt thự vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng, Kampana thấy con trai út của mình thích thú liền ngồi xổm xuống nói: "Thầy giáo nói gần đây con đã học được một bản nhạc mới, có muốn đàn cho khách nghe không?"

Cậu nhóc Knop không hề do dự chút nào: "Được ạ."

Nghệ sĩ piano ban đầu chơi nhạc lui ra, cậu nhóc tự mình leo lên ghế đàn piano, đôi tay nhỏ bé liên tục lướt trên phím đàn, một bản nhạc piano vui vẻ vang lên.

Kampana, vợ ông ta và ba đứa con khác của họ đứng cách đó không xa, lắng nghe những giọng nói tán thưởng trầm thấp từ xung quanh, trên mặt là vẻ hài lòng tự hào.

Thấy không khí ngày càng ấm áp, Kampana nghiêng đầu nói với vợ: "Lát nữa em đưa bọn trẻ đi ngủ."

Người phụ nữ đương nhiên biết ý của chồng, bữa tiệc tiệc sinh nhật hôm nay chỉ có hai mươi phút đầu tiên mới thực sự thuộc về bọn trẻ, sau bài biểu diễn piano này, tiếp theo sẽ là một bài phát biểu chính trị khác để vận động đôi bên cùng có lợi.

Bà ấy gật đầu, nhìn cậu con trai út đàn xong một bản nhạc piano, bà ấy mỉm cười bước tới đưa cậu nhóc Knop cúi chào.

Hai mẹ con đang chuẩn bị rời khỏi sân khấu thì nghe thấy một tiếng reo hò khác của trẻ em cổ vũ, người phục vụ bữa tiệc đẩy một hộp quà khổng lồ xuyên qua đám đông khách mời đến trước sân khấu.

Hộp quà cao hai mét, lớp vỏ ngoài màu đen tuyền, trên đó có thắt một dải ruy băng màu trắng với dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật cho Kope."

Mọi người đều bị thu hút bởi món quà bí ẩn này, với tư cách là chủ nhân bữa tiệc sinh nhật, Kope nhận được món quà sinh nhật lớn như vậy, hào hứng vỗ tay: "Mở nó ra cho tôi, mở nó ra cho tôi đi."

Cách đó không xa Kampana nhìn món quà bỗng nhiên xuất hiện, trong lòng ông ta có một loại dự cảm không tốt.

Quà sinh nhật do khách mời mang đến đã được đặt vào khu vực quà tặng trước khi bữa tiệc bắt đầu, nhưng món quà này lại được phục vụ đẩy vào trong bữa tiệc.

Nhìn thấy chiếc hộp lớn trước mặt vợ con, Kampana cau mày bước về phía trước: "Đợi đã!"

Thật không may đã muộn một giây, dải ruy băng màu trắng được buộc rất lỏng lẻo, người phục vụ chỉ nhẹ nhàng chạm vào dải ruy băng đã hoàn toàn tuột ra. Bốn cạnh của hộp quà cũng bung ra, sau đó một tiếng hét phá vỡ bầu không khí hài hòa và ấm áp trong đại sảnh, vợ của Kampana trên sân khấu sợ hãi đến mức hai chân yếu ớt, ôm lấy con trai lùi lại.

Những vị khách xung quanh thậm chí còn vội vàng lùi lại cùng con mình. Cậu nhóc Knop trên sân khấu sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức há hốc miệng khóc lên. Khi cậu nhóc khóc, tất cả những đứa trẻ khác trong bữa tiệc cũng bắt đầu khóc.

Một khu vực rộng lớn đã được di dời khỏi trung tâm sảnh biệt thự.

Trên mặt đất có một vệt máu đỏ nhỏ, từng giọt máu chảy xuống mép xe đẩy.

Bên trong hộp quà là một chiếc nón sắt cực kỳ mảnh mai sắc bén xâu một chuỗi đầu thú đều nhau trên đó. Chó chăn cừu Đức, mèo Xiêm, cáo tai rộng, cú mèo, gấu mèo, sếu đầu xám, không tước trắng... đều là những thú cưng được bé Knop cẩn thận nuôi ở khu vườn sau nhà.

Tất cả thú cưng đều bị chặt đầu và bị xâu lại với nhau đầy máu để làm quà cho đêm chung kết.

Nhóc Knop khóc khàn cả giọng trong vòng tay mẹ, còn Kampana bước lên sân khấu để bảo vệ vợ và con trai.

Nhân viên bảo vệ của biệt thự đổ mồ hôi đầm đìa vội vã tới, nói rằng anh ta thực sự không phát hiện ra điều gì bất thường. Người phục vụ mang quà bước vào sợ hãi đến mức nhanh chóng lấy số tiền boa vừa nhận được ra, nói rằng có một vị khách rất trẻ là người lai, mái tóc màu lanh đã yêu cầu anh ta mang vào.

Một bữa tiệc vui vẻ cứ như thế bị phá hỏng.

Những vị khách vội vã rời đi, nhất là những người đi cùng trẻ em, ôm những đứa trẻ đang sợ hãi dỗ dành chúng sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Không chỉ vậy, các vị khác còn xì xào suy đoán trước khi đi làm khuôn mặt của Kampana tái nhợt.

Ông ta trầm mặc nhìn chằm chằm vào đám đầu thú đẫm máu, bề ngoài đây là một trò đùa để phá hoại bữa tiệc, nhưng tham gia chính trị nhiều năm, hầu như tất cả những người có mặt ở đây đều thấy được rõ ràng rằng đó là đe dọa cảnh báo.

Kampana chân trước vừa tuyên bố sau khi nhậm chức sẽ nghiêm ngặt trấn áp tội phạm ma túy và lực lượng khủng bố, chân sau đã có thứ này đưa tới bữa tiệc sinh nhật của con trai, không đoán cũng biết được kẻ đứng sau là ai.

Rút kinh nghiệm từ những sai lầm của Phán Lực Ngang và Bì Sa Văn, Kampana quyết định không chút do dự. Người bên kia là người bạn cũ của ông ta, là phó chỉ huy quân đội mới Arata, người kế nhiệm Phán Lực Ngang.

*

Sáng hôm sau.

Vẫn chưa bước vào giờ cao điểm, trên đường cao tốc dẫn đến Sân bay Quốc tế Bangkok, một chiếc SUV 12 chỗ màu đen đang chạy rất nhanh và êm ái.

Người lái xe mặc quân phục của Quân đội Thái Lan, mà người ngồi ở ghế phụ không ai khác chính là Kampana. Ngồi phía sau ông ta là ba mẹ, ba mẹ vợ, vợ và bốn đứa con.

Phía trước, phía sau bên trái và bên phải của chiếc SUV có 4 chiếc SUV của quân đội dọn đường hộ tống.

Cậu bé Knop đã khóc cả đêm, mắt vẫn còn sưng đỏ, bà nội bên cạnh rất đau lòng, chỉ tay ra ngoài cửa sổ về phía chiếc trực thăng quân sự đang bám theo đoàn hộ tống: "Bé Knop con nhìn chiếc máy bay lớn kia xem, rất ngầu đúng không?"

Knop nghe thấy tiếng máy bay lớn liền nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, khịt khịt mũi gật đầu, giọng vẫn khàn khàn: "Máy bay lớn ngầu quá."

Kampana bị dáng vẻ nhỏ bé đáng thương đó làm cho đau lòng: "Bé ngoan, lát nữa con cũng sẽ được bay trên một chiếc máy bay lớn như vậy."

Chuyến đi này là chuyến đi nước ngoài được cả gia đình mong đợi từ lâu, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của vợ qua gương chiếu hậu, Kampana nói: "Đừng lo, mọi người sẽ bay tới đó trước, sau khi xong việc ở đây tôi sẽ đến tìm mọi người."

"Được rồi được rồi. Công việc quan trọng hơn." Người trả lời là cha của Kampana, người quanh năm sống ở ngoại ô Bangkok, rất thích trồng cây ăn quả.

Ra nước ngoài với mục đích du lịch, không khí trên xe thoải mái hơn rất nhiều. Dưới sự hộ tống của quân đội, chiếc SUV đã đến Sân bay Quốc tế Bangkok an toàn.

Ở sân bay không có nhiều người nên Kampana chọn ngẫu nhiên một chuyến bay, sau đó vào phòng chờ, một bước cũng không rời cho đến khi cả gia đình vào cổng lên máy bay thành công.

Khi cổng lên máy bay đóng lại, máy bay lăn bánh đến đường băng cất cánh, cuối cùng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm, trên môi nở nụ cười hài lòng.

Ra khỏi sân bay lên xe, Kampana lấy điện thoại di động ra gọi lại vào số tối qua: "Cảm ơn anh, bạn tốt."

Bên kia, Arata mỉm cười nói: "Chút chuyện nhỏ thôi mà, có gì phải cảm ơn đâu. Gia đình của anh đã được an toàn, nhưng còn anh thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro