Chương 15: ... nếu ngươi đã không yêu ta, thì làm cho ngươi hận ta...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: DiDi

Beta: DiDi

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-------------------

Chương 15: … nếu ngươi đã không yêu ta, thì làm cho ngươi hận ta…

Tạ Đàn cắn răng không nói một lời, nhưng Ngọc công tử cũng không dừng lại, hắn buông bàn tay đang nhéo cằm Tạ Đàn ra, vuốt ve cần cổ y, cảm nhận từng sự run rẩy của Tạ Đàn.

Đôi tay y bị xiềng xích trói chặt, y muốn né tránh, rồi lại bị dây xích cọ trầy da.

“Tiểu Đàn, tốt nhất là ngươi đừng cử động, ta sẽ đau lòng…”

Trong giọng nói của Ngọc công tử thật sự có chút đau lòng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, khàn giọng cười: “Ta cho ngươi một cơ hội… Để chính miệng ngươi nói ngươi yêu ta…”

“Yêu ai cũng không yêu ngươi…” Giọng nói Tạ Đàn khàn khàn, vừa đau khổ lại vừa uất hận: “Dựa vào cái gì ngươi cho rằng ta sẽ yêu một người kéo ta xuống vũng bùn cơ chứ…”

Trong cổ họng Tạ Đàn phát ra tiếng thở dốc dồn dập, tay Ngọc công tử liên tục sờ soạng trên ngươi y, nghe xong lời nói của Tạ Đàn cũng chẳng có phản ứng gì, hắn ta nói: “Tiểu Đàn… Thời Uyên làm ngươi rất sướng sao? Làm bao nhiêu lần?”

Tạ Đàn cũng không trả lời, hai mắt y bị che bởi tấm vải đen, Ngọc công tử rất muốn nhìn đôi mắt kia của y, nhìn xem Tạ Đàn nhìn hắn ta bằng ánh mắt thế nào.

Hận sao?

Hắn ta vẫn luôn rất kiên nhẫn, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Tạ Đàn.

Ngọc công tử hừ lạnh một tiếng, nâng tay lên, dùng ngón trỏ nâng cằm Tạ Đàn, ép buộc y ngẩng đầu lên.

Đôi môi Tạ Đàn khô nứt, trên thái dương chảy ra lớp mồ hôi mỏng, y cảm thấy mỗi từ nói ra đều vô cùng khó khăn.

Ngọc công tử nheo mắt, hắn ta siết lấy cằm Tạ Đàn: “Sao vậy, không nói được?”

Mặc dù giọng nói hắn ta bình tĩnh lạnh lùng, nhưng Tạ Đàn vẫn cảm nhận được sự tức giận trong đó, mím môi nói: “Ngươi giết ta đi.”

“Tiểu Đàn, trả lời câu hỏi của ta, bị hắn làm so với bị ta làm, ngươi chọn vế sau đúng không?”

Tạ Đàn vẫn mím môi không nói tiếng nào như cũ, Ngọc công tử duỗi tay xoa nhẹ lên vùng rốn y.

Ngọc công tử cong khóe môi, dùng ngón tay xoa nắn da thịt Tạ Đàn cách lớp quần áo mỏng.

Hơi thở Tạ Đàn trở nên dồn dập, y mím chặt môi nhịn xuống tiếng rên, cắn chặt môi dưới tựa như đang chịu đựng đau đớn nào đó.

Ngọc công tử càng được nước lấn tới, hắn duỗi tay vào trong quần Tạ Đàn, bấy giờ Tạ Đàn mới mở miệng nói: “Không nhớ rõ…”

Tay Ngọc công tử dừng lại: “Không nhớ rõ cái gì?”

Tạ Đàn thở dài, giống như đã vứt bỏ sự kiêu ngạo, y bình tĩnh mở miệng, trong giọng nói kèm theo chút ý cười mỉa mai: “Không nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần, hình như là đêm nào cũng làm?”

Động tác trên tay Ngọc công tử càng dịu dàng hơn, nhưng Tạ Đàn lại cảm thấy càng thống khổ hơn vừa rồi gấp trăm lần.

“Nói ta nghe, ngươi và hắn đã làm như thế nào?” Ngọc công tử tiếp tục nói, tay hắn ta vẫn luôn vuốt ve trên cơ thể Tạ Đàn không chịu rời đi, ngón tay hắn ta lại nhấn hai cái trên bụng Tạ Đàn: “Hả? Hắn đã chịch ngươi như thế nào?”

Hô hấp Tạ Đàn càng nặng hơn. Y khó chịu đến mức mặt mày đỏ ửng, đáy mắt hiện ra một tầng sương mù, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, hàng mi run rẩy.

Ngọc công tử thấy thế, đáy mắt nhiễm ý cười, ngón tay hắn ta di chuyển xuống dưới dọc theo bụng nhỏ của Tạ Đàn, cuối cùng dừng lại ở bụng dưới Tạ Đàn: “Hửm?”

Một tiếng ngắn gọn mà gợi cảm, cơ thể Tạ Đàn lập tức căng chặt.

Ngọc công tử vươn tay kéo miếng vải đen xuống, nhưng hắn ta không nhìn thấy sự thù hận trong mắt Tạ Đàn, dường như hắn ta chỉ là một kẻ dư thừa, thậm chí đến cái liếc mắt cũng không thèm: “Bắt ta tới nơi này, vẫn không dám dùng gương mặt thật đối diện với ta à?”

Nhìn thấy biểu hiện bình tĩnh của Tạ Đàn, Ngọc công tử cảm thấy trái tim đau nhói, đến mức thở cũng đau.

Hắn ta kề sát vào Tạ Đàn, dịu dàng vuốt ve gương mặt y: “Tiểu Đàn sao có thể nhẫn tâm như vậy… Cho dù ngươi không muốn thừa nhận, nhưng không thể nào quên quan hệ của chúng ta đúng không?”

Tạ Đàn cười mỉa mai: “Quan hệ? Quan hệ nuôi nhốt à?”

Ngọc công tử nhíu mày, tay hắn ta xẹt qua cổ Tạ Đàn, quét qua xương quai xanh, vai, cuối cùng dừng lại trước ngực.

Hắn ta sờ soạng, dường như có gì đó khó hiểu, nghiêng nghiêng đầu, bình tĩnh đối diện với ánh mắt Tạ Đàn: “Tiểu Đàn, vì sao ngươi không tin tình yêu của ta đối với ngươi chứ?”

Tạ Đàn nhắm chặt hai mắt, y không nói chuyện nữa, cũng không muốn nói, hai người giằng co một lúc lâu, Tạ Đàn bỗng nhiên bật cười, y nói: “Tình yêu của ngươi? Yêu cái gì?”

“Bắt cóc, giam cầm, lăng nhục…” Giọng nói Tạ Đàn trầm xuống, dường như là nghe được một câu chuyện cười: “Đây là tình yêu của ngươi sao?”

Ánh mắt hồ ly của Tạ Đàn bỗng nhiên sắc bén, khóe mắt mang theo ý cười lạnh lùng, nói: “Tạ Giác.”

Nghe thấy những lời này, Ngọc công tử ngẩn ra, sau đó lại nở nụ cười tùy ý, gỡ mặt nạ da người ra, cười nói: “Tiểu Đàn… Thật thông minh…”

Hắn ta cúi người liếm đi những giọt nước mắt của Tạ Đàn: “Ta muốn làm nhục ngươi, cưỡng ép ngươi, nếu ngươi đã không yêu ta, thì làm cho ngươi hận ta, dù sao cũng là nhớ ta cả đời.”

——–Hết chương 15——–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro