Chương 12 : Mua Nguyên Liệu Nấu Ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm Giàu Nhờ Bán Bánh Xèo Ở Tinh Tế


Khu vực thực phẩm của Siêu thị Good Neighbor không lớn và cũng không có nhiều loại thực phẩm được bày bán. Xung quanh chỉ có một vài con robot quản lý, chỉ để đề xuất các sửa phẩm cho khách.

Asea ngồi trên ghế trẻ em trong xe đẩy hàng, nhóc chăm chú nhìn vào kệ trưng bày, đôi chân ngắn đung đưa qua lại.

Kỷ Kiều cười nhóc: "Nhóc đang nhìn cái gì vậy? Muốn mua gì cứ lấy đi"

"Không" Asea lắc đầu, tay chạm vào lá rau có chút tò mò, chọc vào túi đóng gói, cuối cùng đưa tay thẳng vào thùng gạo.

Lông đuôi phía sau khẽ run lên, Asea nheo mắt thả dài "Cảm giác thật dễ chịu..."

Kỷ Kiều nhìn xung quanh, nhanh chóng nắm lấy tay nhóc: "Cẩn thận, trong siêu thị có người nhìn thấy đấy"

"Nhưng nó thực sự rất thoải mái, mát mẻ và có tiếng rít!" Asea khuyến khích "Kiều Kiều, anh thử đi!"

Kỷ Kiều từ chối: "Không được"

"Thử đi!"

"không muốn!"

"Hừ, Kiều Kiều là một kẻ hèn nhát"

Asea thất bại trong việc thuyết phục, khoanh tay ngâm nga.

"Phải phải, hiện tại tôi hèn nhát đi mua đồ ăn nấu cho thiếu gia"

Kỷ Kiều tiếp tục đẩy xe đẩy về phía trước, khi đi qua một thùng gạo khác, nhóc vô tình liếc nhìn--

Một ngón tay từ trên thò xuống lập tức rồi rút lại, sau đó nhóc ta nhanh chóng rời khỏi hiện trường như không có chuyện gì xảy ra.

Chết tiệt, cảm giác này thật tuyệt!

Không có giảm giá nào đáng kể. Khi được hỏi Asea thích gì, nhóc ấy nói: "Ăn mì ăn mì !"

"Như vậy sao được?" Kỷ Kiều vuốt ve lỗ tai của nhóc, lắc lắc nhẹ nhàng : "Sao nhóc lại thích ăn mỗi mì thế?"

Asea cười khúc khích, nghiêng đầu để tránh bàn tay của Kỷ Kiều.

Thấy nhóc thực sự không có hứng thú với bất kì thứ gì, Kỷ Kiều chọn một hộp thịt bò đá hình, sườn heo đỏ và thịt xông khói.

Asea nhìn một chút rồi lại tựa vào tay vịn của ghế, đung đưa chân một cách thờ ơ.

Dù sao nhóc cũng không đặc biệt thích ăn ở nhà, bữa ăn là lúc phiền phức nhất đối với tất cả người hầu, nhưng vì Kỷ Kiều đã chủ động tự tay nấu nướng...

Nếu thức ăn thực sự không ngon, nhóc sẽ cố ép mình ăn thêm vài miếng !

Sau cơn mưa, có rất nhiều măng mềm và nấm ngon. Kỷ Kiều không ngờ Asea lại có thể chọn rau, cậu bật quang não lên tìm kiếm, chọn lựa theo hình ảnh.

Sau khi ăn xong, Kỷ Kiều muốn mua một ít đồ ăn nhẹ, kết quả là hai người đi loanh quanh một lúc lâu nhưng không tìm thấy loại bánh quy mà Asea đã nhắc đến.

"Hình như ở đây không có bán..." Kỷ Kiều gãi gãi đầu, chọn một lon kẹo trái cây và một ít đồ ăn nhẹ khác.

Asea có chút thất vọng kéo đuôi, ôm lấy hộp kẹo nói: "Thôi được rồi, cái này cũng được"

Kỷ Kiều xoa đầu nhóc, đẩy xe tới quầy tính tiền, bế Asea từ ghế trẻ em xuống: "Có lẽ sẽ mất một lúc, nếu chán thì nhóc có thể ra ngoài đợi anh, nhưng đừng đi quá xa, nếu không anh sẽ không tìm được nhóc"

Cậu nhớ rằng bên ngoài siêu thị có một gian hàng bán cá vàng nhỏ và hoa, nơi để trẻ em giết thời gian.

Asea lao tới lối ra: "Anh có thể nhìn thấy em ở đây không?"

"Có thể"

Asea chạy xa hơn một chút: "Nơi này?"

"Có thể"

Asea cười khúc khích, chạy đi xa hơn, trốn sau một chậu cây rồi ngồi xổm xuống, lấy tay ôm cái đuôi cuộn tròn thành một quả bóng.

Kỷ Kiều nheo mắt lại nhìn, tầm nhìn dường như chỉ dừng lại ở trước chậu cây, cậu thò đầu ra khỏi hàng tính tiền, giả vờ suy nghĩ: "Ồ, Asea ở đâu rồi? Hình như anh không nhìn thấy được nhóc..."

"Ở đây này!"

Một bóng người nhỏ bé đột nhiên xuất hiện từ phía sau chậu cây, nhảy lên nhảy xuống như một cái lò xo.

Trò chơi trốn tìm không kéo dài được lâu thì đã đến lượt Kỷ Kiều trả tiền.

"Bang!"

Đầu Asea bị đập vào cửa kính, Asea bĩu môi, nhóc xoa đầu nhìn lại thì thấy thông tin quảng cáo.

"Khu xx, vị trí đẹp, đang cho thuê gấp!"

Mắt Asea sáng lên, nhóc đang định quay lại gọi Kỷ Kiều thì đột nhiên nhìn thấy những con số ở cuối quảng cáo.

Cu cậu nghiêng đầu chớp mắt, duỗi ngón tay, thấp giọng đếm:

"Một, mười, một trăm, một nghìn, một vạn..."

Giọng nhóc càng lúc càng nhỏ, nhóc sờ túi quần, đờ đẫn đứng trước quảng cáo.

"Asea, chúng ta về nhà thôi!"

Tiếng kêu của Kỷ Kiều vang lên từ phía sau, Asea lập tức chạy về phía cậu.

Kỷ Kiều bỏ hộp kẹo vào trong ba lô nhỏ của nhóc, vừa nói vừa cất đi:
"Đây, nhóc tự lấy mà ăn đi. Đừng ăn hết một lần, nếu không sẽ bị hư răng đấy"

"Vâng ạ ~" Asea cười, leo lên xe ba bánh "Mau về nhà thôi!"

"Nhóc đói rồi sao ?"

"Dạ, đói"

"Không phải nhóc đã ăn rất nhiều bánh sao?"

" Nhưng em đã đi vệ sinh mất rồi"

"Hả?"

"Nó đã thành...ưm .à..ừm..nó bị tiêu hoá mất rồi"

"........."

Về đến nhà, Kỷ Kiều nhận thấy Asea đang lục lọi khắp nơi, thấy đôi bàn tay nhỏ bé của nhóc ấy đen thùi cho nên cậu lấy bộ đồ ngủ của cu cậu ra bảo nhóc đi tắm trước, căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Cậu bày số rau đã mua lên bếp, chọn những nguyên liệu hôm nay muốn dùng, rồi nhét số còn lại vào tủ lạnh. Mớ đồ này chỉ đủ ăn trong bốn hoặc năm ngày, nhưng mua đống đó là đã có giá hơn hai nghìn. Đúng như dự đoán, thực phẩm tươi không phải ai cũng có thể mua được.

May mắn thay, công việc kinh doanh ổn định, thỉnh thoảng ăn một bữa thịnh soạn cũng đáng. Kỷ Kiều vo sạch gạo, sau đó lấy măng tươi, sườn heo và thịt xông khói ra, dự định làm món hầm, rất thích hợp để húp trong những ngày mưa.

Cậu chần riêng tất cả các nguyên liệu, để ráo nước để tí dùng sau, phần mỡ thừa từ thịt băm cũng rất hữu ích. Cậu múc một thìa lớn cho vào nồi để mỡ từ từ tan ra, sau đó cho tất cả thịt xông khói và sườn vào đảo đều.

Một lúc sau, những hạt dầu kêu xèo xèo, miếng sườn được phủ lớp màu vàng nhẹ, thịt ba chỉ cũng ra nước sốt mặn.

Chỉ là Kỷ Kiều có chút không kiên nhẫn, nước còn chưa rút hết, dầu nóng bắn lên mu bàn tay, khiến cậu giật bắn mình.

"Em tắm xong rồi!"

Asea đội khăn tắm lên đầu bước ra, nhìn thấy Kỷ Kiều cách bếp gần nửa mét. Nhóc thấy cậu cầm thìa bằng ba ngón tay với vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng đảo đều để xào.

"Ồ..." Asea mở miệng cảm thấy không thể tin được, hóa ra nấu ăn cũng khó như nhào lộn vậy.

Kỷ Kiều không biết Asea đang nghĩ gì, cậu cho nước nóng vào nồi, sau đó đậy nắp lại, vặn lửa nhỏ nhất để đun sôi.

Asea hỏi, "Đây là những gì mà chúng ta ăn ạ?"

"Tất nhiên là không"

Kỷ Kiều lấy thịt bò ra thái lát ra, sau đó rửa sạch nấm.

Loại nấm này có tên là nấm trứng gà¹, màu vàng cam rất đẹp, mũ dày sáng bóng, trông giống như một quả trứng nhỏ, trông dễ thương.

Kỷ Kiều phán : "Thật đẹp"

Asea đứng trên ghế nhìn cậu lau chùi, đột nhiên nhóc kéo đuôi về phía Kỷ Kiều : "Màu nấm đẹp hơn hay màu đuôi của em đẹp hơn?"

Kỷ Kiều ra tay, do dự một chút:

"Này... Ầm... Ừm..."

Asea không vui: "Sao anh phải suy nghĩ lâu như vậy! Tất cả nhân thú trong nhà của em đều rất đẹp !"

Kỷ Kiều trêu chọc nhóc: "Có thật hay không?"

"Thật mà!" Asea nói: "Chú em đứng thứ nhất, chú em đứng thứ hai, còn em đứng thứ ba!"

"Ồ ồ.." Kỷ Kiều vô cùng kinh ngạc, "Nhóc không có nói nhóc đứng thứ nhất."

Asea chống tay kiêu hãnh nói: "Hứ, vì em còn nhỏ nên còn có chỗ phát triển. Khi em lớn lên, chú em sẽ già đi, và lúc đó em sẽ là số một!"

Kỷ Kiều nghẹn ngào. Nhóc này đúng là một người cháu hiếu thảo, nhưng không biết chú của nhóc ấy sẽ nghĩ gì khi nghe điều này.

Trong lúc trò chuyện, Kỷ Kiều đã rửa sạch nấm, rồi lấy một chiếc chảo khác để đun nóng. Thịt bò đá rất béo nên anh không cho thêm dầu, mà cho trực tiếp vào chảo xào cho đến khi có mùi thơm. Sau đó, anh quay lại yêu cầu Asea đổ nấm vào.

Asea cầm đĩa nấm trứng gà lên, bỏ vào chảo như nữ thần rải hoa, lẩm bẩm: "Xuống dưới trở thành một cây nấm xấu xí đi... trở nên xấu xí, trở nên xấu xí..."

Nhưng mọi thứ không diễn ra như nhóc mong đợi. Những cây nấm trứng gà được xào ở nhiệt độ cao, nấm mềm dần, nước tiết ra khiến những chiếc mũ nấm trở nên càng hấp dẫn hơn.

Kỷ Kiều múc một nửa gạo* ra, cho vào chảo, xào cùng các nguyên liệu bên trong.

Asea lo lắng: "Cơm chưa chín!"

*Mình đắng do khúc này quá, vì cơm chưa chín nên giờ mình nên để gạo hay cơm sống 🥲

"Ừ, vẫn chưa xong đâu. Mình sẽ nấu cơm hầm" Kỷ Kiều đợi cho đến khi cơm ngấm đều bơ và nước nấm, rồi thêm ít nước và đậy nắp lại.

Mùi thơm khiến bụng Asea đói cồn cào, nhóc nhanh chóng hỏi Kỷ Kiều: "Nấu bao lâu nữa thì xong? Trời tối rồi mà vẫn chưa chín à?"

"Cũng không lâu lắm đâu" Kỷ Kiều nghĩ một lúc rồi nói "Nhóc có thể nhấm nháp chút kẹo trái cây để đỡ đói"

"Ồ!" Asea vui vẻ lấy bịch kẹo trong túi ra, chọn một chiếc cho vào miệng. Vị ngọt tràn ngập trong miệng, nhóc nhai miếng kẹo rộp rộp một cách đầy phấn khích.

Kỷ Kiều ngạc nhiên: "Anh bảo nhóc nhấm nháp, chứ không phải ăn ngấu nghiến như thế!"

Asea há miệng, nói mơ hồ: "Em mặc kệ... chỉ cần nó tan là được..."

Ở căn hộ đối diện, Perth và Ryan đứng tựa vào cửa sổ, tò mò quan sát cảnh tượng trong nhà.

"Kỷ Kiều đang nấu ăn?" Perth lắc đầu, tỏ vẻ không tin vào mắt mình, cảm thấy cố gắng của Kỷ Kiều có lẽ sẽ vô ích.

Anh ngưỡng mộ chàng trai người Lam Sao Thủy này, nhưng tiếc là Asea nổi tiếng kén ăn. Nhiều đầu bếp nổi tiếng trong trang viên đã phải bỏ cuộc vì không thể làm hài lòng nhóc. Ryan không tin rằng Kỷ Kiều có thể thay đổi được điều đó.

"Nếu thiếu gia mất bình tĩnh và chọc giận Kỷ Kiều, chúng ta sẽ phải đón nhóc ấy về thôi..." Perth kiên định nói. "Nhưng tôi nghĩ khả năng lớn hơn là thiếu gia sẽ bị ném ra ngoài. Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ kết thúc nhiệm vụ sớm, Ryan, cậu nghĩ sao? Ryan?"

Không nghe thấy phản hồi, Perth quay lại nhìn Ryan, thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, lẩm bẩm: "Cậu chắc rằng thiếu gia là người kén ăn chứ?"

Perth không chút do dự nói: "Chắc chắn"

"Vậy..." Ryan bước sang một bên, chỉ vào màn hình và nói: "Nói cho tôi biết, người đang ăn thịt một cách ngấu nghiến ở đây là ai?"

"Cái gì?" Perth đẩy Ryan ra, nhìn vào hình ảnh phóng to trên màn hình, thấy Asea đang ăn ngấu nghiến, miệng đầy dầu mỡ, ngay cả cơm rơi ra bàn cũng nhặt lên ăn.

"Chết tiệt... đây là loại màn hình biến hình nào vậy..."

Điên, điên rồi!

Perth ngạc nhiên không thể tin vào mắt mình, đột nhiên nhận ra rằng họ không thể quay được cảnh thiếu gia khóc lóc và ăn năn theo mong đợi của bá tước. Chu kỳ nhiệm vụ của hai vệ sĩ có lẽ sẽ kéo dài vô tận.

Asea không hề biết nỗi đau của những công nhân đang sắp bị quát mắng. Sau khi dọn sạch một bát cơm hầm, nhóc đẩy bát cho Kỷ Kiều và hét lên: "Thêm một bát nữa!"

"Đừng lớn tiếng như vậy, anh nghe rõ mà" Kỷ Kiều thêm nửa bát nữa cho Asea "Nhóc ăn nhiều quá rồi đấy?"

"Không nhiều, không nhiều mà!" Asea cầm thìa lên và đáp lại một cách tự tin.

Cơm hầm mềm, dẻo, thơm ngon, mỗi thìa đều có nấm và thịt bò nạc, còn thấm đẫm nước cốt ngọt. Tối nay, Asea cảm thấy món cơm hầm này ngon hơn hẳn những bữa ăn thịnh soạn trước đây.

Nhóc ngậm một miếng cơm, nhai một cách hài lòng, rồi lại gắp măng tươi và sườn từ trong bát canh.

Do được ninh kỹ, măng vẫn giữ được độ giòn, thịt ba chỉ và sườn heo càng thơm ngon. Asea cắn một miếng, nhai đều rồi húp một ngụm nước súp trắng sữa.

Ngay cả khi giá nguyên liệu tươi có cao, những món ăn này không hề phức tạp đối với gia đình Asea, chúng vẫn rất vừa túi tiền...

Kỷ Kiều nghiêng mặt suy nghĩ, bị ảnh hưởng bởi những quảng cáo phim hoạt hình mà Asea xem suốt ngày, cậu bắt đầu nghĩ về những tình tiết đầy kịch tính trong tiểu thuyết -

Những gia tộc giàu có đấu tranh giành quyền thừa kế, trong khi cậu bé ngây thơ lại gặp nguy hiểm!

Kỷ Kiều lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn thật sâu vào khuôn mặt lem nhem dính đầy cơm của Asea -

Quác ! Tự dưng thấy đáng yêu quá!

Asea sửng sốt, vừa nhai vừa hỏi: "Sao vậy?"

Kỷ Kiều định hỏi về cách chú của nhóc đối xử với nhóc ra làm sao, nhưng đột nhiên có tin nhắn hiện lên trên quang não.

Đó là cuộc gọi từ người phụ trách quầy hàng trên đường Kình Xuyên.
Kỷ Kiều bấm nút kết nối: "Xin chào? Có chuyện gì vậy?"

"Kỷ Kiều, cậu đã ăn tối chưa?"

Khác với trước đây, giọng người phụ trách trở nên ấm áp hơn. Tai Asea giật giật, nhưng nhóc vẫn chú tâm vào bát cơm.

Đột nhiên, âm thanh trong quang não vang lên, người phụ trách khẽ ho hai tiếng, rồi nói ngập ngừng:

"Kỷ Kiều, tôi muốn báo cho cậu biết một chuyện, tháng sau phí gian hàng có thể sẽ thay đổi..."

Asea nhai miếng thịt, ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Kỷ Kiều tối sầm.

- - - - - - -

¹Nấm trứng gà, tớ không rành về nấm nên không biết có lấy đúng ảnh không nữa =)) lần đầu thấy nấm trứng gà luôn á, hồi đó chỉ có nghe qua thôi à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro