(Đã Beta) Chương 11 : Ra mắt sản phẩm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm Giàu Nhờ Bán Bánh Xèo Ở Tinh Tế


"Kiều Kiều!"

Sau hai ngày nghỉ ngơi, Asea dành phần lớn thời gian để ăn, ngủ và xem phim hoạt hình. Sáng thứ Hai, cậu bé dậy sớm, đẩy ghế đi vào bếp.

Mặc dù Asea là một bé trai nhỏ, chân ngắn, nhưng lại có rất nhiều chiêu trò tinh nghịch. Nhóc leo lên ghế, tựa người vào cạnh Kỷ Kiều, cọ má vào vai cậu mà không cần mở mắt.

"Anh không định ngủ thêm chút nữa à?"

"Anh không phải heo con, ngủ chừng đó đủ rồi!"

"Nhóc mở mắt ra mà nói chuyện"

Asea ngáp một cái, nhìn vào bếp, ngạc nhiên hỏi: "Anh đang làm gì vậy? Sao nhiều trứng thế..."

Kỷ Kiều mỉm cười nói: "Nhìn có ngon không? Lát nữa anh cho nhóc ăn thử"

Thứ Hai đầu tuần thường là lúc mọi người chưa hồi phục năng lượng hoàn toàn sau kỳ nghỉ cuối tuần, đa số đi làm trong tình trạng uể oải, thậm chí không có thời gian ăn sáng.

Không ngờ, khi Kỷ Kiều đến quầy hàng, đã có rất nhiều người tụ tập chờ đợi. Họ nhìn cậu với ánh mắt háo hức xen lẫn bực bội, như thể muốn nói-

"Quỷ sứ, sao giờ anh mới tới ~"

Asea thì thầm vào tai Kỷ Kiều, khiến toàn da cậu nổi da gà.

Kỷ Kiều hỏi: "Trong phim hoạt hình có câu thoại như vậy à?"

"Không" Asea lắc đầu, rồi nói, "Nhưng có một đoạn quảng cáo dài 30 giây ở giữa"

Asea lớn tiếng nói theo trí nhớ: "Lúc anh sống lại, trở về đêm tân hôn, anh tưởng cô sẽ khóc lóc gây chuyện. Không ngờ người nhỏ nhắn lại vén khăn che mặt lên, ngượng ngùng nói, 'Quỷ sứ, sao giờ...Ừa hớ~"

"Thôi được rồi, thôi được rồi!" Kỷ Kiều cười, che miệng Asea, nghiến răng nói: "Hôm nay anh sẽ mở gói thành viên cho em, bỏ qua quảng cáo, được chưa!"

Asea hí hửng, vẫy tay: "Được!"

"Ông chủ, cậu tới rồi, nhanh lên, làm cho tôi một cái, tôi sắp đến giờ làm việc rồi!"

"Đừng chen chúc, đừng chen chúc, tôi đến đây trước!"

"Mẹ nó, tại sao bộ phận nhân sự không thể tăng khoảng cách check-in xa hơn?"

Thấy Kỷ Kiều tới, mọi người bắt đầu xếp hàng ngay ngắn.

Một người ở cuối hàng còn lớn tiếng nói: "Xin lỗi, khi tới nơi làm việc, tôi sẽ đề xuất thay đổi khoảng cách check-in!"

Gian hàng lại trở nên náo nhiệt. Kỷ Kiều bế Asea đến quầy bên cạnh, xắn tay áo bắt đầu làm bánh.

Asea nhìn Kỷ Kiều bận rộn, sau đó đột nhiên tiến lại gần, hỏi: "Kỷ Kiều, em có thể làm gì không?"

"Cái gì? Nhóc thấy chán à?"

"Vâng, chỉ ngồi không cũng không vui."

"Linh vật chỉ cần ngồi thôi, không cần làm việc"

"Không, không!" Asea giơ tay phản đối, " Cái anh đang nói là mèo may mắn, chứ em là hổ con, phải có vai trò hơn cho em chứ!"

Khách khứa cười ồ lên. Kỷ Kiều nghiêm túc bưng ra một chậu trứng lỏng, nhập vai nói : "Đồng chí Asea!"

"Tôi đây!"

"Xin hãy dùng thìa khuấy đều"

"Đã rõ!"

Asea nhận thìa, như thể được giao nhiệm vụ thiêng liêng, cẩn thận khuấy chậu trứng.

Nhiều khách đứng gần ngửi thấy mùi tanh, tò mò hỏi: "Cậu muốn ăn trứng rán sao?"

Kỷ Kiều trả lời: "Chúng tôi đang làm bánh xèo trứng, anh có thể thử món mới để thay đổi khẩu vị"

"Ồ..." Khách gật gù nhưng không có ý định thử.

Kỷ Kiều không ép, tiếp tục làm bánh xèo trên bếp điện. Khi đèn báo xanh nhấp nháy, cậu lấy bánh xèo ra, phết bột một lớp mỏng, rồi quay lại phục vụ khách.

Mọi động tác của cậu đều điêu luyện, trật tự. Khi đến lượt khách hàng tiếp theo, những chiếc bánh xèo trứng mới ra lò vẫn nóng hổi.

Kỷ Kiều dùng thanh gỗ nhấc bánh, trải lên thớt, mùi thơm lan tỏa xung quanh.

Một đôi tay nhỏ nhắn bất ngờ xuất hiện, cầm chiếc bánh xèo trứng gấp lại nhét vào miệng.

Khách: "Ơ..."

"Ơ cái gì mà ơ? Sao anh không tự mình mua đi?"
Asea vừa nhai vừa nói: " Cái này là Kỷ Kiều làm cho tôi!"

Người khách phía trước tặc lưỡi: "Tôi muốn một phần bánh xèo trứng!"

"Được thôi"

Bánh xèo trứng được làm nhanh chóng, bán cùng giá với bánh xèo sốt tương.

Bánh xèo trứng tuy mỏng nhưng sau khi gấp nhiều lớp lại có cảm giác mềm mại, tinh tế như ăn một miếng bánh nhiều lớp.

Khách hàng cắn vài miếng, thốt lên: "Ngon quá!"

"Có mùi tanh không?"

"Có nhạt nhẽo quá không?"

Mọi người liên tục hỏi, vỗ đầu Kỷ Kiều, lấy ra đĩa sạch, cắt bánh thành từng miếng nhỏ cho mọi người thử.

Chẳng mấy chốc, bánh xèo trứng chim được đón nhận nồng nhiệt. Nhiều người mua cả hai loại bánh, bắt đầu tuần mới bằng bữa sáng nóng hổi.

Hôm nay trời không mưa, vài phụ huynh đưa con đi học ngang qua quầy hàng, ngạc nhiên hỏi: "Bán gì mà nhiều người đợi vậy?"

"Là bánh xèo trứng chim!" Có người vừa mua, đưa túi giấy ra khoe.

"Thơm quá!"

"Mẹ ơi, con muốn ăn bánh xèo..."

"Tôi cũng muốn, bán cho tôi đi!"

"Chất lượng thế này... chắc đắt lắm nhỉ..."

Một phụ huynh ngại ngùng hỏi, nếu giá dưới năm mươi đồng thì có thể cân nhắc, còn nếu cao hơn thì con cái sẽ phải chấp nhận rằng có những điều chúng ta không thể có được trong cuộc sống.

Người kia cười xua tay: "Không đắt đâu, chỉ 35 đồng một phần thôi!"

"Bao nhiêu cơ?"

Các bậc phụ huynh sau khi nghe vậy liền kéo con vào xếp hàng.

Kỷ Kiều bận rộn cho đến khi hết giờ cao điểm buổi sáng.

Asea tóc rối bù chạy tới, lấy một miếng bánh trứng trong túi giấy đưa cho Kỷ Kiều: "Ăn đi, a-"

Kỷ Kiều quay đầu đi: "Nhóc ăn đi"

Asea dậm chân: "Thơm thế mà anh không ăn à!"

Kỷ Kiều thành thật: "Anh ngán rồi"

Asea không tin, hét lớn: "Làm sao có thể!"

Kỷ Kiều bật cười trước phản ứng cường điệu của nhóc, nói: "Ngày nào cũng ngửi sẽ phát chán"

Nhớ hồi tiểu học, mùi thức ăn vặt từ con đường phía sau bay vào lớp, cả lớp thèm chảy nước miếng.

Kỷ Kiều cũng thích, nhưng không có tiền mua.

Có một lần, cậu dành dụm tiền trong hai tuần, chỉ để mua một phần bánh xèo sốt tương bằng một xấp tiền xu đó.

Lúc đó cậu thấy bánh rất ngon, dùng xiên tre chọc từng miếng, ngồi co ro trên ghế như chú thỏ con, cẩn thận ăn từng miếng suốt cả buổi chiều.

Sau lần đó, cậu không bao giờ mua lại nữa, vì nó tốn quá nhiều tiền, nếu thèm quá chỉ đến quầy hít mùi thơm cho đỡ thèm.

Thời gian trôi qua, cậu cũng không nghĩ về nó nữa.

" Em sẽ không chán đâu!"

Asea ôm Kỷ Kiều, cười: "Kiều Kiều làm bánh này, em sẽ ăn hàng ngày, hàng tháng, ăn không bao giờ chán!"

Kỷ Kiều ấm lòng: "Asea..."

Để chứng tỏ sự chân thành, Asea trèo lên ghế, giơ túi giấy lên nhảy xuống, hét to: "Kiều Kiều - tuyệt nhất! Bánh Xèo - muôn năm!"

Cảnh tượng này giống như một màn múa lân. Những chủ quán xung quanh và người qua đường đều nhìn về phía họ.

Bị nhìn chằm chằm, Kỷ Kiều bối rối, hưng phấn trong lòng biến mất, vội giơ ngón tay lên miệng: "Suỵt! Suỵt! Đừng hét to!"

Asea dừng lại, chớp mắt ngây thơ: "Tại sao? Anh nghĩ em ngại à?"

Kỷ Kiều không kiềm chế được, đưa ra động tác ngón trỏ và ngón cái chụm lại gần nhau🤏🏻, nhẹ nhàng nói: "Không phải thế, chỉ là ở nơi công cộng, chúng ta nên khiêm tốn một chút"

"Em không! Em thích nói to như vậy!"

Asea nhảy khỏi ghế, cầm túi giấy rồi chạy điên cuồng trên đường, hét lớn: "Kiều Kiều - Bánh xèo sốt tương! Món ăn thủ công tuyệt vời nhất!"

"Haiz!"

Kỷ Kiều ôm ngực, cảm thấy ngột ngạt.

Từ xa, Perth xoa tai thở dài: "Giọng của Thiếu gia rất hay, nhưng hy vọng cậu ấy đừng hét lên nữa."

Ryan thả tay bịt tai của anh ta ra, quay lại hỏi: "Sao? Cậu không chịu nổi nữa à?"

"Không phải tôi không chịu được"

Perth hếch cằm về phía Kỷ Kiều, giọng điệu có chút đồng cảm: "Anh có thấy ông chủ nhỏ đang lẽo đẽo theo sau Thiếu gia sắp kiệt sức không?"

- - - - - - -

Sau hơn mười ngày bán ra liên tục, bánh xèo trứng chim trở nên rất được ưa chuộng, và hộp lớn chứa trứng chim Pinus nhanh chóng cạn kiệt.

Kỷ Kiều thông báo tin này cho ông Dylan, ông cũng vô cùng ngạc nhiên.

Trứng chim Pinus vốn không được ưa chuộng do có mùi tanh, nhưng nhờ chứa nhiều chất dinh dưỡng, gia đình ông Dylan đã gửi chúng cho Kỷ Kiều để bồi bổ cơ thể. Không ngờ sau khi chế biến thành bánh xèo, món này lại nhận được phản hồi tích cực.

Ông Dylan vui vẻ nói trong cuộc trò chuyện: "Chỉ cần con thích, trong thị trấn có rất nhiều trứng chim này. Ông sẽ cho người thu thập thêm và gửi cho con!"

Kỷ Kiều không khách sáo, liền chuyển cho ông hai nghìn đồng bạch lan, yêu cầu ông thu thập càng nhiều càng tốt.

Hiện tại, trong số các quán ăn trên đường Kình Xuyên, quán của Kỷ Kiều là đông đúc nhất. Khách hàng thường xếp hàng dài từ sáng sớm.

Không khí nhộn nhịp đến mức thậm chí các sĩ quan tuần tra tinh tế cũng bị thu hút, họ giả vờ nhắc nhở mọi người giữ trật tự nhưng sau đó bí mật yêu cầu ông chủ làm một chiếc bánh để mang đi.

"Đcm, chiếc bánh này ngon vãi!"

Vì không muốn món ăn trở nên nhàm chán, nên món bánh xèo trứng hôm nay đã được làm đầy nhân thịt bằm béo ngậy và mềm mịn. Ryan ngồi tại chiếc ghế gần cửa sổ của cửa hàng tiện lợi, từng miếng bánh xèo được anh thưởng thức một cách chậm rãi, trong khi vụn gia vị rơi lả tả trên bàn.

Perth, nhận thấy ánh mắt không hài lòng của nhân viên bán hàng, vội vỗ nhẹ vào gáy Ryan và nhắc: "Không được nói chuyện khi đang ăn."

"Này, cậu đang làm gì vậy!"

Ban đầu, Ryan tự thuyết phục mình rằng thức ăn ở quầy đồ ăn nhanh sẽ không ngon lắm. Tuy nhiên, hôm nay anh không cưỡng lại được, quyết định mua một chiếc bánh với giá cao từ một người qua đường. Chỉ sau hai miếng đầu tiên, anh lập tức bị cuốn hút và trở thành khách hàng trung thành của tiệm bánh.

Anh nhìn chiếc bánh trong tay, lẩm bẩm: "Tại sao lại ngon đến thế..."

"Nếu thiếu gia ở lại lâu một chút, thì chúng ta có thể ăn thêm được đúng chứ?"

Perth gật đầu: "Đúng vậy"

Ngoại trừ việc phải đồng hành cùng một người ngốc nghếch, chuyến công tác này có vẻ không tệ lắm.

Chỉ có điều...

Anh nhớ tới tính cách khắt khe của ông chủ, chậm rãi thở dài, rồi cắn một miếng bánh, nói với Ryan: "Gửi hình ảnh hôm nay cho bá tước đi"

"Ok!"

- - - - - - -

【Xin lỗi, trận đấu đã hết thời gian và đang được ghép lại...】

【Xin lỗi, trận đấu đã hết thời gian và đang được ghép lại...】

"Chậc"

Mayfield lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình, sốt ruột đóng giao diện nhắc nhở.

Dường như có nhiều người đã chặn tài khoản của anh và đưa vào danh sách đen.

Anh nheo mắt suy nghĩ một lúc, sau đó khéo léo hủy tài khoản cũ và tạo tài khoản mới. Chưa đầy hai phút sau, tiếng nhạc của trò chơi Sudoku lại vang lên.

Một tân binh xui xẻo vừa xuất hiện. Khi Mayfield chuẩn bị bắt đầu chơi, một màn hình thông báo mới hiện lên bên cạnh tầm nhìn của anh.

"Thưa Ngài!"

"Chuyện gì thế?"

Mayfield uể oải tựa lưng vào ghế, tâm trạng vui vẻ hỏi: "Thằng nhóc đó gặp rắc rối gì phải không?"

Ryan hào hứng trả lời: "Không, mọi chuyện đều ổn cả. Quầy hàng của Kỷ Kiều dạo này kinh doanh rất tốt. Perth nói hôm nay anh ta có thể kiếm được khoảng hai đến ba nghìn đồng bạch lan!"

"Đồ ngốc, ai bảo cậu báo cáo chuyện này!" Giọng nói trầm thấp vang lên từ máy truyền tin.

"?"

Mayfield dừng tay, nhìn vào màn hình đèn liên lạc với sự thắc mắc. Anh nhớ rằng anh đã cử hai vệ sĩ đi, chứ không phải hai người đam mê ăn uống và mua sắm.

Cảm thấy có chút hứng thú, anh nhanh chóng tắt trò chơi, mở đoạn video mà Ryan gửi.

Trong video, Asea mang một chiếc ba lô nhỏ màu cam, phía dưới in dòng chữ "Good Neighbor Supermarket" Không rõ bên trong có gì nhưng nó phồng lên khá rõ.

Có rất nhiều người tụ tập xung quanh, và cậu bé đang bĩu môi nhỏ đầy dầu mỡ, cầm một chiếc thìa lớn và lẩm bẩm: "Kiều Kiều muốn làm bánh, anh một miếng, tôi một miếng, anh ta một miếng, tôi lại thêm một miếng nữa.......".

Giây tiếp theo, có người nhẹ nhàng chạm vào đôi tai đầy lông của cậu bé.

"Chú ý một chút, chất lỏng trứng đang bị đổ kìa"

"Được rồi..."

Asea nhe răng cười, nắm lấy tay, cọ nhẹ lên mu bàn tay người kia rồi tiếp tục công việc.

Nhìn thấy thằng bé trước đây nghịch ngợm giờ trở nên đáng yêu, Mayfield cảm thấy kỳ lạ, da gà nổi lên. Anh tua nhanh đoạn video, nhưng toàn bộ video chỉ toàn khuôn mặt bĩu môi của Asea.

Anh cảm thấy như thiếu thứ gì đó, vì vậy bắt đầu một trò chơi mới với tâm trạng không hứng thú lắm. Nhân tiện, anh nói với Ryan qua liên lạc:

"Chụp lại cho tôi"

"Hả? Vậy thưa ngài... Tôi nên quay lại video hay chụp ảnh?

"Được"

"???"

Do mệnh lệnh tùy tiện của ông chủ, Ryan và Perth buộc phải làm thêm giờ và giơ máy ảnh lên chụp.

Trong khi đó, Asea không hề hay biết gì, anh vui vẻ vỗ bụng, nhìn Kỷ Kiều: "Anh nhìn xem! Bụng toàn là bánh!"

Kỷ Kiều cười khẽ, nhéo má Asea: "Nhóc giống hệt quả bóng cao su"

Asea cúi đầu nói: "Vậy buổi tối em sẽ không cần uống dịch dinh dưỡng nữa."

"Vẫn không được. Dù anh không đói lắm..." Kỷ Kiều biết rõ thú nhân có khả năng tiêu hóa tốt, dễ đói, nên đặt Asea lên ghế xe, chuẩn bị đóng cửa hàng để về nhà.

Khi xe ba bánh vừa khởi động, Asea liền ưỡn ngực, vặn vẹo một cách vui vẻ rồi ngẩng đầu hỏi Kỷ Kiều: "Về nhà có thể xem phim hoạt hình không?"

Ngoài trời mưa khiến tầm nhìn không tốt, Kỷ Kiều nhìn về phía trước và nhắc nhở: "Anh đang lái xe, đừng nói chuyện..."

Asea tiếp tục lắc lư: "Có được không? Có được không?"

"Rồi rồi..." Kỷ Kiều bất lực thở dài, cúi xuống nhìn Asea và hỏi: "Nhưng nhóc chắc là đã đủ tuổi để đi học mẫu giáo rồi, đúng không?"

"Đúng vậy!"

"Thế nhóc không cần xem lớp học trực tuyến à?"

"Trẻ bỏ nhà đi thì không cần đi học!"

"Thật nực cười, lát nữa anh sẽ tìm cho... ưm ưm ưm!"

Kỷ Kiều còn chưa kịp nói hết, đột nhiên có thứ gì đó lông lá nhét vào miệng. Anh cúi đầu xuống nhìn, không nói nên lời.

Asea nhét đuôi nhóc vào miệng Kỷ Kiều, nghiêm túc nhắc nhở: "Kiều Kiều, lái xe không được nói chuyện"

Kỷ Kiều: "......"

Xe ba bánh chạy không nhanh lắm. Khi còn cách căn hộ một đoạn, Kỷ Kiều lau tóc khỏi miệng và nói: "Anh sẽ đưa nhóc về trước. Nhóc có thể ở nhà chơi một lát được không?"

Asea quay lại và hỏi: "Anh không đi về cùng em à?"

Kỷ Kiều đáp: "Gần đây công việc làm ăn rất tốt, hôm nay anh không uống dịch dinh dưỡng. Anh định mua một ít nguyên liệu tươi để chúng ta nấu ăn."

Asea vội nói: "Em cũng muốn đi, em cũng muốn đi!"

"Mấy hôm trước anh thấy mặt tiền cửa hàng đang được sửa sang, nên đến bãi rác xem có nhặt được mấy tấm thép vụn không."

Kỷ Kiều nhớ lại bộ dạng lúng túng của Asea khi nhặt chai lần trước, buồn cười nói: "Nếu muốn ăn gì thì nói anh mua cho."

Nghe cậu lại định đi nhặt phế liệu, Asea cúi đầu nghịch đuôi, không vui: "Sao lại phải đi nữa? Vừa bẩn vừa mệt. Anh đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc bán bánh rồi mà!"

Nhóc giơ tay ra, vẽ một vòng tròn lớn trong không trung.

Kỷ Kiều ấn tay nhóc xuống, cười nói: "Nhóc nghĩ nguyên liệu làm bánh đến từ không khí à? Kinh phí cũng là tiền"

"Phí gì cơ?" Asea nhìn cậu ngờ vực, chớp mắt bối rối.

"Thành phần, gia vị, năng lượng tinh thể, tiền thuê nhà, thuế... những thứ nhỏ nhặt cộng lại cũng thành một khoản chi phí lớn."

Giọng Asea trở nên nhỏ hơn: "Vậy là anh phải nhặt rác để nuôi em..."

"Đúng vậy, anh còn phải nhặt rác để nuôi..." Kỷ Kiều nghe đến đây mới nhận ra mình đang nói gì, liền sửa lại: "Không, không, em nói linh tinh gì vậy"

"Nhưng anh vẫn phải nhặt rác mà..."

Asea lẩm bẩm rồi nhìn cậu bằng đôi mắt to tròn.

Thấy đứa trẻ im lặng, Kỷ Kiều sợ Asea suy nghĩ nhiều nên trấn an: "Anh muốn để dành tiền thuê mặt bằng mở cửa hàng. Việc nhặt rác chỉ là do anh quen tiết kiệm tiền thôi, chẳng liên quan gì đến em cả"

"Ò..." Asea kéo dài giọng, không biết có nên tin hay không.

Một lúc sau, khi đến gần ngã ba đường, nhóc chợt nói: "Vậy anh cho em đi cùng nhé!"

Kỷ Kiều im lặng, giả vờ không nghe thấy. Asea bèn nắm lấy cánh tay cậu, lắc từ bên này sang bên kia, như thể sẽ không buông ra cho đến khi cậu đồng ý.

Năng lượng sửa dụng của em là vô tận!

Kỷ Kiều run rẩy, suýt mất thăng bằng trên tay lái, đành phải gật đầu: "Được, được, chúng ta cùng đi!"

"Yeah!"

Chiếc xe ba bánh quay đầu hướng về bãi rác trên bản đồ. Hôm nay thật may mắn, bãi rác này khá sạch sẽ, đầy những tấm thép vụn và linh kiện bị hỏng.

Kỷ Kiều đỗ xe, đưa Asea ra ngoài, nghiêm túc dặn dò: "Đừng chạy lung tung."

Asea giơ đuôi lên và đáp: "Đã biết, đã biết!"

Kỷ Kiều hài lòng, quay người bắt đầu chọn những mảnh vụn phù hợp trong đống rác.

Asea nhìn trong xe một lúc rồi hỏi: "Cái này bán được bao nhiêu đồng bạch lan?"

Kỷ Kiều ném linh kiện trong tay: "Năm đồng bạch lan."

"Thế tấm ván này?"

"Để anh xem... 7 đồng..."

"Vậy cái này!"

"Tính theo nhóm, mỗi nhóm 10 đồng."

"Mỗi nhóm có mấy cái?"

"Sáu"

"Ồ!"

Asea trượt xuống khỏi ghế xe ba bánh, tò mò đi về phía bãi rác. Nhóc luôn cảm thấy mình đã biết giá, nên bỗng nhiên thấy những thứ này trở nên có giá trị hơn.

Nhóc nhìn một lúc lâu rồi lẩm bẩm: "Bíp, bíp, giờ mình không phải là Asea, mình là người máy Asea số 1..."

Vừa nói nhóc vừa ấn vào giữa trán: "Bíp! Robot nhặt rác số 1 đã được kích hoạt!"

Thế là Kỷ Kiều thấy nhóc dùng tay chân bò đến bãi rác, cúi xuống nhặt một nhóm nhỏ rồi ném vào túi -

"Bíp, mình có một miếng bánh xèo sốt tương nhỏ!"

"Bíp, mình có năm miếng bánh xèo sốt tương nhỏ!"

"Quao, cái này lớn hơn.... A..uh..Bíp! Mình có mười miếng bánh xèo sốt tương nhỏ!"

Kỷ Kiều sửng sốt hồi lâu, trong đầu tràn ngập tiếng "bíp bíp", cậu phải mất một lúc mới nhận ra thằng bé này không biết gì về giá trị đồng bạch lan, chỉ biết dùng bánh xèo sốt tương làm đơn vị đo.

Nửa giờ sau, Kỷ Kiều đóng gói xong, bế Asea lên ghế xe ba bánh, cố ý hỏi: "Nhóc nhặt được bao nhiêu rồi? Đổi lại anh làm bánh xèo sốt tương cho nhóc có được không?"

"Có thể, có thể!" Asea nói nhanh "Nếu... nếu... anh làm bánh, vậy thì ngày mai có thể làm hai phần cho em được không?"

Kỷ Kiều khẽ véo má Asea: "Sao lại chia thành hai phần rồi?"

Asea tự tin đáp: "Anh không biết cách làm tròn số à? Ngốc thế!"

"Ồ, không thể tin nổi, một nhóc như em mà cũng biết làm tròn số!" Kỷ Kiều vỗ trán. "Đừng lo, dù em không làm thì anh vẫn mời robot nhặt rác Asea số 1 ăn bánh."

"Thật chứ?"

"Thật mà"

"Tuyệt quá!" Asea phấn khởi nói. "Khi về nhà, em sẽ để robot mát-xa số 2 mát-xa cho anh!"

"Không cần thiết đâu!"

"Hứ!"

Bị từ chối, Asea phồng má lên một cách giận dữ, trông như một chiếc bánh bao nhỏ dễ thương.

Trong lúc đang lái xe, Kỷ Kiều rảnh tay, khẽ nhéo nhéo má của Asea, ép hết không khí trong miệng nhóc ra.

"Oái, anh phiền quá đi!" Asea chịu không nổi vài giây liền bật cười khúc khích. Quay đầu lại, nhóc thấy một người mặc áo trễ vai đứng trong con hẻm tối.

Nhóc tò mò hỏi: "Họ đang làm gì vậy?"

Kỷ Kiều liếc nhìn một chút, rồi đáp: "Bán vịt quay đấy"

"Ngon không?"

"Không!"

"Ồ..."

Asea đổi câu hỏi: "Vậy tại sao phải xếp hàng?"

Kỷ Kiều quay mặt đi, thản nhiên đáp: "Chắc là mua cái thứ hai được giảm giá một nửa"

- - - - - - -

*Bánh xèo trứng chim nó trông như này nè

*Cái dòng chữ trên balo của nhóc hổ Asea là cái tên thương hiệu của siêu thị này nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro