(Đã Beta) Chương 10 : Nghỉ ngơi hằng ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm Giàu Nhờ Bán Bánh Xèo Ở Tinh Tế


Asea bị đánh thức bởi một mùi hương quyến rũ. Nhóc ngồi dậy, mái tóc rối bù, đưa tay gãi mặt, dụi mắt, và vuốt ve đôi tai của mình.
Ánh sáng ban mai dịu nhẹ chiếu lên trên khuôn mặt của Asea vẫn còn vương lại chút nước bọt khô. Nhóc bối rối chớp mắt, nhìn xung quanh chiếc giường mà mình đã ngủ chung với anh trai tối qua, nhóc thấy trống không không còn ai. Chợt nhận ra, mình đã dậy muộn!

"Kỷ Kiều, Kỷ Kiều!"

Asea nghĩ rằng Kỷ Kiều đã đi dọn quầy hàng mà không gọi mình dậy, nên vội vã nhảy khỏi giường.

"Bụp-"

Tiếng dầu nóng bắn tung tóe từ trong bếp làm Asea giật mình. Nhóc quay lại, thấy Kỷ Kiều đang cẩn thận khuấy một thứ gì đó trong chảo.

"Thơm quá!" Một đôi tai hổ nhô lên gần bếp.

Asea kiễng chân, tựa cằm lên mặt bàn, nhìn vào chảo và hỏi: "Anh đang làm gì thế? Vẫn là bánh xèo à?"

"Không hẳn. Hôm nay chúng ta sẽ làm chút dưa cải và ăn mì" Kỷ Kiều vừa nói vừa nắm cổ áo nhóc, nhấc bổng lên. "Nhưng trước hết, đi tắm rửa, đánh răng rồi hãy ăn"

"Được, được!"

Asea lạch bạch bước đi với đôi dép lông lớn hơn một cỡ. Ngay sau đó, tiếng nước súc miệng vang lên từ phòng tắm.

Sáng nay, Kỷ Kiều nhận được một hộp trứng chim Pinus từ Toby. Trứng này khá tanh, không thích hợp để hấp, nên Kỷ Kiều đã đi mua một ít thịt lợn đỏ lấy viền mỡ để làm nước sốt trứng, món này có thể trộn với mì, rất tiện lợi cho bữa sáng.

Anh cho mỡ đã xắt nhỏ vào chảo đun nóng, đợi dầu sôi, rồi đổ nước trứng vào, nhanh chóng khuấy đều. Món ăn trở nên xốp và thơm ngon. Kỷ Kiều tiếp tục đổ thịt băm vào chảo dầu nóng, vừa xào vừa nêm gia vị. Món bắp cải chuyển màu đỏ tươi, béo ngậy, hương thơm lan tỏa.

Kỷ Kiều lấy một ít bắp cải bỏ vào lọ, phần còn lại trộn với trứng đã nấu. Khi nghe tiếng nước tắt trong phòng tắm, anh chuẩn bị nấu ăn.

"Cạch!"

Cửa phòng tắm mở ra, Asea phấn khởi chạy đến bàn ăn, ngồi thẳng lưng như một học sinh tiểu học chuẩn bị vào lớp.

Sợi mì đã được kéo căng nhiều lần, trở nên thon dài và đều đặn. Kỷ Kiều bưng bát mì đặt trước mặt Asea.

Asea đưa mũi lại gần, lông mày nhíu lại. Mì không được nấu trong nước dùng đặc, tỏa ra mùi thơm đơn giản nhưng hấp dẫn, có vẻ hơi nhạt.

Trước khi cảm giác thất vọng có thể hiện rõ, Kỷ Kiều đã nhanh chóng thêm một thìa rau mùi và nước trứng mới nấu lên trên. Đôi mắt của Asea lập tức sáng rực!

Thơm quá!

Sợi mì vừa rồi còn trắng ngần, giờ được phủ một lớp dầu mỡ và ngò thơm, sau khi trộn đều, từng sợi mì thấm đẫm nước sốt và thịt băm.

"Úi! Khoan đã!"

Asea không thể chờ thêm được nữa, nhanh chóng cầm đũa lên và nuốt một ngụm lớn. Nhóc ngẩng đầu, miệng ngập đầy mì, líu ríu: "Em không đợi được, em không đợi..."

Kỷ Kiều bật cười: "Bộ em không thấy nóng quá sao?"

"Hù...phù...phù!" Asea vừa nhai vừa thổi phù phù để làm nguội. Miệng đầy dầu mỡ, nhóc ấy trả lời: "Nóng, nhưng..."

Nhóc nhai nhai rồi nuốt xuống, tiếp tục gắp một đũa bỏ vào miệng "....Nhưng mì ngon quá!"

"Được rồi, ăn từ từ thôi, trong nồi còn nhiều mà."

Kỷ Kiều quan sát Asea ăn một cách háo hức, thầm nghĩ nhóc này thật đặc biệt. Là con nhà giàu nhưng lại thích thú với những món ăn đơn giản và dân dã.

"Em chưa từng ăn món này bao giờ à?"

"Chưa từng"

"Thế bình thường em ăn gì?"

"Thịt hầm, bít tết... đủ thứ nhiều gia vị và bơ, ngán lắm." Asea nói, mắt vẫn không rời bát mì. "Nhưng món này ngon thật!"

Kỷ Kiều mỉm cười, trêu: "Nhóc ăn như heo con vậy"

"Hmm!" Asea cười rạng rỡ, nheo mũi lại, bắt chước tiếng heo kêu.

Kỷ Kiều cảm thấy vui khi thấy nhóc ăn ngon miệng. Sau khi hoàn thành bữa ăn, anh lấy thêm một bát mì nữa, chuẩn bị mang xuống cho quản lý tầng dưới.

Asea tò mò: "Anh đi đâu vậy?"

Kỷ Kiều trả lời: "Cho quản lý dưới tầng thử một chút"

"Ồ..."

Kỷ Kiều cẩn thận mang bát mì xuống phòng quản lý. Khi bước vào, anh thấy người quản lý đang chăm chú chơi game.

"Chào buổi sáng, anh có muốn ăn gì không?"

Người quản lý không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú vào màn hình: "Cảm ơn, đặt lên bàn giúp tôi"

"Được"

Màn hình của người đối diện ngập tràn các con số và hình vuông, Kỷ Kiều đặt bát xuống, tò mò nhìn về phía sau và hỏi: "Đây là trò chơi gì vậy?"

"Trận chiến Sudoku" người quản lý đáp.

Kỷ Kiều gật gù, hiểu rằng đó là trò Sudoku nhưng có thêm chế độ đối kháng. Người quản lý điền số rất nhanh, nhưng đối thủ của anh ta dường như còn khéo léo hơn, luôn điền nhanh hơn anh một con số.

Khi các ô trống trên màn hình dần ít đi, và đối thủ không có thêm nước đi mới, người quản lý nghĩ rằng đây có thể là cơ hội để lật ngược tình thế. Thế nhưng, đúng lúc đó, màn hình bất ngờ chuyển sang màu xám.

"Chậc! Chỉ thiếu một bước nữa thôi!"

Người quản lý thở dài thất vọng, cảm thấy đối thủ cố ý làm như vậy.

"Thật là một đối thủ khó chịu" Kỷ Kiều lẩm bẩm, nhận xét rằng đối phương có thể dễ dàng chiến thắng nhưng lại cố tình giữ cho người khác một tia hy vọng, giống như mèo vờn chuột.

Người quản lý nhanh chóng đưa đối thủ vào danh sách đen rồi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Thế nhưng, mùi thơm nức của món mì khiến anh không thể không chú ý. Anh nhìn bát mì nóng hổi trước mặt, bụng vốn đã quen với dung dịch dinh dưỡng giờ bỗng cảm thấy đói cồn cào.

Sợi mì đã thấm một ít nước súp nhưng không bị nhão hay vón cục, vẫn giữ được độ dai và hương vị thơm ngon.

"Cậu dùng loại thịt gì thế?" người quản lý hỏi, không khỏi nhấp một ngụm, mùi vị béo ngậy tràn ngập trên đầu lưỡi.

"Thịt lợn đỏ bán trong siêu thị ấy" Kỷ Kiều giải thích, "Loại thịt này có phần mỡ khá béo, tôi phải cắt bỏ bớt mỡ rồi chiên lên cho thơm"

Người quản lý đắm chìm trong việc thưởng thức món ăn, mấp máy nói không rõ ràng: "Chẳng trách, đây là lần đầu tiên tôi được ăn món ngon như vậy."

Lợn đỏ ở hành tinh Granton vốn dĩ có lượng mỡ cao, phần mỡ này không thích hợp cho việc chế biến thành dung dịch dinh dưỡng. Thường thì loại thịt này được xem như nguyên liệu giá rẻ, ít người mua.

Các thú nhân thường thấy nó quá béo nên loại bỏ mỡ, chỉ giữ lại một ít thịt nạc để chiên. Tuy nhiên, Kỷ Kiều lại không hiểu vì sao họ lại lãng phí như vậy. Nếu biết cách chế biến, phần mỡ đó có thể được tận dụng để đun sôi, làm thành một nồi mỡ lợn lớn để bảo quản trong tủ lạnh, dùng cho nhiều món ăn khác nhau như trứng tráng, súp, hay thậm chí chỉ cần một thìa mỡ lợn trộn với cơm nóng cũng đã rất ngon.

Kỷ Kiều đang suy nghĩ miên man thì người quản lý, với phong thái tương tự như Asea, đã dùng khăn giấy lau miệng, ngẩng đầu thở dài thoải mái: "Thật sự rất ngon..."

Kỷ Kiều nhìn anh ta, không nói gì.

"Đừng lo, tôi không ăn không của cậu đâu," người quản lý nói rồi mở ngăn kéo, lấy ra một tấm thẻ vàng sáng bóng và đưa cho Kỷ Kiều. "Đây là phiếu thử nghiệm vật lý trị liệu" anh ta giải thích.

"Vật lý trị liệu... phiếu thử nghiệm?" Kỷ Kiều ngạc nhiên hỏi. "Đây là cái gì vậy?"

Người quản lý nhìn cậu như thể đang hỏi một câu rất ngây ngô: "Cậu từ đâu đến thế? Đây là thiết bị điều trị"

Kỷ Kiều chưa từng nghe qua về thứ này. Cậu nhìn tấm thẻ và hỏi: "Có đắt không?"

"Không tệ đâu. Cậu có thể trải nghiệm nó tại hội quán ở dãy nhà phía sau căn hộ" người quản lý nói.

"Tôi thấy cậu hay di chuyển đồ đạc trong lúc làm việc, nhưng cần phải chăm sóc cơ thể nữa. Kiếm tiền thì lúc nào cũng được, nhưng đừng làm cơ thể quá tải"

Kỷ Kiều ngạc nhiên, không ngờ người quản lý lại quan tâm đến mình đến vậy "Cảm ơn anh", cậu nói rồi nhận lấy tấm thẻ và rời đi với chiếc bát trống rỗng.

Khi trở về nhà, Asea đang cầm cái bát định bỏ vào bồn rửa. Nghe thấy tiếng cửa mở, nhóc quay lại và reo lên: "Anh đã về rồi!"

"Chà, nhóc đã no chưa?" Kỷ Kiều hỏi.

"Siêu no luôn!" Asea cười, chỉ vào bụng và vỗ nhẹ.

"Được đấy" Kỷ Kiều cười, cầm bát của mình và đặt vào bồn rửa để rửa sạch.

Asea đứng bên cạnh, không chịu đi chỗ khác. Nhóc liếc thấy tấm thẻ trong túi quần của Kỷ Kiều và tò mò hỏi: "Đó là gì vậy?"

"Người quản lý cho anh một phiếu trải nghiệm vật lí trị liệu" Kỷ Kiều trả lời "Anh ấy nói có một câu lạc bộ trị liệu ở ngõ sau mà nhóc có thể sử dụng"

Asea bĩu môi: "Này, không phải chỉ là thiết bị mát xa có chức năng xoa bóp thôi sao? Ở nhà em có rất nhiều, còn tốt hơn mấy loại bình thường này nữa"

"Ngại quá, anh chưa từng thử qua" Kỷ Kiều nói, mỉm cười.

Asea ngạc nhiên, cúi đầu, và mím môi.

Kỷ Kiều mở vòi nước, bắt đầu rửa chén, và nói với nhóc: "Nhóc đi chơi đi, nếu không, sợ lát nữa anh sẽ giẫm lên đuôi nhóc mất"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro