Chương 15 : Cơn đau bay đi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm Giàu Nhờ Bán Bánh Xèo Ở Tinh Tế

Gió lạnh rít qua, bên tai tràn ngập tiếng cười "khặc khặc khặc cạc cạc cạc" như đang thôi miên của Asea.

Kỷ Kiều lái xe ba bánh nhỏ, lao vun vút trên một hành tinh xa lạ, luồn lách qua hàng nghìn ánh đèn sáng như sao băng. Thành phố Hổ Phách rực rỡ, xe cộ tấp nập, người đi đường nhìn theo bóng họ như đang chứng kiến một điều kỳ lạ.

Asea hét toáng lên: "Kiều Kiều, anh đẹp trai quá đi!"

Kỷ Kiều không nhịn được, bật cười.

Chỉ một chuyện nhỏ nhặt thôi mà nói như thể cậu là nhân vật chính trong phim hoạt hình đi diệt trừ kẻ ác vậy.

Nhưng những lời khen ấy lại khiến cậu có chút phấn khởi, khóe miệng khẽ nở nụ cười, như thể cậu vừa lăn tròn trên cỏ xanh ở thị trấn Kim Diệp, rồi trượt từ đỉnh dốc xuống.

Khi về đến nhà, trời đã tối đen như mực. Nếu không bật đèn, Kỷ Kiều gần như không nhìn thấy Asea nữa.

Cậu đưa nhóc ấy vào phòng tắm tắm rửa, nước bẩn chảy đầy sàn. Kỷ Kiều thở dài liên tục: "Sao mà dơ thế này... sao mà dơ thế này..."

Hai bàn tay đen thùi chìa ra trước mặt anh.

"Kiều Kiều, nhìn nè."

Asea sợ Kỷ Kiều giận, tai cụp xuống như tai mèo, rón rén dựa sát lại.

Ngón tay cậu nhóc bị trầy xước, trong móng tay toàn là bùn đất.

Kỷ Kiều giật mình, cau mày nắm lấy tay cậu, xót xa nói: "Chỗ đó đâu phải chỗ nhóc nên đến?"

Asea biết mình sai, cúi đầu nói nhỏ: "Em chỉ muốn kiếm tiền thôi mà..."

Kỷ Kiều ngạc nhiên hỏi: "Nhóc muốn mua gì à?"

Asea lắc đầu: "Không... không có..."

"Thế nhóc kiếm tiền làm gì? Có thiếu ăn thiếu uống gì đâu?"

Kỷ Kiều bắt đầu thấy khó chịu, vỗ nhẹ hai cái vào mông cậu: "Anh đã nói rồi, anh chỉ có vậy thôi, nếu không được thì anh đưa nhóc về nhà..."

"Không phải, không phải!"

Cái đuôi nhỏ xù lông quấn lấy cổ tay anh, Asea rơm rớm nước mắt, nói: "Là vì anh không có tiền mà, em muốn kiếm tiền cho anh xài!"

Kỷ Kiều ngớ người: "Hả?"

"Mỗi ngày chỉ kiếm được chút ít, lại còn phải mua mấy thứ dinh dưỡng vừa đắt vừa dở... Hu hu... phí thuê quầy hàng cũng sắp bị tăng... cái gì cũng tốn tiền hết... hu hu hu... anh không có tiền, anh nghèo quá..."

Kỷ Kiều: ........

Asea hối hận vì đã làm mất quang não khi bỏ nhà đi, nghĩ đến lại càng buồn, bật khóc nức nở: "Em cũng hết tiền rồi, em cũng nghèo lắm!"

Những lời vừa rồi nghe thật đau lòng, có vẻ như Asea đã đau lòng đến tột cùng.

Nói không cảm động thì là dối lòng, nhưng nhìn thằng bé tự làm mình bẩn thỉu thế này, Kỷ Kiều vừa bực vừa buồn cười: "Lố quá rồi đấy, có đến mức như em nghĩ đâu. Hơn nữa, anh nào có thể lấy tiền của một đứa trẻ như nhóc được chứ, ngốc quá đi."

"Hu hu hu... Oa oa oa..." Asea dựa vào lòng cậu khóc càng to hơn:

"Kiếm tiền khó lắm, khó lắm! Anh còn nói em ngốc nữa!"

"Được rồi, được rồi, là anh sai, là anh không biết điều."

Kỷ Kiều cầm tay cậu bé lại gần, cúi đầu thổi nhẹ, vụng về dỗ dành: "Cơn đau bay đi."

"Hu... cái này cũng cần nữa..."

"Phù phù... Rồi, xong rồi đó."

"Chân cũng cần nữa..."

"Tránh ra, tránh ra, chân chưa rửa hôi chết đi được!"

"Khì khì khì!"

Làm ầm ĩ cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cục than nhỏ cũng đã biến thành một cậu bé sạch sẽ thơm tho.

Biết kiếm tiền khó khăn là tốt, qua trải nghiệm thực tế này, Kỷ Kiều dạy cậu nhóc đừng lãng phí: "Bây giờ biết kiếm tiền vất vả rồi chứ, về nhà còn kén ăn nữa không?"

Asea nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi lớn tiếng đáp: "Có chứ!"

"Đúng rồi, chúng ta phải trở thành những đứa trẻ ngoan biết tiết kiệm... Hả?!" Kỷ Kiều ngớ người, lặp lại "Có à?"

"Kén ăn đâu phải lỗi của em?"

Asea lý luận thẳng thắn: "Đồ ăn dở như vậy là họ lãng phí chứ em có lãng phí đâu!"

Kỷ Kiều cứng họng, nghĩ bụng, thằng nhóc này không chỉ không thấm lời mà còn không chịu thiệt chút nào!

Cuối cùng, những mảnh đá quý Asea nhặt được cũng không đem đi đổi lấy đồng bạch lan.

Kỷ Kiều rửa sạch chai thủy tinh sau khi dùng hết dinh dưỡng, bỏ những mẩu đá lấp lánh vào trong, bảo Asea giữ lại "số tiền đầu tiên" mà mình tự kiếm được.

Còn vài ngày nữa là hết hạn thuê quầy, Kỷ Kiều vẫn dẫn Asea đi bán hàng như thường lệ, mặc cho ánh mắt sắc lạnh của người phụ trách, rồi thì thầm đằng sau lưng:

"Nhìn kìa, người làm ăn mà có tầm nhìn hạn hẹp là thế đó."

"Đúng đúng!"

Đôi khi, sau giờ cao điểm buổi sáng không có khách, Asea ngoan ngoãn báo cáo với Kỷ Kiều, rồi đi nhặt chai lọ, linh kiện gần bãi rác.

Perth và Ryan cũng âm thầm đi theo, nhìn cậu chủ nhỏ vừa hát vừa thuần thục nhặt chai lọ, động tác thành thạo đến nỗi trông như một phiên bản thu nhỏ của Kỷ Kiều.

"Cừu con lông xù xù ~ lên đồi ăn sáng ~ ăn món gì... ừm... ăn món gì..."

Asea ngừng hát, đặt một chai rỗng vào bao tải vải bố, rồi đột nhiên hát to "Ăn món gì...thịt cừu xiên!"

Ryan liếc nhìn cặp sừng cừu trên đầu đồng nghiệp: "Phụttt!"

Perth: .......

Hôm nay lại là một ngày anh thật sự muốn từ chức.

Kỷ Kiều ở quầy hàng pha một bát nước chấm mới, tiện tay rán hai miếng bánh xèo trứng, cuốn đầy nấm với thịt.

Ở góc phố, một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện, kéo theo bao tải kêu lộc cộc, cái đầu nhỏ đầu ngẩng cao, cả người toát lên vẻ hào hứng chạy lại phía cậu.

"Lau tay sạch rồi ăn."

"Dạ vâng~"

Asea lau sạch tay, há miệng cắn một miếng to vào chiếc bánh mì cuộn, tạo thành hình bán nguyệt.

Bánh mì cuộn thơm ngon, cậu bé vừa ăn vừa giơ chiếc lọ thủy tinh đầy các mảnh đá nhỏ lên, nheo mắt nhìn chúng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Những tinh thể trong suốt dưới ánh nắng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tất cả phản chiếu vào đôi mắt màu vàng nâu của cậu bé.

Mayfield tung hứng chiếc lọ nhỏ tinh xảo trong tay, những mảnh đá màu tím nhạt bên trong lắc lư, lộ ra vài viên đá xanh ngọc bích.

"Đây là những viên đá Perth tìm thấy từ khu mỏ bỏ hoang ở Thành phố Hổ Phách. Sau khi kiểm tra khẩn cấp, chúng tôi xác nhận đó chính là đá Minh Lang" trợ lý báo cáo đầy phấn khích
"So với các viên đá thô khai thác từ mỏ riêng của ngài, loại đá này có độ tinh khiết cao hơn. Nếu sản lượng đủ lớn, chi phí của chúng ta có thể giảm đáng kể."

Mayfield cau mày: "Cậu nói là Perth tìm thấy?"

"Vâng, đúng vậy."

Mayfield im lặng một lúc, bắt đầu suy ngẫm. Tại sao lại đi khu mỏ? Lương mình trả đâu đến nỗi người ta phải đi làm chui ở mỏ thế kia.

Anh đang định hỏi thì cửa phòng làm việc bị gõ, một ông lão mặc vest đuôi tôm bước vào. Đó là quản gia của cha anh.

Mayfield dường như không mong ông ấy đến, liền mở lớp màn ánh sáng của quang não che mặt.

Quản gia đã chuẩn bị trước, liền nói thẳng: "Thưa ngài, Công tước mong ngài tham gia nhiều hơn vào các buổi khiêu vũ xã giao gần đây."

Mayfield từ chối: "Tôi không đi."

Quản gia đoán trước anh sẽ nói vậy, chuẩn bị sẵn lời lẽ để thuyết phục.

Đột nhiên, chiếc lọ thủy tinh chứa đầy đá quý "keng" một tiếng đặt lên bàn.

Mayfield ngắt lời, ló đầu ra khỏi màn hình ánh sáng: "Mùa xã giao đối với quý tộc cũng là chuyện lớn, nhà Plankin cũng nên có người làm gương."

Quản gia hài lòng: "Đúng đúng, chính là ý này!"

Mayfield: "Vậy thà để cha tôi đi là được rồi."

Quản gia sửng sốt: "Công tước?!"

"Tất nhiên là ông ấy."

Mayfield mỉm cười, "Tôi nghĩ lại rồi, tuổi tác lớn chút cũng không sao, kéo căng da, tiêm một mũi, các cô gái trẻ 18-19 tuổi không cầu được còn có thể có những quý bà vẫn còn phong thái. Nói gì thì nói, một quý tộc giàu có nắm quyền lớn như vậy, điều kiện như thế mà đưa ra thị trường hôn nhân chật ních người giỏi thì đúng là miếng bánh ngon, chỉ một buổi khiêu vũ xã giao chẳng là gì."

"Không phải... điều này..."

"Chị gái tôi thì là một người tham công tiếc việc nhưng lại đa tình, Enzo thì ba ngày hai lần gây rối bị đưa vào đồn cảnh sát, còn tôi thì là một kẻ chẳng ra gì. Ông ấy là trụ cột trong nhà, dựa vào chúng tôi thà dựa vào chính mình còn hơn, chi bằng tự sinh một đứa con còn hơn là đi nuôi cháu, một tuần giao lưu tình cảm, tròn tháng lãnh giấy kết hôn, cố gắng một chút thì vào năm sau có thể nghỉ phép sinh con."

"Mẹ tôi không cần lo lắng, tối nằm mơ thấy bà, tôi sẽ nói với bà rằng cha vẫn còn phong độ, đích thân ra trận tìm cho tôi một người mẹ kế trẻ. Nếu bà giận, tôi sẽ nói sau này cha đến chỗ bà, bà vẫn làm lớn, đối phương làm nhỏ, muốn đối xử thế nào tùy bà. Bà ấy vốn hiểu chuyện, chắc chắn không để tâm việc cha trải qua mối tình ở tuổi già."

Nói xong, căn phòng rơi vào im lặng.
Quản gia bàng hoàng, trợ lý sợ hãi, những người hầu khác thì cảm thán Bá tước cua khét thế không biết.

Mayfield không để ý phản ứng của mọi người, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Quản gia ngơ ngác, như một cái xác không hồn, lẩm bẩm: "Thưa ngài, tôi... tôi không thể về nói thế được..."

"Ông làm được mà."

"Không, tôi không làm được..."

"Thôi được." Mayfield tiếc nuối giơ tay, đưa ra ý kiến khác: "Vậy ông về báo tin Enzo rớt ba môn trong năm môn học văn hóa cho ông ấy đi."

Quản gia hoảng hốt: "Thiếu gia Enzo sẽ bị Công tước mắng mất!"

"Tôi biết mà."

Mayfield nở nụ cười thân thiện: "Thế thì tốt hơn, tức giận sẽ đẩy nhanh lão hóa, mắng nó rồi thì không mắng tôi nữa."

Quản gia: .......

- - - - - - -

Một tuần sau, quầy của Kỷ Kiều hết hạn thuê, nhanh chóng bị một người bán bánh khác chiếm chỗ, dọn đến với vẻ mặt hống hách.

Cain biết chuyện, tức giận định đi tìm những người phụ trách để tranh cãi, nhưng bị Kỷ Kiều ngăn lại.

"Tôi nghĩ rồi, đường Kình Xuyên đúng là tiện lợi nhưng sau này khi trường học gần đó nghỉ hè, chắc chắn việc kinh doanh của tôi sẽ bị ảnh hưởng, sớm chuyển sang chỗ mới cũng không sao."

Cain suy nghĩ một chút cũng thấy có lý, liền bảo Kỷ Kiều tìm được chỗ mới thì báo anh một tiếng, để anh có thể đến ủng hộ kinh doanh.

Kỷ Kiều đồng ý, nhưng tiếc là tìm chỗ mới lại khó hơn cậu tưởng, mấy ngày liền chỉ đành bán dạo ven đường, luôn phải cảnh giác cao độ, vừa thấy đội tuần tra tinh tế là phải vội vàng chạy trốn.

Hôm nay, vừa tránh xong cảnh sát, cậu lái xe trở lại chỗ cũ, đưa bánh cho khách hàng vẫn còn chưa hết bàng hoàng, Asea vỗ ngực cảm thán: "Thật kích thích quá."

"Đúng là kích thích thật, nhưng mà bị bắt thì phạt 500 đồng." Kỷ Kiều than thở.

Cậu cũng không còn tâm trạng bán hàng, sớm sủa quay về căn hộ.

Asea nhảy chân sáo đi lên lầu, chợt chú ý thấy quảng cáo trên màn hình điện tử gắn trên tường hành lang, nghiêng đầu nhìn một lúc, mắt cậu bé bỗng sáng lên.

Cậu quay lại, vội vẫy tay gọi Kỷ Kiều: "Kiều Kiều, anh lại đây."

"Có chuyện gì thế?"

Kỷ Kiều đi tới, đứng cùng cậu nhóc trước màn hình điện tử, chợt "ồ" một tiếng.

Ở khu phố lân cận vừa mở một khu thương mại mới, khu phố cũ xung quanh chưa bị phá dỡ, còn có nhiều quầy hàng đang được cho thuê.

"Đường Hải Nguyệt...." Kỷ Kiều ghi nhớ tên con phố cổ này, định bụng sẽ đi hỏi thăm thử.

"He he he, em thông minh ghê chưa! Vừa nhìn là thấy ngay quảng cáo này!" Asea vui mừng nhảy đến bên Kỷ Kiều, nắm lấy tay cậu đặt lên đầu mình, nhắm mắt lại rồi cọ tới cọ lui.

"Thông minh, thông minh lắm!"

Kỷ Kiều vuốt lại mái tóc xoăn rối bù của cậu bé "Asea là chú hổ con giỏi nhất!"

"Ừm hứm! Vậy mau về thôi, anh phải làm món gì ngon ngon để thưởng cho em chứ!"

Asea liếm môi, vừa đi vừa lẩm bẩm liệt kê món ăn, cái đuôi nhỏ phía sau dựng lên, đầu đuôi nhẹ nhàng lắc lư theo nhịp.

Kỷ Kiều đi theo sau, thoáng thấy vạt áo của Asea bị rách vài chỗ, nụ cười trên mặt cậu dần tắt.

Cậu chợt nhớ ra, hình như đã một thời gian rồi cậu chưa mua quần áo mới cho Asea...

- - - - - - -

Bánh bao kẹp thịt

Bánh mì cuộn ( Ở VN hay gọi bánh này là bánh gì vậy mọi người😭)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro