Chương 19: Nạn nhân của lời đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm Giàu Nhờ Bán Bánh Xèo Ở Tinh Tế

Sau một đêm, giai đoạn trở về hình thái ban đầu của Asea kết thúc. Sáng hôm sau, khi thức dậy, mái tóc xoăn nhỏ của nhóc ấy rối tung như tổ chim, hai cái tai nhỏ lật ngược lại, mắt lờ đờ vì buồn ngủ, tay chân thì giơ lên tùy ý để Kỷ Kiều mặc đồ cho.

"Giơ tay lên nào."

"Nhóc giơ nhầm rồi, đó là chân chứ."

"Đuôi tự lấy ra... Thôi để anh làm cho..."

Asea trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, được chải chuốt và mặc đồ xong xuôi, vẫn không quên nịnh nọt Kỷ Kiều: "Kiều Kiều à, anh tốt thật đấy, sau này anh già rồi em cũng sẽ chăm sóc cho anh như vậy."

Kỷ Kiều đã bận rộn cả buổi sáng, chỉ cười gượng: "Thôi, nhóc đừng làm anh sợ, ai dám nhờ nhóc chứ."

Khi họ đến con hẻm nhỏ, người quản lý có vẻ đã đợi họ từ lâu, cười hiền hòa và dẫn họ đến một gian hàng đông đúc hơn.

"Tôi nghĩ lại rồi, cậu mới đến, lại còn phải chăm sóc đứa nhỏ, cuộc sống không dễ dàng, chuyển sang chỗ này đi."

Kỷ Kiều ngạc nhiên, cảm thấy mình thật may mắn: "À... Cảm ơn ông..."

"Không có gì đâu, chúc hai người buôn may bán đắt."

Một màn trao đổi lịch sự khiến cả hai bên đều hài lòng. Chỉ đến khi người quản lý rời đi, Kỷ Kiều mới chợt nhận ra và trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn.

Hóa ra có chỗ dựa vững chắc lại tuyệt vời đến vậy!

Bánh hành vốn đã được ưa chuộng, lại thêm vị trí tốt, nên doanh thu những ngày qua rất khấm khá. Kỷ Kiều hào phóng chi ra 2.000 đồng Bạch Lan để mua một chiếc máy nướng bánh.

"Để làm bánh ngon, ngoài nguyên liệu, thứ quan trọng nhất chính là cái này. Phải bảo dưỡng hàng tuần, và chăm sóc nó như vợ của mình vậy." Kỷ Kiều khoanh tay, nghiêm túc giảng giải.

Asea thử nhấc hai cái máy nướng bánh điện, thở hổn hển: "Kiều Kiều ơi, vợ của anh nặng ghê á."

"Đúng vậy mà."

Kỷ Kiều ra hiệu cho nhóc tránh ra, rồi hì hục vài cái đặt máy nướng bánh vào trong thùng xe.

Anh hài lòng vỗ tay, nghĩ rằng với cái đà này, hiệu suất làm bánh sẽ tăng lên, không còn làm lỡ thời gian của khách nữa!

Tuy nhiên, lúc này khách hàng chẳng hề bận tâm chuyện chờ đợi thêm chút thời gian, vì họ không chỉ mua bánh mà còn muốn "ăn dưa" nữa!

*Ăn dưa : là hóng chuyện, chắc thuật ngữ này đã quá quen thuộc với những bạn chuyên đu idol showbiz.

Kỷ Kiều và Asea thấy tình hình như vậy, bèn thảo luận kỹ càng rồi quyết định thỉnh thoảng sẽ diễn thêm vài màn nhỏ để giữ vững hình tượng:

"Kiều Kiều không chỉ làm bánh ngon mà anh ấy nấu món gì cũng ngon hết!"

Asea ngồi vắt vẻo giữa quầy hàng, hai chân ngắn đung đưa, ngồi trên cái bàn nhỏ mới được lắp trong thùng xe. Đôi tai ẩn trong lớp tóc xoăn cụp xuống, nhóc nói: "Mỗi lần anh ấy không ở trang viên, cháu ăn không nổi, và cứ như vậy chú Mayfield đều mắng cháu là..."

Khách hàng tò mò hỏi: "Là gì vậy?"

Asea tức giận nói: "Là cái bình ga nhỏ!"

Nghe vậy, có người thì thấy không sao, nhưng cũng có người nhìn ra bản chất, chỉ thẳng vấn đề: "Nghe thấy chưa! Ngài ấy nổi tiếng là một người độc mồm độc miệng! Đứa trẻ nhớ Kỷ Kiều đến mức không ăn được gì, vậy mà còn bị mắng là cái bình ga! Thử nghĩ xem Ngài ấy đã nói những lời cay độc đến mức nào mới làm người ta tức đến nỗi bỏ đi chứ!"

"Đúng vậy, tất cả giới quý tộc đều như vậy cả!"

Asea mắt cụp xuống, vẻ mặt đầy tủi thân, thở dài: "Vậy nên cháu mới không thể ở lại đó, phải đến tìm Kiều Kiều."

Nhóc ôm lấy cái đuôi, như nhớ lại chuyện cũ mà kể: "Lúc mới gặp Kiều Kiều, anh ấy sống trong một căn nhà vừa nhỏ vừa cũ, khi về đến nhà người anh ấy ướt sũng do bên ngoài trời mưa rất to, đôi giày bị ngấm nước đến mức nhăn nheo, mỗi bước đi đều phát ra tiếng bì bõm..."

"Trời ơi, làm sao mà ngài ấy nỡ..." Những người phụ nữ tốt bụng cầm khăn tay, nhìn Kỷ Kiều và hỏi: "Có thật vậy không? Sao cậu lại khổ sở đến thế?"

Kỷ Kiều chớp mắt, hỏi lại: "Bánh của chị ăn hết rồi đúng không? Có cần mua thêm không?"

"Ồ, cần chứ."

Kỷ Kiều thu tiền, vừa chiên bánh vừa nhớ lại: "Lần đầu gặp mùa mưa lớn, do không có kinh nghiệm, trên đường về nhà tiện thể ghé bãi rác nhặt chút đồ phế liệu, cho nên mới bị về trễ chút. Mà thực ra cũng không có gì to tát..."

"Cái gì?!"

Mấy người phụ nữ run rẩy cắt ngang lời cậu: "Cậu còn đi nhặt phế liệu à!"

"Dạ... đúng vậy." Kỷ Kiều bị giật mình, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Chỉ là việc tiện tay thôi mà."

"Ừ đúng rồi, may mắn thì kiếm được kha khá đấy ạ!" Asea đếm ngón tay: "Mấy món linh kiện nhỏ thì 5 đồng, tấm kim loại thì 7 đồng, còn lon thiếc mỗi bộ 6 cái thì được 10 đồng cơ!"

"Trời ơi, nói rành mạch như vậy, chắc chắn là đã trải qua không ít khổ cực rồi!"

"Chúa ơi..."

"Nghe thôi mà tim tôi xót quá huhu..."

Nghe một hồi, có người đột nhiên hỏi Kỷ Kiều: "Anh với May— khụ khụ, anh với chú của nhóc ấy quen nhau thế nào vậy?"

"....."

Chết tiệt, cậu quên mất chưa chỉnh lại cái chi tiết này rồi!

Kỷ Kiều dừng lại động tác, mím môi, cau mày suy nghĩ.

Tuy nhiên, im lặng lúc này lại có sức mạnh hơn lời nói. Ánh mắt cậu cụp xuống, không thốt lên lời, gương mặt thoáng chút buồn bã và lo lắng, như chạm phải vết thương lòng sâu kín, khiến đám đông tò mò tha hồ tưởng tượng.

Một đứa trẻ đáng thương đến nhường nào!

"Tôi..."

Kỷ Kiều vừa mở miệng, người đối diện đã vội ngăn lại, giơ tay lên: "Không, anh không cần phải nói thêm gì nữa, chúng tôi đều hiểu rồi!"

Cả nhóm gật đầu đồng tình một cách đầy thông cảm: "Ừa, ừa, ừa!"

Kỷ Kiều: ?

Kỷ Kiều ậm ừ áy náy, rồi im lặng tiếp tục làm bánh, trong đầu cứ quay cuồng nghĩ: họ hiểu cái gì chứ?

Trong lúc đám đông mải mê ăn dưa, có người đột nhiên đặt câu hỏi nghi ngờ, rằng tất cả chỉ dựa vào lời nói, chứ không có bằng chứng gì cụ thể!

Asea ngồi khoanh tay trên gối, nghiêng đầu, trông ngoan ngoãn vô cùng.

Đúng lúc đó, cô gái tai mèo thường xuyên ghé qua quầy tìm kiếm trên Tinh Võng, lặng lẽ so sánh bức ảnh của một nhân vật khác với Asea. Sau khi đối chiếu kỹ lưỡng, cô đầy tự tin, hét lớn với người đang nghi ngờ:

"Nhóc ấy chỉ mới sáu tuổi thôi! Làm sao nhóc ấy nói dối được chứ?!"

Thế giới của người lớn đầy dối trá và cạm bẫy, nhưng trong đôi mắt to tròn của chú hổ con chỉ có sự ngây thơ và trong sáng. Những câu chuyện từ nhóc ấy là bảo đảm thật 100%.

Dựa vào vẻ ngoài của Asea, đám đông lại như phát hiện ra điều mới mẻ, khiến nhiệt huyết bàn tán tăng vọt. Kỷ Kiều trong đám người đông đúc nhanh chóng bán sạch bánh, rồi cùng Asea vẫy tay chào tạm biệt các cô chú, thu về lợi nhuận đầy túi, vui vẻ rút lui.

Trên đường về, Asea hớn hở cọ cọ mặt vào Kỷ Kiều: "Kiều Kiều, tụi mình không cần nói chi tiết hơn sao?"

"Không cần."

Kỷ Kiều, sau khi đã thức đêm đọc hết các tiểu thuyết cẩu huyết, giờ trở nên thâm sâu khó lường, đáp: "Cái này gọi là giữ lại một khoảng trống."(*)

(*) Là Kỷ Kiều cố ý không nói hết, ẩn ý, để mọi người mơ hồ, để đó cho mọi người tự đoán.

Asea không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, nghĩ thầm cuối cùng cái ông chú đáng ghét kia cuối cùng cũng có chút giá trị.

Kỷ Kiều cũng hài lòng với tình hình hiện tại, cảm thấy cuộc sống đang dần tốt lên, ngày càng có hy vọng.

Trong khi đó, câu chuyện về quầy bánh của họ vẫn lan truyền không ngừng. Tin đồn bắt đầu lan ra, thậm chí có người truyền miệng đến tai giới quý tộc và các nhà tài phiệt.

Tại buổi dạ tiệc ở khu B, ánh đèn lung linh, tiếng ly cốc vang lên trong không gian. Hai người ghé sát đầu lại gần nhau, nhưng không phải để thả thính, mà là—

"Em yêu à, em nghe về chuyện đó chưa?"

"Ui, tất nhiên là em nghe rồi!"

Buổi dạ tiệc lẽ ra phải đầy những cử chỉ tình cảm, bỗng chốc biến thành một diễn đàn bàn tán, mọi người tụm năm tụm ba lại với nhau, thậm chí còn muốn đổi món bánh ngọt ngấy đi bằng những hạt dưa.

"Thảo nào Mayfield không dự tiệc, hóa ra là trong lòng đã có người."

"Đừng nhắc tên thật! Dùng chữ viết tắt hay biệt danh thôi!"

"Xin lỗi, tôi mới nhập hội mà..."

"Có tin đồn là hai vệ sĩ của ngài ấy đã đến thành phố Hổ Phách, vừa mới trở về không lâu..."

"Gì cơ? Thật hả?!"

"Chắc chắn là đi bảo vệ ngầm... Trời ơi, ngài ấy yêu thế!"

"Yêu gì chứ! Cũng chỉ vẫn để người ta giận bỏ đi mất!"

"Đúng vậy, nếu không thì sao một người ở khu A lại muốn bỏ đi, chạy đến khu phố nhỏ để bán bánh... Trời ơi, người đó kiên cường quá!"

"Tôi chẳng hiểu mọi người cảm động cái gì. Có câu nói rất hay tình yêu đến muộn còn rẻ hơn cỏ dại!” (*)

(*) Tình yêu đến muộn còn rẻ hơn cỏ dại ý chỉ câu này  mang ý nghĩa rằng những tình cảm đến quá trễ, dù có chân thành đến đâu, cũng chẳng còn giá trị. Sự thất vọng khi những tình cảm được thể hiện không đúng lúc.

Khi Mayfield bước vào hội trường, tiếng trò chuyện sôi nổi bỗng chốc im bặt, đến cả tiếng đàn violin nhẹ nhàng cũng đột ngột chệch nhịp, phát ra âm thanh “két két” như cưa chân ghế.

"Nhìn đi, cậu không tham dự tiệc lâu quá rồi, làm mọi người hoảng hết cả lên." Daniel tự nhiên đặt khuỷu tay lên vai người bạn thân.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Mayfield. Cảm giác như có gai đâm vào lưng, anh ta lúng túng rút tay về, lẩm bẩm nhỏ: “Đây là…sao vậy?....”

Mayfield chẳng buồn để ý. Anh đã bị cha giục nhiều lần, nếu không vì công việc ở khu B, chắc chắn anh sẽ không phí thời gian cho những buổi tiệc xã giao nhàm chán này.

Daniel nhanh chóng bị người khác kéo đi, còn Mayfield thì một mình cầm ly rượu, tựa vào góc tường, chậm rãi uống.

Những ánh mắt liếc nhìn mơ hồ như có như không đổ dồn về phía anh. Trước khi nhận ra, chúng đã nhanh chóng biến mất. Sau vài lần, Mayfield bắt đầu cau mày, cuối cùng cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Anh đặt ly rượu xuống, ngước mắt nhìn quanh. Những ánh mắt tò mò lập tức biến mất, mọi người lại cười nói giả tạo rồi cúi đầu bàn tán nhỏ.

Ngay cả Daniel, sau khi đi một vòng trong đám đông, cũng nhìn anh bằng ánh mắt đầy phức tạp.

Mayfield cho rằng đây chỉ là sự trả đũa và trêu chọc vì anh không chịu tham dự các buổi tiệc, nên anh lạnh lùng, không quay đầu lại mà rời khỏi buổi tiệc đầy phiền phức.

Vừa ra khỏi cửa, thì nhận được liên lạc của cha anh truyền đến. Giọng đầy giận dữ nhưng xen lẫn chút hả hê của Công tước Plankin vang lên:

"Mayfield! Nhìn xem con đã làm cái gì! Ta từng nghĩ con là đứa khiến ta an tâm nhất, nhưng giờ thì thật sự làm ta thất vọng quá!"

"Ồ?"

Mayfield cười nhạt, tự tin rằng bản thân không có gì sai, thoải mái đợi xem cha sẽ mắng mỏ gì.

Công tước Plankin đứng trên đỉnh cao đạo đức, cay đắng mắng lớn: "Đồ phụ bạc!"

Dù Mayfield có lạnh lùng và kiềm chế đến đâu, cũng không tránh khỏi thoáng sững sờ.

"Ai cơ?"

"Là con!"

"Con?"

"Đúng!"

Mayfield nghiêm túc gật đầu: "Cha bị Alzheimer* rồi, đừng lo, con sẽ gọi bác sĩ ngay."

*Alzheimer là căn bện suy giảm trí nhớ, thường thì căn bệnh này chủ yếu xuất hiên ở tuổi già.

Công tước Plankin hét lớn: "Ai bệnh không biết, nhưng không ai bệnh nặng bằng con! Ta đã nói hàng trăm lần rồi, cái tính xấu xa của con có sửa được không? Con là hổ chứ không phải chó! Hôm nay nói lời cay độc, thì ngày mai quỳ xuống van xin, dù quỳ nhanh thế nào cũng không bằng một trái tim chân thành bị vùi lấp. Nhìn đi, nhìn đi, giờ thì làm người ta bỏ đi rồi đấy!”

Mayfield tức đến bật cười: “Con làm ai giận mà bỏ đi chứ!”

“Giả vờ gì nữa, có người cha thế này mà không biết quý trọng, lại đi làm cái thứ rác rưởi! Sau này, khi cha không còn, mẹ con hỏi cha rằng con dâu chúng ta ra sao, cha chỉ có thể thở dài nói rằng con cả đời sống một mình, chẳng ai thèm lấy. Mẹ con chắc chắn sẽ nói: ‘Làm sao con trai ta, vừa đẹp vừa giàu, lại không có ai muốn?’ Khi ấy, cha sẽ vừa tát vào mặt mình vừa giải thích rằng, đó là lỗi của cha, là cha không dạy được con trai cách trở thành một quý ông lịch lãm, để con dâu tương lai giận mà bỏ đi mất.”

Trong màn hình, giọng nói đầy vẻ hả hê của Công tước Plankin gần như không thể che giấu: “Con yên tâm, nếu mẹ con có trở về báo mộng để đánh vào mông con, cha nhất định sẽ giúp ngăn lại.”

Mayfield cắt đứt cuộc gọi một cách dứt khoát. Ngồi trong phi thuyền, ngực anh vẫn phập phồng vì tức giận.

"Vô lý hết sức!"

Anh buông một câu chửi rủa, đôi tai hổ tròn trịa, vì xúc động mà bật ra khỏi đầu.

Mayfield lấy một ống tiêm từ ngăn kéo ghế ngồi, tiêm vào cánh tay rồi ra lệnh cho vệ sĩ: “Bảo Perth đến khu C điều tra cho kỹ, rồi quay lại báo cáo.”

“Rõ.”

Perth vừa kết thúc công tác đã phải tiếp tục hành trình mới, vừa nguyền rủa ông chủ vừa tức tốc quay về Thành phố Hổ Phách.

Hóa trang kỹ lưỡng, Perth lân la dò hỏi khắp nơi, không ngờ cuối cùng lại tham gia vào nhóm những người thích buôn chuyện.

"Nghe nói có tin từ bên kia truyền về..." Ở quầy bánh, một người nói với vẻ đầy bí ẩn, "Ngài ấy đã cử vệ sĩ bí mật đến khu C..."

Perth gật đầu, xác nhận đúng là chuyện đó.

"À, giờ tôi mới nhớ, trước kia ở đường Kình Xuyên, có một người cao to không xếp hàng, thường xuyên mua bánh từ tay người khác..."

"Thì sao?"

“Anh thật ngốc! Lúc đó hàng có dài đâu, người kia cũng không có vẻ vội vã. Chắc chắn là sợ xếp hàng sẽ bị Kỷ Kiều nhận ra nên mới không dám!”

Perth ngẩn người, rồi lại gật đầu. Đúng là những người này đoán không sai.

"Chắc ngài ấy âm thầm quan sát, rồi hàng ngày báo cáo tình hình... Haiz, đã biết không thể quên được thì làm sao phải phức tạp hóa mọi chuyện như vậy?"

Perth nhìn về phía quầy bánh, dần chìm vào suy nghĩ.

Một lính đánh thuê giỏi phải có khả năng thu thập và phân tích thông tin một cách cẩn trọng. Ngoài ra, họ còn phải quan sát những chi tiết nhỏ nhặt hàng ngày để suy luận và đưa ra kết luận chính xác.

Ryan mỗi ngày đều chụp không ít ảnh và video về cậu chủ nhỏ, nhưng thường xuyên bị Bá tước chê bai và yêu cầu chụp lại.

Tại sao phải chụp lại?

Tại sao?

Đôi mắt Perth sáng lên, tay đập vào nắm tay và nhanh chóng đưa ra kết luận—vì Bá tước không thực sự muốn nhìn cậu chủ nhỏ, mà là muốn nhìn Kỷ Kiều!

Anh ngước đầu lên, nhìn sâu vào dáng người bận rộn kia, thở dài đầy tiếc nuối.

Dù không rõ họ đã trải qua chuyện gì, nhưng với kết luận hiện tại...

Ngài ấy! Rất yêu! Cậu ấy!

— — — — — — —

Mayfield đọc xong báo cáo Perth gửi đến, tức đến mức bật cười, đập vỡ chiếc tách sứ tinh xảo trong tay.

Anh đứng lên rồi lại ngồi xuống. Khi Daniel đến tìm, thấy khuôn mặt tuấn tú của Mayfield tối sầm, trông rất đáng sợ.

Các nữ hầu đang vội vã thu dọn hành lý, dường như chủ nhân chuẩn bị rời đi trong một thời gian.

Daniel hạ giọng an ủi: “Bạn thân à, cậu bình tĩnh lại đi. Nếu cậu không thể nguôi ngoai, tôi có thể cùng cậu đến Liên bang dạo chơi, giải tỏa chút áp lực.”

Dù là một người bạn không đáng tin cậy, nhưng trong lúc này cũng mang lại chút giá trị tinh thần.

Thực ra, Mayfield định đến Amber City để xử lý công việc ở khu mỏ bỏ hoang. Sắc mặt anh dịu lại đôi chút: “Không cần, tôi chỉ định đến khu C—”

Daniel lập tức thay đổi nét mặt: “Haha! Tôi biết ngay cậu định đi tìm cậu ấy để hàn gắn lại mối quan hệ!”

“...Tôi! Không! Có!”

Mayfield không thể chịu nổi nữa, nghiến răng hét lớn, rồi bật dậy đập cửa bỏ đi.

— — — — — — —

Mong các bạn miền Bắc tránh bão an toàn💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro