(Đã Beta) Chương 4 : Chính thức bày bán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm Giàu Nhờ Bán Bánh Xèo Ở Tinh Tế

Kỷ Kiều dành cả ngày để nhặt ve trai, sau đó ôm chú hổ con đang yếu ớt trong lòng trở về. Chú hổ con này dễ thương hơn những gì người ta thường thấy ở vườn thú trên Trái đất, nhưng Kỷ Kiều hiểu rằng đây thực sự là một sinh vật thần kỳ.

Bộ lông của chú hổ con rất mềm mại và có phần khô, cái mũi hồng nhạt của nó co giật liên hồi, có lẽ vì ngửi thấy mùi lạ nên đã nhắm mắt lại và phát ra tiếng kêu nhỏ. Kỷ Kiều lấy một chiếc hộp rỗng, cho quần áo vào bên trong và nhẹ nhàng đặt chú hổ con vào đó.

Cái đuôi dày và dài kéo dài từ giữa hai chân đến sát bụng. Hai bàn chân trước to lớn giữ chặt chóp đuôi, cọ đầu qua lại một lúc lâu mới dần dần ổn định lại.

" Là một bé trai nha..." Cậu ngồi xổm bên cạnh hộp, dùng ngón tay khảy nhẹ gốc đuôi, lẩm bẩm.

Dù trông có vẻ yếu ớt, nhưng cậu bé lại có thân hình đầy đặn, không cho thấy dấu hiệu đã trải qua những khó khăn, có lẽ nên hỏi kỹ hơn khi nhóc ấy tỉnh dậy.

Sau khi tắm rửa xong, hổ con nằm nghiêng, hơi ngửa người lên để lộ nhiều lông tơ trắng trên bụng. Kỷ Kiều rất thích tất cả các loại mèo, lớn hay nhỏ, cậu nằm ở đầu giường nhìn nhóc một lúc rồi đặt đồng hồ báo thức trước khi đi ngủ.

Vì cần chuẩn bị quầy hàng, Kỷ Kiều đã dậy sớm vào lúc năm giờ sáng. Số tiền tiết kiệm trong tài khoản khiến cậu không thể lười biếng. Sau khi nhanh chóng tắm rửa, cậu vào bếp để làm mì.

Hôm nay là ngày chính thức mở cửa gian hàng, mong rằng mọi thứ sẽ diễn ra thuận lợi.

"Gần đây, có sản phẩm dinh dưỡng loại B vị khoai lang và mực mới ra mắt. Cậu có muốn ghé cửa hàng tiện lợi để mua trong giờ nghỉ trưa không? Mua ba chai sẽ được giảm giá 50%!"

"Chúng ta hãy cùng đi xem, cậu có muốn thử Cain không?"

"Cậu ấy chắc chắn vẫn đang nhớ đến người đàn ông Lam sao Thủy đã mở quầy hàng. Tôi nghĩ hôm đó ông ấy đói quá nên ăn gì cũng thấy ngon miệng"

Hai đồng nghiệp Husky đã kẹp Cain ở giữa và trêu chọc anh.

Cain cảm thấy rất chán nản, tức giận nhấn mạnh: "Tôi hoàn toàn không nói dối mấy ông, nó thật sự rất ngon! Cậu ấy còn nói sẽ bán chiếc bánh xèo sốt tương đó!"

" À...rồi, rồi, rồi "

Các đồng nghiệp cười lớn, rõ ràng là không tin, lơ đãng đi về phía cửa hàng tiện lợi ở ngã ba.

Khi vừa đến cửa hàng tiện lợi, nhiều người giật mình vì tiếng động phát ra từ bên kia đường.

Tại đó có những quầy hàng thức ăn, sinh viên cũng như cộng đồng động vật gần đó đã lâu không còn hứng thú với đồ ăn, chỉ khi thèm mới ghé mua vào buổi trưa. Một gian hàng từ sáng sớm đã đông khách, mùi thơm đặc biệt lan tỏa khắp nơi.

Cain lập tức chú ý và nhận ra chiếc xe ba bánh: "Là Kỷ Kiều!"
Đồng nghiệp vẫn còn mơ hồ hỏi: "Ai vậy?"

"Đó chính là người mà tôi đã nói với ông, sắp mở quầy bán bánh!" Cain phấn khởi kéo một tay chạy về phía Kỷ Kiều.

"Ê, sao cậu lại nắm chặt thế?"

Một học sinh tiểu học không cao hơn eo Cain nghiêm nghị nhìn lên nói: "Người mới hãy đứng xếp hàng phía sau. Người lớn mà còn chen ngang xếp hàng, thật không biết xấu hổ!"

Cain và những người khác đã đi theo chỉ dẫn của học sinh và phát hiện ra một hàng người ở bên cạnh. Sau đó, họ mới nhận thấy rằng những đứa trẻ này đã xin phép cha mẹ để xếp hàng xem có gì mới mẻ.

"Xếp hàng, xếp hàng đi, còn nhiều thời gian mà." Các đồng nghiệp đã quên mua dung dịch dinh dưỡng, chạy về phía cuối hàng, liên tục vẫy tay gọi Cain, "Cain, lại đây nào ~"

Cain : "......"

Kỷ Kiều đang rất bận rộn, cậu lấy mã thanh toán trên quang não mà chưa kịp tắt. Cậu bận đến mức ước gì mình có thể có tám bàn tay.

Những chiếc bánh xèo vừa được nướng lên có hình dạng nhăn nheo như trứng chiên sủi bọt trong dầu, Kỷ Kiều nhấc chúng lên đặt lên thớt, mùi thơm toả ra khiến các học sinh tiểu học đứng trên hàng rào phải ngẩn người. Họ đồng loạt kêu lên với đôi mắt sáng rực: "Quaooo--"

Kỷ Kiều chuẩn bị sử dụng gia vị, nước sốt màu đỏ sẫm sánh đặc phủ lên bề mặt bánh trước khi nó có thể chảy xuống các mép hơi giòn trên thớt, toàn bộ chiếc bánh dẹt được chia thành hai, gấp lại và nhanh chóng cắt thành dải dài.

" Cẩn thận kẻo bỏng " Kỷ Kiều lấy ra chiếc túi giấy màu nâu, cho bánh vào trong, đồng thời nhét vài cây tre mảnh vào xếp hàng. Các bậc phụ huynh đã đến xếp hàng đều nóng lòng muốn nhận bánh, trông họ hưng phấn hơn cả con cái của mình.

"Ngon ghê!" Hai mẹ con Mèo hăng hái dùng xiên tre để đưa từng miếng bánh vào miệng, ăn ngay tại quầy hàng.

Bánh xèo sốt tương có màu sắc đỏ tươi, nhưng thực tế không chứa nhiều ớt. Kỷ Kiều lo lắng rằng mọi người có thể không thích món cay nên đã chuẩn bị bánh với loại nước sốt thông thường nhất và nhận được phản hồi tích cực.

Hai mẹ con nhanh chóng thưởng thức chiếc bánh xèo sốt tương vừa mới nhận. Biểu cảm hài lòng của họ khiến những thực khách đang chờ đợi, đặc biệt là các em học sinh tiểu học khác, trở nên lo lắng, tạo thành một hàng dài.

"Ugh- anh ơi, em không cần cắt nó ra đâu!"

"Em cần thêm nước sốt, cho em thêm nước sốt nhé ! "

"Anh ơi, ngày mai anh có đến không?"

" Ngày mai, anh vẫn đến" Kỷ Kiều không đỡ nổi sự nhiệt tình của cậu nhóc đang liên tục hỏi, cứ vươn đầu nhìn vào kho bột, sợ rằng cậu sẽ có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.

Khi anh đang tập trung vào công việc một cách máy móc thì nghe thấy giọng nói từ phía trên: "Cậu gì ơi, cậu bán một cái bao nhiêu? Cho chúng tôi ba cái ! !"

"35 đồng bạch lan" Kỷ Kiều đang chăm chú cắt bánh, bất ngờ nhận ra âm thanh này rất quen thuộc.

Đây không phải là Cain sao!

Cậu xác định cắt nửa miếng bánh làm một phần. Lúc này, xung quanh không có ai nên cậu tắt mã thanh toán, trực tiếp cắt ba miếng bánh và gói lại cho họ.

Kỷ Kiều nói: "Tôi đãi anh,cảm ơn anh đã giới thiệu địa điểm cho tôi"

"Này, tôi chỉ nói vậy thôi, không ngờ cậu lại đến thật"

Cain mỉm cười và vẫn giữ thái độ lịch sự, trong khi hai đồng nghiệp tham ăn của anh đã lấy túi giấy, xiên năm sáu miếng vào que tre rồi cho vào miệng.

"Nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm....Ăn đi, ăn đi, ăn đi ! " Vừa cắn miếng ăn vào miệng, cả hai dễ dàng nhận ra lý do khiến các học sinh tiểu học lại hào hứng như vậy.

Không chỉ có hương thơm mà nước sốt bánh còn thơm và béo ngậy, sau khi lấy ra khỏi chảo bánh chưa kịp để nguội, lớp vỏ ngoài giòn rụm sẽ được thấy rõ hơn, lớp bánh bên trong thì dẻo, đàn hồi tốt.

Cain cũng không thể kiềm chế hơn nữa, anh cũng muốn từ từ thưởng thức món ăn. Với sự đón tiếp nồng nhiệt này, nếu không bị cướp mất thì mới là lạ!

Một chiếc bánh đối với những người thú nhân trong bữa ăn chỉ đơn thuần là để lót dạ, chưa đầy hai phút đã ăn xong.

Sau khi vội vàng thưởng thức xong, Cain vẫn còn đang đắm chìm trong suy tư, đồng nghiệp của anh đã bắt chuyện với Kỷ Kiều: "Tôi không định ăn miễn phí đâu, tôi sẽ đến công ty để quảng bá bánh của cậu!"

"Được thôi!"

Kỷ Kiều không có lý do gì từ chối việc quảng cáo miễn phí, vì chúng tôi có mối quan hệ thân thiết. Kỷ Kiều vui vẻ nói: "Trong giờ làm việc, tôi sẽ ở đây, nếu anh muốn ăn thì hãy thông báo cho tôi trước, tôi sẽ đặt trước cho anh."

"Thỏa thuận nhé!"

Mọi người đều hài lòng, bước chân vào công ty của họ trở nên không đều ngay khi hai đồng nghiệp của Kane tiến vào văn phòng, họ đã nhảy lên và bắt đầu tuyên truyền một cách phấn khích.

"Có một nhà hàng mới trên đường Kình Xuyên và bánh xèo họ bán rất ngon!"

"Này, nó ngon như nào? Chắc hai người bị Cain dụ rồi"

"Thật sự, tụi tôi vừa mới ăn xong! Tôi nói dối cậu, tôi là chó!"

"Nhưng...nhưng từ đầu cậu đã là một con chó rồi mà..."

"......"

Sau giờ cao điểm buổi sáng, quán trở nên vắng vẻ, Kỷ Kiều tranh thủ thời gian rảnh rỗi để tính toán thu nhập của mình.

Cậu bán được khoảng 20 chiếc, chưa kể những vật liệu cậu đã sử dụng trước chuyến đi. Lợi nhuận gộp rất cao nhưng sớm muộn nguyên liệu cũng cạn kiệt, tháng sau vẫn còn tiền để mua. Cậu đi siêu thị và phát hiện ra rằng loại bột mì màu vàng để làm bánh xèo sốt tương rất đắt, với giá là 29,99 đồng lan trắng/kg. Chết tiệt, chỉ đủ cho một chiếc bánh thôi !

Kỷ Kiều cau mày. Việc sắp xếp gian hàng bị ảnh hưởng bởi thời tiết và kỳ nghỉ hè. Nếu giá vốn vượt quá 60% doanh thu thì lợi nhuận gộp sẽ không tốt. Xét theo mức thu nhập hiện nay, nếu giá tăng, nhóm người tiêu dùng có thể tập trung vào giới nhân viên văn phòng.

Ngoài tiền thuê nhà hàng tháng, tiền điện, tiền nước và chi phí cố định ở cửa hàng, cậu còn đủ chi phí sinh hoạt, thậm chí có khi còn dư. Tuy nhiên, nếu đứng trong thời gian dài, sẽ dễ mệt mỏi và động lực sẽ giảm sút.

"Quên chuyện đó đi,thử trong vài tháng trước đã..."

Tình hình kinh doanh tốt hơn Kỷ Kiều mong đợi. Nếu có Phác Tuệ mà ông Dylan nhắc đến, cửa bánh có thể thăng tiến nhanh hơn, nhưng không biết tình hình bên đó như thế nào rồi......

- - - - - - -

Thị trấn Kim Điệp sở hữu một vùng đất rộng lớn, tuy nhiên, hiện nay xuất hiện nhiều ổ gà có đủ kích thước nhìn rất xấu xí như những mảng than rơi xuống núi và ven hồ. Mặc dù chiến tranh đã qua, nhưng những di chứng để lại vẫn còn khó lòng xóa nhòa.

Chiếc máy có hình dạng vuông đã lắp đặt sáu lưỡi cày dạng nón và hoạt động với tốc độ rất nhanh. Đất cứng bị chôn sâu trong lòng đất được lật lên và nghiền nát, đồng thời các vết lõm trên bề mặt cũng được làm phẳng một cách rõ rệt.

Một số máy móc hình người khác theo sau khu vực đất vừa được cày xới, chúng rải một loại bột màu xanh lá cây từ các cánh tay cơ khí và chôn xuống đất, tựa như một loại bột quặng đã được nghiền nát.

Ngoài hàng rào, một người dân trong thị trấn hỏi nhỏ: "Đó là cái gì? Tại sao lại phải rải xuống đất?"

Ông Dylan giải thích: "Có vẻ như nó được gọi là quặng minh lang. Người ta nói rằng nó có khả năng làm sạch đất bị ô nhiễm do trứng côn trùng, và cậu có thể gieo hạt bình thường sau khoảng một tuần"

"Thật sao? Nếu thành công thì thật tuyệt vời!"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Một phú hộ trong trấn, với chiếc bụng phệ và vẻ mặt khinh khỉnh, cười nhạt: "Lừa đảo thôi! Một ít bột sao có thể tẩy sạch được, những công tử quý tộc kia chắc chắn lại khoác lác, thậm chí còn không buồn tìm lý do hợp lý."

"Đúng vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng không thể chấp nhận được. Thị trưởng Dylan, ngài có phải đã bị họ lừa rồi không?"

Trước những lời chất vấn, Dylan có phần xấu hổ, nhưng ông cố gắng giữ bình tĩnh và giải thích với nhóm phú hộ đang vênh mặt lên: "Các vị... chuyện này..."

"Kẻ thiếu thông minh cho nên gì cũng không có"

*Câu gốc là 脑袋空空,所以裤兜空空 nghĩa là " một cái đầu rỗng tuếch, vậy nên túi cũng rỗng tuếch ", ý chỉ người thiếu thông minh, thiếu kiến thức cho nên cái gì cũng thiếu.

Một giọng nói châm biếm vang lên từ phía sau, khiến đại phú hộ giật mình.

Những người này không rõ từ đâu đến. Người dẫn đầu là một chàng trai tóc vàng với phong thái rạng rỡ như những vì sao. Mặc dù trên mặt anh ta thoáng vẻ kiêu ngạo, nhưng phản ứng đầu tiên của người khác lại không phải là chán ghét mà là cảm giác đây là điều đương nhiên.

Anh ta chơi đùa với viên khoáng thạch màu xanh, khi tiến lại gần, anh nhẹ nhàng búng viên đá vào chiếc bụng phệ của người phú hộ.

Phú hộ ôm bụng hoảng hốt, mất một lúc mới dám hé mở tay ra. Cảm thấy xấu hổ, ông lủi đi, đẩy những người khác ra để thoát khỏi tình cảnh.

Dylan xoa mũi, nhìn chàng trai đang cười.

Chàng trai không để lộ những đặc điểm loài vật của mình, nhưng gương mặt anh xuất hiện không ít lần trên Tinh Võng, khiến ai ai cũng nhận ra anh ta.

Bị dõi theo hồi lâu, Mayfield dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu liếc Dylan: "Ông nhìn cái gì vậy?"

"À, không... không có gì cả." Dylan vội vàng sắp xếp lại lời nói: "Tôi muốn nói rằng đất nông nghiệp sẽ sớm được phủ lên bột quặng Minh Lang. Không biết Ngài dự định thực hiện kế hoạch thí điểm sau này như thế nào?"

"Gieo bình thường thôi"

Mayfield nhìn Dylan, nói: "Trợ lý của tôi sẽ mang hợp đồng đến cho ông vào chiều nay. Tôi hy vọng ông không mất quá nhiều thời gian để cân nhắc và trang trại sẽ ký hợp đồng với chúng tôi."

Dylan ngạc nhiên: "Trang trại?"

"Có vấn đề gì sao?"

Mayfield quan sát những con robot, như thể anh ta cảm thấy việc xem chúng làm việc thú vị hơn "Nếu trang trại không còn hoạt động, các bộ phận sẽ bị gỉ sét. Đừng hy vọng dùng những con thú Tani mềm mại để thu hút khách du lịch. Chỗ các ông nghèo nàn như vậy, ai sẽ đến nhà người nghèo làm khách?"

Dylan nghẹn ngào. Thu nhập từ du lịch gần đây giảm mạnh, nhưng nếu vụ mùa trên cánh đồng vượt qua bài kiểm tra suôn sẻ, thì việc khởi động lại trang trại sẽ là một lựa chọn khả thi.

Ngày nay, nguyên liệu gần như bị độc quyền bởi một số tổ chức dịch dinh dưỡng. Ban đầu, ông nghĩ bá tước trẻ này muốn xây dựng dây chuyền sản xuất dịch dinh dưỡng riêng, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ cậu ta còn muốn nhiều hơn thế.

"Thưa ngài, tôi sẽ nghiêm túc xem xét việc hợp tác với trang trại." Dylan nói thêm, nhớ đến lời hứa của mình với Kỷ Kiều: "Vậy khi nào việc khai hoang rừng sẽ được thực hiện?"

Có lẽ vì nghĩ Dylan thông minh hơn các phú hộ khác, Mayfield chậm rãi hỏi: "Ông đang vội à?"

Dylan cười ngượng ngùng: "Đúng vậy, tôi đã hứa giúp một người bạn từ Lam sao Thủy tìm hạt giống Phác Tuệ. Nếu có thể tìm được, nó sẽ có ích cho việc kinh doanh của anh ấy."

Mayfield tò mò: "Kinh doanh gì?"

"Bánh xèo sốt tương!" Toby xen vào: "Kỷ Kiều làm rất ngon. Hôm qua anh ấy nhắn tin cho tôi, nói rằng anh ấy dự định mở một gian hàng ở khu C!"

Bánh xèo gì chứ? Chưa bao giờ nghe qua.

Mayfield khẽ "Ồ" cho có lệ, rồi nói với Dylan: "Sau khi gieo hạt, đất sẽ được dọn sạch. Ông có thể tìm bất cứ thứ gì mình muốn."

"Cảm ơn ngài!"

Dylan vui mừng. Vị bá tước này dễ đối phó hơn ông nghĩ.

Lúc này, hai vệ sĩ mặc vest đen, thắt cà vạt vội vàng tiến đến bên Mayfield với vẻ lo lắng, thì thầm báo cáo. Dylan kéo Toby lùi xa hơn.

"Mất tích ở công viên giải trí?"

Lông mày của Mayfield hơi nhướng lên, tạo thành một đường vòng cung sắc bén, cười nhạt nhìn hai vệ sĩ với sắc mặt lo lắng, "Tốt lắm, cả một đám ngu ngốc tụ lại gây rắc rối"

"Chúng tôi rất xin lỗi. Chúng tôi đã lơ là nhiệm vụ của mình." Các vệ sĩ cúi đầu xin lỗi. Mayfield thậm chí không buồn nhìn họ, bước thẳng qua với hai tay đút vào túi áo khoác.

"Đại nhân có vẻ rất tức giận, có cử người đi tìm thiếu gia không?"

"Chắc chắn rồi, nhưng sẽ không phải là hai chúng ta."

"Cũng phải"

Người vệ sĩ cao lớn chán nản thở dài: "Sắp có mưa lớn, không biết đứa trẻ kia đang phải chịu đựng ở đâu..."

Granton thường xuyên gặp những cơn mưa lớn vào thời gian này trong năm. Những đám mây đen áp suất thấp nhanh chóng che phủ toàn bộ khu C.

Chẳng mấy chốc, trời đổ mưa lớn. Những hạt mưa lạnh buốt đập vào cửa kính, và một cái đầu nhỏ đầy lông xù nhô ra khỏi hộp bìa cứng.

Quần áo được lót dưới mông cậu bé bị đè tới ấm áp dễ chịu, mùi thơm thoang thoảng từ căn phòng khiến nhóc cảm thấy dễ chịu. Asea chống cằm lên mép hộp bìa cứng và ngáp dài một cách vô lễ:

"Ngáooo--"

Nhóc đã ngủ quá lâu, đến nỗi cơ thể mềm nhũn vì mệt mỏi. Nhóc chép miệng, liếm lòng bàn chân, rồi liếm bộ lông xù xuống cho phẳng, nâng mông lên duỗi người, rồi từ tư thế này nhảy ra khỏi hộp.

Cái đuôi dày của hổ con vểnh cao, đi tuần tra lãnh thổ mới của mình như một vị vua nhỏ đầy uy nghiêm.

Căn hộ một phòng ngủ không lớn, chỉ cần nhìn vài vòng là có thể thấy hết. Ngay cả việc quay phim một cảnh vào nhà cũng chỉ mất chưa đầy ba phút.

"Anh ấy nghèo quá..."

Asea nghịch ngợm với những chai lọ trong bếp, để những chai thủy tinh lật úp và phát ra tiếng lạch cạch trên bàn.

【Tích! Mật khẩu chính xác.】

Khi giọng nói lạnh lùng của ổ khóa thông minh vang lên, cánh cửa mở ra.

Asea dùng chân ngăn chai thủy tinh sắp rơi khỏi bàn, ngước mắt nhìn chàng trai ướt đẫm đứng ở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro