(Đã beta) Chương 5 : Mưa to kéo tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm Giàu Nhờ Bán Bánh Xèo Ở Tinh Tế

*Thiếu một đoạn ở dưới cuối chuyện ( đã bổ sung xong)

— — — — — — —

Kỷ Kiều đã đánh giá thấp trận mưa lớn ở Granton. Phần mái nhà mở rộng chỉ như một món trang trí, không đủ để ngăn dòng nước mưa tuôn xuống.

Trận mưa đến bất ngờ, làm gián đoạn ngày đầu tiên đi làm của cậu. Kỷ Kiều buộc phải thu dọn đồ đạc và đóng cửa hàng sớm hơn dự định.

Trên đường trở về căn hộ, cậu phải đi qua một vài con hẻm trước khi đến khu vực nhận phòng. Khi lái xe ba bánh, cậu nhìn thấy những chiếc chai rỗng và những chiếc đĩa sắt bỏ đi. Cậu vui mừng, lấy ra những chiếc túi để thu gom tất cả.

Thiết bị nhà bếp, đá năng lượng, và nguyên liệu tươi cực kỳ đắt đỏ. Vì vậy, việc nhặt một ít phế liệu trên đường về không có gì sai.

Tuy nhiên, người quản lý căn hộ, người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy đống rác chất đống trước cửa văn phòng. Đầu óc anh ta như ngừng hoạt động ngay lập tức.

"Mẹ kiếp, làm thế nào mà cậu ta có thể thu gom được nhiều như vậy trong một khoảng thời gian ngắn như thế này?" 

Người quản lý cúi xuống, gõ nhẹ lên tấm thép: "Sao cậu lại mang đống này về nhà?"

“Nhặt được trên đường về,” Kỷ Kiều, toàn thân ướt sũng, lau mặt và đứng trước mặt người quản lý với hai bao tải lớn trong tay, mắt chớp chớp. "Tôi nghĩ trời sẽ mưa lớn trong vài ngày tới, việc buôn bán không tốt nên tôi sẽ bán một ít phế liệu để bù đắp."

Người quản lý nhíu mày: "Cậu thiếu tiền à?"

Kỷ Kiều gật đầu thành thật: "Thật ra, tôi muốn tiết kiệm nhiều hơn."

Cậu dè dặt hỏi: “Ở đây có thể tái chế được không?”

"Được, có thể " Người quản lý gọi robot đến giúp dọn dẹp.

Trong khi chờ đợi, anh ta nói với Kỷ Kiều: “Không phải ngày nào cậu cũng may mắn nhặt được những tấm thép phế liệu. Khu C rất giàu khoáng sản, có những mảnh pha lê trong các mỏ bỏ hoang ngoài thành phố, cậu có thể nhặt chúng để đổi lấy tiền"

"Không, không được." Kỷ Kiều lắc đầu, cậu không muốn mệt mỏi đi đến khu vực khai thác, cũng không có ý định đổi sức lao động lấy tiền.

Sau khi robot kiểm tra xong, nó báo một con số. Người quản lý yêu cầu Kỷ Kiều mở mã thanh toán: "128 đồng bạch lan, đã được chuyển cho cậu."

"Cảm ơn"

Khi tiền vừa đến, Kỷ Kiều cười rạng rỡ. Người quản lý không chú ý, chỉ vẫy tay qua loa rồi mang đống rác vào phòng tiện ích cùng với robot.

Ngoài trời vẫn mưa. Kỷ Kiều đỗ xe ở bãi đỗ xe, nghĩ về cậu bé mà cậu nhặt được ngày hôm qua. Cậu đi sang siêu thị đối diện, đi một vòng, trên tay mang theo một túi nặng trĩu.

Đôi giày đã bị nước mưa làm ướt, mỗi bước đi phát ra âm thanh "lẹp bẹp lẹp bẹp," nghe rất chói tai trong hành lang yên tĩnh.

Gió mưa thổi bay tóc của Kỷ Kiều, khuôn mặt cậu tái nhợt, giống như một hồn ma nước vừa ngoi lên từ mặt nước. Những giọt mưa không ngừng rơi xuống người cậu, một vũng nước tích tụ dưới chân.

Cậu nhập mật khẩu và mở cửa. Cùng lúc đó, một tiếng sấm rền vang, tia chớp tím vẽ hình mạng nhện trên bầu trời, khiến cả bầu trời như bị nứt toạc ra.

"Ối!"

Đôi mắt hổ con mở to, râu dựng lên, thở ra một hơi grừ grừ. Bốn chân mập mạp không đủ sức giữ thăng bằng, khiến nhóc lùi lại.

"Này, em sợ cái gì vậy..."

Khi Kỷ Kiều đến gần, hổ con lùi ra mép bàn. Một cú đạp chân sau khiến nó ngã nhào về phía sau.

Kỷ Kiều nhanh tay lẹ mắt, vội lao tới nắm lấy lớp da sau gáy và giữ mông nhóc.

Chiếc đuôi lông của hổ con quấn quanh cổ tay Kỷ Kiều, sợ hãi cuộn tròn bốn chân lại, như một quả bóng cao su tròn.

"Ồ, nhóc khá là nặng đấy" Kỷ Kiều lắc lắc, cảm nhận sự chắc chắn.

Cuộc gặp gỡ hoàn toàn khác với mong đợi của hổ con. Asea lúng túng liếm mũi và cố lấy lại thể diện.

Sau đó, Kỷ Kiều nghe thấy tiếng hổ con trong tay phát ra một âm thanh yếu ớt -

"Ảu~"

---

"Nhanh lên! Nhanh lên! Họ đang đến!"

"Những người đó là ai? Họ thật khó đối phó!"

Tiếng nước bắn tung tóe trên đường phố khu B, hai người đàn ông đội mũ trùm đầu vội vã chạy trốn khỏi cơn mưa qua những con hẻm chật hẹp và phức tạp.

"Chết tiệt, chúng ta nên tách ra thôi!"

Jinny rủa thầm, đẩy người bạn đồng hành của mình vào một con hẻm hẹp hơn.

Những con hẻm này đã xuống cấp. Jinny tìm thấy một chỗ trống trong bức tường gạch vỡ giữa con hẻm. Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Anh ta hoảng sợ nhìn xung quanh, trước khi thu người lại.

Những người đó đã được huấn luyện bài bản, không phải là lính đánh thuê bình thường. Jinny tái nhợt khi nhớ lại ai mình đã xúc phạm, nhưng tiếc là đầu óc anh trống rỗng, không thể nhớ ra.

Anh kiếm sống bằng việc buôn bán người, thường cẩn thận nên không dính vào vụ lớn nào.

"Qua đó! Tôi đã thấy hắn!"

Jinny vô thức nín thở, cúi đầu kéo mũ trùm xuống thấp hơn, cầu nguyện cho cơn mưa che phủ mình.

Như thể Chúa đã nghe thấy lời cầu nguyện, nhóm người kia đẩy đồng phạm của anh xuống sàn gạch ướt, đấm anh hai cú, sau đó trói tay và thô bạo kéo ra ngoài.

"Ha…ha…ha…"

Tiếng bước chân xa dần, Jinny dựa vào tường thở hổn hển.

Không sao đâu, không sao đâu...

Giờ anh có thể về nhà thu dọn đồ đạc, rồi trốn sang Liên bang, bất cứ nơi nào, miễn là tránh được ánh đèn.

Jinny quyết định, trái tim căng thẳng của anh cũng dịu lại đôi chút. Tay run rẩy lấy ra điếu thuốc trong túi và đưa lên miệng.

"Bật lửa... chết tiệt, bật lửa của mình đâu rồi?"

Anh cắn đầu thuốc, sốt ruột rủa thầm, không chú ý đến tiếng bước chân nhẹ trong mưa.

Trong ánh sáng xám xịt và ảm đạm, một bàn tay ướt nước xuất hiện. Ngón trỏ và ngón giữa đeo những chiếc nhẫn đá quý đắt tiền, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

"Tách——”

Một đốm lửa nhỏ nhảy lăn tăn trên đầu ngón tay, khiến trái tim Jinny như nghẹn lại trong cổ họng. Làm hắn đứng yên như bức tượng bị hoá đá, từ từ ngước mắt lên, đôi con ngươi lớn phản chiếu những đốm sáng lập lòe.

Điếu thuốc lá rẻ tiền rực lên một quầng sáng đỏ tươi, mùi đắng hăng hắc thoảng ra từ con hẻm.

Cả người Jinny lạnh toát, toàn thân run rẩy vì sợ hãi. Anh nhận ra khuôn mặt đối phương hiện lên đầy sự giễu cợt ác độc, trái tim anh như rơi xuống vực thẳm.

Tại sao lại là hắn?!

Giữa đại sảnh lộng lẫy, hai kẻ buôn người bị trói chặt, ngã vật ra trên tấm thảm, khuôn mặt tái nhợt, run rẩy không ngừng.

Người bạn đồng hành bật khóc nức nở: “Jinny, chúng ta đều bị bắt rồi."

Jinny quay sang đụng phải hắn, vừa khóc vừa rít qua kẽ răng: "Ngươi nói nhỏ thôi, có gì đáng tự hào đâu mà hét to thế?"

Người bạn đồng hành tiếp tục nức nở: "Huhuhuhu..."

Tiếng sấm rền vang cắt ngang cuộc tranh cãi. Giữa đại sảnh sáng rực, một người đàn ông quay lưng lại phía họ, đang uống trà nóng. Vệ sĩ có sừng dê trên đầu thấp giọng báo cáo thông tin mới thu thập được.

Mayfield nhướng mày, nhặt một chiếc bánh donut từ khay cứu trợ hình lồng chim, giọng điệu điềm nhiên: "Thì ra mày là tên tội phạm chuyên nghiệp."

"Đúng vậy."

Perth cúi đầu, thờ ơ nhìn hai người: “Chúng thuộc tổ chức tội phạm, chuyên chọn những đứa trẻ từ khu vui chơi hay trường học, bắt cóc rồi bán cho các thiên hà khác. Ngài cũng biết, một số thiên hà rất quan tâm đến đặc điểm của loài thú nhân.”

Mayfield không nói gì thêm, chỉ nhặt một chiếc donut khác từ khay, nhìn qua vòng tròn rỗng rồi chăm chú nhìn vào chiếc sừng trên đầu vệ sĩ của mình: "Còn gì nữa không?"

"Theo thông tin chúng ta có, sự mất tích của thiếu gia có liên quan đến bọn chúng. Còn về phần..."

Người đó dừng lại, tháo chiếc bánh donut khỏi sừng dê: "Xin Ngài đừng chơi trò treo donut nữa."

--Mọi người nhanh chóng thẩm vấn nhé, tôi muốn nghỉ việc sớm!

Mayfield nhận ra sự mệt mỏi trong ánh mắt của cấp dưới.

Anh ném chiếc donut đi, dùng khăn lau sạch ngón tay rồi quay lại nhìn Jinny đang trưng vẻ mặt đầy sợ hãi.

"Nói cho ta biết, cháu trai của ta hiện đang ở đâu?"

Cháu trai?!

Đó chẳng phải là con trai của trưởng nữ bá tước sao?!

Jinny và người bạn đồng hành tái mặt. Không có nhiều loài hổ trong thiên hà, và đại quý tộc duy nhất là gia tộc Plankin. Sao họ lại xui xẻo đến mức vướng phải chuyện này!

"Tôi... tôi không biết... Thật sự không biết cậu ấy đã đi đâu..." Jinny lắp bắp.

Mayfield khịt mũi, nhìn chằm chằm vào anh một lúc rồi đột nhiên túm lấy tóc Jinny: " Ông nghĩ rằng ta có kiên nhẫn vô hạn sao?"

"Thật... những gì tôi nói đều là sự thật..." Jinny kêu lên, đôi mắt sâu và sắc bén của đối phương như muốn xuyên thấu tâm can, giống một lưỡi dao sắc bén kết hợp với ngọn lửa.

"Thật là tiếc..."

Trước khi nhận ra nhiệt độ trên đầu mình đang tăng lên, Jinny nhanh chóng thốt lên: "Thưa ngài! Xin đợi một chút! Thực ra ngày hôm đó chúng tôi chỉ đang tìm kiếm mục tiêu săn bắn phù hợp trong công viên giải trí, và tình cờ gặp đứa trẻ đó!”

Người bạn đồng hành của anh ta sợ Jinny nói hết lời trong một hơi, nên vội vàng bổ sung: “Đúng vậy, đúng vậy, đứa trẻ đó nói rằng mình bị lạc. Chúng tôi nghĩ đó chỉ là một đứa trẻ bình thường. Đứa trẻ được đưa tới điểm liên lạc ở khu C. Sau đó đứa bé bị sốt và biến trở lại hình dáng ban đầu. Chúng tôi lo lắng nên đi mua thuốc, nhưng đứa trẻ nhân cơ hội bỏ trốn.”

Thực tế là họ đã ngầm hiểu rằng đứa trẻ đó đã lừa gạt họ từ đầu, khiến họ không hề nghi ngờ về thân phận thật sự của mình.

"Chậc, ta cũng đoán ra rồi"

Mayfield buông tóc Jinny ra và phủi tay một cách ghê tởm, như thể anh vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.

Dù hai người kia có dè chừng thế nào, anh cũng biết Asea đã sớm để mắt đến họ và nhanh chóng rời khỏi khu vực A.

Jinny lo lắng, nhìn biểu cảm của hắn, ngập ngừng nói: "Ngài Bá tước, chúng tôi không hề ngược đãi thiếu gia... Tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra... Xin ngài xem xét lại..."

"Xem xét cái gì?"

Mayfield lắc đầu, tiếc nuối thở dài: "Kẻ ngu ngốc có thể ăn thịt lợn, nhưng ngu đến mức này thì chẳng làm được gì."

Anh quay sang Perth và chỉ vào hai người đang sững sờ, "Đưa họ đến đồn cảnh sát trung tâm và xử lý cùng với những bằng chứng cậu đã thu thập."

Perth gật đầu, và các vệ sĩ lập tức tiến đến áp giải hai tên tội phạm đang khóc lóc.

"Những kẻ buôn người như thế này mà có thể thoát tội trong thời gian dài như vậy. Thật không biết các đội tuần tra này làm ăn kiểu gì." Mayfield ngồi tựa vào ghế sofa, giọng đầy vẻ mỉa mai. "Cuối cùng, để giải quyết vụ án, vẫn phải nhờ những người như ta báo cáo."

Perth nhắc nhở: "Thiếu gia bên kia..."

"Asea? Nếu nó đã gan đến mức dám trốn khỏi nhà, thì phải có gan chấp nhận hậu quả."

Mayfield có vẻ nảy ra một ý tưởng và mỉm cười nhìn Perth.

Perth có dự cảm không lành.

Thực ra--

Mayfield chậm rãi nói: “Cậu và Ryan hãy đến khu C. Không cần bắt đứa trẻ về, chỉ cần chụp vài tấm ảnh thể hiện khuôn mặt ngu ngốc của nó khi chịu đựng gian khổ, sau đó tôi sẽ tung chúng ra trong buổi tiệc mừng trưởng thành của thằng bé?”

"......"

"Có vấn đề gì không? "

"Dạ, không có..."

Vệ sĩ Bạch Dương đau tim rời khỏi phòng với vẻ mặt chán nản.

--ĐM! Hắn ghét phải đi công tác, càng ghét hơn vì những lý do ngớ ngẩn như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro